- Trang chủ
- Tường Phong Truyền Kỳ
- Quyển 1 – Chương 13: Lời đồn giang hồ
Tác giả: Già Lăng Công Tử
Lôi Tiểu Thư và Tường Phong lại cất bước ra đi, lúc bắt đầu thì hai
người đi về hướng Bắc một đoạn, nhưng rất nhanh sau đó, Tường Phong lại
đưa Lôi Tiểu Thư từ quan đạo rẽ sang một khu rừng ở hướng Tây, sau đó đi về hướng Tây.
Sau một hồi rẽ Đông rẽ Tây men theo khe suối trong khu rừng nhỏ, cuối cùng Lôi Tiểu Thư không nhịn được bèn hỏi: “Chẳng phải chúng ta đi về
hướng Bắc sao? Tại sao bây giờ cứ đi về hướng Tây vậy?”
“Hehe, đây gọi là Binh bất yếm trá mà.” Tường Phong vẫy vẫy cành liễu trong tay, vừa tạt nước trong khe suối vừa giải thích, “Mộ Dung Huyền Y tự cho là thông minh hơn người, nếu người qua đường đều cho hắn biết là nhìn thấy chúng ta đi về hướng Nam, hắn nhất định sẽ cho rằng chúng ta
bày nghi trận, bởi vậy đa phần hắn sẽ đi về hướng Bắc, ta cứ cho hắn đi
chạm mặt với bọn Li Thiên giáo trước, chúng đi về hướng Tây dạo chơi
trước rồi tính sau.”
Lôi Tiểu Thư hiểu ra, lập tức bước nhanh theo, nhưng có một câu hắn
vẫn giữ trong lòng chưa dám nói, hắn đột nhiên phát hiện, thật ra Tường
Phong cũng nham hiểm xảo trá lắm. Đi được một hồi, Tường Phong bỗng bật
ra một câu, “Có một câu ta luôn muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi lại tin ta không hại người vậy?”
Lôi Tiểu Thư ngẩn ra một hồi, “Chúng ta chẳng phải là huynh đệ tốt bằng hữu tốt sao, ta đương nhiên là tin con người cô rồi.”
Tường Phong nhíu mày, “Nhưng tên Mộ Dung Huyền Y kia phân tích cũng
có đạo lý lắm, ngay cả ta cũng cảm thấy ta nên hợp tác với Li Thiên
giáo, ngươi chịu tin ta như vậy cũng thật hiếm thấy.”
“Nhưng ta thấy cô không giống loại người đó, tuy cô có hơi tham lam
lười nhác, hơi tham sống sợ chết, hơi thích giở trò vặt, nói chuyện cũng chẳng đâu vào đâu, hành sự khiến người ta không đoán được, nhưng ta vẫn cảm thấy cô không phải là người muốn đoạt quyền, cô cũng sẽ không tàn
hại huynh trưởng, càng không giết người vô tội.” Lôi Tiểu Thư nghiêm túc biểu dương con người của Tường Phong đồng thời truyền đạt sự tin tưởng
của mình.
Tường Phong nghe mà thấy khói xanh bốc lên từng trận trên đầu, miệng
không nhịn được mà co giật, khuôn mặt nhỏ nhăn thành chữ囧, theo lý mà
nói thì những lời này là khen mình, nhưng tại sao nghe lại thấy xấu hổ
như vậy nhỉ. Nàng ho khan một tiếng, ngăn cản Lôi Tiểu Thư tiếp tục biểu dương, sau đó nghiêm túc nhìn hắn, “Tuy sự thật chứng minh ngươi tin
tưởng ta là chính xác, nhưng ngươi đừng quên ngươi là bộ khoái, không
thể chỉ dựa vào nghĩa khí và trực giác để xét án được, phàm chuyện gì
cũng cần chứng cứ, không được thiên vị, vậy mới có thể hợp tiêu chuẩn… a a a…” Đột nhiên Tường Phong chỉ tay xuống khe suối hưng phấn hét lớn,
“Mau mau mau, bên đó có cá, vừa hay có thể thêm thức ăn.”
Lôi Tiểu Thư bước từ dưới nước lên xắn ồng quần xuống, cởi bỏ bổ đao
trên lưng, lau chùi chỗ bị nước bắn vào trên vỏ đao. Hắn vừa bỏ đao
xuống thì thấy Tường Phong vừa giữ con cá, vừa móc trong ngực ra một
thanh trủy thủ màu đen chuẩn bị mổ cá một cách thành thục. Lôi Tiểu Thư
nhận ra thanh trủy thủ này, trên đường đến Mộ Dung sơn trang, Tường
Phong dùng nó để lột da thỏ, chặt cây, lúc đó vẫn chưa biết Tiểu Phụng
cô nương thôn dã này chính là Tường Phụng tiên sinh, bây giờ nhìn thanh
trủy thủ này…
Lôi Tiểu Thư đột nhiên nhảy dựng lên, dè dặt chỉ thanh trủy thủ, giọng điệu không chắc chắn: “Đây đây đây… không phải chính là…”
Tường Phong ngoảnh đầu nhìn hắn, vẫy vẫy thanh trủy thủ chẳng xem ra
gì trong tay, bộ dạng ra vẻ đây là điều đương nhiên: “Du Long kiếm đó.”
Sét đánh giữa trời quang, Lôi Tiểu Thư như hóa thạch tại chỗ, liên
tưởng đến thanh nhuyễn kiếm đen của Phụng Mạch Mạch, khí phái hào tráng, thế như du long, thập phần bá khí, oai phong lẫm liệt. Còn thanh trủy
thủ đen đúa trước mắt này chỉ dài hơn bình thường một chút, nếu là vũ
khí thì cũng nhỏ gọn sắc bén lắm, nhưng so với thanh nhuyễn kiếm kia thì nhìn thế nào cũng thấy thanh trủy thủ này giống giả hơn. Nhưng càng
quan trọng hơn là, “Cô cô cô… lại lại lại dùng Du Long kiếm mổ mổ mổ cá
giết giết giết thỏ sao!!!”
“Đang yên đang lành ngươi học Tiểu Bạch nói chuyện làm gì vậy.” Tường Phong vẻ mặt bực bội, tiếp tục chuyên tâm xử lý con cá trong tay, “Yên
tâm đi, ta chưa từng dùng nó để giết người, không có mùi máu người đâu,
những thứ ngươi ăn đều là sơn trân dã vị chính gốc.”
Nhưng… mà… đây… không… phải… là… trọng… điểm.
Lôi Tiểu Thư khóc không ra nước mắt, vẻ mặt không dám tin nhìn nàng,
chỉ thiếu điều dùng loa hét lên, “Cô dùng Du Long kiếm xếp hạng thứ ba
trong Bảng xếp hạng binh khí để giết thỏ mổ cá! Lẽ nào nó đối với cô chỉ có chút tác dụng này thôi sao?!!!”
“Ai nói nó chỉ có chút tác dụng này!” Tường Phong đưa tay lau mồ hôi
trên trán, buồn cười nhìn Lôi Tiểu Thư đang phẫn nộ, cải chính cho Du
Long kiếm yêu quý, “Nó còn có thể chẻ củi, chặt đá, mở đường, hù dọa,
gán nợ, làm que xiên, còn có thể chặt trúc làm bút hoặc làm sáo thổi,
giải tỏa cô đơn buồn chán trên đường nữa, đúng là vật vô cùng cần thiết
khi đi du lịch.” (Du Long kiếm kiêm vô số chức vụ như dao cắt rau chẻ
củi kiêu ngạo ngẩng cái đầu nhỏ: Thấy chưa, tác dụng của ta lớn lắm đó.)
Quạ, quạ đâu rồi. Lôi Tiểu Thư phẫn nộ trừng mắt nhìn nữ nhân không
biết quý bảo vật trước mặt mình mà lẩm bẩm, “Giang hồ đồn rằng Thợ rèn
đệ nhất thiên hạ Họa Linh Lung có được một khối Huyền thiết thạch ngàn
năm hiếm thấy, đặc biệt vì Tường Phụng tiên sinh rèn bảy bảy bốn mươi
chín ngày mới ra được Du Long kiếm tuyệt thế vô song này…”
“Ngươi nói tiểu tiên nữ à, thanh kiếm này đúng là của cô ấy rèn. Chậc chậc, tiểu tiên nữ quả là có mấy phần bản lĩnh, có thể hoàn toàn theo
yêu cầu thiết kế của ta mà làm.” Tường Phong vô cùng đắc ý, không để tâm đến sắc mặt như trái cà tím của Lôi Tiểu Thư, “Rèn xong rồi thì đòi đặt tên, ta nói đặt là Ô Long trủy thủ được rồi, cô ấy nổi trận lôi đình,
giận gần như ngươi vậy đó, nói là nếu ta dám đặt tên này thì cô ấy sẽ
lấy nó cắt cổ ngay, sau đó ta chỉ đành thuận theo ý cô ấy mà đặt là Du
Long kiếm thôi.” Nói xong liền vỗ vỗ vào vai của Lôi Tiểu Thư đang bị đả kích, “Ngươi cũng nói là lời đồn giang hồ mà, có những chuyện không nên coi là thật, hehe.”
Lôi Tiểu Thư ngốc ngếch nhìn Tường Phong cười gian trá như một con hồ ly, những lời đồn liên quan đến Tường Phụng tiên sinh bay qua bay lại
trong đầu, khiến người kinh sợ… thông minh nho nhã… tài mạo song toàn…
võ công cao cường… bạch y tiên tử… lăng ba vi bộ… phiên nhược du long…
tường vân chi phụng vân vân.
Linh hồn non nớt của Lôi Tiểu Thư bằng hữu đáng thương đơn thuần yếu
đuối lần đầu chịu đả kích lớn như vậy, sau này khi hắn được ngự ban “Kim đao thần bổ”, được mời đến thuyết giảng về “Lịch sử phát triển của
giang hồ” cho người mới của Lục Phiến Môn, câu đầu tiên hắn nói chính là “Cái gọi là lời đồn giang hồ, thật ra chính là thứ không đáng tin
nhất…”
Nắng chiều chiếu rọi khiến con người ta lười nhác, nằm trên bãi cỏ
bên khe suối, nghe tiếng nước chảy róc rách và tiếng chim hót, Tường
Phong khẽ nhíu mắt, miệng ngâm nga một tiểu khúc, bộ dạng hưởng thụ tự
đắc. Được một hồi, nàng mở mắt nhìn mây bay trên trời đến xuất thần, đột nhiên thong dong nói một câu, “Rảnh rỗi quá hay là chúng ta thảo luận
án tình đi.”
Lôi Tiểu Thư đang dựa vào một cây to lại ngẩn ra, Tường Phong chống
tay cười hihi nhìn hắn, “Nếu ngươi đã tin tưởng ta như vậy thì ta cũng
nên nhận đào trả lý, cung cấp cho ngươi một ít manh mối.”
Lôi Tiểu Thư vội đến ngồi xổm bên cạnh nàng, Tường Phong cũng ngồi
dậy bắt đầu kể lại phát hiện của mình: “Lúc Phụng Mạch Mạch đó giả làm
ta xuất hiện ta cũng thật kinh ngạc lắm, nhưng ta không vạch mặt ả tại
chỗ, một là vì tín vật ở trên người ả, hai là ta cũng rất hiếu kỳ về lai lịch của ả. Sau đó mấy lần ta theo dõi ả nhưng đều bị mất dấu, ngươi
biết tại sao không?”
Lôi Tiểu Thư ngơ ngác lắc đầu, khinh công của Tường Phong hắn đã từng thấy qua, nếu thật là nàng cố ý muốn theo dõi thì bình thường chắc sẽ
không mất dấu.
Tường Phong thu lại nụ cười, “Đó là vì Mộ Dung sơn trang bố trí giống như mê cung vậy, không phải người trong trang thì sẽ không quen thuộc,
rẽ Đông rẽ Tây một chút là lạc đường ngay. Nhưng mà ta phát hiện Phụng
Mạch Mạch kia giống như là quen thuộc với bố cục trong sơn trang lắm,
chỗ nào có đường mòn, chỗ nào có cơ quan cô ta đều nắm rõ như ở nhà mình vậy.”
“Hả?” Lôi Tiểu Thư nghĩ kĩ lại, phát hiện quả đúng như lời Tường
Phong nói, không có người dẫn đường thì bản thân hắn cũng từng vòng tới
vòng lui trong Mộ Dung sơn trang, giọng hắn nghi hoặc, “Ý cô là…”
Tường Phong vô cùng khẳng định tiếp lời: “Không sai, ta dám khẳng
định trăm phần trăm là Phụng Mạch Mạch nhất định… có… nội… ứng trong Mộ
Dung sơn trang!”
Lôi Tiểu Thư nhíu đôi mày rậm nghe Tường Phong nói tiếp. “Hơn nữa tên nội ứng kia chắc địa vị cũng không thấp, hắn đem bố cục trong sơn trang cho Phụng Mạch Mạch biết từng chi tiết, sau đó Phụng Mạch Mạch mấy lần
mất tích một cách kỳ lạ trong sơn trang, xem ra là trốn ở chỗ tên nội
ứng kia, bởi vậy các người mới không lục soát ra được ả.”
“Tên… tên nội ứng kia có thể là ai chứ?” Lôi Tiểu Thư hít một hơi, bắt đầu suy nghĩ.
“Trước mắt người chết là Mộ Dung Thái Y, bởi vậy cha cô ấy Mộ Dung
Trạm và đệ đệ ruột Mộ Dung Cẩm Y cơ bản có thể giải trừ nghi ngờ, những
người còn lại đều có hiềm nghi.” Đôi mày cong của Tường Phong nhíu thành hình chứ bát (八), “Lúc đầu Phụng Mạch Mạch giả làm ta rồi giả chết, ta
vốn tưởng mục tiêu của hung thủ chính là ta nhưng lại ngộ sát Tường
Phụng giả. Sau đó phát hiện người chết thật ra là Mộ Dung Thái Y, ta lại tưởng Mộ Dung sơn trang tìm người giả làm ta, cố ý làm ra vẻ huyền hoặc để giá họa cho Tường Phụng tiên sinh, bởi vậy ta nghi ngờ Mộ Dung gia
muốn đối phó với ta, thậm chí là Sử bút thế gia. Nhưng bây giờ Phụng
Mạch Mạch lại giá họa cho ta, sự tình cũng ngày càng phức tạp rồi: Nếu
Li Thiên giáo muốn đối phó với ta thì ta lại không có thù oán với chúng, nếu Li Thiên giáo chỉ là muốn đối phó với Mộ Dung sơn trang thì tại sao cứ nhất định phải lôi ta vào?”
Tường Phong nói một hơi dài rồi nhìn Lôi Tiểu Thư đang không hiểu,
“Tóm lại ta vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc là đang hát vở kịch nào? Còn nữa,
tiền nhiệm Li Thiên giáo chủ 20 năm trước đã chết trong tay Mộ Dung lão
thái quân rồi, Phụng Mạch Mạch là Phụng trong Thất sát của Li Thiên giáo hiện tại, tính tình cô ta kiêu ngạo lạnh lùng, không tùy tiện nghe lệnh kẻ khác đâu, người có thể khiến cô ta, còn Thất sát kia cúi đầu nghe
lệnh chỉ e không có mấy ai, nhưng gần đây Sử bút thế gia lại không nghe
nói có tin Li Thiên giáo tuyển chọn Giáo chủ mới, kẻ đầu lĩnh đứng sau
là ai đây chứ?”
Lôi Tiểu Thư gật đầu liên tiếp, “Nhưng có một điểm rất rõ, Li Thiên
giáo và Mộ Dung sơn trang kết oán rất sâu, chúng nhất định vẫn còn đối
phó với Mộ Dung gia nữa.”
Tường Phong khều mũi, rồi lại sờ miệng, “Đương nhiên rồi, Mộ Dung
Thái Y chỉ là mở đầu, Phụng Mạch Mạch bây giờ đã đi hội hợp với những kẻ khác, bước tiếp theo không chừng là khôi phục lại thế lực đó.”
“Vậy mà cô vẫn dẫn dắt để Phi Tuyết công tử chạm mặt giao thủ với bọn Phụng Mạch Mạch…” Lôi Tiểu Thư nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Haha, yên tâm đi, con khổng tước kia sẽ không có chuyện gì đâu, có
thể tề danh với con hồ ly nhà ta thì làm gì chết dễ vậy được.” Tường
Phong dứng dậy phủi phủi bùn đất bám trên y phục màu xám (Mặc màu trắng
nhưng từ lâu đã thành màu xám, quả là bại gia nữ), phun ngọn cỏ xanh
trong miệng ra, “Hơn nữa nếu Mộ Dung Huyền Y là nội ứng thì hắn càng
không thể chết.” Nói xong liền vẫy tay, “Đi thôi, chúng ta tiếp tục lên
đường.”
“Cái gì?” Lôi Tiểu Thư cầm lấy đại đao đang dựa vào gốc cây, bước
nhanh về phía trước, “Cô hoài nghi Phi Tuyết công tử là nội ứng sao?”
Tường Phong dừng bước, quay người thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn
hắn, “Ngoài ngươi ra ta không tin bất kỳ ai trong Mộ Dung sơn trang, bao gồm sư phụ ngươi Bào Đại An.”
Du Long kiếm, thần binh xếp hạng thứ ba, bội kiếm của Tường Phụng
tiên sinh. Đồn rằng Du Long kiếm dài ba thước sáu tấc, được rèn từ Huyền thiết ngàn năm, thợ rèn đệ nhất thiên hạ Họa Linh Lung tốn hết bảy bảy
bốn mươi chín ngày rèn thành, ngày kiếm thành có ô long bay trên không
nên lấy tên là “Du Long”. Chém sắt như chém bùn, sáng như sương xanh,
dùng lực uốn cong thả ra lại có thể thẳng như dây cung. Lại có lời đồn
rằng kiếm dài một thước, nặng chưa tới một cân, có thể uốn cong tùy ý,
trong kiếm có huyền cơ, thật ra là chính Uyên ương song kiếm, nhẹ nhàng
vô hình. “Danh kiếm minh” viết: Giấu kĩ nhưng gọn gàng, lấy ra rất
nhanh, là một lợi khí. [Võ lâm chí, Thần binh chí] (Giang hồ chính truyện)
Về mặt kĩ thuật mà nói, đàn cổ cầm và đàn bông gòn căn bản không có
gì khác biệt, giống như kiếm giết người và kiếm giết heo thật ra cũng
tương tự nhau, xài quen là được. Bởi vậy, gặp kiếm không cần sắc bén, có thể chém là được rồi, binh khí không cần quý giá, chỉ cần dùng tốt là
được. [Sổ tay của Tường Phong] (Loạn đánh tỳ bà)