- Trang chủ
- Trá»i Tối
- Chương 68: C68: Tôi muốn ngủ trên sofa
Tác giả:
*Up sá»›m cho má»i ngÆ°á»i Ä‘á»c, mai cuối tuần mình sẽ ngồi lại beta kỹ hÆ¡n những chÆ°Æ¡ng chÆ°a là m kịp*
Ngoà i cá»a sổ mÆ°a phùn rÆ¡i lắc rắc, nhiệt Ä‘á»™ dÆ°á»ng nhÆ° dịu mát hÆ¡n trÆ°á»›c rất nhiá»u.
Bạch Tá» ngồi ở bà n ăn, đối diện vá»›i cá»a kÃnh ban công Ä‘ang đóng chặt, trên cổ quấn má»™t chiếc chăn nhá», trên mặt lá»™ ra vẻ không vui.
Mạnh DÄ© Lam trÆ°á»›c đó nói sẽ dẫn Bạch Tá» Ä‘i qua khu giải trà bên kia cắt tóc, lúc nà y Ä‘ang đứng sau lÆ°ng Bạch Tá» cầm má»™t cây kéo, thỉnh thoảng giÆ¡ tay nghịch nghịch tóc Bạch Tá».
Mao Mao vừa má»›i ăn xong tò mò nằm sấp trên sà n, dùng tay cẩn tháºn nhặt những sợi tóc rá»›t trên mặt đất, nhÆ° thể Ä‘ang thu tháºp bảo bối gì đó.
Má»™t lúc sau, Mạnh DÄ© Lam nghiêng ngÆ°á»i, nhìn vá» phÃa trÆ°á»›c của Bạch Tá», hà i lòng gáºt đầu: "Äẹp lắm."
Qua hình ảnh phản chiếu trên cá»a kÃnh, Bạch Tá» nhìn thấy mái tóc dà i ngang vai của mình đã được tỉa bá»›t vừa chạm đến trái tai, mái tóc bồng bá»nh hÆ¡i xoăn che Ä‘i má»™t bên mặt, khiến cô trông có chút buông thả và lÆ°á»i biếng.
Từ nhiá»u năm trÆ°á»›c, Mạnh DÄ© Lam đã là m má»™t chuyên đỠđặc biệt vá» ngà nh tạo mẫu tóc, từ đó cÅ©ng há»c được má»™t số kỹ thuáºt căn bản vá» cắt tóc.
Sau khi nhìn thấy tóc Bạch Tá» dà i hÆ¡n má»™t chút, để lá»™ tóc xoăn tá»± nhiên, Mạnh DÄ© Lam luôn cảm thấy kiểu tóc nà y sẽ rất hợp vá»›i Bạch Tá».
Quả nhiên, kiểu tóc má»›i đã mang lại cho Bạch Tá» vốn có chút buồn tẻ, giá» trở nên khoan khoái cùng nhẹ nhà ng, nét mặt thanh tú cÅ©ng nổi báºt hÆ¡n, khiến ngÆ°á»i ta muốn ôm và o lòng hoặc véo và o mặt - Ãt nhất là Mạnh DÄ© Lam cảm thấy nhÆ° váºy.
NhÆ°ng từ góc nhìn của Bạch Tá», cô chỉ cảm thấy bây giá» trông mình có chút kỳ lạ, cÅ©ng không thể phân biệt được mình có đẹp mắt hay không.
Tuy nhiên, đây không phải là nguyên nhân khiến Bạch TỠkhông vui.
Sở dĩ cô không vui, là bởi vì mấy ngà y nay sau khi trở vỠnhà Mạnh Dĩ Lam, cô đã hai lần rơi và o trạng thái điên loạn.
Chá» khi Bạch Tá» khôi phục lại bình tÄ©nh sau khi tỉnh dáºy, cô không còn nhá»› lúc phát Ä‘iên mình đã là m gì.
Ở lần thứ nhất tỉnh lại, Bạch Tá» phát hiện bản thân Ä‘ang không biết xấu hổ nằm trên ngÆ°á»i Mạnh DÄ© Lam, hệt nhÆ° má»™t em bé "bá»±" nằm trong lòng đối phÆ°Æ¡ng, tháºm chà còn chảy nÆ°á»›c miếng, khiến quần áo Mạnh DÄ© Lam Æ°á»›t đẫm má»™t mảng lá»›n.
Trừ cái đó ra, cô còn nhìn thấy má»™t mảng lá»›n cá»a sổ phòng ngủ bị vỡ, khiến gió lạnh thổi và o, còn có má»™t đống mảnh thủy tinh rÆ¡i trên mặt đất.
Bạch Tá» vô cùng xấu hổ trÆ°á»›c hà nh vi của mình, sau đó cô dá»n dẹp mảnh vỡ trên mặt đất và dùng giấy bịt kÃn vết kÃnh vỡ trên cá»a sổ.
Mặc dù lần nà y, Bạch Tá» vẫn Ä‘ang đè lên ngÆ°á»i Mạnh DÄ© Lam nhÆ° má»™t con Husky khổng lồ, tay chân quấn chặt và o nhau, không khác gì sống ký sinh, nhÆ°ng địa Ä‘iểm hai ngÆ°á»i Ä‘ang nằm đã được chuyển thà nh phòng khách, chiếc giÆ°á»ng biến thà nh ghế sofa.
Bạch Tá» tháºm chà còn nghi ngá», rằng trong thá»i gian cô phát Ä‘iên nà y, cô đã bị má»™t kẻ biến thái vô danh nà o đó chiếm lấy thân xác.
Mặc dù lần nà y Bạch Tá» không là m vỡ bất cứ đồ váºt gì, nhÆ°ng đồ đạc cô xếp ở góc phòng khách đã trở nên bừa bá»™n, ngà y hôm đó, ngay cả Mao Mao luôn thÃch quấn lấy Bạch Tá» cÅ©ng trở nên khác thÆ°á»ng, nó trốn ở ban công suốt, mãi đến chiá»u tối má»›i dám và o nhà .
Mạnh DÄ© Lam nói vá»›i Bạch Tá», rằng thá»i gian lần thứ hai cô phát bệnh đã rút ngắn hÆ¡n so vá»›i lần đầu rất nhiá»u.
Mạnh DÄ© Lam Æ°á»›c tÃnh thá»i gian của lần phát bệnh thứ ba, cô sá»›m để Bạch TỠăn trÆ°á»›c quả mà u xám, sau đó Bạch Tá» rất nhanh liá»n chìm và o giấc ngủ sâu, cÅ©ng không có hà nh vi Ä‘iên cuồng nà o nữa.
Mặc dù váºy, thỉnh thoảng tình trạng mất trà nhá»› và thiếu kiểm soát vẫn khiến Bạch Tá» cảm thấy bất an cùng khó chịu.
Cho dù lúc Bạch Tá» biết được mình sẽ dần dần quên Ä‘i má»i thứ, sau đó triệt để biến thà nh má»™t con quái váºt, cô cÅ©ng không há» cảm thấy bất an và khó chịu nhÆ° váºy.
Khi đó, cô còn âm thầm lên kế hoạch, lúc quay trở vá» vá»›i Mạnh DÄ© Lam, cô nhất định phải tìm hiểu rõ má»i chuyện đã xảy ra trÆ°á»›c đây vá»›i cô, trÆ°á»›c khi cô hoà n toà n biến thà nh cái gá»i là "quái váºt".
Mặc kệ có quá muộn hay không, cứ thỠtrước một lần xem sao.
Sau khi tìm hiểu xong, xem nhÆ° tá»± Ä‘Æ°a ra lá»i giải thÃch cho chÃnh mình.
Hoặc nếu không thể tìm hiểu rõ rà ng, nhÆ°ng Ãt ra mình cÅ©ng đã cố gắng hết sức để giữ lá»i hứa.
Dù sao thì cô cÅ©ng đã hứa vá»›i Mạnh DÄ© Lam, rằng tạm thá»i sẽ không rá»i Ä‘i, đồng thá»i cô cÅ©ng hứa sẽ cùng đối phÆ°Æ¡ng tìm hiểu phần quá khứ bị quên lãng của há».
Nhưng hiện tại, Bạch TỠcà ng ngà y cà ng cảm thấy bất an và khó chịu, nhất là khi đối mặt với Mạnh Dĩ Lam, cô luôn cảm thấy có chút hoảng sợ.
Nói chÃnh xác là , đối mặt vá»›i Mạnh DÄ© Lam của "hiện tại".
Mạnh Dĩ Lam của "trước kia" không quan tâm tóc Bạch TỠdà i hay ngắn, huống hồ là dà nh hơn hai tiếng đồng hồ cầm kéo cắt tóc cho cô - lúc nà y chỉ cần đầu cô vẫn còn đó là được.
HÆ¡n nữa, Mạnh DÄ© Lam của "trÆ°á»›c kia" sẽ không bao giá» chịu để Bạch TỠáp trên ngÆ°á»i ngủ cả buổi, huống hồ còn để cô chảy nÆ°á»›c miếng khắp ngÆ°á»i.
========== Truyện vừa hoà n thà nh ==========
1. Vẫn Thạch Thiên Hà ng
2. Chồng Chưa Cưới Là Tra Nam
3. Cách Một Khoảng Sân
4. Không Hẹn Mà Äến
=====================================
NhÆ°ng Ä‘iá»u khiến Bạch Tá» hoảng sợ nhất, chÃnh là phản ứng của cô khi đối mặt vá»›i Mạnh DÄ© Lam của "hiện tại".
TrÆ°á»›c đó, Bạch Tá» còn định nói tháºt vá»›i Mạnh DÄ© Lam những gì Du Vu à đã nói vá»›i cô - cuối cùng cô sẽ quên Ä‘i má»i thứ và triệt để biến thà nh má»™t con quái váºt.
NhÆ°ng khi cô nghÄ© đến âm thanh nghẹn ngà o của Mạnh DÄ© Lam khi lau ngÆ°á»i cho mình, và cả vết xÆ°á»›c trên mặt đối phÆ°Æ¡ng mà cô vô tình nhìn thấy sau khi hai ngÆ°á»i đến gần, Bạch Tá» không khá»i dâng lên cảm thấy bất an và khó chịu.
Cảm giác nà y khiến Bạch TỠcó chút không kịp chuẩn bị.
Cô luôn cảm thấy sự bất an và khó chịu nà y xuất phát từ một loại cảm xúc nà o đó rất quen thuộc.
HÆ¡n nữa, cảm xúc nà y dÆ°á»ng nhÆ° đã ám ảnh cô rất lâu.
Cà ng nghÄ©, Bạch Tá» cà ng cảm thấy khó chịu, tháºm chà má»—i lần nhắm mắt lại, cô Ä‘á»u nghÄ© trong tÆ°Æ¡ng lai sẽ có loại nguy hiểm nà o đó ẩn giấu, khiến ngÆ°á»i ta không dám tiến lên.
Cuối cùng, cô quyết định không kể với Mạnh Dĩ Lam vỠnhững gì Du Vu à đã nói.
Mạnh DÄ© Lam không nháºn ra Bạch Tá» có gì không ổn, liá»n cất cây kéo Ä‘i: "Mấy ngà y cô không có ở đây, tôi đã Ä‘á»c gần hết tÆ° liệu của bác sÄ© Ngô, tôi cảm thấy, ông lão da ngâm mà cô từng kể, có lẽ cÅ©ng phải là nói dối."
Nghe xong, Bạch Tá» cÅ©ng không phản ứng gì nhiá»u.
"TÆ° liệu có Ä‘á» cáºp đến loại trái cây mà u xám mà cô đã ăn, đồng thá»i còn miêu tả vá» những sinh váºt hình ngÆ°á»i sống ở thá»i đại đó, đôi mắt của há»..." Mạnh DÄ© Lam vừa nói vừa cởi chiếc khăn quấn quanh cổ Bạch Tá», "Mà u mắt của hỠđối láºp vá»›i chúng ta,... Con ngÆ°Æ¡i mà u trắng, còn phần kết mạc xung quanh thì mà u Ä‘en, giống nhÆ°... Những dị nhân mà chúng ta đã từng thấy ở sở thú."
Vốn dĩ Mạnh Dĩ Lam muốn nói: "Giống như đôi mắt của cô khi rơi và o trạng thái cuồng loạn", nhưng sau khi suy nghĩ, cô vẫn thay đổi cách dùng từ một chút.
Cuối cùng Bạch Tá» cÅ©ng trả lá»i, nhÆ°ng lại nói sang chủ Ä‘á» khác: "Ngà y đó, cô nói cô có má»™t giấc mÆ¡..."
Mạnh DÄ© Lam hÆ¡i giáºt mình, gần nhÆ° không kịp phản ứng.
Mấy ngà y nay, mặc dù mâu thuẫn giữa cÆ° dân và cảnh vệ đã dịu xuống, nhÆ°ng Mạnh DÄ© Lam vẫn không ngừng thu xếp việc chuyển nhà , ngoà i ra, cô còn má»™t bên tiếp tục công việc Ä‘iá»u tra trÆ°á»›c đây, má»™t bên báºn rá»™n chăm sóc Bạch Tá» thỉnh thoảng phát bệnh, cuối cùng bản thân cÅ©ng bị tra tấn đến kiệt sức.
Bởi váºy, sau khi Bạch TỠăn trái cây xong liá»n cá»±c kỳ buồn ngủ, cô ôm Mạnh DÄ© Lam và o lòng rồi ngủ thiếp Ä‘i, Mạnh DÄ© Lam cÅ©ng nhanh chóng chìm và o giấc ngủ cùng đối phÆ°Æ¡ng, mà ngủ lại khá say giấc.
HÆ¡n nữa, cô cÅ©ng không còn nằm mÆ¡, tháºm chà gần nhÆ° đã quên sạch ná»™i dung giấc mÆ¡.
"Giấc mÆ¡ đó rất kỳ lạ." Suy nghÄ© má»™t lúc, Mạnh DÄ© Lam cố ý phá»›t lá» chi tiết có ngÆ°á»i hét lên "kẻ giết ngÆ°á»i" ở ngoà i phòng bệnh, chỉ Ä‘Æ¡n giản nói: "Tôi Ä‘ang ở trong phòng bệnh, thì nhìn thấy cô muốn từ cá»a sổ nhảy ra ngoà i, sau đó tôi liá»n Ä‘uổi theo cô..."
Nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam đột nhiên dừng lại, Bạch TỠnghi ngỠnhìn cô: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó... Tôi cũng ngã xuống." Mạnh Dĩ Lam nói.
Bạch Tá» sá»ng sốt má»™t hồi lâu, lại tiếp tục há»i: "Chỉ váºy thôi sao?"
Mạnh DÄ© Lam gáºt đầu: "Äúng, chỉ váºy thôi."
"Tôi muốn..." Bạch Tá» lại cúi đầu, thấp giá»ng nói: "Cố gắng tìm hiểu xem cha mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi cÅ©ng muốn nhanh chóng tìm được anh trai mình."
Hiện tại Bạch Tá» không có chút hứng thú nà o vá»›i "Trá»i tối ká»·" hay "NgÆ°á»i biến dị".
Nếu nhÆ° Mạnh DÄ© Lam trÆ°á»›c đó đã từng nói, cô nên tìm hiểu thêm vá» khÃa cạnh nà y để có thể sinh tồn trong tÆ°Æ¡ng lai, nhÆ°ng hiện tại, sau những gì Du Vu à nói vá»›i Bạch Tá», cô đã không còn bất kỳ ảo tưởng nà o vá» tÆ°Æ¡ng lai nữa.
"Chúng ta có thể rá»i khá»i thà nh phố B," Mạnh DÄ© Lam Ä‘á»™t nhiên nói, "Sau đó Ä‘i đến thà nh phố Lăng Nam tìm hiểu má»™t chút."
Bạch TỠnghe xong, mắt phải bỗng nhiên sáng lên: "Khi nà o?"
Vẻ mặt hÆ°ng phấn dÆ°á»ng nhÆ° đã trở lại, hệt nhÆ° lúc Bạch Tá» má»›i vừa từ trại giam ra, tâm tình vui vẻ thuần tuý đến mức Mạnh DÄ© Lam vừa nhìn thấy, liá»n không nhịn được nâng lên khóe miệng.
"Chá» trạng thái của cô ổn định hÆ¡n đã, còn có gần đây chúng ta sẽ tÆ°Æ¡ng đối báºn rá»™n," Mạnh DÄ© Lam nói, Ä‘i đến bên tÆ°á»ng cầm chổi, "Ngà y mai chú Hồng sẽ đón tôi đến Hoà nh Ã, cô cÅ©ng phải Ä‘i cùng tôi, sau đó chúng ta sẽ qua khu giải trÃ, tôi đã hẹn ngÆ°á»i giúp mở tủ sắt ra."
Chiếc tủ sắt mà Mạnh DÄ© Lam nhắc đến, chÃnh là chiếc tủ mà há» mang vá» từ nhà tiến sÄ© Ngô.
"Äừng quên còn phải đến bảo tà ng nghệ thuáºt lấy thứ gì đó." Bạch TỠđứng dáºy, cầm lấy cây chổi trong tay Mạnh DÄ© Lam, chủ Ä‘á»™ng quét Ä‘i những sợi tóc rÆ¡i trên sà n, "Tôi có thể Ä‘i má»™t mình, không cần Hoa tá»·."
Mạnh DÄ© Lam nói: "Tôi sẽ tìm ngÆ°á»i khác là m việc đó."
"Tại sao?" Bạch Tá» láºp tức sững sá» tại chá»—, "Chúng ta đã bà n xong rồi ah?"
"Tình trạng bây giá» của cô không ổn định," Mạnh DÄ© Lam nhịn không được, giÆ¡ tay nhéo nhéo mặt Bạch Tá», "Nếu có chuyện gì xảy ra, là m sao bây giá»?"
Chỉ trong và i ngà y, Mạnh Dĩ Lam đã hình thà nh thói quen nhéo nhéo mặt, khiến Bạch TỠvô cùng khó chịu.
Bạch Tá» nghiêng ngÆ°á»i tránh né sá»± đụng chạm của đối phÆ°Æ¡ng, tá»±a hồ bất mãn vá»›i quyết định của Mạnh DÄ© Lam, nhÆ°ng lại không biết phản bác thế nà o, cuối cùng chỉ cúi đầu im lặng quét nhà .
Mạnh DÄ© Lam nhìn bá»™ dáng Bạch Tá» rõ rà ng là đang không hà i lòng, nhÆ°ng lại không dám tức giáºn, cô cố nhịn cảm giác muốn nhéo má đối phÆ°Æ¡ng, lần nữa nói: "Äồ váºt ở bảo tà ng nghệ thuáºt kia, hẳn là tôi đã nhá» tiến sÄ© Ngô bảo quản từ lâu rồi, nhÆ°ng tôi tháºm chà còn không nhá»› mình đã Ä‘Æ°a cho ông ấy từ bao giá», chứ đừng nói đến váºt đó là gì."
Bạch TỠxoay lưng lại, cố ý không nhìn Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh DÄ© Lam cÅ©ng không để ý đến thái Ä‘á»™ của đối phÆ°Æ¡ng, bổ sung thêm: "Tôi nghÄ© có lẽ là má»™t số... Thông tin liên quan đến ngÆ°á»i biến dị."
Bạch Tá» rốt cuá»™c mở miệng há»i: "Tại sao cô cÅ©ng... Mất trà nhá»›? Lẽ nà o cô cÅ©ng bị tiêm thuốc sao?"
"Liá»u thuốc nà o lợi hại nhÆ° váºy?" Mạnh DÄ© Lam nhịn không được, mỉm cÆ°á»i nhéo nhéo mặt Bạch Tá», sau đó cụp mắt xuống thấp giá»ng nói: "Có thể là m tôi Ä‘em cô quên mất?"
Ngay lúc Bạch Tá» lần nữa nghiêng ngÆ°á»i muốn tránh bà n tay của Mạnh DÄ© Lam, thì phÃa sau lÆ°ng truyá»n đến tiếng gõ cá»a.
"Dĩ Lam, là tôi." Là Lâm Khúc Vi.
Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam hơi khựng lại, cô không ngỠLâm Khúc Vi sẽ xuất hiện và o lúc nà y, trong lòng có chút không vui.
Sau khi đối phÆ°Æ¡ng gõ cá»a thêm hai lần nữa, Mạnh DÄ© Lam Ä‘i tá»›i mở cá»a, nhÆ°ng chỉ mở ra má»™t ná»a cá»a: "Sao anh lại đến đây?"
"DÄ© Lam," Lâm Khúc Vi cÆ°á»i nói, "Mấy ngà y nay em không trả lá»i tin nhắn tôi gá»i, tôi lo lắng em xảy ra chuyện gì, liá»n tá»›i xem."
Mấy ngà y nay Mạnh DÄ© Lam báºn rá»™n đến mức không để ý trả lá»i tin nhắn.
Cô vẫn không má»i Lâm Khúc Vi và o nhà , sắc mặt có chút khó coi: "Anh và o đây bằng cách nà o? Tôi không phải đã nói vá»›i bảo vệ..." Giống nhÆ° Ä‘oán được Ä‘iá»u gì đó, Mạnh DÄ© Lam bá»—ng nhiên lạnh lùng nói, "Anh đã nói dối vá»›i bảo vệ?"
Sau vụ nổ, công tác quản lý an ninh của khu dân cÆ° được tăng cÆ°á»ng rất nhiá»u, cÆ° dân phải báo cáo trÆ°á»›c khi có ngÆ°á»i ngoà i và o, tuy nhiên, có lẽ vì trÆ°á»›c đây Lâm Khúc Vi đã đến đây nhiá»u lần, nên bảo vệ đã lÆ¡i lá»ng cảnh giác.
Lúc nà y Lâm Khúc Vi má»›i phát hiện Mạnh DÄ© Lam Ä‘ang tức giáºn, vá»™i và ng giải thÃch: "Xin lá»—i, chỉ là tôi quá lo lắng cho em, cho nên má»›i..."
Mạnh DÄ© Lam đè nén sá»± tức giáºn trong lòng: "Anh vá» Ä‘i, hôm nay tôi còn có việc khác phải là m..."
Lúc nà y, Lâm Khúc Vi nhìn xuyên qua khe cá»a, thấy Bạch Tá» Ä‘ang quét sà n, không khá»i nhá» giá»ng nói: "DÄ© Lam, em đã đã Ä‘á»c tin nhắn thì nên cảnh giác hÆ¡n má»™t chút. Cô ấy rất có thể sẽ..."
Lá»i còn chÆ°a nói xong, Mạnh DÄ© Lam Ä‘á»™t nhiên vÆ°Æ¡n tay đẩy Lâm Khúc Vi ra ngoà i, nhất thá»i không kịp phòng bị khiến anh ta suýt chút nữa ngã xuống đất.
Sau đó, Mạnh DÄ© Lam trá»±c tiếp Ä‘i ra khá»i nhà , Ä‘em cá»a phÃa sau lÆ°ng đóng lại.
Lâm Khúc Vi biết hà nh Ä‘á»™ng của mình đã chạm đến ranh giá»›i cuối cùng của Mạnh DÄ© Lam, vì váºy anh không dám nói thêm gì nữa, tùy ý để đối phÆ°Æ¡ng kéo xuống lầu.
Mãi đến khi hai ngÆ°á»i Ä‘i đến cổng khu dân cÆ°, Mạnh DÄ© Lam má»›i nói: "Nếu lần sau anh lại tá»± ý đến đây mà không nói trÆ°á»›c, tôi nghÄ© chúng ta cÅ©ng không cần lui tá»›i nữa."
"DÄ© Lam," Lâm Khúc Vi lo lắng đến toát mồ hôi, "Tôi sai rồi, em đừng tức giáºn, nhÆ°ng tôi thá»±c sá»± lo lắng cho em. HÆ¡n nữa, tôi đã tìm được phóng viên viết tin tức năm đó, cho nên liá»n muốn đến nói vá»›i em Ä‘iá»u nà y."
Mạnh DÄ© Lam Ä‘ang định xoay ngÆ°á»i Ä‘i vá» nhà , nghe váºy láºp tức dừng lại: "Phóng viên mà lúc trÆ°á»›c anh trai cô ấy đã chủ Ä‘á»™ng liên lạc?"
Lâm Khúc Vi gáºt đầu: "Vừa lúc anh ta cÅ©ng ở thà nh phố B, nếu em muốn gặp mặt, mấy ngà y tá»›i tôi có thể sắp xếp."
Mạnh Dĩ Lam suy nghĩ một chút rồi nói: "Cảm ơn, ngà y mai tôi sẽ liên lạc với anh, anh có thể vỠtrước."
Nói xong xoay ngÆ°á»i rá»i Ä‘i, Lâm Khúc Vi gấp đến mức cao giá»ng hét lên: "DÄ© Lam, em tin cô ấy nhÆ° váºy sao?"
Mạnh DÄ© Lam lần nữa dừng bÆ°á»›c lại, cô đứng ở đó mấy giây, Ä‘á»™t nhiên xoay ngÆ°á»i lại, bÆ°á»›c nhanh đến chá»— Lâm Khúc Vi.
Tuy hai ngÆ°á»i có chiá»u cao ngang nhau, nhÆ°ng khà thế của Mạnh DÄ© Lam rõ rà ng mạnh mẽ hÆ¡n rất nhiá»u: "Khi anh ở trong tù, tôi tin rằng anh vô tá»™i. Hiện tại, tôi cÅ©ng tin rằng cô ấy vô tá»™i."
Vừa nhắc đến quá khứ, Lâm Khúc Vi vốn có rất nhiá»u Ä‘iá»u để nói Ä‘á»™t nhiên co rúm lại, giống nhÆ° má»™t quả bóng bay bị xì hÆ¡i.
Mạnh DÄ© Lam tiếp tục nói: "Khúc Vi, mấy năm qua tôi đã vì anh mà bá» ra không Ãt, là bởi vì tôi coi trá»ng ngÆ°á»i bạn nhÆ° anh, tôi tôn trá»ng anh nhÆ° má»™t há»c trưởng, tôi cÅ©ng trân trá»ng tình bạn giữa chúng ta." Nói xong câu cuối, giá»ng cô cà ng lúc cà ng cao, "NhÆ°ng Ä‘iá»u đó không có nghÄ©a là anh có thể tá»± ý xâm nháºp và o nhà tôi và can thiệp và o cuá»™c sống của tôi nhÆ° thế nà y."
Lâm Khúc Vi chÆ°a bao giá» ngá» rằng Mạnh DÄ© Lam sẽ tức giáºn nhÆ° váºy, cÅ©ng chÆ°a bao giá» bị cô đối xá» vá»›i thái Ä‘á»™ nhÆ° váºy.
Cuối cùng, thanh âm Mạnh DÄ© Lam trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng: "Lâm Khúc Vi, đừng để tôi thất vá»ng vá» anh."
Nói xong, cô xoay ngÆ°á»i rá»i Ä‘i.
Lâm Khúc Vi vừa bị chỉ mặt gá»i tên, lúc nà y dÆ°á»ng nhÆ° đã hóa đá, đứng yên bất Ä‘á»™ng, khi anh kịp phản ứng, Mạnh DÄ© Lam đã sá»›m vỠđến nhà .
Bạch TỠđã dá»n dẹp sạch sẽ tóc rÆ¡i trên sà n, cÅ©ng không há»i tá»›i chuyện của Lâm Khúc Vi, mà Mạnh DÄ© Lam cÅ©ng không chủ Ä‘á»™ng Ä‘á» cáºp, hai ngÆ°á»i dÆ°á»ng nhÆ° đã ngầm hiểu việc Lâm Khúc Vi đến cÅ©ng không có gì đáng nhắc đến cả.
Ä‚n tối xong, hai ngÆ°á»i mạnh ai nấy là m việc riêng của mình, sau đó rốt cuá»™c cÅ©ng đến giá» Ä‘i ngủ.
Mạnh DÄ© Lam Ä‘Æ°a trái cây đã lá»™t sẵn vá» cho Bạch Tá», đối phÆ°Æ¡ng ăn mấy ngụm liá»n hết phần thịt quả, nhÆ°ng sau khi đánh răng rá»a mặt xong, cô không và o giÆ°á»ng ngủ nhÆ° thÆ°á»ng lệ, mà là cầm má»™t cái gối cùng má»™t sợi dây rồi Ä‘i ra khá»i phòng ngủ.
Bạch Tá» ném cái gối lên ghế sofa, trá»±c tiếp hÆ°á»›ng vá» phÃa Mạnh DÄ© Lam Ä‘ang ngồi trên giÆ°á»ng trong phòng ngủ: "Äêm nay tôi ngủ trên ghế sofa."
Mạnh DÄ© Lam nhÆ°á»›n mà y, nhÆ°ng không có trả lá»i.
Rõ rà ng Bạch Tá» muốn ngủ ở đâu là quyá»n tá»± do cá nhân của cô ấy, nhÆ°ng đợi ná»a ngà y cÅ©ng không nghe thấy đối phÆ°Æ¡ng đáp lại, thế là liá»n có chút chá»™t dạ trở lại cá»a phòng ngủ, thấp giá»ng giải thÃch: "Mạnh DÄ© Lam, tình trạng của tôi không ổn định, bất cứ lúc nà o cÅ©ng có thể..."
Mạnh DÄ© Lam ngồi trên giÆ°á»ng loay hoay chỉnh chiếc đồng hồ, khẽ cÆ°á»i má»™t tiếng: "Thá»i Ä‘iểm cô phát tác, hoà n toà n không là m tôi bị thÆ°Æ¡ng."
Bạch TỠkiên trì nói: "Nhưng nếu chẳng may?"
"Bạch Tá»," Mạnh DÄ© Lam cởi dây buá»™c tóc xuống, lắc nhẹ đầu, mái tóc xoăn dà i xõa xuống, cháºm rãi nói: "Mặc dù cô từng nói, rằng cô đã quên mất vì sao tôi là ánh sáng của cô, nhÆ°ng trong thâm tâm của cô vẫn luôn nhá»› kỹ, rằng tôi là ánh sáng của cô."
Lá»i nói có vẻ tá» ra "biết tuốt", nhÆ°ng sau khi Mạnh DÄ© Lam nói ra, lại vô cùng ôn nhu và hợp lý.
Bạch TỠđứng ở cá»a không cách nà o phản bác, vì cô biết lá»i đối phÆ°Æ¡ng nói là sá»± tháºt.
Một lúc lâu sau, Bạch TỠbướng bỉnh nói: "Tôi muốn ngủ trên sofa."
Mạnh DÄ© Lam mỉm cÆ°á»i, gáºt đầu nhÆ° không để ý chút nà o: "Äược."
Sau khi nháºn được sá»± đồng ý của đối phÆ°Æ¡ng, Bạch Tá» lại Ä‘i đến bên cá»a sổ, xác định cái lá»— do mình tạo ra đã được dán giấy lại hoà n toà n, tiếp đến cô ngoan thuáºn đóng cá»a phòng ngủ cho Mạnh DÄ© Lam, sau đó rón rén Ä‘i đến ghế sofa trong phòng khách.
Bạch Tá» vòng sợi dây quanh cổ, thắt nút tháºt chặt, đầu kia buá»™c và o chân bà n, sau đó thá» kéo kéo mấy lần, đợi đến khi xác định đã buá»™c chặt, cô má»›i nằm xuống ghế sofa.
Thá»i gian chÆ°a tÃnh là muá»™n, Mao Mao vẫn chÆ°a buồn ngủ, nó rất tò mò vá» kiểu tóc má»›i của Bạch Tá», không nhịn được leo lên ghế sofa, kéo kéo tóc mái của Bạch Tá».
Lúc đầu Bạch Tá» còn có thể Ä‘Æ°a tay xua Ä‘uổi tên nhóc phiá»n toái nà y, nhÆ°ng khi cÆ¡n buồn ngủ áºp tá»›i, cô liá»n không để ý đến sá»± quấy rối của Mao Mao, trá»±c tiếp xoay mặt vá» phÃa lÆ°ng ghế, ngủ thiếp Ä‘i.
TrÆ°á»›c khi ngủ, Bạch Tá» nhá»› lại cảnh Mạnh DÄ© Lam ra khá»i nhà nói chuyện vá»›i Lâm Khúc Vi - hình nhÆ° há» Ä‘ang giấu cô Ä‘iá»u gì đó.
Bạch Tá» không biết mình có để tâm đến chuyện nà y hay không, nhÆ°ng nghÄ© tá»›i việc mình cÅ©ng Ä‘ang giấu diếm Mạnh DÄ© Lam, cô liá»n không còn xoắn xuýt nữa.
Ngủ đến ná»a đêm, khi Bạch Tá» còn Ä‘ang mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng, cô cảm thấy có má»™t bà n tay Ä‘ang chạm và o cổ mình.
Cô hiển nhiên cho rằng Mao Mao Ä‘ang quáºy mình, nên cÅ©ng không quá để ý cho lắm.
NhÆ°ng má»™t lúc sau, Bạch Tá» cảm thấy Mao Mao vốn quen ngủ dÆ°á»›i chân, bây giá» lại nằm ngay bên cạnh mình, tháºm chà còn ôm lấy eo mình.
Sau đó, Bạch Tá» chợt nháºn ra má»™t mùi hÆ°Æ¡ng quen thuá»™c Ä‘ang vây quanh lấy mình.
NhÆ°ng vì tháºt sá»± quá buồn ngủ, nên Bạch Tá» không thể mở mắt ra, nhÆ°ng lại sợ bản thân vô thức nổi Ä‘iên và là m tổn thÆ°Æ¡ng Mao Mao, thế là liá»n lẩm bẩm và i tiếng rồi Ä‘Æ°a tay ra đẩy, cố gắng Ä‘uổi Mao Mao Ä‘i.
NhÆ°ng thứ đáp lại cô, lại là má»™t cái vuốt ve nhẹ nhà ng trên má và má»™t lá»i thầm thì dịu dà ng, tuy không phân biệt được ná»™i dung lá»i nói, nhÆ°ng cô cảm thấy giá»ng nói đó nghe rất thoải mái, cuối cùng cô cÅ©ng không mở mắt, lại ngủ thiếp Ä‘i.
Ngà y hôm sau, nhÆ° thÆ°á»ng lệ tiếng còi dỡ bá» giá» giá»›i nghiêm vang lên, lúc Bạch Tá» mở mắt ra, đã nhìn thấy Mạnh DÄ© Lam Ä‘ang ngủ bên cạnh mình.
Không chỉ váºy, Bạch Tá» còn phát hiện mình Ä‘ang dùng tay chân ôm chặt lấy Mạnh DÄ© Lam, tháºm chà đầu mình vẫn nhÆ° trÆ°á»›c, phi thÆ°á»ng vô lại chôn ở cổ đối phÆ°Æ¡ng.
Bạch TỠcòn chưa kịp tiêu hóa tình huống hiện tại, Mạnh Dĩ Lam cũng tỉnh lại.
NhÆ°ng so vá»›i Bạch Tá» Ä‘ang ngÆ¡ ngác, phản ứng của Mạnh DÄ© Lam bình tÄ©nh hÆ¡n rất nhiá»u, sau khi mở mắt nhìn ngÆ°á»i bên cạnh, cô nhÃu mà y lại tá»±a nhÆ° không vui vì bị đánh thức, cô khịt mÅ©i, sau đó uốn éo ngÆ°á»i Ä‘Æ°a lÆ°ng vá» phÃa Bạch Tá».
Sau khi xoay ngÆ°á»i lại, Mạnh DÄ© Lam không há» thoát khá»i vòng tay Ä‘ang ôm eo mình của Bạch Tá», cÅ©ng không hất văng chân Bạch Tá» trên ngÆ°á»i mình, cÅ©ng không há» kinh ngạc, mà lại còn dùng tay phủ lấy mu bà n tay Bạch Tá», lại tiếp tục ngủ.
Bạch Tá» ngÆ¡ ngác nhìn phÃa sau ót của Mạnh DÄ© Lam, sau đó duá»—i chân ra, chỉ khi giẫm lên má»™t thân thể đầy lông ở góc ghế sofa, cô má»›i xác nháºn ngÆ°á»i mình Ä‘ang ôm trong tay không phải là Mao Mao.
Cứ nhÆ° váºy, mặc dù Bạch Tá» không thể ngủ lại được nữa, nhÆ°ng cô vẫn cứng Ä‘á» không dám cá» Ä‘á»™ng vì sợ quấy rầy giấc ngủ của Mạnh DÄ© Lam.
Äợi đến khi hai ngÆ°á»i hoà n toà n tỉnh táo, sau đó rá»i "giÆ°á»ng", lần lượt rá»a mặt và ăn sáng xong, tháºm chà cho đến lúc chú Hồng đến đón Mạnh DÄ© Lam Ä‘i Hoà nh Ã, hai ngÆ°á»i há» cÅ©ng ngầm hiểu ý, không nhắc đến chuyện "Mạnh DÄ© Lam ná»a đêm ngủ quên trên sofa."
Bạch Tá» và Mạh DÄ© Lam theo chú Hồng ra khá»i khu dân cÆ°, cùng nhau lên má»™t chiếc ô tô mà u Ä‘en.
"Mạnh tiểu thÆ°, chá»— của cô cách công ty hÆ¡i xa," chú Hồng khởi Ä‘á»™ng xe thì thầm vá»›i chÃnh mình, "Vá» sau có lẽ phải đổi chá»— ở để thuáºn tiện hÆ¡n má»™t chút."
Mạnh DÄ© Lam ngồi ở ghế sau cÅ©ng không trả lá»i, mặc dù cô đã sắp xếp xong chá»— ở, tháºm chà còn chuyển rất nhiá»u đồ đến đó.
Bạch Tá» cÅ©ng ngồi ở ghế sau, nhÆ°ng cô lại tá»±a và o cá»a sổ xe, cố gắng ná»›i rá»™ng khoảng cách giữa mình và Mạnh DÄ© Lam.
Từ khi rá»i "giÆ°á»ng", cô luôn trong tÆ° thế cứng ngắc, không dám đến gần Mạnh DÄ© Lam má»™t bÆ°á»›c.
Nhìn thấy bá»™ dáng nà y, Mạnh DÄ© Lam vừa tức giáºn vừa buồn cÆ°á»i, vừa định nói chuyện thì nghe thấy phÃa sau cách đó không xa, Ä‘á»™t nhiên truyá»n đến má»™t tiếng nổ vang.
Bạch Tá» vốn Ä‘ang ngồi xa cách láºp tức tiến lại gần, cô ép gần hết cÆ¡ thể vá» phÃa sau Mạnh DÄ© Lam, cùng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, sau đó là tiếng súng dữ dá»™i và má»™t đám đông không rõ danh tÃnh.
Bạch Tá» quay lại và nhìn thấy khói dà y đặc khắp nÆ¡i trong khu dân cÆ° nÆ¡i Mạnh DÄ© Lam sống, tháºm chà má»™t tòa nhà trong khu cÅ©ng bị sáºp do vụ nổ.
Sau đó, nhiá»u tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên, tiếng la hét và tiếng súng liên tục truyá»n đến, khu dân cÆ° vốn dÄ© yên bình bá»—ng biến thà nh má»™t chiến trÆ°á»ng đầy khói lá»i.
Sau khi chú Hồng kịp phản ứng, láºp tức đạp chân ga, lại nghe thấy Bạch Tá» phÃa sau hét lên: "Dừng lại!"
Chú Hồng vốn chỉ nghÄ© đến việc chạy khá»i đây, phá»›t lá» Bạch Tá», vẫn đạp ga hết sức có thể, nhÆ°ng Mạnh DÄ© Lam cÅ©ng có chút hoảng sợ hét lên: "Chú Hồng, đợi má»™t chút!"
Bạch TỠquay đầu lại nhìn Mạnh Dĩ Lam, đối phương cũng đang nhìn cô chằm chằm.
Hai ngÆ°á»i không nói má»™t lá»i, nhÆ°ng Ä‘á»u ngầm hiểu ý nhau.
Hôm nay hai ngÆ°á»i dá»± định Ä‘i rất nhiá»u nÆ¡i, nên đã để Mao Mao ở nhà má»™t mình.
Nếu như may mắn, có lẽ tên nhóc ngốc nghếch kia sẽ ngồi trên sofa, nhai trái cây sấy khô mà chú Hồng mang đến.
Nhưng nếu như không đủ may mắn...
Bạch Tá» cắn răng, vừa lúc chú Hồng Ä‘áºu xe, cô liá»n mở cá»a xe lao ra ngoà i.
—
Tác giả có lá»i muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Xin lỗi, tôi đã đăng quá muộn.
Vì hÆ¡i Ä‘au đầu nên không táºp trung viết được T_T
Có lẽ là do tôi bị viêm mÅ©i gần đây, là bệnh cÅ© rồi, mong bệnh sẽ sá»›m khá»i.
Äừng lo lắng, tôi sẽ sá»›m ổn thôi!
Canh gà trÃch lá»i hôm nay:
Hãy Ä‘i ngủ sá»›m và dáºy sá»›m để có sức khá»e tốt nhé!