- Trang chủ
- Trá»i Tối
- Chương 73: C73: Giữ khoảng cách
Tác giả:
Vốn còn cho rằng Mạnh DÄ© Lam và Bạch Tá» không chỉ Ä‘Æ¡n giản là bạn bè bình thÆ°á»ng, nhÆ°ng sau khi trò chuyện và i câu, Mạnh Nguyệt cảm thấy có lẽ mình đã suy nghÄ© quá nhiá»u.
Lúc được há»i vá» mối quan hệ giữa cả hai, ngoà i việc ban đầu Mạnh DÄ© Lam có hÆ¡i tá» ra do dá»±, còn lại tâm trạng của cô luôn mÆ¡ hồ, khó có thể biết được là đang vui hay không vui.
"Äược rồi, ta không há»i nữa." Mạnh Nguyệt mỉm cÆ°á»i, vá»— vá»— và o mông chú mèo Ba TÆ°, nhẹ nhà ng đẩy nó từ đầu gối xuống đất: "NgÆ°á»i trẻ các con tá»± mình tìm hiểu Ä‘i."
Mạnh DÄ© Lam nhìn chằm chằm tách trà trên bà n, không có trả lá»i.
"NgÆ°á»i ta hay nói con gái thÆ°á»ng giống cha..." Khi Mạnh Nguyệt vừa nói đến chữ "cha", Mạnh DÄ© Lam nhịn không được liá»n nhÃu mà y, sau đó cô nghe thấy đối phÆ°Æ¡ng nói tiếp: "NhÆ°ng ta cảm thấy, con giống mẹ hÆ¡n."
Mạnh DÄ© Lam vốn Ä‘ang nhÃu mà y, lại lá»™ ra vẻ mặt khó hiểu khi nghe đối phÆ°Æ¡ng nhắc đến "mẹ".
Cô vốn tưởng rằng trong lần gặp mặt nà y, Mạnh Nguyệt sẽ nói sâu vá» chuyện của cha mình, tháºm chà cô còn chuẩn bị sẵn tinh thần gặp ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đó.
NhÆ°ng bây giá», Mạnh Nguyệt lại nhắc đến ngÆ°á»i phụ nữ mà cô đã hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i năm không gặp.
"Con không có ấn tượng gì với bà ấy phải không?" Mạnh Nguyệt giơ tay, vuốt v e búi tóc của mình.
Mạnh Dĩ Lam sững sỠmột lát, sau đó lắc đầu: "Không có ấn tượng gì."
"Lần cuối cùng ta gặp mẹ con là khoảng hai mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c..." Mạnh Nguyệt hÆ¡i nâng cằm, nhÃu mà y suy tÆ°, "Äó là trÆ°á»›c hôm bà ấy... Rá»i Ä‘i."
TrÆ°á»›c hôm bà ấy rá»i Ä‘i, cÅ©ng chÃnh là má»™t ngà y trÆ°á»›c khi mẹ của Mạnh DÄ© Lam "bá» nhà đi".
"NhÆ° ta đã từng kể vá»›i con, ta hẹn bà ấy ở quán cà phê." Mạnh Nguyệt cúi đầu, dùng tay phải nhéo nhẹ quai ấm trà nhá». "Ban đầu Ä‘ang nói chuyện rất quan trá»ng qua Ä‘iện thoại, mặt đối mặt, nhÆ°ng không nói gì."
Mạnh DÄ© Lam hÆ¡i giáºt mình, sau đó lá»™ ra vẻ mặt rất khó hiểu.
"Sau khi ta xuất ngoại, công việc của ta rối tung lên," Mạnh Nguyệt thở dà i, má»™t lúc sau má»›i ngẩng đầu lên há»i: "Sau nà y, con có Ä‘iá»u tra được gì không?"
Mạnh DÄ© Lam có vẻ bối rối, há»i: "Äiá»u tra cái gì ạ?"
Mạnh Nguyệt nhÆ°á»›n mà y: "Năm đó, chẳng phải con muốn Ä‘iá»u tra chuyện của mẹ con sao?"
"Äiá»u tra xem..." Mạnh DÄ© Lam thẳng lÆ°ng, mÃm môi nhÆ° Ä‘ang suy nghÄ© Ä‘iá»u gì đó, cuối cùng có chút lúng túng, nhẹ giá»ng cÆ°á»i nói: "Äã lâu nhÆ° váºy, con không còn nhá»› rõ lắm."
Trên thá»±c tế, cô hoà n toà n không có chút ký ức gì vá» việc nà y, cÅ©ng giống nhÆ° việc cô không thể nhá»› mình đã từng quen biết Bạch Tá».
BỠngoà i Mạnh Dĩ Lam có vẻ như mặt nước tĩnh lặng, nhưng sâu bên trong cô đã sớm nổi lên gợn sóng.
"Äúng thế, cÅ©ng đã hÆ¡n mÆ°á»i năm rồi," Mạnh Nguyệt hÆ¡i nghi ngá» má»™t chút, nhÆ°ng cÅ©ng không há»i tiếp, "Nếu lúc đó ta còn ở trong nÆ°á»›c, có lẽ ta có thể giúp được."
Hai ngÆ°á»i im lặng má»™t lúc, má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u Ä‘ang mang suy nghÄ© của riêng mình, con mèo Ba TÆ° cháºm rãi Ä‘i tá»›i dÆ°á»›i chân Mạnh DÄ© Lam, nhẹ nhà ng cá» xát.
"Chuyện quá khứ không nhắc lại nữa," Mạnh Nguyệt nhấp má»™t ngụm trà , cÆ°á»i há»i: "DÄ© Lam, mấy tháng nay con trở lại thà nh phố B, sức khá»e của con... á»”n cả chứ?"
Mạnh DÄ© Lam chân thà nh nói lá»i cảm tạ: "Äá»u rất ổn, cảm Æ¡n cô mẫu đã chiếu cố con mấy tháng nay."
Mạnh Nguyệt mỉm cÆ°á»i gáºt đầu: "Bây giá» khắp nÆ¡i Ä‘á»u há»—n loạn, may mà Hoà nh à chúng ta Ä‘ang phát triển không tệ lắm," Nói xong, bà ấy thở dà i, tâm tình nặng ná» hÆ¡n so vá»›i lúc nảy, "NhÆ°ng kỳ tháºt, cÅ©ng đã xuất hiện không Ãt vấn Ä‘á», đặc biệt là ... Äã lâu rồi ta không gặp cha của con."
Lại nhắc đến ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đó, nhÆ°ng trÆ°á»›c khi Mạnh DÄ© Lam kịp đáp lá»i, Mạnh Nguyệt đã đổi chủ Ä‘á»: "Có khả năng con đã nghe nói, gần đây ta Ä‘ang thiếu ngÆ°á»i có thể tin tưởng được, lại thêm chuyện của VÅ© Nhu... Nếu có thể, ta hy vá»ng con sẽ đến Hoà nh à há»— trợ."
Mạnh Dĩ Lam đã sớm biết ngà y nà y sẽ đến: "Xin cô mẫu cứ nói."
"Vá» ná»™i dung chi tiết, ta phải sắp xếp má»™t cuá»™c há»p vá»›i các cổ đông khác, sau khi xác định xong má»i việc, ta sẽ nói lại cho con biết." Mạnh Nguyệt mỉm cÆ°á»i nghiêng ngÆ°á»i tá»›i, vá»— nhẹ và o mu bà n tay Mạnh DÄ© Lam, "Hôm nay trÆ°á»›c tiên để chú Hồng Ä‘Æ°a con đến phòng thà nghiệm nhìn xem thanh niên kia, vá» sau rất có thể con sẽ phải phụ trách vá» việc nà y."
Phụ trách vá» việc nà y - có lẽ Ä‘á» cáºp đến công việc liên quan tá»›i ngÆ°á»i Ä‘á»™t biến.
Mạnh DÄ© Lam trong lòng đã hiểu rõ, cÅ©ng không há»i thêm nữa.
"Tháºt trùng hợp, bên cạnh con còn có cô Bạch," Mạnh Nguyệt nói thêm, "Vừa lúc giúp con là m quen vá»›i má»i khÃa cạnh của loại ngÆ°á»i nà y."
Nghe đối phÆ°Æ¡ng dùng "loại ngÆ°á»i nà y" để miêu tả Bạch Tá», Mạnh DÄ© Lam cảm thấy có chút khó chịu, liá»n trầm mặc không nói lá»i nà o.
Hai ngÆ°á»i tiếp tục nói chuyện má»™t lúc, cho đến khi kết thúc cuá»™c trò chuyện, Mạnh Nguyệt cÅ©ng không nhắc đến cha của Mạnh DÄ© Lam nữa.
Sau khi ra khá»i phòng tiếp khách, Mạnh DÄ© Lam nhìn quanh bốn phÃa, nhÆ°ng không có láºp tức nhìn thấy Bạch Tá», trong lòng cô có chút không vui.
Dá»±a theo thói quen giữa hai ngÆ°á»i, cho dù cô có yêu cầu Bạch Tá» rá»i khá»i phòng, cô ấy cÅ©ng sẽ không bao giá» Ä‘i xa, thay và o đó sẽ đứng ở ngoà i cá»a hoặc ở má»™t góc cách đó không xa, chá» Mạnh DÄ© Lam.
Dù sao thì cÅ©ng không giống nhÆ° bây giá», hÆ¡n ná»a ngà y cÅ©ng không thấy bóng dáng đâu.
Mạnh DÄ© Lam gá»i ngÆ°á»i giúp việc đến, Ä‘ang định há»i Bạch Tá» Ä‘ang ở đâu, thì nghe thấy thông báo từ đồng hồ.
Sau khi mở ra xem, cô phát hiện có ngÆ°á»i tên "TrÆ°Æ¡ng Linh" gá»i tin nhắn cho mình.
"Tôi muốn gặp nhóc thỠhoang, Mạnh tiểu thư có thể giúp tôi được không?"
Nhìn thấy Mạnh DÄ© Lam đứng bất Ä‘á»™ng bên cây Ä‘Ã n piano, hÆ¡n nữa sắc mặt còn u ám nhìn đồng hồ trên tay, Mạnh Nguyệt nghi ngá» bÆ°á»›c tá»›i, há»i: "DÄ© Lam, sao váºy?"
Mạnh DÄ© Lam láºp tức nhét chiếc đồng hồ và o trong cổ áo: "Không có chuyện gì đâu ạ."
Khi nhìn thấy dòng chữ "Nhóc thá» hoang", Mạnh DÄ© Lam láºp tức nháºn ra thân pháºn của đối phÆ°Æ¡ng.
Cách đây không lâu, khi cô và Du Vu à định và o hang Ä‘á»™ng để Ä‘Æ°a Bạch Tá» ra ngoà i, hỠđã thêm thông tin ID của nhau để tiện liên lạc, "TrÆ°Æ¡ng Linh" là danh tÃnh giả tạm thá»i của Du Vu Ã.
Äá»c xong tin nhắn, Mạnh DÄ© Lam nhá»› tá»›i lá»i Du Vu à đã nói trÆ°á»›c khi mình Ä‘Æ°a Bạch Tá» rá»i khá»i thủy cung - chá» vết thÆ°Æ¡ng của Bạch Tá» bình phục, tôi vẫn sẽ tá»›i mang cô ấy Ä‘i.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Mạnh Dĩ Lam có chút tối sầm.
Lúc nà y, ngÆ°á»i giúp việc dẫn Bạch Tá» xuống lầu, Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c mặt Mạnh DÄ© Lam.
Thá»i Ä‘iểm cô và Bạch Tá» nhìn nhau, Ä‘á»™t nhiên Mạnh DÄ© Lam cảm thấy có gì đó là lạ, nhÆ°ng cô lại không thể giải thÃch được lạ ở chá»— nà o.
"Dẫn hai đứa đến phòng thà nghiệm tham quan má»™t chút," Mạnh Nguyệt gá»i chú Hồng đến, nhá» giá»ng dặn dò: "Sau nà y DÄ© Lam sẽ thÆ°á»ng xuyên đến công ty, chú sắp xếp việc Ä‘Æ°a đón má»™t chút."
Sau khi chú Hồng gáºt đầu, liá»n dẫn Mạnh DÄ© Lam và Bạch Tá» ra khá»i cá»a.
Tiếp theo, Mạnh Dĩ Lam cà ng lúc cà ng cảm thấy có gì đó không ổn.
Ngoại trừ lúc má»›i xuống lầu có nhìn Mạnh DÄ© Lam má»™t chút, sau đó Bạch Tá» luôn Ä‘i cháºm rãi ở phÃa sau, cÅ©ng không còn giao tiếp bằng ánh mắt vá»›i Mạnh DÄ© Lam nữa, cÅ©ng không chủ Ä‘á»™ng mở miệng nói chuyện - mặc dù bình thÆ°á»ng cô ấy cÅ©ng không nói nhiá»u cho lắm.
Trên Ä‘Æ°á»ng đến phòng thà nghiệm, chú Hồng nhiệt tình không ngừng giá»›i thiệu vá» công việc ở phòng thà nghiệm, Mạnh DÄ© Lam mãi vẫn không tìm được cÆ¡ há»™i nói chuyện vá»›i Bạch Tá».
Bạch Tá» Ä‘i ở phÃa sau, lạnh nhạt nhìn bóng lÆ°ng cao gầy của Mạnh DÄ© Lam, lặng lẽ suy nghÄ© gì đó.
So vá»›i sá»± bối rối khi nghe lén ngoà i phòng khách vừa rồi, hiện giá» cô đã bình tÄ©nh hÆ¡n rất nhiá»u.
Có lẽ cô đã quên mất vì sao lúc trÆ°á»›c cô lại xem Mạnh DÄ© Lam là "ánh sáng" của mình, nhÆ°ng Bạch Tá» cảm nháºn được rất rõ rà ng, cảm xúc của mình đã thay đổi rất nhiá»u so vá»›i trÆ°á»›c đây.
Cô không cảm thấy bản thân mình là một con chó, cũng chưa bao giỠxem Mạnh Dĩ Lam như là chủ nhân của mình.
Äặc biệt là sau khi trở vá» từ hang Ä‘á»™ng, cô tháºm chà còn cảm thấy có chút vui mừng mà quên mất chÃnh mình, cô còn thá»±c sá»± cảm thấy mối quan hệ giữa hai ngÆ°á»i có thể tiến xa hÆ¡n.
Giống nhÆ° đâu đó trong trái tim mình, có má»™t chiếc xúc tu nhá» run rẩy nhô ra, nhÆ°ng bây giá», vì quá sợ hãi, chiếc xúc tu đó láºp tức rút vá» vị trà ban đầu, không còn tìm thấy được nữa.
Bạch Tá» cẩn tháºn suy nghÄ©, cho dù Mạnh DÄ© Lam có tháºt sá»± coi mình là má»™t con chó, cÅ©ng không quan trá»ng.
Dù sao những ngà y qua, sự chăm sóc của Mạnh Dĩ Lam dà nh cho mình đã vượt xa trách nhiệm của một chủ nhân.
Tuy nhiên, cô sẽ không để mình tiếp tục chìm đắm như trước nữa.
May mà cô tình cá» nghe được cuá»™c trò chuyện giữa Mạnh Nguyệt và Mạnh DÄ© Lam, để cô có thể nhanh chóng tỉnh dáºy giữa cÆ¡n ảo má»™ng ngắn ngủi nà y.
Suy cho cùng, trong thế giá»›i hiện tại, không thÃch hợp cho những má»™ng tưởng viển vông nhÆ° váºy.
Tốt hÆ¡n hết, vẫn là suy nghÄ© xem là m sao táºn dụng sáu tháng còn lại má»™t cách hữu Ãch nhất.
Bạch Tá» lÆ¡ đãng bÆ°á»›c và o phòng thay đồ, cô giống nhÆ° ngÆ°á»i máy là m theo sá»± chỉ dẫn của chú Hồng, mặc và o quần áo bảo há»™.
Sau đó, cô đi theo Mạnh Dĩ Lam và o phòng thà nghiệm.
Khi xuyên qua tấm kÃnh nhìn thấy ngÆ°á»i thanh niên kia, Bạch Tá» vẫn thá» Æ¡ - ngÆ°á»i đó chÃnh là cháu trai của bà TrÆ°Æ¡ng, bà lão từng sống ở tầng trên nhà Mạnh DÄ© Lam.
Nếu hôm đó, Bạch Tá» không được Ä‘Æ°a và o hang Ä‘á»™ng, có lẽ cô cÅ©ng sẽ có kết cục giống nhÆ° ngÆ°á»i thanh niên nà y.
"Hiện tại đây là đối tượng thà nghiệm thà nh công nhất, anh ta so vá»›i ngÆ°á»i biến dị bình thÆ°á»ng, mạnh hÆ¡n Ãt nhất năm sáu lần, có năng lá»±c phục hồi cá»±c mạnh." Chú Hồng mặc đồng phục bảo há»™ kiên nhẫn giải thÃch: "NhÆ°ng chúng ta phải luôn chú ý đến trạng thái tinh thần của anh ta, nếu không, sẽ có nguy cÆ¡ mất kiểm soát bất cứ lúc nà o..."
Mạnh DÄ© Lam liếc nhìn Bạch Tá» Ä‘ang ngÆ¡ ngác, sau đó quay lại há»i chú Hồng: "Anh ấy có thể nhá»› được chuyện xảy ra trÆ°á»›c khi tiêm thuốc không? Và dụ nhÆ° vá» bà của anh ấy?"
Chú Hồng lắc đầu: "Anh ta đã quên mất mình là ai rồi."
Nghe xong lá»i nà y, sắc mặt Mạnh DÄ© Lam cà ng thêm khó coi, ngược lại, Bạch Tá» lại Ä‘ang cúi đầu nhìn chằm chằm bình cứu há»a trong góc.
Mạnh DÄ© Lam rốt cuá»™c không nhịn được nữa, vÆ°Æ¡n tay nắm lấy cổ tay ngÆ°á»i kia: "Bạch Tá»!"
Bấy giỠBạch TỠmới hoà n hồn lại, cô ngơ ngác nhìn Mạnh Dĩ Lam và chú Hồng.
"Chú Hồng, phiá»n chú sắp xếp cho tôi má»™t số tà i liệu vá» phòng thà nghiệm," sắc mặt của Mạnh DÄ© Lam vẫn không thay đổi, cô khẽ nói vá»›i chú Hồng, "Hôm nay chúng ta đến đây thôi."
Nói xong, liá»n xoay ngÆ°á»i rá»i Ä‘i, cÅ©ng không thèm nhìn Bạch Tá» má»™t cái.
Sau khi trở lại phòng thay đồ, Mạnh Dĩ Lam có chút bực bội nhanh chóng cởi bỠquần áo bảo hộ, sau đó, cô cảm thấy bất đắc dĩ vì vừa rồi mình lại mất kiểm soát.
Cô cố gắng sắp xếp lại má»i chuyện đã xảy ra ngà y hôm nay, để tìm ra nguyên nhân cho sá»± tức giáºn Ä‘á»™t ngá»™t của mình.
Có lẽ là bởi vì khi nói chuyện vá»›i cô mẫu, cô phát hiện mình đã quên Ä‘i chuyện gì đó liên quan đến mẹ của mình; hoặc cÅ©ng có thể sau khi ra khá»i phòng khách, cô không thấy Bạch Tá» ngoan ngoãn đứng ở ngoà i cá»a chá» mình nhÆ° thÆ°á»ng ngà y; Nếu không, thì chÃnh là vì tin nhắn của Du Vu Ã, khiến cô cho rằng Bạch Tá» có thể sẽ sá»›m bị mang Ä‘i...
Cho đến khi Mạnh DÄ© Lam theo chú Hồng đến bãi Ä‘áºu xe, cÆ¡n giáºn trong lòng cô vẫn chÆ°a nguôi ngoai.
"Cô Bạch," chú Hồng nhìn bá»™ dạng có chút không thoải mái của Mạnh DÄ© Lam, sau đó quay sang Bạch Tá» Ä‘ang mang theo má»™t đống tà i liệu, nói: "Tôi còn có việc khác hÆ¡i vá»™i, hôm nay phiá»n cô Ä‘Æ°a Mạnh tiểu thÆ° trở vá»."
Bạch Tá» nghi ngá» há»i: "Chiếc xe nà y..."
"Xe của Mạnh tiểu thÆ° tạm thá»i còn kẹt lại ở nhà cÅ©, bây giá» vẫn chÆ°a lấy lại được," chú Hồng thấp giá»ng nói: "Chúng ta dùng xe nà y thay thế má»™t và i hôm nhé."
Nhìn Mạnh DÄ© Lam đã ngồi và o trong xe, Bạch Tá» gáºt đầu.
Mặc dù cô có thể cảm giác được tâm tình của Mạnh DÄ© Lam có chút không tốt, nhÆ°ng lúc nà y, Bạch TỠđã không còn tâm trạng muốn há»i thăm.
Có lẽ cuộc trò chuyện với Mạnh Nguyệt vừa rồi, đã khiến đối phương không vui.
Bạch Tá» má»™t bên tuỳ ý Ä‘Æ°a ra những suy Ä‘oán ngẫu nhiên, má»™t bên lái xe ra khá»i bãi Ä‘áºu xe.
Mưa vẫn đang rơi, nhưng không lớn lắm.
Mạnh DÄ© Lam quay đầu nhìn vá» phÃa Bạch Tá», vẻ mặt ngÆ°á»i nà y vẫn bình tÄ©nh, chăm chú lái xe.
Má»™t lúc sau, Mạnh DÄ© Lam lại nhìn ra ngoà i cá»a sổ, cô cảm thấy có chút khó chịu vì vừa rồi mình đã dá»… dà ng không kiểm soát được cảm xúc nhÆ° váºy.
Äây là tình huống rất hiếm thấy - Mạnh DÄ© Lam láºp tức chất vấn chÃnh mình - không đúng, tình huống nà y cÅ©ng không hiếm gặp, Ãt nhất là sau khi Bạch Tá» xuất hiện, thỉnh thoảng cô sẽ không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Sau khi xe chạy ra khá»i trung tâm thà nh phố, Mạnh DÄ© Lam rốt cuá»™c nhịn không được: "Bạch Tá»."
NgÆ°á»i được gá»i tên vẫn nhìn vá» phÃa trÆ°á»›c, không có phản ứng gì, dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘ang đợi Mạnh DÄ© Lam nói hết câu.
Mạnh DÄ© Lam nhÃu mà y lại, tâm tình vừa má»›i bình tÄ©nh lại dấy lên gợn sóng.
TrÆ°á»›c đó, nếu Mạnh DÄ© Lam gá»i Bạch Tá», ngÆ°á»i kia không chỉ láºp tức trả lá»i mà còn láºp tức quay đầu nhìn mình, cho dù Ä‘ang lái xe cÅ©ng sẽ nhìn qua.
Chứ không phải nhÆ° bây giá», giống hệt ngÆ°á»i gá»—.
Mạnh DÄ© Lam thở dà i má»™t hÆ¡i: "Cô sao váºy?"
Bạch Tá» sững sá» má»™t lát, sau đó sắc mặt không thay đổi, nhẹ giá»ng há»i lại: "Cái gì sao váºy?"
"Không khá»e sao?" Mạnh DÄ© Lam có chút lo lắng há»i.
Bạch TỠlắc đầu.
Giao tiếp không hiệu quả khiến Mạnh DÄ© Lam không thể chịu Ä‘á»±ng được nữa, cô quay lại nhìn vá» phÃa trÆ°á»›c, trầm giá»ng nói: "Dừng xe."
Bạch Tá» sá»ng sốt má»™t chút, sau đó buông chân ga, cho xe dừng ở bên Ä‘Æ°á»ng.
"Bạch Tá», rốt cuá»™c có chuyện gì váºy?" Mạnh DÄ© Lam trầm giá»ng há»i.
Bạch TỠđầu óc mÆ¡ hồ, nhÃu mà y nói: "Cô... Tức giáºn sao?"
"Có chuyện gì thì cứ nói thẳng," Mạnh DÄ© Lam nhìn chằm chằm và o má»™t cái cây bên ngoà i cá»a sổ, lạnh lùng nói: "Tôi không thÃch vòng vo, cÅ©ng sẽ không kiên nhẫn và dịu dà ng nhÆ° Du Vu Ã, dá»— dà nh là m cô vui vẻ."
Nói xong ná»a câu sau, Mạnh DÄ© Lam láºp tức hối háºn, nhÆ°ng lá»i đã nói ra không thể rút lại được, cô chỉ có thể im lặng, giả vá» nhÆ° không quan tâm.
NhÆ°ng Bạch TỠđần Ä‘á»™n lại không phát hiện ra có gì không ổn, sau khi suy nghÄ© má»™t chút, cô nhẹ giá»ng nói: "Anh trai tôi vẫn còn ở bên kia."
Mạnh DÄ© Lam sá»ng sốt má»™t lát, má»›i ý thức được: "Cô Ä‘ang lo lắng cho Bạch Tang?"
Bà n tay Bạch Tá» siết chặt vô lăng, không trả lá»i.
"Cô muốn đi cứu anh ta?" Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam dịu đi một chút.
Bạch Tá» nhÃu nhÃu mà y, có chút không xác định nói: "Cô cÅ©ng biết lúc tôi mất Ä‘i lý trà sẽ rất đáng sợ, cháu trai bà TrÆ°Æ¡ng hiện tại có thể còn mạnh hÆ¡n tôi rất nhiá»u, đến lúc đó... NgÆ°á»i của VÄ©nh Thái nhất định sẽ bị anh ta gi ết chết."
Rõ rà ng hai ngÆ°á»i há» Ä‘ang thảo luáºn chuyện rất nghiêm túc, nhÆ°ng khi nghe thấy Bạch Tá» nói: "Lúc tôi mất Ä‘i lý trà sẽ rất đáng sợ", Mạnh DÄ© Lam không khá»i nhá»› tá»›i lúc Bạch Tá» rÆ¡i và o Ä‘iên cuồng, ngÆ°á»i đó hà nh Ä‘á»™ng nhÆ° má»™t con chó con vừa đủ tháng, cắn c ắn và o cổ của mình.
NghÄ© tá»›i đây, trong lòng Mạnh DÄ© Lam láºp tức má»m nhÅ©n ra.
Trái ngược với Mạnh Dĩ Lam, Bạch TỠvẻ mặt vẫn rất nghiêm túc: "Anh ấy là anh trai tôi, tôi không thể cứ ngồi yên được."
"Váºy cô định là m thế nà o?" CÆ¡n tức giáºn của Mạnh DÄ© Lam dần dần tiêu tan, giá»ng nói cÅ©ng trở nên nhẹ nhà ng hÆ¡n rất nhiá»u: "Cô có muốn gá»i máºt báo cho Bạch Tang không?"
Bạch Tá» nhìn mÆ°a rÆ¡i trên kÃnh chắn gió, hồi lâu cÅ©ng không nói gì.
Tháºt ra, Mạnh DÄ© Lam đã sá»›m Ä‘oán được Bạch Tá» nhất định sẽ lo lắng cho sá»± an toà n của Bạch Tang.
Cô thở dà i, Ä‘Æ°a tay ra định giúp Bạch Tá» vuốt mấy lá»n tóc mái Ä‘ang che mắt phải ra sau tai, nhÆ°ng thái Ä‘á»™ của Bạch Tá» lại khác thÆ°á»ng, né tránh.
Mạnh DÄ© Lam sững sá», sau đó nghe được Bạch Tá» trầm giá»ng nói: "Tôi cùng cô không giống nhau."
"... Có gì không giống nhau?" Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam tối sầm, cô tựa lưng và o ghế.
"Cô có cô mẫu, chú Hồng, và rất nhiá»u ngÆ°á»i thân," ánh mắt của Bạch Tá» có chút trống rá»—ng, "NhÆ°ng tôi... Chỉ còn lại má»™t mình anh trai."
Thá»i gian dÆ°á»ng nhÆ° ngừng trôi, cả hai Ä‘á»u không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng mÆ°a trong trẻo Ä‘áºp và o cá»a kÃnh xe.
Không biết qua bao lâu, Mạnh DÄ© Lam lạnh giá»ng nói: "Tôi lái xe."
Bạch Tá» nghiêng đầu, nghi ngá» nhìn Mạnh DÄ© Lam hồi lâu, suy nghÄ© má»™t lúc má»›i mở cá»a bÆ°á»›c xuống xe.
Rất nhanh, cô liá»n hối háºn rồi.
Khi xe vừa khởi Ä‘á»™ng, cuối cùng Bạch Tá» cÅ©ng nháºn ra Mạnh DÄ© Lam Ä‘ang rất tức giáºn.
Hai ngÆ°á»i không chỉ đổi chá»— ngồi, ngay cả chỉ số tốc Ä‘á»™ xe cÅ©ng đã thay đổi - tốc Ä‘á»™ vừa rồi là sáu mÆ°Æ¡i chÃn, bây giá» trong nháy mắt nhảy lên chÃn mÆ°Æ¡i sáu, con số nà y cà ng ngà y cà ng có dấu hiệu tăng lên thêm.
Bạch Tá» thẳng lÆ°ng, khà n giá»ng nói: "... Mạnh DÄ© Lam."
Mạnh DÄ© Lam không trả lá»i, cô nhăn mà y, nhìn thẳng vá» phÃa trÆ°á»›c, đạp chân ga tháºt sâu, không há» có dấu hiệu thả lá»ng nà o.
Tốc độ xe không ngừng tăng lên, mưa cà ng lúc cà ng nặng hạt.
Thần kinh của Bạch TỠđầy căng thẳng, cô biết hiện tại mình không nên đụng và o Mạnh DÄ© Lam, nhÆ°ng cô phải là m gì đó để đối phÆ°Æ¡ng tỉnh táo lại ngay láºp tức.
PhÃa trÆ°á»›c là má»™t con Ä‘Æ°á»ng dà i thẳng tắp không có Ä‘iểm kết thúc, có vẻ nhÆ° má»™t lúc nữa cÅ©ng không cần phải rẽ ngoặt.
Thế là , giống nhÆ° vừa rồi Mạnh DÄ© Lam Ä‘Æ°a tay giúp cô chỉnh lại tóc mái, Bạch Tá» cÅ©ng nghiêng ngÆ°á»i, cháºm rãi Ä‘Æ°a tay trái vá» phÃa Mạnh DÄ© Lam Ä‘ang ngồi ở ghế lái.
Mặc dù Mạnh DÄ© Lam Ä‘ang nhìn vá» phÃa trÆ°á»›c, nhÆ°ng chắc chắn cô cÅ©ng đã nhìn thấy Ä‘á»™ng tác của Bạch Tá», cô cÅ©ng không ngăn cản đối phÆ°Æ¡ng, cÅ©ng không lên tiếng.
Vì váºy, Bạch Tá» tiếp tục duá»—i tay trái ra, nhẹ nhà ng đặt lòng bà n tay mình lên mu bà n tay phải Ä‘ang cầm vô lăng của Mạnh DÄ© Lam.
Cô không hỠđè mạnh, mà chỉ đặt lên nhẹ nhà ng, để tránh ảnh hưởng đến khả năng xoay vô lăng của đối phÆ°Æ¡ng trong trÆ°á»ng hợp khẩn cấp.
Dù chỉ là như thế, cũng đã đủ.
Mu bà n tay của Mạnh Dĩ Lam lạnh lẽo, nhưng lòng bà n tay của Bạch TỠlại rất ấm áp.
Má»™t luồng nhiệt ấm áp từ trên mu bà n tay truyá»n ra, nhanh chóng xông thẳng và o trái tim.
Tốc Ä‘á»™ xe dần cháºm lại.
Một lúc sau, Bạch TỠbình tĩnh rút tay lại.
Äôi lông mà y vốn Ä‘ang thÆ° giãn của Mạnh DÄ© Lam lại nhÃu chặt, nhÆ°ng tốc Ä‘á»™ xe không còn tăng vá»t mất kiểm soát nhÆ° trÆ°á»›c nữa.
Cả hai không nói gì nữa cho đến khi xe quay trở lại bỠsông.
Trá»i vẫn còn mÆ°a nhẹ rÆ¡i, chiếc tà u nổi trên sông phát ra chút ánh sáng trong đêm tối.
Mấy ngà y trÆ°á»›c, theo Ä‘á» nghị của Mạnh DÄ© Lam, Bạch TỠđã lắp mấy ngá»n đèn nhá» trên boong tà u chuyên dùng để dẫn Ä‘Æ°á»ng, vừa thiết thá»±c lại vừa mang cảm giác ấm áp.
NhÆ°ng bây giá», Bạch Tá» lại cảm thấy ánh sáng rải rác ấy khiến nÆ¡i nà y có chút quạnh hiu.
Khi hai ngÆ°á»i bÆ°á»›c và o khoang tà u, Mao Mao không biết từ đâu nhảy lên lÆ°ng Bạch Tá», nó hÆ°ng phấn kêu lên mấy tiếng, dÆ°á»ng nhÆ° vết thÆ°Æ¡ng ở chân của nó đã gần khá»i hẳn.
Có vẻ nó rất thÃch cuá»™c sống trên tà u, mức Ä‘á»™ hoạt Ä‘á»™ng của nó cao hÆ¡n gấp mấy lần so vá»›i khi còn ngây ngốc ở ngôi nhà trÆ°á»›c đây.
Hầu Tắc Văn Ä‘ang nằm trên sofa trong phòng khách hét lên vá»›i Bạch Tá»: "Con khỉ cô nuôi tháºt phiá»n phức, vừa rồi nó..." Cô còn chÆ°a kịp phà n nà n xong, đã nhìn thấy Mạnh DÄ© Lam Ä‘i theo sau Bạch Tá» và o cá»a, láºp tức đổi giá»ng: "Lam Lam, cáºu vá» rồi à ?"