- Trang chủ
- Trá»i Tối
- Chương 58: C58: Buộc chặt
Tác giả:
Sau khi Phì Thu chắc chắn rằng mình không nháºn lầm ngÆ°á»i, hắn ta láºp tức lá»™ ra vẻ mặt vui mừng, nhÆ°ng khi nhìn thấy Mạnh DÄ© Lam trÆ°á»›c mặt Bạch Tá», hắn láºp tức thu lại nụ cÆ°á»i.
Lúc nà y, ánh mắt Mạnh Dĩ Lam như là nhìn thấy kẻ thù, Phì Thu luôn có cảm giác, chỉ cần mình tiến lên một bước chắc chắn sẽ bị đối phương xé thà nh từng mảnh.
Mặc dù Phì Thu cảm thấy nghi hoặc nhÆ°ng ngay láºp tức hiểu ra - hắn hợp tác vá»›i Bạch TỠđể giúp Du Vu à và Du Tâm trốn thoát khá»i ga tà u Ä‘iện ngầm, cho nên bây giỠđối phÆ°Æ¡ng căm thù nhìn mình nhÆ° váºy cÅ©ng là điá»u dá»… hiểu.
Bạch Tá» hoà n toà n không có địch ý gì, cố gắng gỡ tay Mạnh DÄ© Lam Ä‘ang nắm cổ áo mình ra, tò mò há»i Phì Thu: "Sao ngÆ°Æ¡i lại ở đây?"
Nhưng tay Mạnh Dĩ Lam giống như là bị đóng đinh và o cổ áo, dù cho có thế nà o đi nữa cũng không thể mở ra được.
Bạch Tá» thá» gỡ bốn năm lần, sau đó rốt cuá»™c má»›i nháºn ra có gì đó không thÃch hợp, cô ngẩng đầu lên, phát hiện Mạnh DÄ© Lam Ä‘ang cau mà y nhìn mình chằm chằm.
"Ta sống ở bên kia," Phì Thu chỉ vá» hÆ°á»›ng bãi cá», "Các ngÆ°á»i..."
Hắn còn muốn nói thêm gì đó, nhÆ°ng phát hiện hai ngÆ°á»i trÆ°á»›c mặt tá»±a hồ Ä‘ang trong bóng tối âm thầm giằng co, liá»n láºp tức im lặng.
Bạch Tá» chụp lấy mu bà n tay của Mạnh DÄ© Lam, nhÆ°ng vì lòng bà n tay của Mạnh DÄ© Lam vừa má»›i bị thÆ°Æ¡ng do vết dao, nên cô không dám dùng quá nhiá»u sức vì sợ là m tổn thÆ°Æ¡ng đối phÆ°Æ¡ng, hai ngÆ°á»i lâm và o bế tắc, ai cÅ©ng không chịu thoả hiệp.
Phì Thu đứng cạnh chiếc xe máy, bối rối nhìn tình hình trước mặt - Mạnh Dĩ Lam vì không thể cứu Lâm Khúc Vi cho nên xem Bạch TỠnhư cái gai trong mắt, muốn bắt cô ấy đi?
Còn chưa kịp suy nghĩ, đã nghe thấy Bạch TỠnghi ngỠnói: "Mạnh... Dĩ Lam?"
Ná»a giây dừng lại khiến hai chữ "DÄ© Lam" đặc biệt nổi trá»™i lên, Mạnh DÄ© Lam nhất thá»i nghe nhầm trong giây lát, cô lầm tưởng đối phÆ°Æ¡ng Ä‘á»™t nhiên gá»i tên mình má»™t cách thân máºt, trái tim dÆ°á»ng nhÆ° âm thầm bị cà o nhẹ, không hiểu tại sao lại xuất hiện khoảnh khắc bối rối nhÆ° váºy.
Ngay sau đó, tay Mạnh DÄ© Lam láºp tức bị Bạch Tá» gỡ ra.
Mạnh Dĩ Lam sững sỠtại chỗ, vẻ mặt có chút bối rối.
Lúc nà y, ở cách đó không xa có hai tuần tra viên cầm đèn pin vội và ng tới gần: "Ai ở đó?"
Nhìn thấy có ngÆ°á»i tá»›i gần, sắc mặt Mạnh DÄ© Lam láºp tức trở lại bình thÆ°á»ng, cô Ä‘Æ°a tay nắm chặt cổ tay trái của Bạch Tá».
Cùng lúc đó, Phì Thu Ä‘á»™t nhiên cúi xuống để tránh ánh sáng ở phÃa xa, hắn hoảng sợ chạy ra sau cái cây gần đó.
Bạch Tá» và Mạnh DÄ© Lam láºp tức liếc nhìn nhau, ăn ý giữ im lặng.
Sau khi hai tuần tra viên đến gần, há» nhìn hai ngÆ°á»i rồi nhìn chiếc xe máy nằm dÆ°á»›i đất, tá»±a hồ vẫn chÆ°a phát hiện ra Phì Thu.
Mạnh Dĩ Lam nói: "Chúng tôi có giấy phép ra ngoà i trong giỠgiới nghiêm."
Nữ tuần tra viên trẻ tuổi nháºn ra Mạnh DÄ© Lam, cô nói vá»›i nam tuần tra viên lá»›n tuổi hÆ¡n bên cạnh: "Äá»™i trưởng, tôi vừa kiểm tra cô ấy ở cổng phÃa đông, cô ấy và o tìm ngÆ°á»i."
Nam tuần tra viên lại há»i: "Cô tìm ai?"
Mạnh Dĩ Lam ngược lại không hỠhoảng sợ, đem Bạch TỠkéo lại gần mình một chút: "Cô ấy."
"Các cô không phải ngÆ°á»i ở đây." Nam tuần tra viên cẩn tháºn nhìn hai ngÆ°á»i má»™t lần nữa, há»i: "Các cô tá»›i đây là m gì?"
Mạnh DÄ© Lam không muốn quấy rầy chú Hồng, trầm mặc ná»a giây, sau đó tá»± tin giải thÃch: "Chúng tôi cãi nhau, cô ấy há»n dá»—i nên chạy và o đây, tôi Ä‘Ã nh phải chạy theo tìm."
"Cãi nhau?" Nam tuần tra viên không buông tha, há»i lại lần nữa, "Các cô có quan hệ gì?"
Lần nà y Mạnh DÄ© Lam hồi lâu không trả lá»i, ngay trÆ°á»›c khi nam tuần tra viên nói tiếp, Bạch Tá» láºp tức nói: "Chúng tôi là bạn bè."
"Bạn bè?" Nam tuần tra viên nheo mắt nghi ngá».
Lúc nà y, nữ tuần tra viên nhìn qua nhìn lại giữa Mạnh DÄ© Lam và Bạch Tá», Ä‘á»™t nhiên cô nở má»™t nụ cÆ°á»i đầy ẩn ý, ​​sau đó thì thầm và o tai nam tuần tra viên: "Äôi tình nhân trẻ cãi nhau thôi."
Mạnh DÄ© Lam và Bạch Tá» Ä‘á»u sá»ng sốt.
"Hai ngÆ°á»i Ä‘á»u là nữ, cái gì đôi tình nhân trẻ?" nam tuần tra viên cau mà y, nhÆ°ng cÅ©ng không truy cứu nữa, "Äược rồi, tìm được ngÆ°á»i rồi thì Ä‘i nhanh lên."
Nói xong, hai tuần tra viên không còn nán lại thêm nữa, xoay ngÆ°á»i bÆ°á»›c sang phÃa bên kia.
Äang lúc Bạch Tá» muốn quay đầu nhìn xem Phì Thu trốn sau gốc cây thì nghe thấy Mạnh DÄ© Lam ở bên cạnh nói: "Cô lái xe."
Bạch Tá» sững sá»: "A?"
Mạnh DÄ© Lam dùng tay còn lại nhéo nhéo cổ tay trái của Bạch Tá», sau đó có chút ủy khuất thì thầm: "Tay tôi Ä‘au."
Trên Ä‘Æ°á»ng từ nhà đến đây, Mạnh DÄ© Lam liên tục giữ chặt tay lái, vặn ga đến hết mức.
Sau khi đến được công viên, Mạnh DÄ© Lam lại không ngừng chú ý tá»›i Ä‘á»™ng tÄ©nh của Bạch Tá», từ đầu đến cuối cô luôn cầm thiết bị theo dõi trong tay, giống nhÆ° háºn không thể Ä‘em váºt kia bóp nát.
Hiện tại rốt cuá»™c Mạnh DÄ© Lam cÅ©ng thả lá»ng liá»n cảm thấy tay mình Ä‘au nhức tê dại vô cùng, tá»±a hồ đã là m Ä‘á»™ng đến vết thÆ°Æ¡ng má»›i là nh, lúc khẽ nâng cánh tay lên cô cảm thấy hÆ¡i Ä‘au.
Ngoà i ra, sở dÄ© cô để Bạch Tá» lái xe, là vì Mạnh DÄ© Lam còn có má»™t mối lo khác - nếu cô tá»± lái xe, Bạch Tá» có thể sẽ không chịu lên xe, hoặc là trên Ä‘Æ°á»ng nhảy ra khá»i xe rồi bá» Ä‘i.
NhÆ°ng nếu để Bạch Tá» lái xe, Mạnh DÄ© Lam tÆ°Æ¡ng đối chắc chắn Bạch Tá» sẽ táºn tình Ä‘Æ°a cô vá» nhà an toà n.
Bạch Tá» nghi ngá» nhìn Mạnh DÄ© Lam, sau đó gáºt đầu: "Äược."
Bạch Tá» trông có vẻ ngoan ngoãn thuáºn theo, nhÆ°ng thá»±c ra cô Ä‘ang thầm nghÄ©, trÆ°á»›c tiên cứ Ä‘Æ°a Mạnh DÄ© Lam vá» nhà rồi sau đó rá»i Ä‘i cÅ©ng được, cÅ©ng không nhất thiết phải vá»™i và ng.
Vá» việc sau khi rá»i Ä‘i cô sẽ Ä‘i đâu tiếp theo, cô cÅ©ng không có phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng rõ rà ng, nhÆ°ng Ãt ra cô không còn lệ thuá»™c và o Mạnh DÄ© Lam nữa, có lẽ cô sẽ ở lại thà nh phố B tìm Du Vu Ã, hoặc là đuổi kịp Lão Hắc kia, dẫu sao thì cô cÅ©ng phải là m chút gì đó.
Dù thế nà o Ä‘i nữa, vẫn tốt hÆ¡n là ở lại nhà Mạnh DÄ© Lam Ä‘á»c má»™t đống lá»›n tà i liệu mà bản thân hoà n toà n xem không hiểu chút nà o.
Mạnh DÄ© Lam không biết Bạch Tá» Ä‘ang nghÄ© gì, cuối cùng cô cÅ©ng thở phà o nhẹ nhõm buông lá»ng Bạch Tá» ra.
Mà lúc nà y, Phì Thu Ä‘ang trốn sau gốc cây lặng lẽ thò đầu ra ngoà i, sau khi xác định hai ngÆ°á»i tuần tra viên đã hoà n toà n rá»i Ä‘i, cÅ©ng không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, hắn má»›i dám khom ngÆ°á»i đến gần.
Mạnh DÄ© Lam không để ý đến vết thÆ°Æ¡ng trên tay, cô láºp tức cảnh giác kéo Bạch Tá» Ä‘ang cố nhấc chiếc xe mô tô lại gần mình.
"À..." Phì Thu cúi ngÆ°á»i, thấp giá»ng nói vá»›i hai ngÆ°á»i: "Cảm Æ¡n hai ngÆ°á»i đã không khai ra ta."
Bạch Tá» tò mò há»i: "Sao ngÆ°Æ¡i lại phải trốn bá»n há»? Không phải ngÆ°Æ¡i nói không muốn quay vá» thà nh phố B sao..."
"Nếu có lá»i gì thắc mắc, chúng ta có thể nói chuyện và o lúc khác," Mạnh DÄ© Lam ngắt lá»i câu há»i của Bạch Tá», nhanh chóng nói vá»›i Phì Thu, "Và o lúc ba giá» chiá»u ngà y mốt, anh chá»n địa Ä‘iểm Ä‘i, tôi sẽ cùng Bạch TỠđến."
Phì Thu sá»ng sốt, sau đó láºp tức gáºt đầu: "Váºy thì quảng trÆ°á»ng Mục Thiên được không?"
Quảng trÆ°á»ng Mục Thiên - chÃnh là nÆ¡i Mạnh DÄ© Lam đã Ä‘Æ°a Bạch Tá» Ä‘i xem phim ngoà i trá»i.
Bạch TỠhoà n toà n không phản ứng kịp: "Nhưng mà ..."
Tại sao ngà y mốt, ba ngÆ°á»i chúng ta Ä‘á»™t nhiên muốn nói chuyện cùng nhau?
"Cứ váºy Ä‘i." Mạnh DÄ© Lam không cho Bạch Tá» cÆ¡ há»™i nói chuyện, cô lại liếc nhìn Phì Thu, ngÆ°á»i nà y láºp tức lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cÆ°á»i tạm biệt rồi nhanh chóng rá»i Ä‘i.
Vẻ mặt Bạch Tá» tá» ra bối rối, cô vốn định sẽ rá»i Ä‘i ngay sau khi Ä‘Æ°a Mạnh DÄ© Lam vá» nhà , nhÆ°ng trÆ°á»›c khi cô kịp há»i bất cứ Ä‘iá»u gì, Mạnh DÄ© Lam lại buông cô ra và nhá» giá»ng nói: "Lạnh, chúng ta vá» nhà lại nói chuyện."
Hai chữ "vỠnhà " khiến lòng Bạch TỠkhẽ động.
Mạnh DÄ© Lam lại bổ sung: "Mao Mao có thể đã dáºy rồi."
DÆ°á»ng nhÆ° lÆ¡ đãng nhắc nhở Bạch Tá», rằng trong ngôi nhà đó còn có má»™t Mao Mao.
Nghe được lá»i nói của Mạnh DÄ© Lam, Bạch Tá» cảm thấy trong lòng có chút mÆ¡ hồ, nhÆ°ng lại không thể nói rõ rốt cuá»™c mÆ¡ hồ ở chá»— nà o.
Má»™t cÆ¡n gió lạnh thổi qua, Mạnh DÄ© Lam khẽ run lên, Bạch Tá» không nghÄ© ngợi nữa, cúi ngÆ°á»i nhặt mÅ© bảo hiểm Ä‘Æ°a cho Mạnh DÄ© Lam, cô cÅ©ng Ä‘á»™i lên má»™t cái mÅ© khác, sau đó đỡ chiếc xe mô tô dáºy, dứt khoát ngồi lên xe.
Mạnh DÄ© Lam Ä‘á»™i mÅ© bảo hiểm xong xuôi, không đợi Bạch Tá» nhắc nhở, liá»n ngồi ngay ngắn phÃa sau Bạch Tá».
Sau má»™t khắc, Mạnh DÄ© Lam có vẻ hÆ¡i do dá»± Ä‘Æ°a tay ra, chầm cháºm ôm lấy eo Bạch Tá» không quá chặt.
Lúc nà y thân thể Bạch Tá» tá»±a nhÆ° má»™t cái bếp lò, hÆ¡i ấm trong lòng Bạch Tá» khiến thân thể Mạnh DÄ© Lam giống nhÆ° má»™t đóa hoa chÆ°a nở trá»n, Ä‘ang cháºm rãi bung ra từng cánh hoa.
Thần kinh căng thẳng suốt đêm cuối cùng cÅ©ng được thả lá»ng hoà n toà n, bà n tay Mạnh DÄ© Lam ôm Bạch Tá» chặt hÆ¡n má»™t chút.
Bạch Tá» ngồi phÃa trÆ°á»›c cảm thấy eo mình bị ôm cứng ngắc, tháºm chà còn có dấu hiệu siết chặt hÆ¡n, cô muốn nhắc nhở Mạnh DÄ© Lam đừng ôm quá chặt, nhÆ°ng khi vừa định hé miệng, lại nghe thấy tiếng ngáp truyá»n đến từ phÃa sau lÆ°ng mình.
Bây giỠđã gần năm giá» sáng, Bạch Tá» im lặng, khởi Ä‘á»™ng xe, nhanh chóng vặn ga rá»i khá»i công viên.
Lúc tá»›i đây, Bạch Tá» chỉ có má»™t mình, cô liá»u mạng chạy chÆ°a đầy mÆ°á»i phút đã đến công viên trung tâm thà nh phố B.
Lúc trở ra, còn có thêm Mạnh DÄ© Lam, mặc dù Ä‘ang Ä‘i xe máy nhÆ°ng Bạch Tá» cÅ©ng không dám tăng tốc vì sợ ngÆ°á»i phÃa sau quá lạnh hoặc vô tình gặp tai nạn, lúc vỠđến nhà đã là ná»a giá» sau.
NhÆ°ng Mao Mao cÅ©ng không há» "có thể đã dáºy" nhÆ° Mạnh DÄ© Lam nói chút nà o, nó vẫn nằm ngáy o o trên ghế sofa.
Khi Bạch Tá» rá»i Ä‘i, nó hÆ°á»›ng bụng ngá»a lên trên, khi Bạch Tá» trở vá», nó lại xoay cái mông lên trá»i.
Lúc nà y đã là sáu giá» sáng, Bạch TỠđứng ở cá»a nói vá»›i Mạnh DÄ© Lam: "Cô ngủ trÆ°á»›c Ä‘i."
Mạnh Dĩ Lam mặt không biểu tình ngồi trên sofa, vỗ nhẹ và o chỗ trống bên cạnh, nói: "Ngồi đi."
Bạch Tá» suy nghÄ© khoảng năm giây, sau đó ngồi ở mép sofa, cách xa Mạnh DÄ© Lam khoảng cách ba ngÆ°á»i có thể ngồi lá»t.
Lúc nà y Mạnh DÄ© Lam nhìn có vẻ bình tÄ©nh, nhÆ°ng thá»±c ra cô Ä‘ang vừa mệt vừa buồn ngủ, vừa rồi ôm Bạch Tá» trên xe, cô gần nhÆ° muốn ngủ quên, nhÆ°ng trong lòng vẫn Ä‘ang băn khoăn đến chuyện Bạch Tá» muốn rá»i Ä‘i.
NghÄ© nhÆ° váºy, cô Ä‘á»™t nhiên mở miệng há»i: "Du Vu à nói cái gì?"
Bạch Tá» sững sá»: "Cái gì?"
Sau khi nghe được câu há»i ngược lại của đối phÆ°Æ¡ng, Mạnh DÄ© Lam má»›i chợt định thần lại, nhanh chóng nháºn ra mình trong trạng thái cá»±c kỳ không tỉnh táo, váºy mà lại Ä‘em những suy nghÄ© trong lòng há»i đến.
Lần trÆ°á»›c lúc Bạch Tá» chạy ra khá»i quán bar để cứu Du Vu Ã, đợi sau khi cô quay lại, hai ngÆ°á»i đối vá»›i chuyện nà y cÅ©ng không nhắc đến má»™t lá»i.
Bạch Tá» không nói gì, Mạnh DÄ© Lam cÅ©ng không há»i.
Mặc dù Mạnh DÄ© Lam muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa Bạch Tá» và Du Vu Ã, nhÆ°ng cô cảm thấy nếu đối phÆ°Æ¡ng muốn nói, nhất định sẽ luôn nói cho cô biết.
Mà lần nà y, cũng giống như thế.
Lúc đầu Mạnh DÄ© Lam vốn định không há»i, nhÆ°ng có lẽ do cô quá mệt, miệng nhanh hÆ¡n não, chá» khi phản ứng lại đã không còn kịp nữa rồi.
Thế là , vò đã mẻ không sợ rÆ¡i, cô tiếp tục há»i: "Cô không Ä‘i gặp Du Vu à sao?"
Bạch Tá» nhÃu mà y: "Tôi nói Ä‘i gặp Du Vu à lúc nà o?"
Mạnh DÄ© Lam cà ng nghi ngá»: "Váºy cô gặp ai?"
Bạch Tá» rất thà nh tháºt trả lá»i: "Má»™t ông lão."
Cô cảm thấy chuyện nà y không nhất thiết phải giấu Mạnh DÄ© Lam, nhÆ°ng vì đối phÆ°Æ¡ng không há»i nên cô cÅ©ng không nói gì.
Thế là Bạch Tá» Ä‘em chuyện kể hết vá»›i Mạnh DÄ© Lam, rằng cô đã bị cho uống máu và gõ và o cằm ba lần ở những địa Ä‘iểm và thá»i Ä‘iểm khác nhau.
"Là Liêu VÅ© Nhu đã báo tin cho cô?" Sá»± mệt má»i của Mạnh DÄ© Lam đã sá»›m biến mất, cô ngồi nghiêng ngÆ°á»i trên ghế sofa, chống khuá»·u tay lên lÆ°ng ghế, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch Tá».
Bạch Tá» gáºt đầu nói: "Thá»±c xin lá»—i."
Mạnh DÄ© Lam sá»ng sốt: "Sao cô lại xin lá»—i?"
"Cô ấy đã phản bội cô, nhưng tôi vẫn..."
"Cô ấy phản bá»™i Hoà nh Ã, không phải tôi." Mạnh DÄ© Lam sá»a lại.
Bạch Tá» lắc đầu: "NhÆ°ng chẳng phải Thạch Lá»—i đã nói, năm đó ngÆ°á»i muốn hại cô..."
Mạnh DÄ© Lam cÆ°á»i nhẹ, không há» có dấu hiệu nà o tá» ra tức giáºn: "Ngược lại, bây giá» cô Ä‘ang lo lắng rất nhiá»u."
"Không phải lo lắng, tôi biết Hoà nh à nhất định sẽ bảo vệ cô tháºt tốt, Ä‘iểm nà y tôi căn bản không lo lắng." Bạch Tá» giải thÃch, "Tôi chỉ sợ cô có thể hiểu lầm tôi muốn cùng bá»n há» liên thủ, muốn đối phó cô và Hoà nh Ã."
Mạnh DÄ© Lam rốt cuá»™c cảm thấy có chút tức giáºn, cô nhịn không được Ä‘Æ°a tay nhéo nhéo má Bạch Tá», sau đó há»i: "Ông ấy đã nói gì vá»›i cô?"
Bạch Tá» lần nữa kể lại má»i chuyện, tháºm chà còn lấy ra viên ngá»c và trái cây mà u xám mà ông lão đã Ä‘Æ°a cho.
"Äây là loại trái cây hiện tại má»›i có thể má»c sao?" Mạnh DÄ© Lam nhìn chằm chằm "trái cây" hình cầu mà u xám trong tay, nhÃu mà y.
Bạch Tá» gáºt gáºt đầu: "Ông ấy chÃnh là nói nhÆ° váºy."
Mạnh DÄ© Lam cầm viên ngá»c của Bạch Tá» lên quan sát cẩn tháºn, khi nhìn thấy những Ä‘Æ°á»ng nét trên đó, cảm giác hai ngÆ°á»i đã từng quen biết lại hiện lên trong cô, nhÆ°ng Mạnh DÄ© Lam chỉ chịu Ä‘á»±ng không nói thêm gì.
Sau đó cô Ä‘em trái cây cùng viên ngá»c trả lại cho Bạch Tá», rồi giả vá» thản nhiên liếc nhìn Mao Mao: "Ông ấy nói nếu cô tiếp tục ở lại bên cạnh tôi, sẽ chỉ cà ng thêm phiá»n phức mà thôi." Nói đến đây, cô quay đầu lại nhìn Bạch Tá», "Cô tin lá»i ông ấy? Cho nên má»›i nóng lòng muốn rá»i khá»i... Tôi?"
Bạch Tá» lắc đầu: "Tôi không hiểu những lá»i ông ấy nói. Gì mà tìm vỠđồng loại của mình, lấy lại nhà của mình, còn có thá»i đại của hỠđã kết thúc, thế giá»›i của chúng ta đã quay trở lại. Những thứ nà y là sao chứ? Giống tổ chức bán hà ng Ä‘a cấp quá, tôi là m sao có thể tin được?"
Ông lão kia nói rất nhiá»u Ä‘iá»u nghe có vẻ rất thú vị nhÆ°ng thá»±c chất lại rất mÆ¡ hồ, ông ta lại không nói rõ rà ng cho Bạch Tá» biết bá»n há» muốn là m gì, tháºm chà sau nà y có dá»± định gì.
HÆ¡n nữa, trong số há» còn có Liêu VÅ© Nhu, nên Ä‘á»™ tin cáºy của Bạch Tá» dà nh cho hỠđã giảm bá»›t Ä‘i rất nhiá»u.
"NhÆ°ng mà ," Bạch Tá» nói xong câu cuối liá»n hạ thấp giá»ng, "Bá»n há» có vẻ nhÆ°... Biết vá» cha mẹ tôi."
"Cho nên," Mạnh DÄ© Lam lại đổi chủ Ä‘á», "Cô quyết định Ä‘i cùng bá»n há», để Ä‘iá»u tra chuyện của cha mẹ cô?"
Bạch Tá» nhÃu mà y lại, nghiêm túc nói: "Mạnh DÄ© Lam, rá»i khá»i thà nh phố B vốn đã nằm trong dá»± tÃnh của tôi."
"Không phải chúng ta đã nói xong rồi sao," Mạnh DÄ© Lam đè xuống cảm giác buồn bá»±c không ngừng bốc lên trong lòng, cố nhịn ý muốn lấy tấm ảnh cÅ© ra, "Cô đã hứa sẽ ở lại đây cùng tôi tìm hiểu chuyện ngÆ°á»i biến dị, cô không nhá»› sao?"
Bạch TỠsững sỠmột chút, sau đó muốn phản bác: "Nhưng mà ..."
"HÆ¡n nữa, hiện tại cô đã có được những manh mối nà y," Mạnh DÄ© Lam chỉ và o viên ngá»c và trái cây mà u xám trong tay Bạch Tá», kiên nhẫn giải thÃch, "Chúng ta cÅ©ng có thể cùng nhau Ä‘iá»u tra ông lão kia và Liêu VÅ© Nhu, nhÆ° váºy, chuyện của cha mẹ cô không phải sẽ dá»… dà ng tìm hiểu hÆ¡n sao?"
Bạch Tá» không nói nên lá»i.
Mạnh DÄ© Lam quay đầu lại, trầm giá»ng nói: "Bạch Tá», cô luôn luôn nghÄ© tá»± mình giải quyết má»i việc, không muốn liên quan gì đến tôi nữa phải không?"
Bạch TỠvốn cảm thấy mình không biết nên nói gì, nhưng lại bị câu nói cuối cùng của đối phương chặn lại, nhịn không được phản bác: "Không phải lúc trước chúng ta đã có nói qua, sau khi trở vỠthà nh phố B sẽ không bao giỠliên lạc nữa sao?"
Mạnh Dĩ Lam nghe xong, hơi thở như nghẹn lại trong lồng ngực, cô cảm thấy trái tim mình đột nhiên trống rỗng, đầu cũng bắt đầu đau nhức.
Sá»± mệt má»i do suốt đêm không ngủ và tinh thần căng thẳng láºp tức kéo đến, má»›i vừa rồi Mạnh DÄ© Lam còn nói không ngừng nghỉ, lúc nà y lại không còn sức để nói thêm má»™t lá»i nà o nữa.
"Äúng là tôi đã nghÄ© muốn tá»± mình giải quyết má»i việc, bởi vì tất cả chuyện nà y Ä‘á»u là việc của tôi," Bạch Tá» tiếp tục thuyết phục, "Mạnh DÄ© Lam, cô đã giúp tôi quá nhiá»u rồi. Vá» sau, cô còn phải đến Hoà nh à là m việc, cô sẽ cà ng ngà y cà ng báºn rá»™n hÆ¡n. Äã thế nà y, tại sao cô lại phải khiến mình mệt má»i nhÆ° váºy, tại sao phải giữ tôi ở lại đây?"
Mạnh DÄ© Lam hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, sau đó vốn định Ä‘Æ°a tấm ảnh cho Bạch Tá» xem, lại sững sá» má»™t chút, cô nhìn lượng lá»›n tà i liệu xếp chồng lên nhau trên bà n cà phê, đôi mắt mệt má»i lá»™ ra vẻ khó hiểu.
Tháºt ra, chuyện trÆ°á»›c kia nếu không quan tâm đến nữa, thì rồi nó cÅ©ng sẽ qua thôi.
Quên đi thì đã sao, nhớ kỹ thì đã sao?
Cho dù trÆ°á»›c đây hai ngÆ°á»i đã quen biết nhau, nhÆ°ng quá khứ đó có ảnh hưởng gì đến hai ngÆ°á»i hiện tại?
Thế giá»›i vốn đã rÆ¡i và o há»—n loạn rồi, vạn váºt thay đổi, con ngÆ°á»i cÅ©ng đã đổi thay, váºy thì cần gì phải vÆ°á»›ng báºn vá»›i quá khứ.
Nếu bây giỠBạch TỠđã muốn cùng mình vạch ra ranh giới rõ rà ng, thì cần gì phải ép buộc đối phương ở lại?
Tại sao nhất định phải để Bạch TỠở lại bên cạnh mình? Mạnh DÄ© Lam chợt phát giác ra, đằng sau câu há»i nà y, có má»™t câu trả lá»i mà ngay cả cô cÅ©ng sợ hãi.
Mạnh DÄ© Lam biết chỉ cần cô bảo Bạch Tá» rá»i Ä‘i, Bạch Tá» nhất định sẽ rá»i Ä‘i ngay láºp tức.
Bây giá» Bạch Tá» chÃnh là má»™t khúc gá»— chỉ muốn Ä‘i tìm anh trai của mình, mà lại vá»›i tình trạng thể chất hiện tại, sá»± an toà n của Bạch Tá» không còn đến lượt cô phải lo lắng.
Thay vì táºp trung tìm hiểu những gì đã xảy ra trong quá khứ, có lẽ cô nên cân nhắc xem mình muốn nhÆ° thế nà o trong tÆ°Æ¡ng lai.
"Äược rồi," Mạnh DÄ© Lam xoa xoa thái dÆ°Æ¡ng, bình tÄ©nh nói: "Cô muốn Ä‘i thì cứ Ä‘i Ä‘i. Quả thá»±c không cần lãng phà thá»i gian nữa. Chuyện gặp Phì Thu, tôi sẽ nói cho hắn biết má»™t tiếng."
Nói xong, Mạnh DÄ© Lam đứng dáºy cháºm rãi Ä‘i vá» phòng ngủ, cÅ©ng không thèm nhìn Bạch Tá».
Phòng khách lại trở nên yên tÄ©nh, Bạch Tá» ngồi ở trên sofa nhìn cánh cá»a phòng ngủ đóng chặt, trầm mặc má»™t lát.
Mao Mao vẫn đang ngủ say trên ghế sofa, không có tỉnh lại.
Cứ ngồi nhÆ° váºy Æ°á»›c chừng ná»a giá» sau, Bạch TỠđứng dáºy chuẩn bị rá»i Ä‘i.
NhÆ°ng khi Bạch Tá» Ä‘i tá»›i cá»a, lúc đặt tay lên nắm cá»a, không hiểu sao cô lại chợt nhá»› tá»›i lá»i Mạnh DÄ© Lam đã nói vá»›i mình trÆ°á»›c đó, nếu virus Ä‘á»™t biến không bá»™c phát, nếu những chuyện lá»™n xá»™n đó không xảy ra, hai ngÆ°á»i có thể sẽ trở thà nh bạn tốt.
Bạch Tá» mÃm môi, vẻ mặt Mạnh DÄ© Lam khi nói "Äược rồi" hiện lên trong đầu cô - gÆ°Æ¡ng mặt cô ấy dÆ°á»ng nhÆ° không có biểu cảm gì, nhÆ°ng Bạch Tá» lại có thể cảm nháºn được sá»± cô Ä‘Æ¡n và bi thÆ°Æ¡ng mà đối phÆ°Æ¡ng cố gắng che giấu.
Những ngà y nà y, ngoại trừ Lâm Khúc Vi, Bạch TỠchưa từng thấy Mạnh Dĩ Lam có quan hệ thân thiết với ai khác.
Có vẻ như cô ấy thực sự không có bạn bè.
Có lẽ, hai ngÆ°á»i nên nói lá»i tạm biệt Ä‘Ã ng hoà ng trÆ°á»›c khi rá»i Ä‘i.
NghÄ© đến đây, Bạch Tá» xoay ngÆ°á»i lại Ä‘i và o phòng ngủ, định gõ cá»a.
Bạch Tá» thầm nghÄ©, nếu nhÆ° trong phòng ngủ không có phản ứng thì chứng tá» Mạnh DÄ© Lam đã ngủ rồi, hai ngÆ°á»i không cần từ biệt, bản thân có thể trá»±c tiếp rá»i Ä‘i.
NhÆ°ng Bạch Tá» má»›i giÆ¡ tay gõ cá»a, cá»a đã cháºm rãi tá»± mở ra - căn bản cá»a phòng chỉ khép há».
Äiá»u là m cho Bạch Tá» ngạc nhiên hÆ¡n nữa là Mạnh DÄ© Lam không những không ngủ mà còn ngồi ở mép giÆ°á»ng bất Ä‘á»™ng, mái tóc xoã dà i rối tung, quay lÆ°ng vá» phÃa cá»a.
Cảm giác có gì đó không đúng, Bạch Tá» nhịn không được nhẹ giá»ng gá»i: "Mạnh DÄ© Lam?"
Thân thể Mạnh DÄ© Lam khẽ run lên má»™t chút, nhÆ°ng lại không có trả lá»i.
Bạch Tá» cháºm rãi Ä‘i đến bên giÆ°á»ng: "Không thoải mái sao?"
Hồi lâu sau, Mạnh DÄ© Lam má»›i trả lá»i: "Sao cô vẫn chÆ°a Ä‘i?"
Bạch Tá» sững sá» má»™t lát, sau đó má»›i nhá»› tá»›i ý định gõ cá»a ban đầu của mình.
Mạnh DÄ© Lam lại há»i: "Cô có thể qua đây được không?"
Bạch Tá» còn Ä‘ang suy nghÄ© nên nói lá»i từ biệt nhÆ° thế nà o, lại bị đối phÆ°Æ¡ng há»i lại má»™t câu là m cho bối rối, cô còn chÆ°a kịp trả lá»i, Mạnh DÄ© Lam đã hÆ¡i quay đầu lại, lặp lại Ä‘á»™ng tác lúc trÆ°á»›c, dùng tay nhẹ nhà ng vá»— vá»— bên cạnh, "Lại đây."
Không suy nghÄ© nhiá»u, Bạch Tá» ngoan ngoãn cháºm rãi Ä‘i đến bên giÆ°á»ng, ngồi xuống cạnh Mạnh DÄ© Lam.
Sau đó, Bạch Tá» Ä‘á»™t nhiên nháºn ra, rằng cô đã vô tình trở nên quen vá»›i cách giao tiếp "kiểu mệnh lệnh" của Mạnh DÄ© Lam.
Có lẽ bởi vì sắp rá»i Ä‘i nên Bạch Tá» không cố ý giữ khoảng cách giữa hai ngÆ°á»i nhÆ° trÆ°á»›c, lúc nà y hỠđã ở rất gần nhau.
Bạch Tá» lo lắng há»i: "Mạnh DÄ© Lam, cô không sao chứ?"
Mạnh Dĩ Lam lắc đầu: "Không ổn lắm."
Vừa rồi, cô đã cho Bạch Tá» cÆ¡ há»™i rá»i Ä‘i.
"Do lúc nảy ở bên ngoà i bị cảm lạnh sao?" Bạch Tá» hoà n toà n không biết mình đã rÆ¡i và o má»™t tấm lÆ°á»›i vô hình, cô bối rối cá»±a quáºy cÆ¡ thể, tiến gần sát và o Mạnh DÄ© Lam.
Trả lá»i lại Bạch Tá», chÃnh là má»™t cái ôm dịu dà ng không thể cá»± tuyệt được.
Äá»™ng tác của Mạnh DÄ© Lam rất cháºm rãi, cô cháºm rãi Ä‘Æ°a tay ôm lấy eo Bạch Tá», sau đó tá»±a đầu lên vai Bạch Tá».
HÆ¡i ấm quen thuá»™c từ cÆ¡ thể Bạch Tá» lại truyá»n đến, từng chút má»™t thấm và o trong cÆ¡ thể Mạnh DÄ© Lam.
Cảm giác lạnh lẽo khi cô ngồi một mình trong phòng vừa rồi đã hoà n toà n biến mất, cô cảm thấy mình giống như một con cá trên bỠsắp chết, cuối cùng lại quay vỠtrong vòng tay ấm áp của biển cả, thoải mái bơi lội.
Mạnh DÄ© Lam hÃt sâu má»™t hÆ¡i, sau đó lại nhẹ nhà ng thở dà i: "Thế nà y, có vẻ khá hÆ¡n má»™t chút rồi."
DÆ°á»ng nhÆ° có Ä‘iểm sáng tá».
Äây tá»±a hồ chÃnh là nguyên nhân khiến cô không muốn Bạch Tá» rá»i Ä‘i.
Bạch Tá» Ä‘ang bị ôm toà n thân cứng Ä‘á», giống nhÆ° lúc cô không hiểu được những lá»i ông lão nói ở bãi rác trÆ°á»›c đó, cô đồng thá»i cÅ©ng không hiểu được những lá»i Mạnh DÄ© Lam nói lúc nà y.
Cùng lúc đó, Bạch Tá» hoà n toà n không phát hiện được, có má»™t cảm xúc phức tạp trong lòng Mạnh DÄ© Lam Ä‘ang nhanh chóng bén rá»… và nảy mầm, do hÆ¡i ấm từ cÆ¡ thể Bạch Tá».
Trong không gian vô hình, những cà nh lá và dây leo má»c lên từ trái tim Mạnh DÄ© Lam không ngừng vÆ°Æ¡n ra, cố ý bá»™c lá»™ những cảm xúc mạnh mẽ vá»›i thế giá»›i bên ngoà i, tuỳ theo ý muốn của Mạnh DÄ© Lam, từng chút má»™t Ä‘em hai ngÆ°á»i buá»™c chặt vá»›i nhau.
—
Tác giả có lá»i muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Woohoo, thất bại, không sao đâu, cứ đăng đi!
Canh gà trÃch lá»i hôm nay: Con ngÆ°á»i nên nhÆ° nÆ°á»›c.