- Trang chủ
- Trá»i Tối
- ChÆ°Æ¡ng 63: C63: Trở thà nh quái váºt
Tác giả:
Sau khi Mạnh DÄ© Lam gá»i tên Bạch Tá», Du Vu à liá»n phát hiện sắc mặt của ngÆ°á»i trÆ°á»›c mắt có hÆ¡i thay đổi.
Cảm giác kinh ngạc nhìn nhau vừa rồi của cô và Du Vu à đột nhiên biến mất, Bạch Tá» tháºm chà còn chủ Ä‘á»™ng đến gần bá»™ Ä‘Ã m.
Giống nhÆ° má»™t chú thá» hoang đầy cảnh giác, sau khi nghe được má»™t câu thần chú không thể giải thÃch được, Ä‘á»™t nhiên biến thà nh má»™t con chó con, lá»— tai ngoan ngoãn dá»±ng lên, cái Ä‘uôi khẽ vẫy trong vô thức - nhÆ°ng bản thân Bạch TỠđối vá»›i phản ứng không tá»± chủ nà y... Hoà n toà n không biết gì cả.
Thấy không có ngÆ°á»i đáp lại, Mạnh DÄ© Lam lại gá»i má»™t tiếng: "Bạch Tá»?"
Bạch Tá» nhÃu mà y lại: "Sao hai ngÆ°á»i biết tôi ở đây?"
HÆ¡n nữa, quan hệ giữa Du Vu à và Mạnh DÄ© Lam từ khi nà o lại trở nên tốt nhÆ° váºy?
Mạnh DÄ© Lam trả lá»i: "Thân thể cô vẫn tốt chứ?"
"Tôi không sao." Bạch TỠđứng thẳng lên, khó chịu siết chặt ống tre trong tay.
"Ông lão đó đã là m gì cô?" Mạnh DÄ© Lam lại há»i: "Tại sao ông ta lại nhốt cô?"
Bạch Tá» sững sá», cô hÆ¡i giáºt mình khi thấy đối phÆ°Æ¡ng biết chuyện nà y có liên quan đến lão Hắc, nhÆ°ng cô tá»±a hồ hiểu ra Ä‘iá»u gì đó, cô quay đầu nhìn Du Vu Ã: "Bá»n há» không có nhốt tôi, cÅ©ng không là m hại tôi, há» chỉ giúp tôi chữa thÆ°Æ¡ng thôi."
Ãt nhất sau khi uống "thuốc" mà há» Ä‘Æ°a, cÆ¡n Ä‘au đã không còn thống khổ nữa.
Du Vu à thở dà i: "Nhìn xem, má»›i có mấy ngà y, bây giá» liá»n bắt đầu thay ông lão đó nói chuyện."
"Bá»n há» không nhốt tôi." Bạch Tá» có chút khó hiểu đáp lại, "Tôi có thể rá»i Ä‘i bất cứ lúc nà o."
Äến lần thứ hai Bạch Tá» rÆ¡i và o trạng thái Ä‘iên cuồng, sau đó bởi vì kiệt sức mà ngã xuống đất, lại lần nữa có ngÆ°á»i mở cá»a Ä‘i và o.
Cô vốn nghÄ© vẫn là ngÆ°á»i cao lá»›n bà ẩn đó, nhÆ°ng sau khi uống "thuốc", Bạch Tá» nháºn ra ngÆ°á»i đến chÃnh là lão Hắc.
Cô khi đó cÅ©ng giống nhÆ° Mạnh DÄ© Lam bây giá», nghi ngỠđối phÆ°Æ¡ng sắp là m gì mình.
Nhưng khi sự bồn chồn nóng nảy trong lòng được tiêu tan bằng cách uống "thuốc" chứa trong ống tre, Bạch TỠdần dần buông bỠcảnh giác.
Tuy rằng cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhÆ°ng tâm tình thoải mái dá»… chịu sau đó, lại khiến Bạch Tá» không còn nghÄ© nhiá»u nữa.
HÆ¡n nữa, lão Hắc còn nói vá»›i Bạch Tá», cá»a ở nÆ¡i nà y luôn mở, cô có thể rá»i Ä‘i bất cứ lúc nà o.
Có vẻ nhÆ° ông ấy và ngÆ°á»i cao lá»›n bà ẩn kia, thá»±c sá»± đến để cứu Bạch Tá» vì há» "cùng loại", chứ không nhằm mục Ä‘Ãch nà o khác.
Bạch Tá» lại bổ sung: "HÆ¡n nữa bá»n há» còn cho tôi uống thứ gì đó..."
Mạnh DÄ© Lam ở đầu bên kia bá»™ Ä‘Ã m không có hứng thú nghe Bạch Tá» nói tiếp: "Du tiểu thÆ°, phiá»n cô nhanh chóng mang cô ấy trở vá»."
Bạch Tá» hÆ¡i giáºt mình, nhịn không được thốt lên: "Là sao ah?"
Du Vu à cÆ°á»i nhạo má»™t tiếng: "Nhóc thá» hoang, đừng nói vá»›i tôi là cô không muốn rá»i Ä‘i nha."
Bạch Tá» lại sững sá»: "Sao lại rá»i Ä‘i?"
Lúc nà y Mạnh DÄ© Lam cuối cùng cÅ©ng nháºn ra Bạch Tá» có gì đó không đúng: "Bạch Tá»?"
Du Vu à dÆ°á»ng nhÆ° đã sá»›m Ä‘oán được khoảnh khắc nà y, cô kiên nhẫn nói: "NÆ¡i nà y có gì hay ho? Äi ra ngoà i vá»›i tôi, chúng ta cùng nhau rá»i khá»i thà nh phố B, Ä‘i nÆ¡i khác chÆ¡i..."
Giá»ng nói có chút trầm thấp của Mạnh DÄ© Lam Ä‘á»™t nhiên vang lên từ bá»™ Ä‘Ã m: "Bạch Tá», cô đã nói tạm thá»i sẽ không rá»i Ä‘i."
Nghe váºy, trong đầu Bạch Tá» chợt nhá»› lại cuá»™c trò chuyện mấy ngà y trÆ°á»›c giữa mình và Mạnh DÄ© Lam trong phòng khách.
"Bạch Tá», cô chắc chắn không rá»i Ä‘i sao?"
"Ừm, tạm thá»i tôi sẽ không rá»i Ä‘i."
Láºp tức, trên mặt Bạch Tá» lá»™ ra vẻ ngÆ¡ ngác và kinh ngạc.
Cô đã hoà n toà n quên mất cuá»™c trò chuyện kia của hai ngÆ°á»i.
Trạng thái nà y cÅ©ng giống nhÆ° khi cô má»›i ra khá»i trại giam.
"Bạch Tá»..." Mạnh DÄ© Lam còn muốn nói thêm gì nữa, nhÆ°ng Du Vu à đột nhiên giÆ¡ tay tắt bá»™ Ä‘Ã m.
Sau đó, cô cầm lấy ống tre trong tay Bạch Tá», thản nhiên ném sang má»™t bên: "Äừng uống thứ nà y, nó sẽ chỉ có hại cho cô."
Trong khi Bạch Tá» còn ngÆ¡ ngác, Du Vu à đã Ä‘i tá»›i thân cây, hái xuống hai ba quả mà u xám má»c ra từ vết nứt: "Tôi biết cô đã quên má»™t số chuyện, cÅ©ng biết mấy ngà y nay thỉnh thoảng sẽ giống nhÆ° má»™t kẻ Ä‘iên, háºn không thể giết hết toà n bá»™ ngÆ°á»i trên thế giá»›i."
Sau khi nhét trái cây và o túi trên vai, cô quay lại nhìn Bạch Tá», "Cho nên cô nhất định phải Ä‘i cùng tôi, chá» khi chúng ta rá»i khá»i thà nh phố B, tôi có biện pháp là m cho cô bá»›t Ä‘au Ä‘á»›n nhÆ° váºy."
Vẻ mặt Bạch TỠvẫn còn mơ hồ: "Có ý gì?"
"Chuyện nà y đáng lẽ tôi nên nói vá»›i cô khi ở tháp chuông lần trÆ°á»›c," Du Vu à thì thầm, trên mặt có chút hối lá»—i, "NhÆ°ng có lẽ bây giá» cÅ©ng chÆ°a muá»™n, vá» sau tôi sẽ giải thÃch cho cô."
Nói xong, Du Vu à không đợi Bạch Tá» trả lá»i, liá»n giÆ¡ tay báºt bá»™ Ä‘Ã m, trên mặt nở nụ cÆ°á»i: "Tháºt có lá»—i, Mạnh tiểu thÆ°, vừa rồi tÃn hiệu không tốt lắm."
Mạnh DÄ© Lam không để ý tá»›i Du Vu Ã, trầm giá»ng gá»i: "Bạch Tá»?"
"Cô ấy vẫn ổn," Du Vu à đưa bá»™ Ä‘Ã m cho Bạch Tá», "Chúng tôi chuẩn bị xuất phát."
Bạch Tá» ngÆ¡ ngác cầm lấy bá»™ Ä‘Ã m, trong lòng còn Ä‘ang suy nghÄ© vá» lá»i Du Vu à vừa nói, nhÆ°ng chÆ°a kịp nghÄ© kỹ lại, thì từ trên tay cô truyá»n đến tiếng gá»i có chút dịu dà ng của Mạnh DÄ© Lam: "Bạch Tá», cô có nghe thấy tôi không?"
Du Vu à thu hồi nụ cÆ°á»i, xoay ngÆ°á»i Ä‘i ra cá»a.
Bạch Tá» liếc mắt nhìn ống tre trên mặt đất, sau đó cÅ©ng Ä‘i theo ra ngoà i, nhẹ nhà ng trả lá»i: "Có nghe thấy."
"...Ừm," Mạnh DÄ© Lam thở phà o nhẹ nhõm, nhá» giá»ng nói: "Mấy ngà y nay tôi có má»™t giấc mÆ¡ rất kỳ lạ, cùng cô có liên quan."
Nhiệt Ä‘á»™ ngoà i cá»a chợt giảm mạnh, Bạch Tá» cảm thấy không thoải mái nhÆ° thÆ°á»ng ngà y vì nhiệt Ä‘á»™ quá lạnh.
Cùng ngÆ°á»i kia tÆ°Æ¡ng phản, lúc nà y Bạch Tá» nhÃu mà y trầm tÆ°, không để ý tá»›i lá»i Mạnh DÄ© Lam nói.
Chá» khi Bạch Tá» tỉnh táo lại, tất cả những gì cô nghe được là câu nói sau cùng của Mạnh DÄ© Lam: "Chá» cô trở vá», chúng ta có thể thảo luáºn má»™t chút."
Bạch Tá» không biết thảo luáºn cái gì, có chút luống cuống đáp: "...A."
Du Vu à đang dá»±a và o cá»a, lấy lại bá»™ Ä‘Ã m từ Bạch Tá», cÆ°á»i nói: "Mạnh tiểu thÆ°, chúng ta phải tiết kiệm pin, không thì má»™t hồi không liên lạc được, cô đến nhà tiến sÄ© Ngô trÆ°á»›c Ä‘i."
Nói xong cô lại tắt bộ đà m.
Bạch Tá» ngÆ¡ ngác nhìn Ä‘á»™ng tác của Du Vu Ã, nhÆ°ng đối phÆ°Æ¡ng cÅ©ng không nói gì nữa, xoay ngÆ°á»i Ä‘i vá» phÃa bên phải hang Ä‘á»™ng.
Nhìn bóng lÆ°ng đối phÆ°Æ¡ng dần dần rá»i xa, Bạch TỠđứng đó má»™t lúc, rồi cÅ©ng nhấc chân Ä‘uổi theo.
Bên ngoà i má»™t mảnh tối Ä‘en nhÆ° má»±c, cà ng Ä‘i, không gian xung quanh cà ng thu hẹp, hai ngÆ°á»i phải cúi thấp xuống má»™t chút, má»›i có thể tiếp tục tiến vá» phÃa trÆ°á»›c.
Các vách đá của hang Ä‘á»™ng được che kÃn bởi những giá»t nÆ°á»›c, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng *tà tách* của những giá»t nÆ°á»›c rÆ¡i xuống đất.
Mặt đất gáºp ghá»nh, nếu là ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng thì phải hết sức cẩn tháºn khi bÆ°á»›c Ä‘i, nếu không sẽ dá»… vấp phải những tảng đá nhô ra, hoặc giẫm phải hố nghiêng mà ngã xuống.
NhÆ°ng Bạch Tá» và Du Vu à đang khom ngÆ°á»i bÆ°á»›c Ä‘i rất nhanh, má»—i bÆ°á»›c Ä‘i Ä‘á»u vững chắc trên mặt đất, vẫn chÆ°a phát sinh bất kỳ sá»± cố nà o.
Bạch Tá» cÅ©ng không để ý nhiá»u đến Ä‘Æ°á»ng Ä‘i của hai ngÆ°á»i, chỉ ngÆ¡ ngác Ä‘i theo Du Vu Ã, vẫn Ä‘ang suy nghÄ© lá»i đối phÆ°Æ¡ng nói.
á»ng tre đó tháºt sá»± sẽ chỉ có hại cho mình?
Mình phải đi cùng cô ấy mới có thể giảm bớt đau đớn?
Váºy... Lão Hắc và những ngÆ°á»i khác muốn dùng "thuốc" nà y để kiểm soát mình?
Là m thế nà o để kiểm soát? Tại sao phải kiểm soát?
Äang lúc Bạch Tá» còn suy nghÄ© lung tung thì Du Vu à đột nhiên dừng lại, hai ngÆ°á»i khẽ chạm và o nhau.
Lúc nà y, vì không gian quá hẹp nên hai ngÆ°á»i đã ngồi xổm trên mặt đất.
"Nhóc thá» hoang," Du Vu à xoay ngÆ°á»i lại, "Cô có sợ không gian hẹp không?"
Bạch Tá» lắc đầu, nhìn vá» phÃa trÆ°á»›c Du Vu Ã.
Cô nhìn thấy trên vách đá có một lỗ tròn hẹp sát đất, phải nằm xuống mới chui và o được.
Bạch Tá» và Du Vu à đá»u tÆ°Æ¡ng đối gầy, nên có thể thuáºn lợi chui qua.
"Khi còn nhá», tôi từng bị nhốt trong vali ba tiếng đồng hồ," Du Vu à nhá» giá»ng nói, "Cho nên, dù bây giá» tôi biết mình không thể chết, nhÆ°ng tôi vẫn sợ cái không gian nhá» hẹp nà y, không phải sợ cái chết, mà tôi sợ cảm giác bị trói buá»™c."
Nói xong, Du Vu à đột nhiên đến gần Bạch Tá», hạ giá»ng nói: "NhÆ°ng vì mang cô ra ngoà i, tôi không sợ bị trói buá»™c."
Bạch Tá» Ä‘ang muốn an ủi đối phÆ°Æ¡ng lại bị nhiệt Ä‘á»™ bên tai dá»a sợ, Ä‘á»™t nhiên lui vá» phÃa sau, gần nhÆ° ngồi bệt xuống đất.
Du Vu à cÆ°á»i lá»›n trÆ°á»›c bá»™ dạng ngượng ngùng của Bạch Tá», sau đó nụ cÆ°á»i trên mặt nhạt dần, quay đầu nhìn miệng lá»— tròn hẹp, tá»±a hồ Ä‘ang thá»±c sá»± lo lắng vì sợ hãi.
Bạch TỠmở miệng đỠnghị: "Hay là để tôi và o trước?"
Du Vu à lắc đầu, nhếch miệng: "Hơn một năm trước tôi đã đến đây, coi như có chút kinh nghiệm."
Cô ấy đã đến đây hơn một năm trước?
Bạch Tá» còn chÆ°a kịp há»i chi tiết, Du Vu à lại quay ngÆ°á»i nắm tay Bạch Tá»: "Hay là thế nà y, lúc chúng ta và o trong, cô phải không ngừng đặt câu há»i cho tôi, để tôi nghe được thanh âm của cô, nhÆ° váºy tôi sẽ không sợ nữa."
Bạch Tá» cúi đầu nhìn bà n tay hai ngÆ°á»i Ä‘ang nắm, gáºt gáºt đầu.
Sau đó Du Vu à hÃt sâu má»™t hÆ¡i, buông tay Bạch Tá», chui và o trong miệng hố.
"Nhóc thá» hoang," sau khi toà n bá»™ cÆ¡ thể Du Vu à đã hoà n toà n ở bên trong, từ trong hang truyá»n ra má»™t âm thanh có chút hoảng sợ, "Cô đã và o rồi sao?"
"Và o rồi." Bạch TỠnằm trên mặt đất, theo đối phương đi và o.
Lúc nà y Bạch Tá» cuối cùng cÅ©ng nháºn ra Ä‘Æ°á»ng Ä‘i quả thá»±c rất hẹp, xung quanh là vách đá lạnh lẽo gần nhÆ° áp sát và o ngÆ°á»i cô, xem ra chỉ cần nâng bụng lên má»™t chút, cô liá»n sẽ bị mắc kẹt trong Ä‘Æ°á»ng hầm, không thể di chuyển được.
Mà lại, cô còn mÆ¡ hồ nghe thấy hình nhÆ° có tiếng Ä‘á»™ng quá»· dị nà o đó, phát ra từ cuối con Ä‘Æ°á»ng.
ChÆ°a kịp lắng nghe kỹ, cô lại phát hiện hÆ¡i thở của Du Vu à rõ rà ng đã trở nên dà y đặc hÆ¡n, thế là liá»n mở miệng há»i: "Cô bị nhiá»…m virus Ä‘á»™t biến từ khi nà o?"
Du Vu à đang run rẩy vì sợ hãi, sững sá» má»™t lát, sau đó cô lại hÃt sâu má»™t hÆ¡i nữa, lê thân thể vá» phÃa trÆ°á»›c má»™t Ä‘oạn ngắn rồi nói: "Hai năm trÆ°á»›c."
Hai năm trÆ°á»›c, Bạch Tá» vừa tìm được công việc "trợ lý võ thuáºt" ở thà nh phố B. Mà lại...
"Lúc đó virus đột biến còn chưa bộc phát phải không?" Bạch TỠcau mà y.
Du Vu à hÆ¡i nhếch môi: "Nhóc thá» hoang, cái gá»i là virus Ä‘á»™t biến xuất hiện sá»›m hÆ¡n cô biết rất nhiá»u."
Bạch Tá» nhấc khuá»·u tay lên, cắn răng Ä‘em cÆ¡ thể dịch chuyển vá» phÃa trÆ°á»›c má»™t khoảng cách nhất định: "Cho nên, lúc cả thế giá»›i còn bình thÆ°á»ng, cô đã là ngÆ°á»i biến dị rồi?"
Du Vu à im lặng má»™t lúc rồi má»›i nói: "Cái gá»i là bình thÆ°á»ng và không bình thÆ°á»ng, chỉ là chúng ta nhìn từ góc Ä‘á»™ nà o mà thôi."
Không đợi Bạch Tá» trả lá»i, Du Vu à lại nói: "Nhóc thá» hoang, cái mà cô cho là bình thÆ°á»ng, có tháºt là bình thÆ°á»ng không? Cái mà cô cho là không bình thÆ°á»ng, vì sao lại không thể bình thÆ°á»ng?"
Nói xong câu nà y, Du Vu à đã bò ra khá»i Ä‘Æ°á»ng hầm cháºt hẹp.
Cô hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, sau đó xoay ngÆ°á»i kéo Bạch Tá» ra ngoà i, nhắc nhở: "Cẩn tháºn, đừng để ngã."
Trong đầu Bạch Tá» vẫn Ä‘ang suy nghÄ© lá»i nói của Du Vu Ã, cô thuáºn theo lá»±c kéo của đối phÆ°Æ¡ng mà chui ra khá»i hố.
Lại má»™t lần nữa, nhiệt Ä‘á»™ lại Ä‘á»™t ngá»™t giảm xuống nhanh chóng, Bạch Tá» ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện mình Ä‘ang đứng trên má»™t con Ä‘Æ°á»ng đất hẹp, sát vách đá, rá»™ng chÆ°a đến má»™t mét.
Bên ngoà i con Ä‘Æ°á»ng hẹp là má»™t khe nứt rá»™ng hÆ¡n mÆ°á»i mét, bên kia khe nứt là má»™t con Ä‘Æ°á»ng hẹp khác cÅ©ng được hình thà nh dá»c theo vách đá.
Nếu nhÆ° Du Vu à không nhắc nhở cô, Bạch Tá» có lẽ đã vô tình bÆ°á»›c thêm má»™t bÆ°á»›c, liá»n rÆ¡i xuống vá»±c sâu.
Cùng lúc đó, tiếng Ä‘á»™ng quái dị mà Bạch Tá» nghe thấy trong Ä‘Æ°á»ng hầm vừa rồi cà ng lúc cà ng lá»›n, dÆ°á»ng nhÆ° phát ra từ khe nứt.
Tò mò, cô đến gần mép Ä‘Æ°á»ng hẹp, thò đầu ra ngoà i nhìn xuống.
Má»™t mùi tanh nồng nặc áºp đến, nhÆ°ng khe nứt lại trà n ngáºp bóng tối, thoạt nhìn tá»±a nhÆ° chẳng có gì cả.
NhÆ°ng má»™t lúc sau, Bạch Tá» láºp tức nháºn ra có gì đó không ổn.
"Bóng tối" dÆ°á»›i khe nứt nà y dÆ°á»ng nhÆ° còn sức sống, chúng Ä‘ang không ngừng nhúc nhÃch.
Khi Bạch Tá» cuối cùng cÅ©ng nhìn thấy nó là gì, toà n bá»™ lông tÆ¡ trên ngÆ°á»i cô Ä‘á»u dá»±ng đứng.
Hà ng nghìn dị nhân bị mắc kẹt trong khe nứt giống như những con sâu rớm dà y đặc, chúng gầm lên xô đẩy nhau, thoạt nhìn trông giống như vô số con sâu dán chặt và o nhau, không ngừng vặn vẹo.
HÆ¡n nữa, há» không phải là những dị nhân bình thÆ°á»ng, mà là những dị nhân mà Bạch TỠđã nhìn thấy trong vÆ°á»n thú và đưá»ng hầm tà u Ä‘iện ngầm - toà n thân hỠđầy những vết sẹo thối rữa và hôi hám, đồng tá» trắng sắc nhá»n nhÆ° rắn, má»™t số thì cá»±c kỳ cao lá»›n, má»™t số thì thấp bé.
"Cô nghÄ© há» bị mắc kẹt ở đây từ khi nà o?" Du Vu à vừa nói vừa Ä‘Æ°a tay kéo Bạch Tá» vẫn Ä‘ang cúi đầu vá» phÃa mình, nhÆ° sợ cô vô tình ngã xuống.
Bạch Tá» nhÃu mà y, cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn, cùng lúc đó Du Vu à tiếp tục há»i: "Má»™t trăm năm? Má»™t vạn năm? Hay là ... Má»™t trăm triệu năm?"
Nghe váºy, Bạch Tá» tá»±a hồ hiểu ra cái gì, cô không thể tin nhìn vá» phÃa Du Vu Ã: "à cô là ..."
Du Vu à nhÆ°á»›n mà y: "Nếu bá»n há» bị nhốt ở đây má»™t vạn năm hoặc má»™t trăm triệu năm trÆ°á»›c, váºy cái gá»i là Virus Ä‘á»™t biến xuất hiện khi nà o?"
Bạch Tá» nghe xong lá»i nà y cà ng cảm thấy buồn nôn, không khá»i lùi vá» sau má»™t bÆ°á»›c, dá»±a và o vách đá nhắm mắt lại.
"Nhóc thá» hoang," Du Vu à nhẹ giá»ng nói, "Trên thế giá»›i nà y, còn có rất nhiá»u Ä‘iá»u không bình thÆ°á»ng, nếu cô muốn biết, tôi có thể dẫn cô Ä‘i xem."
Bạch Tá» lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy Du Vu à cong khóe miệng, nhẹ giá»ng nói vá»›i chÃnh mình: "Sau khi trở vá» mặt đất, chá» tôi là m xong việc, hãy Ä‘i cùng tôi Ä‘i."
Thanh âm dịu dà ng, hoà n toà n đối láºp vá»›i tiếng thở hổn hển và gầm gừ trong khe nứt, sắc mặt Bạch Tá» hÆ¡i dịu Ä‘i, nhÆ°ng má»™t lúc sau má»›i lắc đầu: "Tạm thá»i tôi chÆ°a thể Ä‘i được."
Du Vu à sững sá», sau đó lại nghe Bạch Tá» nói: "Tôi đã hứa vá»›i Mạnh DÄ© Lam sẽ ở lại thà nh phố B má»™t thá»i gian."
Vừa rồi, khi Bạch Tá» nghe được lá»i của Mạnh DÄ© Lam: "Bạch Tá», cô đã nói tạm thá»i sẽ không rá»i Ä‘i.", cô láºp tức nhá»› đến bóng lÆ°ng cô Ä‘Æ¡n của Mạnh DÄ© Lam ngồi má»™t mình trên giÆ°á»ng đêm đó.
Sau đó, cô nhớ tới tấm ảnh cũ chụp cùng Mạnh Dĩ Lam.
Chắc hẳn giữa hai ngÆ°á»i hỠđã có má»™t Ä‘oạn ký ức bị lãng quên.
Lúc nà y, giá»ng nói có chút lãnh đạm của Du Vu à lại truyá»n đến bên tai: "Cô rất thÃch cô ấy?"
Bạch Tá» nhÃu mà y lại, không chút do dá»± trả lá»i: "DÄ© nhiên không phải," nhÆ°ng sau khi nói xong, cô lại chân thà nh bổ sung: "Có lẽ là trÆ°á»›c đây rất thÃch, nhÆ°ng sau khi bị tiêm thuốc xong, tôi... Äã quên rất nhiá»u chuyện."
Du Vu à nhìn chằm chằm và o ánh mắt Bạch Tá», cô nhá»› lại phản ứng vui mừng theo bản năng của ngÆ°á»i nà y, khi nghe thấy giá»ng nói của Mạnh DÄ© Lam từ bá»™ Ä‘Ã m cách đây không lâu.
Có lẽ, tình cảm bị lãng quên đó đã chôn sâu trong tiá»m thức của Bạch Tá».
Hai ngÆ°á»i nhìn nhau má»™t lúc, Du Vu à hÃt sâu má»™t hÆ¡i, trầm giá»ng nói: "Bạch Tá», tôi không nói đùa."
Cô luôn bị đối phÆ°Æ¡ng gá»i là "Nhóc thá» hoang", nhÆ°ng lần nà y đối phÆ°Æ¡ng lại gá»i mình bằng tên tháºt, Bạch Tá» nhất thá»i không kịp phản ứng.
"Äừng tưởng rằng cô bị tiêm hai mÅ©i chỉ là chuyện nhá»," Vẻ mặt Du Vu à cá»±c kỳ nghiêm túc, "Khi cô chỉ bị tiêm má»™t mÅ©i, tôi còn không ý thức được chuyện gì đã xảy ra vá»›i cô ngà y hôm đó, nhÆ°ng bây giá»... "
Bạch Tá» thá»±c sá»± cảm nháºn được trong mắt Du Vu à có má»™t ná»—i bi thÆ°Æ¡ng sâu sắc.
"Tôi từng có má»™t ngÆ°á»i thân rất quan trá»ng. NgÆ°á»i đó cÅ©ng bị tiêm thuốc giống nhÆ° cô, sau đó..." Giá»ng nói trầm thấp của Du Vu à tháºm chà còn có chút nghẹn ngà o, "Tôi thá»±c sá»±... Không muốn cô trở thà nh nhÆ° váºy."
Bạch Tá» nhÃu mà y, ngÆ¡ ngác há»i: "Tôi sẽ trở thà nh cái gì?"
Du Vu à hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, trầm giá»ng nói: "Cô sẽ trở nên rất nóng nảy, dần dần mất Ä‘i lý trÃ, quên Ä‘i hết thảy chuyện cÅ©, đồng thá»i là m tổn thÆ°Æ¡ng má»i ngÆ°á»i xung quanh... Cô sẽ hoà n toà n trở thà nh quái váºt."
Bạch Tá» nhìn thấy trong mắt Du Vu à ngấn lệ, cô nghe được đối phÆ°Æ¡ng cắn răng thấp giá»ng nói:
"Cô sẽ không chết, nhÆ°ng cô không còn là chÃnh mình nữa, cô có hiểu ý tôi không?"
—
Tác giả có lá»i muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Tôi rất vui vì cuối cùng cÅ©ng có thể cáºp nháºt kịp thá»i.
Canh gà trÃch lá»i hôm nay:
Äừng vá»™i và ng, hãy dà nh thá»i gian, cuối cùng má»i thứ sẽ diá»…n ra theo cách bạn muốn.