- Trang chủ
- Trá»i Tối
- Chương 43: C43: Dịu dà ng
Tác giả:
Sau khi tỉnh lại, Bạch Tá» cảm thấy cả ngÆ°á»i của Mạnh DÄ© Lam bá»—ng nhiên hóa thà nh má»™t tảng băng.
Vô luáºn nhìn thấy ai, cô ấy vẫn luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, giống nhÆ° má»™t tảng băng trôi, má»—i lần nói chuyện vá»›i ai đó, cô ấy chỉ thốt ra hai ba từ, sau đó nhắm mắt lại và không nói nữa. Lấy lý do Ä‘au đầu nên không muốn trò chuyện cùng ngÆ°á»i khác.
Äặc biệt là khi đối mặt vá»›i Bạch Tá», thái Ä‘á»™ của Mạnh DÄ© Lam cà ng rõ rà ng hÆ¡n, cô không chỉ im lặng không nói chuyện, tháºm chà hai ba chữ cÅ©ng không muốn nói.
Bạch Tá» không báºn tâm nhiá»u đến Ä‘iá»u nà y, cô chỉ là m tròn nhiệm vụ của mình vá»›i tÆ° cách là "trợ lý", giúp đỡ chăm sóc Mạnh DÄ© Lam Ä‘ang bị bệnh, vì sợ rằng nếu lỡ sÆ¡ ý, cô ấy sẽ bị bệnh nặng hÆ¡n.
Dù sao cô ấy vừa má»›i khóc rất nhiá»u, Bạch Tá» rất cân nhắc nghÄ©, Mạnh DÄ© Lam nhất định là cả thể xác lẫn tinh thần Ä‘á»u mệt má»i.
Khi Bạch TỠđang lấy thuốc cho Mạnh Dĩ Lam, cô chợt phát hiện ra viên kẹo cứng vị chanh đã biến mất.
Và o lúc bác sÄ© Ä‘ang kiểm tra sức khoẻ của Mạnh DÄ© Lam, Bạch TỠđã chạy khắp trung tâm mua sắm, há»i thăm tất cả má»i ngÆ°á»i trÆ°á»›c khi tìm được viên kẹo ra, nhÆ°ng hiện tại nó đã mất tÃch.
Bạch TỠbất giác nhìn Mạnh Dĩ Lam: "Viên kẹo chanh đâu?"
Vừa há»i xong, cô láºp tức cảm thấy mình đã há»i nhầm ngÆ°á»i, Mạnh DÄ© Lam chỉ thÃch ăn kẹo vị dâu, còn tung tÃch viên kẹo chanh không liên quan gì đến cô ấy.
Bạch Tá» vốn tưởng rằng mình sẽ bị phá»›t lá», lại nhìn thấy Mạnh DÄ© Lam nghiêng ngÆ°á»i, im lặng duá»—i ngón tay thon dà i ra, hÆ°á»›ng vá» phÃa Mao Mao ra hiệu - nó là m.
Mao Mao nằm trên bà n Ä‘ang nhai bánh quy nén, nhìn thấy hai ngÆ°á»i Ä‘ang nhìn mình chằm chằm, nó ngây thÆ¡ ngẩng đầu lên.
Bạch TỠthở dà i vì cuối cùng cũng tìm được viên kẹo chanh, cô đi tới bà n là m bộ giơ tay định đánh Mao Mao, nhưng cuối cùng cô chỉ xoa xoa cái đầu lông thưa thớt của nó, rồi bỠcuộc.
NhÆ°ng Bạch Tá» không biết, cách đó không xa, Mạnh DÄ© Lam có chút chá»™t dạ uống má»™t cốc nÆ°á»›c lá»›n, bà n tay Ä‘ang nắm chặt trong túi áo khoác Ä‘á»™t nhiên thả lá»ng, má»™t viên kẹo cứng vị chanh được bá»c trong tá» giấy, lặng lẽ trượt và o sâu trong túi áo của cô.
Sau khi Mạnh Dĩ Lam nghỉ ngơi hai ngà y, tuy vẫn còn sốt nhẹ nhưng đội tiếp ứng đã lặng lẽ đến.
TrÆ°á»›c khi chuẩn bị trở vá» thà nh phố B, chú Hồng chạy đến chá»— Mạnh DÄ© Lam Ä‘ang đứng ở bãi Ä‘áºu xe, giải thÃch ngắn gá»n má»™t số chuyện, có chút lúng túng nói: "Mạnh tiểu thÆ°, do sá»± việc ngoà i ý muốn Ä‘á»™t ngá»™t xảy ra, lần nà y đã gây ra rất nhiá»u tổn thất cho Hoà nh Ã, nên việc sắp xếp há»— trợ tiếp ứng khá rắc rối."
Mạnh Dĩ Lam vừa nghe vừa nhìn Bạch TỠcách đó không xa, đang kéo bộ lông di động trên lưng xuống đất.
Chú Hồng tiếp tục nói: "Cho nên, lần nà y chúng tôi cÅ©ng đã báo cáo vụ tai nạn vá»›i chÃnh phủ. Vá»›i sá»± giúp đỡ của há», không chỉ bắt đầu cuá»™c tìm kiếm tung tÃch của Liêu VÅ© Nhu trên toà n quốc mà còn..."
"Chú Hồng," Mạnh DÄ© Lam vốn không thÃch vòng vo, mang theo chút giá»ng mÅ©i nhẹ nhà ng nói, "Chú cứ nói thẳng cho tôi biết."
Chú Hồng do dá»± má»™t chút, thấp giá»ng nói: "Khoảng ná»a tiếng nữa, quan chức chÃnh phủ phái tá»›i sẽ đến. Lúc đó xin cô nói và i lá»i vá»›i đối phÆ°Æ¡ng."
Chú Hồng đã là m việc gần nhÆ° cả Ä‘á»i ở táºp Ä‘oà n Hoà nh Ã, biết rất rõ Mạnh DÄ© Lam là ngÆ°á»i không muốn dÃnh lÃu gì đến táºp Ä‘oà n Hoà nh Ã.
Nếu là lúc trÆ°á»›c, đừng nói là nói chuyện, cho dù chỉ là gáºt đầu, Mạnh DÄ© Lam cÅ©ng sẽ không bao giỠđồng ý, huống chi hiện tại cô còn Ä‘ang sốt nhẹ.
Tuy nhiên, sau khi nghe yêu cầu của chú Hồng, Mạnh DÄ© Lam khẽ nhÃu lại lông mà y, gáºt đầu đồng ý.
Mạnh DÄ© Lam đã chuẩn bị xong má»i việc, từ khi cô nhá» cô mẫu giúp đỡ mình ở trang trại.
Äây là má»™t trong những "háºu quả" cô phải gánh chịu sau khi nhất quyết quay lại Ä‘Æ°a Bạch Tá» Ä‘i.
Mà cô cũng biết rất rõ, những thứ nà y bây giỠchỉ là món khai vị mà thôi.
Mạnh DÄ© Lam ép mình không nghÄ© tá»›i tÆ°Æ¡ng lai nữa, quay ngÆ°á»i lại thì thấy Mao Mao Ä‘ang được Bạch Tá» dẫn Ä‘i, từng bÆ°á»›c má»™t đến gần cô, dáng Ä‘i lắc lÆ° hết sức buồn cÆ°á»i.
Nhìn má»™t lá»›n má»™t nhá», lông mà y Mạnh DÄ© Lam vô thức thả lá»ng, vẻ lạnh lùng trong mắt cÅ©ng tiêu tán Ä‘i rất nhiá»u.
NhÆ°ng trÆ°á»›c khi cả hai tiến tá»›i, Mao Mao đã hắt hÆ¡i má»™t tiếng, Bạch Tá» bất lá»±c nói vá»›i Mạnh DÄ© Lam: "Nó là m mất cái chăn cÅ© rồi, tôi muốn lấy cho nó Ãt quần áo để mặc."
Nghe váºy, Mạnh DÄ© Lam xoay ngÆ°á»i lại nói vá»›i chú Hồng: "Khi nà o ngÆ°á»i tá»›i, chú Hồng gá»i giúp tôi."
Chú Hồng gáºt đầu: "Äược rồi, Mạnh tiểu thÆ°."
Mạnh DÄ© Lam liếc nhìn Bạch Tá», không nói gì, chỉ cúi ngÆ°á»i cầm lấy tay Mao Mao từ trong tay Bạch Tá», sau đó xoay ngÆ°á»i Ä‘i vá» phÃa trung tâm thÆ°Æ¡ng mại.
Chú Hồng đứng đó, nhìn Mạnh DÄ© Lam và Bạch Tá» cùng Mao Mao Ä‘i vá» phÃa trÆ°á»›c, ông thá»±c sá»± cảm thấy cảnh tượng nà y giống nhÆ° má»™t gia đình ba ngÆ°á»i, Ä‘ang Ä‘i mua sắm trong trung tâm thÆ°Æ¡ng mại và o dịp nghỉ lá»….
Sau đó ông ấy láºp tức tỉnh táo lại, lắc đầu trÆ°á»›c ý nghÄ© buồn cÆ°á»i của mình.
Äống lá»a trong sảnh đã được dáºp tắt, đống đổ nát đã được dá»n sạch, những ngÆ°á»i vệ sÄ© cÅ©ng đã rá»i khá»i trung tâm mua sắm, tất cả Ä‘á»u quay trở lại xe tải, chá» xuất phát.
Có lẽ vì còn bệnh nên Mạnh DÄ© Lam bÆ°á»›c Ä‘i cháºm hÆ¡n bình thÆ°á»ng, nhÆ°ng Bạch Tá» và Mao Mao lại ngoan ngoãn cÅ©ng Ä‘i cháºm lại, tuy không biết Mạnh DÄ© Lam muốn Ä‘i đâu, nhÆ°ng há» vẫn bÆ°á»›c Ä‘i theo không chút phản kháng, tuỳ ý để đối phÆ°Æ¡ng kéo đến chá»— sâu kia trong khu mua sắm.
Xung quanh cà ng ngà y cà ng tối, Bạch Tá» báºt đèn pin cho Mạnh DÄ© Lam.
Mạnh DÄ© Lam nhìn theo ánh đèn, cháºm rãi Ä‘i vá» phÃa dãy kệ thấp hÆ¡n những dãy kệ khác má»™t chút.
Trên kệ có nhiá»u loại quần áo, đủ loại kiểu dáng, xếp rất gá»n gà ng, đáng tiếc trên quần áo lại có bụi dà y đặc, nếu có ai sá» nhẹ má»™t cái, tro bụi bay khắp trá»i chắc chắn sẽ khiến Mao Mao muốn viêm xoang.
Mạnh DÄ© Lam nhìn quanh, má»™t lúc sau, kéo ra chiếc áo khoác da mà u Ä‘en phÃa bên phải, nhìn Bạch Tá».
Bạch Tá» nhìn áo khoác, lại nhìn Mao Mao bên cạnh, lắc đầu: "Có hÆ¡i nhá»."
Mạnh DÄ© Lam buông áo khoác da xuống, cầm chiếc áo khoác lông mà u xanh lam bên cạnh, lại quay đầu nhìn Bạch Tá».
"Cái nà y tốt." Bạch Tá» gáºt đầu.
Mạnh Dĩ Lam mở chiếc áo khoác ngoà i ra, muốn mặc thỠcho Mao Mao, nhưng xú nha đầu lại nhe răng, trốn sang một bên, sau đó nó hưng phấn nhặt một chiếc áo khoác mà u hồng khác, cố nhét chân và o trong tay áo của chiếc áo khoác ngoà i.
Bạch Tá» nhÃu mà y: "Mà u hồng phấn?" cô Ä‘á»™t nhiên nhá»› tá»›i Ä‘iá»u gì đó, quay sang Mạnh DÄ© Lam nói: "Nó cùng mà u vá»›i dâu tây, cô chắc cÅ©ng thÃch mà u hồng..."
Sắc mặt Mạnh DÄ© Lam cứng Ä‘á», im lặng hồi lâu, cuối cùng má»›i nói: "Im Ä‘i."
Bạch Tá» ngáºm miệng, cầm áo khoác Ä‘i sang má»™t bên, phủi bụi xong, phối hợp vá»›i Mạnh DÄ© Lam giúp Mao Mao mặc lại chiếc áo khoác mà u hồng.
Sau khi mặc quần áo xong, Mao Mao cố gắng trèo lên lÆ°ng Bạch Tá», nhÆ°ng bá»™ quần áo phồng lên khiến nó trượt trở lại mặt đất. Bạch Tá» mỉm cÆ°á»i vá»— vá»— trán Mao Mao, lại nghe thấy Mạnh DÄ© Lam bên cạnh Ä‘á»™t nhiên nói: "Äeo và o."
Bạch Tá» Ä‘ang cõng Mao Mao trên lÆ°ng, quay ngÆ°á»i lại thì thấy đối phÆ°Æ¡ng Ä‘ang Ä‘Æ°a cho mình má»™t chiếc đồng hồ Ä‘iện tá», kiểu dáng giống hệt chiếc mà Mạnh DÄ© Lam Ä‘eo trên cổ.
"Tôi đã nháºp tất cả thông tin dữ liệu của cô và o đó," Mạnh DÄ© Lam thì thầm, giá»ng mÅ©i vẫn còn hÆ¡i nặng, "Có nó, sẽ không ai là m cô khó xỠở thà nh phố B."
Bạch Tá» nháºn lấy đồng hồ: "Lúc trÆ°á»›c Du Vu à có nói qua, nếu muốn và o thà nh phố B thì phải test kiểm tra thân thể. Äến lúc đó..."
"Yên tâm Ä‘i," Mạnh DÄ© Lam có chút không vui, "Nếu cô Ä‘i theo Ä‘á»™i xe của Hoà nh Ã, thì không cần là m mấy thứ kiểm tra nà y."
Bạch Tá» mỉm cÆ°á»i: "Du Vu à nói, cô nhất định sẽ có biện pháp để tôi an toà n trở vá» thà nh phố B, cô ấy rõ rà ng là biết hết thảy má»i thứ."
"Cô còn nhá»› rõ Du Vu à sao?" Mạnh DÄ© Lam Ä‘á»™t nhiên há»i.
Bạch Tá» sững sá», gáºt gáºt đầu: "Nhá»› kỹ."
"Có vẻ như cô rất tin tưởng cô ấy." Mạnh Dĩ Lam hơi nheo mắt lại.
"Bởi vì cô ấy là ngÆ°á»i tốt." Bạch Tá» lại gáºt đầu.
Mạnh DÄ© Lam Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i nhẹ, giá»ng Ä‘iệu cháºm rãi ôn hòa, nhÆ°ng ánh mắt lại lạnh lùng: "Cô biết rất rõ vá» cô ấy? Má»›i ở bên nhau có mấy ngà y, ngÆ°á»i nà y tốt đến mức cô sẵn lòng thay thế cô ấy, để Ä‘i đổi lấy Lâm Khúc Vi?"
Bạch Tá» cau mà y, cô không trả lá»i ngay, vẻ mặt cá»±c kỳ nghiêm túc nói: "Mặc dù bây giá» tôi không hiểu tại sao mình lại là m nhÆ° váºy, nhÆ°ng tôi rất chắc chắn, rằng tôi không phải vì cứu Du Vu Ã, mà là vì cô."
Mạnh DÄ© Lam lúc đầu vẫn còn cÆ°á»i, Ä‘á»™t nhiên đông cứng lại sau khi nghe thấy lá»i nà y.
"Có lẽ chỉ là má»™t loại," Bạch Tá» nghÄ© nghÄ©, cố gắng tìm từ ngữ thÃch hợp để miêu tả tâm tình đó, "Tôi liá»u lÄ©nh muốn đến gần cô, hi vá»ng bệnh của mình có thể có chút giá trị nà o đó vá»›i cô."
Thái Ä‘á»™ của Bạch Tá» giống nhÆ° Ä‘ang phân tÃch má»™t ngÆ°á»i không liên quan, rất bình tÄ©nh và lý trÃ.
Khi nghe đến từ "bệnh", Mạnh DÄ© Lam không biết vì sao có chút không vui, nhÆ°ng cô không tiếp tục trò chuyện vá»›i Bạch Tá», mà chỉ cúi đầu chỉnh lại tay áo cho Mao Mao để che giấu cảm xúc.
"Sau khi trở vá» thà nh phố B, tôi có thể vá» nhà mình được không?" Bạch Tá» cúi đầu xoa xoa chiếc đồng hồ trong tay, há»i.
Mạnh DÄ© Lam quay ngÆ°á»i lại, nhÆ°á»›ng mà y há»i: "Tầng hầm đó?"
Bạch Tá» gáºt đầu: "Trong đó nhất định có rất nhiá»u đồ váºt trÆ°á»›c kia của tôi, có lẽ có thể giúp tôi nhá»› lại..."
"Bạch Tá»," Mạnh DÄ© Lam cụp mắt xuống, do dá»± má»™t lúc má»›i nói: "Thà nh phố B má»™t năm nay đã thay đổi rất nhiá»u."
Nhìn thấy Bạch Tá» có vẻ khó hiểu nhìn mình, Mạnh DÄ© Lam ho nhẹ má»™t tiếng, kiên nhẫn giải thÃch: "Lúc đầu, chÃnh phủ phong tá»a tất cả những khu vá»±c có ngÆ°á»i biến dị xuất hiện, đồng thá»i di tản toà n bá»™ cÆ° dân bên trong đến khu vá»±c mà u và ng cách li, chá»— ở của cô lúc trÆ°á»›c, từng là má»™t trong những khu vá»±c bị phong tá»a."
"NhÆ°ng sau đó xảy ra bạo loạn," Mạnh DÄ© Lam dừng lại rồi nói tiếp, "NÆ¡i đó bị má»™t lượng lá»›n ngÆ°á»i chống chÃnh phủ chiếm giữ, há» cố tình phá hủy má»i thứ. Sau đó, sau khi chÃnh phủ cá» ngÆ°á»i Ä‘i bắt những ngÆ°á»i đó, nÆ¡i đó không có cách nà o để ngÆ°á»i dân sinh sống nữa, nguồn lá»±c cÅ©ng có hạn nên không thể trùng tu lại được ".
Bạch Tá» ngÆ¡ ngác nghe Mạnh DÄ© Lam giải thÃch, đầu óc cô nhÆ° ngừng hoạt Ä‘á»™ng.
Nói cách khác, bây giỠcô chẳng có gì cả.
NhÆ°ng ngẫm lại cÅ©ng không sai, trong má»™t thế giá»›i mà ngay cả mặt trá»i cÅ©ng đã mất Ä‘i, nhà Bạch Tá» là m sao có thể giống hệt má»™t năm trÆ°á»›c?
"Mặc dù cô không thể vỠđó sống," Mạnh DÄ© Lam bình tÄ©nh lại, nhẹ nhà ng an ủi, "NhÆ°ng cô không cần lo lắng, tôi đã cho ngÆ°á»i trÆ°á»›c đó chuyển má»i thứ trong nhà cô đến nhà kho rồi."
Äầu óc Bạch Tá» lại ngừng hoạt Ä‘á»™ng.
Mạnh DÄ© Lam không nói nữa, hiển nhiên là không muốn giải thÃch vá»›i Bạch Tá» vì sao mình lại là m nhÆ° váºy.
Sau khi Bạch TỠở công ty bị cắn và bị bắt Ä‘i, cô liá»n trở thà nh má»™t nút thắt của Mạnh DÄ© Lam, mặc dù khi đó Mạnh DÄ© Lam cá»±c kỳ chán ghét Bạch Tá», nhÆ°ng cô không thể quên được, mình đã được Bạch Tá» cứu rất nhiá»u lần.
Tâm lý khó chịu đã khiến Mạnh DÄ© Lam trong lúc còn Ä‘ang tìm cách cứu Lâm Khúc Vi, không ngừng dá»±a và o mối liên hệ giữa các bên để há»i thăm tình hình của Bạch Tá», nhÆ°ng tiếc là không tìm được gì.
Khi Mạnh DÄ© Lam biết được nÆ¡i ở của Bạch Tá» xảy ra bạo loạn, cô láºp tức tìm ngÆ°á»i há»— trợ, bà máºt váºn chuyển toà n bá»™ đồ đạc trong nhà Bạch TỠđến má»™t nhà kho ở thà nh phố B.
Tuy rằng cô chÆ°a từng nhìn thấy đồ của Bạch Tá», nhÆ°ng là m nhÆ° váºy, tá»±a hồ khiến tâm tình khó chịu của Mạnh DÄ© Lam dá»… chịu hÆ¡n má»™t chút.
"Mạnh DÄ© Lam," Bạch Tá» vốn vẫn im lặng nãy giá», Ä‘á»™t nhiên kêu lên má»™t tiếng, mắt phải nhìn thẳng và o đối phÆ°Æ¡ng, "Cô tháºt dịu dà ng."
Lần nà y, ngÆ°á»i đầu óc choáng váng chÃnh là Mạnh DÄ© Lam.
Bạch Tá» dÆ°á»ng nhÆ° đã phát hiện ra má»™t Ä‘iá»u gì đó vô cùng tuyệt vá»i: "Sau khi Lâm Khúc Vi bị bắt, cô dÆ°á»ng nhÆ° đã hoà n toà n thay đổi, nhÆ°ng thá»±c tế cô chÆ°a bao giá» thay đổi."
Mạnh DÄ© Lam cau mà y, có chút lúng túng đáp lại: "Äừng suy nghÄ© nhiá»u..."
"Không sao đâu," Bạch Tá» tiến lại gần Mạnh DÄ© Lam má»™t bÆ°á»›c, đôi mắt hạnh nhân trong veo, khẽ mỉm cÆ°á»i, "Không cần giả vá» thá» Æ¡, bởi vì tôi đã biết, cô là ngÆ°á»i rất dịu dà ng."
Mạnh DÄ© Lam cảm thấy gò má mình bắt đầu nóng lên, cô tá»± há»i nhiệt Ä‘á»™ cÆ¡ thể mình, có phải đã tăng lên hÆ¡n 40 Ä‘á»™ hay không.
Bạch Tá» cuối cùng cÅ©ng nháºn ra Mạnh DÄ© Lam có gì đó không ổn, lo lắng giÆ¡ tay sá» trán đối phÆ°Æ¡ng: "Cô còn ổn chứ?"
Tiếng bÆ°á»›c chân và giá»ng nói của chú Hồng cách đó không xa: "Mạnh tiểu thÆ°..."
"Cô có ở đây không?" Mạnh DÄ© Lam láºp tức đáp lại, quay đầu Ä‘i vá» phÃa chú Hồng nhÆ° Ä‘ang chạy trốn: "Tôi đến ngay đây."
Cùng lúc đó, Mao Mao trượt xuống vì chiếc áo khoác ngoà i nó Ä‘ang mặc quá dà y, nó không ôm được cổ Bạch Tá».
Nó hét lên khó chịu, sau đó cong cánh tay dà i của mình, cố gãi lưng, lại hoà n toà n không với tới.
Bạch TỠngồi xổm xuống giúp Mao Mao gãi gãi, sau đó nắm tay nó bước nhanh ra ngoà i.
Vừa Ä‘i, cô vừa nhìn bóng lÆ°ng Mạnh DÄ© Lam xa xa, Bạch Tá» tá»±a hồ rất vui vẻ, nhá» giá»ng nói vá»›i Mao Mao bên cạnh, cÅ©ng nhÆ° Ä‘ang nói vá»›i chÃnh mình: "Chúng ta cùng vá» thà nh phố B Ä‘i."
—
Tác giả có lá»i muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Cuối cùng cÅ©ng xong chÆ°Æ¡ng 43, chúc má»i ngÆ°á»i cuối tuần vui vẻ và táºn hưởng kỳ nghỉ lá»…!
Canh gà trÃch lá»i hôm nay:
Tôi kiệt sức rồi.