- Trang chủ
- Trá»i Tối
- Chương 42: C42: Vị dâu tây
Tác giả:
Lúc nà y Bạch Tá» Ä‘ang nằm trên chiếc sofa giÆ°á»ng lá»›n, cô mở to mắt nhìn trần nhà , không dám cá» Ä‘á»™ng.
Không phải vì tay chân của Bạch Tá» bị trói, cÅ©ng không phải vì có ngÆ°á»i biến dị ở gần đó, mà là vì Mạnh DÄ© Lam Ä‘ang nằm bên cạnh cô.
Mao Mao đang ngủ trên một chiếc ghế sofa cách đó 5 mét, nó không ngáy to mà chỉ rên rỉ rên rỉ, khiến Bạch TỠkhó chịu.
Liêu VÅ© Äình được chú Hồng Ä‘Æ°a đến má»™t phòng khác để nghỉ ngÆ¡i, Bạch Tá» vốn định ra ngoà i ngồi bên đống lá»a, dù sao cô cÅ©ng không buồn ngủ chút nà o.
Tuy nhiên, Mạnh DÄ© Lam lại lấy cá»› "trợ lý" để Bạch TỠở trong phòng, cùng nằm trên giÆ°á»ng.
Trước khi đi ngủ, Mạnh Dĩ Lam đã sắp xếp rõ rà ng công việc Bạch TỠnên là m một cách rất chuyên nghiệp.
Luôn chú ý đến tư thế ngủ của Mạnh Dĩ Lam, để tránh cô ấy vô thức nghiêng sang một bên, sẽ áp trúng vết thương do đạn bắn.
Luôn cảnh giác không để ngÆ°á»i ngoà i lẻn và o phòng, Ä‘á» phòng những ngÆ°á»i nhÆ° Ada lại lợi dụng tình thế.
Còn có Ä‘iá»u cuối cùng, Bạch Tá» nhất định phải ngủ cho Ä‘Ã ng hoà ng, nếu do thức khuya quá Ä‘á»™ dẫn đến mệt nhá»c không thể là m việc, Bạch Tá» phải má»™t mình gánh chịu tổn thất.
Nghe được câu cuối cùng, Bạch Tá» sững sá», Ä‘ang định phản bác, nhÆ°ng Mạnh DÄ© Lam đã nhắm mắt lại, không để ý đến cô.
Kết quả là , hình thà nh tình trạng lúng túng xấu hổ như hiện tại.
Không biết qua bao lâu, Bạch TỠcuối cùng cũng nghe được tiếng thở của Mạnh Dĩ Lam dần dần ổn định, chắc chắn cô ấy đã ngủ rồi.
Lần đầu tiên ngủ chung giÆ°á»ng vá»›i Mạnh DÄ© Lam, Bạch Tá» cảm thấy toà n thân khó chịu, nhÆ° có hà ng nghìn con côn trùng bò trên ngÆ°á»i, nhÆ°ng lại không dám cá» Ä‘á»™ng chút nà o.
Äể dá»i Ä‘i sá»± chú ý của mình, Bạch Tá» bắt đầu suy nghÄ© lung tung.
Khi cô ấy nói vá»›i Mạnh DÄ© Lam: "Tôi sẽ suy nghÄ©" Mạnh DÄ© Lam có vẻ tức giáºn.
Tuy không có vẻ mặt lạnh lùng hay lá»i lẽ gay gắt, nhÆ°ng Bạch Tá» vẫn cảm thấy Mạnh DÄ© Lam Ä‘ang cố gắng kìm nén má»™t số cảm xúc.
Trong khi Ä‘uổi theo Mao Mao, cô cảm thấy Mạnh DÄ© Lam phÃa sau mình giống nhÆ° má»™t quả bóng bay không ngừng phồng lên, không biết khi nà o nó sẽ Ä‘á»™t nhiên nổ tung.
Tại sao Mạnh DÄ© Lam lại phản ứng nhÆ° váºy?
Bạch Tá» nhắm mắt má»™t lúc rồi lại mở ra, cô nằm trên giÆ°á»ng vô cùng lúng túng, cho đến khi nghe thấy tiếng Ä‘á»™ng của mấy ngÆ°á»i Ä‘ang di chuyển ngoà i phòng.
Lúc nà y, đã bảy tám giá» trôi qua kể từ khi hai ngÆ°á»i nằm xuống.
Mạnh DÄ© Lam tá»±a hồ vẫn Ä‘ang ngủ say, nhÆ°ng khoảng mÆ°á»i giây trÆ°á»›c, Bạch Tá» nghe thấy bên cạnh có má»™t tiếng kêu rất nhẹ, má»™t lúc sau lại có má»™t âm thanh khác, giống nhÆ° tiếng thở do thân thể không thoải mái gây ra.
Sau đó, Mạnh DÄ© Lam dÆ°á»ng nhÆ° vô thức bắt đầu vặn vẹo thân thể, Ä‘ang định đè cánh tay bị thÆ°Æ¡ng do đạn bắn bên dÆ°á»›i, Bạch Tá» láºp tức ngồi dáºy, ngăn cản Ä‘á»™ng tác của Mạnh DÄ© Lam.
"Mạnh DÄ© Lam?" Bạch Tá» nhẹ nhà ng gá»i.
Mạnh DÄ© Lam không đáp lại mà vòng tay ôm lấy cánh tay Bạch Tá».
Lúc nà y Bạch Tá» cuối cùng cÅ©ng chú ý tá»›i thân nhiệt của Mạnh DÄ© Lam, hình nhÆ° cao hÆ¡n bình thÆ°á»ng rất nhiá»u.
Bạch Tá» nghiêng ngÆ°á»i sá» lên trán Mạnh DÄ© Lam, cảm giác nóng đến phá»ng tay.
Từ khi bị cắn, nhiệt Ä‘á»™ cÆ¡ thể của Bạch TỠđã cao hÆ¡n ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng, nhÆ°ng lúc nà y cô cảm thấy trán Mạnh DÄ© Lam nóng bừng, Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là Mạnh DÄ© Lam Ä‘ang sốt cao.
à thức được Ä‘iá»u nà y, Bạch Tá» muốn nhanh chóng ra ngoà i tìm bác sÄ©.
NhÆ°ng cô vừa cá» Ä‘á»™ng, Mạnh DÄ© Lam liá»n ôm chặt cánh tay cô, sau đó lại phát ra tiếng kêu khó chịu.
Bạch Tá» nhẹ giá»ng kêu lên: "Mạnh DÄ© Lam?"
"Ừm..." Lần nà y Mạnh Dĩ Lam phản ứng, nhưng rõ rà ng cô ấy đã bất tỉnh nhân sự, vẫn ôm lấy cánh tay Bạch TỠkhông chịu xê dịch.
"Hình nhÆ° cô bị sốt," Bạch Tá» nhẹ nhà ng giải thÃch, "Tôi Ä‘i gá»i bác sÄ©."
Äáp lại Bạch Tá» chÃnh là tiếng nức nở của Mạnh DÄ© Lam.
Bạch Tá»: "?"
Như để chứng minh Bạch TỠkhông nghe lầm, Mạnh Dĩ Lam cà ng khóc lớn hơn.
Äây có phải là bị ma nháºp?
Lần cuối cùng cô nhìn thấy Mạnh DÄ© Lam khóc là ở cá»a hà ng thú bông ở sở thú, nhÆ°ng cô chỉ nhìn thấy khoảnh khắc nÆ°á»›c mắt cô ấy rÆ¡i xuống, chứ không phải tiếng khóc thá»±c sá»± nhÆ° bây giá».
Bạch Tá» cúi đầu, nhìn thấy hai má Mạnh DÄ© Lam Ä‘á» bừng, lông mà y nhÃu lại, nÆ°á»›c mắt từ trong đôi mắt Ä‘ang nhắm nghiá»n rÆ¡i xuống.
Mạnh DÄ© Lam dáng ngÆ°á»i cao, tay chân dà i, tÃnh tình lạnh lùng, ánh mắt hÆ¡i sắc bén có thể khiến ngÆ°á»i khác lui bÆ°á»›c, nhÆ°ng lúc nà y cô lại cuá»™n tròn thà nh má»™t quả bóng nhá», khuôn mặt xinh đẹp trà n đầy uá»· khuất, giống nhÆ° má»™t bé con Ä‘ang khóc khe khẽ trong vòng tay Bạch Tá».
"Mạnh DÄ© Lam," Bạch Tá» kinh ngạc há»i, "Cô thế nà o rồi?"
Mạnh DÄ© Lam tá»±a hồ đã tỉnh lại má»™t chút, cô nhắm chặt mắt lại, Ä‘au Ä‘á»›n mÃm khóe miệng, nức nở nói: "...Khó chịu."
Bạch TỠcảm giác đầu óc như bị tách ra: "Khó chịu chỗ nà o?"
"Tay," Mạnh DÄ© Lam nấc lên, giống nhÆ° má»™t đứa trẻ Ä‘ang báo cáo vá»›i Bạch Tá»: "Ôi, tay tôi, tay tôi Ä‘au quá."
Bạch Tá» sá»ng sốt, cúi đầu nhìn vết thÆ°Æ¡ng do đạn bắn trên cánh tay và vết dao trên lòng bà n tay Mạnh DÄ© Lam.
"Tôi Ä‘i tìm bác sÄ© lấy thuốc." Bạch Tá» trong lòng láºp tức má»m nhÅ©n, Bạch Tá» cÅ©ng không có để ý tá»›i, thanh âm của mình lúc nà y vô thức trở nên má»m mại hÆ¡n. "Uống xong sẽ không Ä‘au nữa, nha?"
NhÆ°ng Mạnh DÄ© Lam lại siết chặt cánh tay Bạch Tá», khóc lá»›n hÆ¡n: "Tôi không muốn uống thuốc, không muốn khám bác sÄ©, tôi...không muốn tiêm thuốc!"
Bạch Tá»: "???"
Má»™t ngÆ°á»i phụ nữ thÆ°á»ng ngà y chững chạc và tao nhã, giỠđây chẳng khác gì má»™t tiểu thÆ° già u có tÃnh tình thất thÆ°á»ng, ngay cả Mao Mao cÅ©ng bị đánh thức bởi tiếng khóc, nó ngáp dà i má»™t cái rồi nhìn hai ngÆ°á»i Ä‘ang dÃnh chặt và o nhau vá»›i ánh mắt khó hiểu.
"Mạnh DÄ© Lam," Bạch Tá» không xác định há»i, "Cô có biết tôi là ai không?"
Mạnh DÄ© Lam khóc đến nÆ°á»›c mÅ©i cÅ©ng chảy ra, hoà n toà n không có hình tượng gì: "Là Bạch Tá»..."
Bạch Tá»: "..."
Lúc nà y Bạch Tá» rất Æ°á»›c gì mình có Ä‘iện thoại di Ä‘á»™ng hoặc máy quay phim, cô muốn ghi lại cảnh tượng chỉ có má»™t lần trong Ä‘á»i nà y, đây sẽ là điểm sáng nhất trong cuá»™c Ä‘á»i Mạnh DÄ© Lam.
"Nghe ah," Bạch TỠho nhẹ một tiếng, "Tay đau thì phải uống thuốc..."
Mạnh DÄ© Lam Ä‘á»™t nhiên giáºt lấy lá»i nói: "Còn có Ä‘au đầu, Ä‘au chết luôn, toà n thân Ä‘á»u Ä‘au!"
Nói xong, Mạnh DÄ© Lam hoà n toà n vứt bá» trói buá»™c, vùi đầu và o trong ngá»±c Bạch Tá», khóc lá»›n hÆ¡n.
Tiếng khóc nấc nghẹn ngà o, nhÆ° thể cô Ä‘ang bị đè nén bởi ná»—i tủi thân quá lá»›n, đến mức không thể sống ná»—i nữa, khiến ngÆ°á»i nghe Ä‘au xót, rÆ¡i nÆ°á»›c mắt.
à nghÄ© trêu chá»c muốn quay video của Bạch Tá» láºp tức biến mất, trái tim cô co lại khi nghe thấy tiếng khóc, láºp tức giÆ¡ tay xoa xoa thái dÆ°Æ¡ng: "NhÆ° váºy có đỡ hÆ¡n không?"
Mạnh DÄ© Lam không trả lá»i, chỉ khóc, cà ng khóc cà ng lá»›n.
Äá»™t nhiên có tiếng gõ cá»a: "Mạnh tiểu thÆ°? Cô Bạch?"
Là giá»ng của chú Hồng, Bạch Tá» láºp tức hÆ°á»›ng ra cá»a nói: "Mạnh tiểu thÆ° bị sốt, mau gá»i bác sÄ©."
"Äược." Chú Hồng láºp tức rá»i Ä‘i.
Tay áo Bạch Tá» hoà n toà n Æ°á»›t đẫm vì nÆ°á»›c mắt và nÆ°á»›c mÅ©i của Mạnh DÄ© Lam, nhÆ°ng cô vẫn kiên nhẫn xoa bóp thái dÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i trong ngá»±c, cá»±c kỳ chú ý Ä‘á»™ng tác cÆ¡ thể của đối phÆ°Æ¡ng, Ä‘á» phòng cô ấy vô tình chạm và o cánh tay bị thÆ°Æ¡ng.
Cá»a lại vang lên dồn dáºp, thấy Mạnh DÄ© Lam không có dấu hiệu ngừng khóc, Bạch Tá» chỉ có thể nói vá»›i ra cá»a: "Chá» má»™t chút!"
Má»™t lúc sau, Mạnh DÄ© Lam dÆ°á»ng nhÆ° không còn cảm thấy khó chịu nữa, hoặc là cô đã khóc mệt rồi, tiếng nức nở dần dần giảm bá»›t, nhÆ°ng Ä‘á»™t nhiên cô nói vá»›i giá»ng run run: "Muốn tôi uống thuốc cÅ©ng có thể... Cho tôi ăn, ăn kẹo, vị dâu tây Ä‘i," cô nói rồi bắt đầu khóc lá»›n hÆ¡n, "Không, không muốn vị khác, nếu không, nếu không tôi sẽ buồn bã vô cùng!"
Muốn ăn kẹo, vị dâu tây.
Không muốn vị nà o khác, nếu không có thì cô ấy sẽ buồn bã vô cùng.
Bạch Tá» cứng Ä‘á» gáºt đầu: "Äược."
Ông trá»i Æ¡i.
Nháºn được câu trả lá»i hà i lòng, Mạnh DÄ© Lam lại ngừng khóc, nấc lên má»™t tiếng, cuối cùng cÅ©ng buông Bạch Tá» ra.
Không dám trì hoãn nữa, Bạch Tá» láºp tức chỉnh trang lại gÆ°Æ¡ng mặt Ä‘ang khóc của Mạnh DÄ© Lam cùng quần áo xá»™c xệch vì cuá»™n tròn thân thể là m loạn, tiếp đến cô xuống giÆ°á»ng mở cá»a cho bác sÄ© và o kiểm tra. Sau đó nhanh chóng rá»i khá»i phòng, tìm kẹo vị dâu.
Äi loanh quanh khoảng hai mÆ°Æ¡i phút, Bạch Tá» trở lại vá»›i má»™t viên kẹo nhá» bá»c trong giấy, cô không tìm được vị dâu, mà chỉ tìm được vị chanh sẽ khiến Mạnh DÄ© Lam "buồn bã vô cùng".
Có còn hơn không.
Bạch Tá» gặp bác sÄ© Ä‘ang định Ä‘i ra ngoà i cá»a: "Cô ấy phát sốt do cảm lạnh, không có gì nghiêm trá»ng, tôi đã tiêm cho cô ấy má»™t mÅ©i, hiện tại uống thuốc xong liá»n nằm, có thể ngủ má»™t giấc là khoẻ, có chuyện gì xảy ra cứ báo cho tôi biết."
"Cảm Æ¡n." Bạch Tá» gáºt đầu, tạm biệt bác sÄ© rồi trở vá» phòng.
Mao Mao lại nằm trên chiếc ghế sofa Ä‘Æ¡n cách đó không xa ngủ thiếp Ä‘i, trong khi Mạnh DÄ© Lam nằm trên giÆ°á»ng quay lÆ°ng vá» phÃa cá»a, cánh tay bị thÆ°Æ¡ng đặt ở má»™t bên, cảnh tượng nà y khiến Bạch Tá» có chút Ä‘au lòng.
Lúc bị bắn, vẻ mặt Mạnh Dĩ Lam vẫn bình tĩnh, nhưng Bạch TỠkhông bao giỠtưởng tượng, rằng cô ấy lại sợ đau đến thế.
"Mạnh DÄ© Lam," Bạch TỠđứng ở bên giÆ°á»ng thấp giá»ng nói: "Kẹo vị dâu tôi không tìm được."
Mạnh DÄ© Lam không nói, tháºm chà không cá» Ä‘á»™ng.
Bạch Tá» cau mà y, nghÄ© đến lá»i bác sÄ© nói Mạnh DÄ© Lam chỉ vừa má»›i nằm, tại sao lại ngủ nhanh nhÆ° váºy?
"Mạnh DÄ© Lam?" Bạch Tá» lại nhẹ giá»ng kêu lên.
NhÆ°ng đối phÆ°Æ¡ng vẫn không có phản ứng, Bạch Tá» chỉ Ä‘Æ¡n giản Ä‘i đến bên kia giÆ°á»ng, nhìn thẳng và o mặt Mạnh DÄ© Lam, má»›i phát hiện lông mà y đối phÆ°Æ¡ng nhÃu lại, hô hấp không ổn định, rõ rà ng là vẫn chÆ°a ngủ.
Bạch Tá» không khá»i bối rối, nhÆ°ng vẫn nhẹ nhà ng nói vá»›i đối phÆ°Æ¡ng: "Tôi tìm được má»™t viên kẹo vị chanh, cô có muốn không?"
Lông mà y Mạnh DÄ© Lam rõ rà ng nhÆ°á»›n lên má»™t chút, mặc dù không mở mắt nhÆ°ng nhìn bằng mắt thÆ°á»ng, gÆ°Æ¡ng mặt của cô ấy lúc nà y trông khó coi hÆ¡n rất nhiá»u.
Bạch Tá» Ä‘ang định há»i lại, nhÆ°ng Mạnh DÄ© Lam Ä‘á»™t nhiên lên tiếng, giá»ng Ä‘iệu cá»±c kỳ bình tÄ©nh nhẹ nhà ng, nhÆ° thể đã trở lại trạng thái bình thÆ°á»ng, hoà n toà n khác vá»›i Mạnh DÄ© Lam vùi đầu và o lòng Bạch Tá» khóc lóc thảm thiết: "Tôi muốn ngủ."
Bạch Tá» sững sá», há miệng, nhÆ°ng cuối cùng lại không nói gì, chỉ thản nhiên đặt kẹo chanh sang má»™t bên, sau đó nhẹ nhà ng leo trở lại giÆ°á»ng, vừa định nằm xuống thì cô nghe thấy Mạnh DÄ© Lam bình tÄ©nh nói: "Nếu cô không buồn ngủ, cô có thể là m những gì cô muốn."
Bạch Tá» Ä‘ang má»™t tay chống giÆ°á»ng, duy trì tÆ° thế ná»a nằm Ä‘á»™t nhiên ngÆ°ng Ä‘á»™ng tác, cau mà y khó hiểu há»i: "Không phải cô bảo tôi là m trợ lý sao?"
Mạnh Dĩ Lam nghe xong cà ng cau mà y hơn, nhưng vẫn không mở mắt.
Môi Mạnh DÄ© Lam khẽ Ä‘á»™ng, sau đó thở ra má»™t hÆ¡i, hÆ¡i lúng túng nằm ngá»a lại, sau đó muốn xoay ngÆ°á»i sang hÆ°á»›ng khác, định quay lÆ°ng vá» phÃa Bạch Tá», nhÆ°ng lại bị bà n tay của đối phÆ°Æ¡ng ngăn lại.
"Äừng đè lên vết thÆ°Æ¡ng." Bạch TỠép Mạnh DÄ© Lam xoay trở lại.
Mạnh DÄ© Lam lại hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu.
Bạch Tá» lo lắng há»i: "Cô còn cảm thấy khó chịu sao?"
Mạnh Dĩ Lam rất bình tĩnh lặp lại: "Tôi muốn ngủ."
"Nếu còn đau thì phải nói cho tôi biết." Bạch TỠlo lắng căn dặn, sau đó nằm xuống bên cạnh Mạnh Dĩ Lam, không nói nữa.
Căn phòng vốn lúc nảy còn tiếng khóc nức nở, bỗng trở nên yên tĩnh trở lại.
HÆ¡i thở của hai ngÆ°á»i hÆ¡i hòa quyện, Bạch Tá» thỉnh thoảng quay đầu hoặc gãi cổ, nhÆ°ng Mạnh DÄ© Lam vẫn bất Ä‘á»™ng, thân thể cứng ngắc, nhÆ° bị đóng băng.
Tiếng ngáy của Mao Mao lại vang lên, má»i thứ dÆ°á»ng nhÆ° trở lại trÆ°á»›c khi Mạnh DÄ© Lam khóc.
Mặc dù cÆ¡n buồn ngủ áºp đến từng đợt, nhÆ°ng Mạnh DÄ© Lam vẫn không chịu chìm và o giấc mÆ¡.
Cuối cùng, cô không nhịn được nói: "Vừa rồi tôi...không tỉnh táo."
Ngữ khà của cô bình tÄ©nh, tá»±a nhÆ° Ä‘ang cùng Bạch Tá» nói chuyện thá»i tiết.
"Ừ." Bạch TỠđáp lại.
Mạnh DÄ© Lam hÃt má»™t hÆ¡i: "Tôi nhất thá»i không khống chế được mình."
Bạch Tá» gáºt đầu: "Tôi hiểu mà ."
"HÆ¡n nữa, tôi đã nhiá»u năm rồi không bị bệnh."
Bạch Tá»: "Ừ."
Mạnh DÄ© Lam tiếp tục bổ sung: "Tôi rất Ãt khi khóc."
Bạch Tá»: "..."
Mạnh Dĩ Lam: "Tôi..."
NhÆ°ng Mạnh DÄ© Lam còn chÆ°a nói xong, trán cô bá»—ng nhiên ấm áp, chÃnh là Bạch Tá» Ä‘Æ°a tay ra kiểm tra nhiệt Ä‘á»™ cÆ¡ thể cô.
Lòng bà n tay má»m mại khiến trái tim Mạnh DÄ© Lam lỡ nhịp.
"Còn rất nóng," Bạch TỠnhẹ nhà ng nói, "Ngủ đi, tỉnh lại nhất định sẽ hết sốt."
Bạch TỠthu tay lại, xê dịch thân thể, không nói nữa.
Mạnh DÄ© Lam phải má»™t lúc lâu má»›i nháºn ra mình đã vô thức nÃn thở, sau khi nháºn ra, cô thở ra má»™t hÆ¡i dà i nhẹ nhà ng nhất có thể.
Mặt cô vẫn nóng bừng, nhưng Mạnh Dĩ Lam không xác định được là do sốt hay vì nguyên nhân nà o khác.
Thá»i Ä‘iểm cô Ä‘ang khóc, vừa nháºn ra ngÆ°á»i trÆ°á»›c mặt chÃnh là Bạch Tá».
NhÆ°ng ý thức của cô đã trở nên mÆ¡ hồ, không thể kiểm soát được lá»i nói cÅ©ng nhÆ° hà nh Ä‘á»™ng của mình.
Mạnh DÄ© Lam cho đến bây giá» cÅ©ng không hiểu bản thân, tại sao vốn luôn bình tÄ©nh tá»± chủ, lại Ä‘á»™t nhiên phát Ä‘iên trÆ°á»›c mặt Bạch Tá».
Mạnh DÄ© Lam không nói dối, cô rất Ãt khóc, cÅ©ng đã lâu không bị bệnh.
NhÆ°ng không ai biết rằng Mạnh DÄ© Lam sẽ khóc má»—i khi ốm Ä‘au, bởi vì má»—i lần nhÆ° váºy, cô chỉ có má»™t mình.
Nhưng lần nà y, hoà n toà n là chuyện ngoà i ý muốn.
Lúc đó cô chỉ cảm thấy toà n thân Ä‘au nhức táºn xÆ°Æ¡ng tủy, cÆ¡ thể lại liên tục nóng lạnh, khó chịu khiến cô khóc giống nhÆ° lần trÆ°á»›c bị bệnh.
Äặc biệt sau khi nghe được giá»ng nói của Bạch Tá», cô không nhịn được nữa, liá»n báºt khóc.
Sau đó má»i thứ đã vượt khá»i tầm kiểm soát.
Sau khi bác sÄ© tiêm và cho Mạnh DÄ© Lam uống thuốc, cô cuối cùng cÅ©ng nháºn ra mình đã là m gì.
Cô hy vá»ng Bạch Tá» sẽ quên chuyện nà y, cÅ©ng hy vá»ng chÃnh mình sẽ quên chuyện nà y.
Sau khi Mạnh DÄ© Lam mÆ¡ má»™t Ä‘iá»u Æ°á»›c không thể thà nh hiện thá»±c, cô cuối cùng không thể kiên trì được nữa, liá»n chìm và o giấc ngủ sâu.
—
Tác giả có lá»i muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Kể từ đó, hình ảnh của Mạnh tiểu thư hoà n toà n sụp đổ.
Canh gà trÃch lá»i hôm nay:
Khi bạn buồn, hãy thá» là m Ä‘iá»u gì đó mà bạn thÆ°á»ng không là m, để thay đổi tâm trạng.
—
Lá»i của editor: Mạnh tiểu thÆ° dÄ©a huông quá à , từ giá» bắt đầu miêu tả thay đổi cảm xúc của cổ nhiá»u hÆ¡n rồi😚