- Trang chủ
- Trá»i Tối
- Chương 31: C31: Quên
Tác giả:
Từ trên trần nhà , ánh sáng trắng lạnh lẽo đổ xuống, khiến sắc mặt Thạch Lỗi cà ng thêm đáng sợ.
Bạch Tá» nhìn đôi mắt đắc ý kia, không khá»i nhẹ thở dà i má»™t hÆ¡i.
"Tại sao," Thạch Lá»—i cau mà y, tá»±a hồ không hà i lòng vá»›i mà n trình diá»…n của Bạch Tá», "Thái Ä‘á»™ của ngÆ°Æ¡i là không coi trá»ng ta sao?"
Äáp lại Thạch Lá»—i chỉ là sá»± im lặng.
Thấy không có tiếng trả lá»i, Thạch Lá»—i khinh thÆ°á»ng cÆ°á»i nói: "NgÆ°Æ¡i ba lần bảy lượt che trÆ°á»›c há»ng súng, tình cảm nhÆ° váºy, Mạnh tiểu thÆ° có liếc nhìn ngÆ°Æ¡i không? Cô ấy không phải vừa rá»i Ä‘i cùng Lâm tiên sinh sao?"
Bạch TỠvẫn không lên tiếng.
Thạch Lá»—i tưởng rằng mình đã chá»t trúng chân Ä‘au của Bạch Tá», cà ng cÆ°á»i cà ng vui vẻ hÆ¡n: "Hôm trÆ°á»›c lúc ta tiá»…n Mạnh tiểu thÆ° rá»i Ä‘i, cô ấy vui mừng nhÆ° váºy, còn kém tại chá»— cùng Lâm tiên sinh lÄ©nh giấy chứng nháºn kết hôn, ngÆ°á»i ta là tình chà ng ý thiếp, ngÆ°Æ¡i là cái thá gì?"
Vừa nói, Thạch Lá»—i lại lá»™ ra vẻ mặt khó xá»: "Nói tháºt, ta thá»±c sá»± không hiểu nổi ngÆ°Æ¡i. Äã hÆ¡n má»™t năm trôi qua, ngÆ°Æ¡i vì má»™t ngÆ°á»i phụ nữ không quan tâm đến mình, mà trả giá nhiá»u nhÆ° váºy. NgÆ°Æ¡i rốt ruá»™c có ý đồ gì?"
Lần nà y Bạch Tá» không khá»i cÆ°á»i lá»›n.
"á»’," Thạch Lá»—i nhÆ°á»›ng mà y, không thể tin há»i: "NgÆ°Æ¡i đây là giáºn quá nên hoá rồ à ?"
Bạch Tá» cÆ°á»i lắc đầu: "Không phải ngÆ°Æ¡i nói ta là kẻ Ä‘iên sao?"
Thạch Lá»—i sá»ng sá».
"NgÆ°Æ¡i nghÄ©," nụ cÆ°á»i trong mắt Bạch Tá» cà ng Ä‘áºm, giá»ng Ä‘iệu cà ng khiêu khÃch, "Má»™t kẻ Ä‘iên là m việc gì cÅ©ng cần phải suy nghÄ© theo logic của ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng nhÆ° ngÆ°Æ¡i sao? Rốt cuá»™c thì ngÆ°Æ¡i Ä‘iên hay ta Ä‘iên?"
Lợi dụng Mạnh DÄ© Lam để nói lá»i châm biếm tá»±a hồ Ä‘á»u vô Ãch, Thạch Lá»—i tức giáºn giÆ¡ tay: "NgÆ°Æ¡i còn nhá»› mình đã cắn ở đây không? Äúng, ngÆ°Æ¡i không chỉ là kẻ Ä‘iên, mà còn là chó Ä‘iên!"
Vừa nói, Thạch Lá»—i Ä‘á»™t nhiên giÆ¡ tay bóp cổ Bạch Tá»: "Lúc đó nếu không phải ngÆ°Æ¡i đẩy ta xuống biển, ta đã sá»›m thăng quan tiến chức, cÅ©ng không cần phải chạy đến má»™t nÆ¡i khốn khổ để là m việc lặt vặt!"
Bị siết chặt đến thở không ná»—i, nhÆ°ng nụ cÆ°á»i của Bạch Tá» vẫn chÆ°a há» ngừng lại.
"Thừa dịp bây giá» còn có thể cÆ°á»i, hãy cÆ°á»i nhiá»u hÆ¡n má»™t chút." Thạch Lá»—i tay nắm chặt cổ há»ng Bạch Tá», "Má»™t lát nữa, ta sẽ cho ngÆ°Æ¡i biết, con khốn Ä‘iên nà y, thá»±c sá»± Ä‘iên nghÄ©a là thế nà o!"
Thạch Lá»—i cuối cùng cÅ©ng buông tay ra, tay hắn tháºm chà còn có chút run rẩy vì dùng quá nhiá»u lá»±c.
Bạch TỠrốt cuộc có thể thở được, bắt đầu ho kịch liệt, nhưng trong mắt lại không có chút sợ hãi.
NgÆ°á»i phụ nữ trung niên mặc đồ bảo há»™ Ä‘i đến bà n mổ, trong tay cầm má»™t ống tiêm chứa đầy chất lá»ng không rõ nguồn gốc, nhìn Bạch Tá» xong, nói vá»›i Thạch Lá»—i: "Mặc quần áo bảo há»™ và o Ä‘i. Tránh phiá»n phức nếu có ngÆ°á»i tá»›i."
"Sao lại căng thẳng thế?" Thạch Lá»—i cÆ°á»i lạnh.
"Căng thẳng?" NgÆ°á»i phụ nữ trung niên hiển nhiên có chút tức giáºn, "Riêng việc Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i và o đã là tá»™i lá»›n rồi. Huống hồ, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng biết loại phẫu thuáºt nà y cá»±c kỳ bà máºt..."
Thạch Lá»—i sốt ruá»™t mặc lại quần áo bảo há»™ và mặt nạ: "Äược rồi được rồi, mặc là được chứ gì."
Nhìn thấy ngÆ°á»i phụ nữ trung niên gõ gõ ống tiêm trong tay, Thạch Lá»—i tò mò há»i: "Äây là thứ mà ngÆ°Æ¡i nghiên cứu phát triển trÆ°á»›c đây..."
"Ta nói ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không hiểu." NgÆ°á»i phụ nữ trung niên cúi đầu, buá»™c má»™t ống cao su và o cánh tay Bạch Tá».
Thạch Lá»—i lại há»i: "Nghe nói cái nà y có thể khiến bá»n hỠđặc biệt nghe lá»i?"
"Äó là kết quả tốt nhất." NgÆ°á»i phụ nữ trung niên ấn và o ống tiêm, và i giá»t chất lá»ng từ đầu kim chảy ra, "NhÆ°ng nó vẫn Ä‘ang trong giai Ä‘oạn thá» nghiệm, trÆ°á»›c đó má»i thứ Ä‘á»u thất bại."
"Thất bại?"
"Má»™t số đã hoà n toà n mất Ä‘i ý thức, vá» cÆ¡ bản giống nhÆ° dị nhân vô dụng," ngÆ°á»i phụ nữ trung niên thở dà i, "Má»™t số thì vẫn còn giữ được ý thức cÆ¡ bản và có thể hoà n thà nh má»™t số mệnh lệnh Ä‘Æ¡n giản thông qua huấn luyện, nhÆ°ng trà nhá»› của hỠđã bị ảnh hưởng hoà n toà n. Tình trạng thể chất của hỠđã trở nên cá»±c kỳ nghiêm trá»ng, tháºm chà còn yếu hÆ¡n ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng chúng ta."
"à của ngÆ°Æ¡i là ," Thạch Lá»—i cÆ°á»i hai tiếng, "Con Ä‘iên nà y từ nay trở Ä‘i sẽ vô dụng?"
NgÆ°á»i phụ nữ trung niên gáºt đầu.
Thạch Lá»—i cÆ°á»i nhìn Bạch Tá», giả vá» không hiểu, lại há»i: "Nghe nói tiêm thuốc vẫn chÆ°a xong, còn phải mở há»™p sá» ra đúng không?"
Có vẻ nhÆ° có chút thiếu kiên nhẫn, ngÆ°á»i phụ nữ trung niên thản nhiên nói: "Chúng ta cần lấy má»™t Ãt mô não để nghiên cứu. Dù sao những ngÆ°á»i nhÆ° há» cÅ©ng không thể chết được."
"NgÆ°Æ¡i không thể chết được," Thạch Lá»—i đến gần Bạch Tá», "Váºy chẳng phải là sống không bằng chết sao?"
Bạch Tá» nhìn Thạch Lá»—i, trên mặt vẫn còn ý cÆ°á»i lãnh đạm.
Thạch Lá»—i thì thầm và o tai Bạch Tá»: "Từ giá» trở Ä‘i, rất có thể ngÆ°Æ¡i sẽ trở thà nh phế váºt không có ý thức, đầu óc trống rá»—ng, cái gì cÅ©ng không nhá»› được, nhất định sẽ... quên mất Mạnh DÄ© Lam phải không?"
Nghe được cái tên đó, nụ cÆ°á»i của Bạch Tá» hÆ¡i nhạt Ä‘i.
Liệu cô ấy sẽ bất tỉnh và quên Ä‘i má»i thứ?
Cũng sẽ quên, Mạnh Dĩ Lam?
Bên tai nhÆ° có sấm sét, Mạnh DÄ© Lam Ä‘á»™t nhiên ngồi dáºy.
Gương mặt vốn luôn xinh đẹp của cô lúc nà y hiếm khi lộ ra một tia hoảng sợ, Mạnh Dĩ Lam nhìn xuống chân mình, thấy Mao Mao ưỡn cái bụng lên đang ngủ ngon là nh, cô lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, Lâm Khúc Vi và Hoa tỷ đang ngủ. Cách cô khoảng 5 mét, cô gái mặt tà n nhang vốn tình nguyện là m tà i xế hộ tống đã không thấy bóng dáng đâu cả.
Mạnh DÄ© Lam thở hổn hển, nhìn lại ngá»n đèn dầu đặt giữa ba ngÆ°á»i, cố gắng đè nén ná»—i sợ hãi còn chÆ°a tiêu tan hoà n toà n trong lòng.
Cô dÆ°á»ng nhÆ° đã gặp ác má»™ng, nhÆ°ng khi tỉnh dáºy cô lại không nhá»› được ná»™i dung của giấc mÆ¡.
Sau khi hơi thở ổn định lại, Mạnh Dĩ Lam ngẩng đầu lên nhìn xung quanh lần nữa.
Cô Ä‘ang ở trên má»™t bãi cá» rá»™ng lá»›n bên Ä‘Æ°á»ng, đây vốn là má»™t trang trại chăn nuôi rất lá»›n, nhÆ°ng hiện tại, hà ng rà o xung quanh trang trại đã sụp đổ, các loà i Ä‘á»™ng váºt bên trong cÅ©ng đã biến mất từ ​​lâu.
Äây là ngà y thứ ba há» từ nhà tù đến thà nh phố B, cho đến ná»a giá» trÆ°á»›c, há» quyết định nghỉ ngÆ¡i ở trang trại chăn nuôi, Mạnh DÄ© Lam đã gần ba ngà y không ngủ.
"Gặp ác má»™ng?" Lâm Khúc Vi Ä‘á»™t nhiên nhẹ giá»ng há»i, vẻ mặt không giống nhÆ° vừa bị Mạnh DÄ© Lam đánh thức, mà giống nhÆ° chÆ°a há» ngủ.
Hoa tá»· quay lÆ°ng vá» phÃa hai ngÆ°á»i, hình nhÆ° vẫn còn ngủ.
Mạnh DÄ© Lam không trả lá»i, cô hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, xoa xoa thái dÆ°Æ¡ng.
Mặc dù thá»i tiết lúc nà y rất lạnh nhÆ°ng cô vẫn Æ°á»›t đẫm mồ hôi vì má»™t cÆ¡n ác má»™ng mà cô không thể nhá»› được ná»™i dung.
Lâm Khúc Vi nói thêm: "Vừa rồi em nói mớ trong lúc ngủ."
Mạnh DÄ© Lam vẫn chÆ°a có tâm trạng nói chuyện vá»›i Lâm Khúc Vi, cô mở dây kéo áo khoác ra, hy vá»ng có thể tản bá»›t hÆ¡i nóng ra khá»i cÆ¡ thể.
"Em..." Lâm Khúc Vi do dá»± má»™t chút, nhẹ giá»ng nói: "Em vừa má»›i kêu Bạch Tá» hai lần."
Láºp tức, tay cầm dây kéo của Mạnh DÄ© Lam dừng lại giữa chừng.
"Có lẽ là tôi nghe lầm, a..." Thấy đối phÆ°Æ¡ng có chút không đúng, Lâm Khúc Vi láºp tức cẩn tháºn chuyển Ä‘á» tà i, "DÄ© Lam, những năm nà y em nhất định... đã vì tôi... khổ sở rất nhiá»u."
Mạnh Dĩ Lam tiếp tục việc đang là m, cởi áo khoác ra, cúi đầu, vẫn không nói gì.
Khó có được trùng phùng, hai ngÆ°á»i lẽ ra phải nói chuyện rất lâu lại không thể trao đổi được và i lá»i trong suốt ba ngà y qua.
Äặc biệt là Mạnh DÄ© Lam, cà ng Ä‘i cà ng xa nhà tù, cô cà ng cảm thấy khó chịu, cả ngÆ°á»i dÆ°á»ng nhÆ° dần dần đông cứng, không có phản ứng gì.
"Em hiện tại," Lâm Khúc Vi ho khan, "Cùng với cha của mình..."
"Sau khi anh bị bắt," Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng nói, "Tôi chưa từng liên lạc với ông ta."
Lâm Khúc Vi sá»ng sốt má»™t lát, sau đó trầm ngâm gáºt đầu.
"Tháºt xin lá»—i," Mạnh DÄ© Lam im lặng hồi lâu Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i khổ: "ChÃnh vì váºy nên trÆ°á»›c đó tôi không thể sá»›m má»™t chút Ä‘em anh cứu..."
"Em Ä‘ang nói cái gì váºy?" Lâm Khúc Vi cau mà y, "Nếu vì tôi mà em buá»™c mình phải quay vá» ngôi nhà đó, quỳ gối trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đó, tôi sẽ cảm thấy áy náy suốt Ä‘á»i."
Mạnh DÄ© Lam liếc nhìn Lâm Khúc Vi, sau đó nhìn Mao Mao dÆ°á»›i chân mình mà không trả lá»i.
Khi Lâm Khúc Vi lần đầu tiên bị bắt, Mạnh DÄ© Lam từng nghÄ© đến việc quay trở lại Mạnh gia và nhá» ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đó - cÅ©ng chÃnh là cha cô, để giúp đỡ giải cứu Lâm Khúc Vi.
NhÆ°ng cuối cùng Mạnh DÄ© Lam lại không là m nhÆ° váºy.
Ngoà i niá»m tin vững chắc rằng cô có thể tá»± mình giải cứu Lâm Khúc Vi, cô cÅ©ng biết rằng nếu cô bÆ°á»›c và o ngôi nhà đó má»™t lần nữa và đưa ra yêu cầu nà y vá»›i ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đó, cô sẽ bị trói buá»™c vá»›i ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đó suốt Ä‘á»i, mãi mãi cÅ©ng không thể thoát ra được.
"Bạch Tá» là bạn của em?" Lâm Khúc Vi Ä‘á»™t nhiên há»i: "Hay là ngÆ°á»i nà o khác?"
Mạnh DÄ© Lam có chút choáng váng, không biết trả lá»i thế nà o.
"Nếu cô ấy quan trá»ng vá»›i em," Lâm Khúc Vi có vẻ bối rối, "Tôi nên..."
Lâm Khúc Vi Ä‘á»™t nhiên ngừng nói, tháºn trá»ng nhìn xung quanh, sau đó liếc nhìn Hoa tá»· Ä‘ang quay lÆ°ng vá» phÃa mình, tiếp đến tiến lại gần Mạnh DÄ© Lam, hạ giá»ng nói: "Xin lá»—i, ngÆ°á»i phụ nữ đó cứ nhìn chằm chằm. Nên tôi chÆ°a có cÆ¡ há»™i nói vá»›i em."
Giá»ng Ä‘iệu của Lâm Khúc Vi khiến tay phải của Mạnh DÄ© Lam siết chặt lại.
"Bất quá, hết thảy Ä‘á»u là kết cục đã định." Lâm Khúc Vi lại nghiêm túc nói: "DÄ© Lam, chúng ta tháºt sá»± không thể thay đổi cái gì."
"Có ý gì?" Mạnh DÄ© Lam trầm giá»ng há»i.
"Ừm..." Lâm Khúc Vi nhìn Mạnh DÄ© Lam, vẻ mặt không Ä‘Ã nh lòng, "Cái ngÆ°á»i tên Bạch TỠđó, cô ấy không Ä‘Æ¡n giản chỉ là trải qua thà nghiệm kháng thể nữa."
Mạnh DÄ© Lam nhìn hai môi Lâm Khúc Vi mấp máy lên xuống, cô cảm thấy mình gần nhÆ° hiểu được lá»i nói của đối phÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng lại dÆ°á»ng nhÆ° không hiểu chút nà o.
Không nháºn thấy Mạnh DÄ© Lam có Ä‘iá»u gì không ổn, Lâm Khúc Vi tiếp tục: "HỠđã nghiên cứu các cách để tÆ°á»›c Ä‘i ý thức của những ngÆ°á»i miá»…n dịch."
"Tước đi ý thức?" Mạnh Dĩ Lam bị bốn chữ nà y thu hút sự chú ý, nhưng tay chân rất nhanh trở nên lạnh lẽo.
Lâm Khúc Vi gáºt đầu: "TrÆ°á»›c tiên sẽ để hỠđánh mất bản thân, sau đó huấn luyện há». Chá» khi có thể Ä‘iá»u khiển được há», sau đó lại tăng cÆ°á»ng thể lá»±c bá»n há» lên rất nhiá»u..."
Mạnh DÄ© Lam nắm chặt hai tay, cau mà y mất tá»± nhiên, sau đó cÆ°á»i nhẹ, run rẩy nói: "Sao có thể?"
Không biết cô ấy Ä‘ang bác bá» Lâm Khúc Vi hay Ä‘ang cố gắng thuyết phục chÃnh mình.
Từ lúc xe rá»i khá»i cổng nhà tù, cô không ngừng tá»± thôi miên mình, Bạch Tá» sẽ không xảy ra chuyện gì.
Äó chỉ là má»™t thá» nghiệm Ä‘Æ¡n giản.
HÆ¡n nữa Bạch Tá» có năng lá»±c chữa trị rất mạnh, trÆ°á»›c đây má»—i lần xảy ra tình huống khẩn cấp, cô Ä‘á»u có thể gặp dữ hóa là nh, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên lần nà y cÅ©ng sẽ nhÆ° váºy.
NhÆ°ng cà ng nghÄ©, Mạnh DÄ© Lam cà ng không thể thả lá»ng chÃnh mình.
Cô biết rất rõ ba ngà y nà y trôi qua còn khó chịu hơn một năm trước.
Lâm Khúc Vi thở dà i: "Tôi không chắc chắn, dù sao đây chỉ là những gì tôi nghe được, không có cách nà o để xác minh tÃnh xác thá»±c..."
Mạnh DÄ© Lam không trả lá»i, nhÆ°ng nụ cÆ°á»i mà cô cố gắng vừa rồi đã nhạt Ä‘i.
"Em nói đúng," Lâm Khúc Vi lại gáºt đầu, giả vá» thoải mái: "TÆ°á»›c Ä‘oạt ý thức? Là m sao có thể? Căn bản là có ngÆ°á»i bịa ra thôi..."
Äá»™t nhiên, xa xa truyá»n đến tiếng bÆ°á»›c chân, Lâm Khúc Vi vá»™i và ng ngáºm miệng lại.
Cô gái có vết tà n nhang cầm đèn pin đi đến ghế lái của xe Jeep, liếc nhìn Lâm Khúc Vi rồi nhìn sang Mạnh Dĩ Lam.
Cô ta láºp tức nháºn ra có Ä‘iá»u gì đó không ổn: "Mạnh tiểu thÆ°?"
Mạnh Dĩ Lam không đáp lại, cương lấy cơ thể bất động.
"Cô ấy có chút không thoải mái," Lâm Khúc Vi vội và ng bà o chữa, "Có lẽ cô ấy bị cảm lạnh."
NhỠánh đèn che lấp nên cô gái tà n nhang không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Mạnh DÄ© Lam, gáºt đầu: "Lên xe Ä‘i, bên trong ấm hÆ¡n, má»™t ngà y nữa chúng ta sẽ đến thà nh phố B."
Hoa tá»· và Mao Mao cÅ©ng đã thức dáºy, má»i ngÆ°á»i thu dá»n đồ đạc và trở lại xe.
Trong khoảng thá»i gian nà y, Lâm Khúc Vi vẫn âm thầm quan sát vẻ mặt của Mạnh DÄ© Lam, nhÆ°ng đối phÆ°Æ¡ng chỉ là không có biểu cảm gì, cÅ©ng không há» lên tiếng, tình trạng nà y kéo dà i khoảng mÆ°á»i phút sau khi xe chạy ra ngoà i, cÅ©ng không có gì thay đổi.
Äang lúc cho rằng Mạnh DÄ© Lam không để ý nhiá»u đến chuyện của Bạch Tá» nữa, thì lại nghe thấy ngÆ°á»i bên cạnh Ä‘á»™t nhiên nói: "Dừng xe."
Cô gái mặt đầy tà n nhang cau mà y nhìn Mạnh DÄ© Lam trong gÆ°Æ¡ng chiếu háºu, nhÆ°ng cÅ©ng không dừng xe.
"DÄ© Lam, có chuyện gì váºy?" Lâm Khúc Vi nhẹ nhà ng há»i.
Biết lá»i nói vừa rồi của mình có thể đã gây ra tác Ä‘á»™ng gì đó vá»›i Mạnh DÄ© Lam, nhÆ°ng không ngá» cô lại cÆ° xá» dị thÆ°á»ng nhÆ° váºy, đây là lần đầu tiên Lâm Khúc Vi nhìn thấy Mạnh DÄ© Lam nhÆ° thế nà y.
Trong trà nhá»›, Mạnh DÄ© Lam chÆ°a bao giá» mất kiểm soát nhÆ° váºy.
"Tôi bị say xe," Mạnh DÄ© Lam không để ý đến Lâm Khúc Vi, tiếp tục nói: "Äể tôi ngồi phÃa trÆ°á»›c."
Giá»ng Ä‘iệu có chút má»m má»ng, nhÆ°ng thái Ä‘á»™ lại cá»±c kỳ cứng rắn.
Cô gái mặt tà n nhang thấy sắc mặt Mạnh Dĩ Lam có gì đó không ổn, suy nghĩ một lúc rồi đạp phanh lại.
Mạnh Dĩ Lam dắt theo Mao Mao, đổi chỗ ngồi trên xe với Hoa tỷ.
Xe lại khởi động và tiếp tục hướng vỠthà nh phố B.
Mao Mao hiển nhiên là ngủ không đủ giấc, nó ngồi ở bên cạnh Mạnh DÄ© Lam, tá»±a đầu và o cá»a sổ xe, rất nhanh liá»n bắt đầu ngáy nhẹ.
Mạnh DÄ© Lam yếu á»›t ngồi dá»±a và o lÆ°ng ghế, nhìn thẳng vá» phÃa trÆ°á»›c.
Dù xe đã báºt đèn pha nhÆ°ng vẫn có những chá»— cuối Ä‘Æ°á»ng và hai bên không thể chiếu sáng được.
Mạnh DÄ© Lam luôn cảm thấy trong những góc tối đó dÆ°á»ng nhÆ° có tiếng khóc thầm lặng Ä‘ang đến gần mình.
Không nghe được âm thanh nà o nhưng lòng lại đau như cắt.
"Hét lên Ä‘i," Thạch Lá»—i trong tay cầm má»™t con dao mổ sắc bén, lưỡi dao dÃnh đầy máu, "Sao ngÆ°Æ¡i không hét lên? NgÆ°Æ¡i còn có thể chịu Ä‘á»±ng được?"
So vá»›i Thạch Lá»—i mặc đồ bảo há»™ kÃn đáo, trên bà n mổ, áo của Bạch TỠđã bị xé rách, chỉ còn lại mấy mảnh vải vụn che ngá»±c, trên ngÆ°á»i lá»™ ra vô số vết dao, không biết sâu hay cạn.
Nhưng Bạch TỠtừ đầu đến cuối không hỠhét lên, cô chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Thạch Lỗi đang trốn sau chiếc mặt nạ.
Giống như đôi mắt của một con thú hoang, sẵn sà ng vồ lấy con mồi mà nó vô cùng căm ghét.
Dù biết tay Bạch Tá» Ä‘ang bị còng chặt, nhÆ°ng Thạch Lá»—i vẫn bị ánh mắt của đối phÆ°Æ¡ng dá»a đến không dám Ä‘á»™ng Ä‘áºy tiếp.
Hắn tháºm chà còn muốn lùi lại và i bÆ°á»›c hoặc Ä‘Æ¡n giản là trốn khá»i phòng mổ.
Sau khi phát hiện ra suy nghÄ© của mình, Thạch Lá»—i thẹn quá hoá giáºn, nhÆ° để lấy dÅ©ng khÃ, hắn Ä‘á»™t nhiên nghiến răng nghiến lợi đâm mạnh con dao mổ và o vai Bạch Tá».
CÆ¡n Ä‘au khiến Bạch Tá» Ä‘á»™t nhiên cÆ°Æ¡ng cả ngÆ°á»i lên, mồ hôi lạnh chảy ra từ lá»— chân lông, răng cắn chặt đến tháºm chà nÆ°á»›u răng cÅ©ng chảy máu, nhÆ°ng Bạch Tá» vẫn không cầu xin sá»± thÆ°Æ¡ng xót, tháºm chà không hét lên.
"Äược rồi, những vết thÆ°Æ¡ng nà y đủ để khiến cÆ¡ thể cô ấy nhanh chóng thối rữa." NgÆ°á»i phụ nữ trung niên đứng cách đó không xa chứng kiến ​​tất cả chuyện nà y ngẩng đầu nhìn đồng hồ, "Muá»™n rồi, chúng ta Ä‘i thôi."
Thạch Lá»—i vốn định đồng ý, nhÆ°ng lại không muốn tá» ra yếu Ä‘uối trÆ°á»›c mặt Bạch Tá», nên nói: "Không phải chúng ta còn phải mở há»™p sá» sao?"
"Váºy cÅ©ng không đến lượt ngÆ°Æ¡i," ngÆ°á»i phụ nữ trung niên cáu kỉnh nói, "CÅ©ng không đến lượt ta."
"CÅ©ng chỉ là giải phẫu sá» não thôi, nhất định phải căn cứ và o thâm niên sao?" Thạch Lá»—i nghi ngá» há»i: "Ngoại trừ khả năng miá»…n dịch ra, cô ta cÅ©ng không khác ngÆ°á»i thÆ°á»ng chút nà o, không cần phải cẩn tháºn nhÆ° váºy."
"NgÆ°Æ¡i không biết à ?" NgÆ°á»i phụ nữ trung niên bối rối há»i: "Những ngÆ°á»i miá»…n dịch nà y hoà n toà n không phải là ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng. Bá»n há»... có nói ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không hiểu. Hôm nay ta đến là để tiêm thuốc, lén lút Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i và o đã là mạo hiểm rất nhiá»u, Ä‘i nhanh lên!"
Thạch Lỗi bất đắc dĩ lần nữa đi tới bên bà n mổ: "Ngươi chỠđó, mấy ngà y nữa ta sẽ trở lại, đến lúc đó ta sẽ là m cho ngươi hét lên."
Nói xong, hai ngÆ°á»i cuối cùng cÅ©ng rá»i Ä‘i.
Äèn và cá»a Ä‘á»u đóng lại, phòng mổ chìm trong bóng tối.
Bạch Tá» vẫn bị còng tay và o bà n mổ thở hổn hển, toà n thân run rẩy, máu và mồ hôi trên ngÆ°á»i trá»™n lẫn vá»›i nhau, trên vai có má»™t con dao mổ.
Lúc nà y cô giống nhÆ° má»™t con búp bê bị há»ng.
Nhưng so với vết đâm, cơn đau không ngừng dâng trà o trong mạch máu trong cơ thể Bạch TỠcòn là sự tra tấn lớn hơn.
Kể từ khi ngÆ°á»i phụ nữ trung niên tiêm má»™t loại thuốc không rõ nguồn gốc cho Bạch Tá», má»™t cÆ¡n Ä‘au thấu xÆ°Æ¡ng bắt đầu lan ra từ nÆ¡i chất lá»ng được tiêm và o, nhanh chóng lan khắp cÆ¡ thể cô.
Cảm giác như có hà ng triệu con kiến ​​đang gặm nhấm huyết quản của cô.
Khi cÆ¡n Ä‘au lan lên não, Bạch Tá» tháºm chà còn có thể cảm nháºn rõ rà ng rằng, não của mình dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘ang bị ăn mòn từng chút má»™t.
Sau đó Bạch Tá» nhá»› tá»›i lá»i Thạch Lá»—i nói.
Cô ấy sẽ mất ý thức.
Cô ấy cũng sẽ... quên mất Mạnh Dĩ Lam.
Bạch Tá» không biết mình Ä‘ang vui hay buồn, nhÆ°ng tá»±a hồ muốn khắc ghi ba chữ nà y và o trong lòng, muốn im lặng Ä‘á»c thuá»™c lòng, trÆ°á»›c khi hoà n toà n mất Ä‘i ý thức.
Mạnh Dĩ Lam...
Mạnh Dĩ... Lam...
Mạnh...
"DÄ© Lam," Lâm Khúc Vi ngồi ở ghế sau có chút lo lắng nói: "Chúng ta dừng lại ná»a tiếng và nghỉ ngÆ¡i thêm nhé?"
Mạnh DÄ© Lam ngồi ở ghế phụ không trả lá»i, cô vẫn yếu á»›t tá»±a và o lÆ°ng ghế, nhìn thẳng vá» phÃa trÆ°á»›c, bất Ä‘á»™ng.
Cô gái mặt đầy tà n nhang không dừng xe như Lâm Khúc Vi nói, mà còn nhấn ga tăng tốc.
Chiếc xe sắp rá»i khá»i Ä‘Æ°á»ng cao tốc và sắp Ä‘i qua má»™t trạm thu phà đã bị bá» hoang từ lâu.
Äúng lúc nà y, Mạnh DÄ© Lam Ä‘á»™t nhiên rút má»™t con dao găm từ thắt lÆ°ng ra, đâm tháºt mạnh và o cô gái có tà n nhang.
Cô gái mặt tà n nhang không kịp chuẩn bị láºp tức đạp phanh, nghiêng đầu bẻ lái theo bản năng.
Mao Mao kéo mạnh quần áo của Mạnh DÄ© Lam hét lên chói tai, Lâm Khúc Vi và Hoa tá»· ngồi ở ghế sau do quán tÃnh Ä‘áºp và o cá»a sổ xe.
Chiếc xe Jeep nhanh chóng quay ngoắt 180 độ trước trạm thu phà rồi cuối cùng dừng lại.
Con dao dà i đâm và o lÆ°ng ghế, do không khéo léo và dùng lá»±c quá mạnh nên tay cầm dao của Mạnh DÄ© Lam trượt thẳng và o thân dao, nhÆ°ng cô không há» thả lá»ng mà tháºm chà còn cầm chặt hÆ¡n, Ä‘á» phòng ngăn cản cô gái tà n nhang lợi dụng phản công.
Lúc nà y, ná»a trÆ°á»›c của lưỡi dao đã sát cổ cô gái có tà n nhang, chỉ cần Mạnh DÄ© Lam ấn mạnh, con dao găm có thể chém và o cổ cô ta nhÆ° má»™t chiếc máy chém.
Ná»a sau của lưỡi dao cắt xuyên qua lòng bà n tay Mạnh DÄ© Lam, máu chảy ra từ đó.
NhÆ°ng Mạnh DÄ© Lam lại không để ý, cô nhanh chóng dùng tay kia kéo phanh tay, vô cùng bình tÄ©nh nói: "Lái trở vá»."
Cô gái có vết tà n nhang không nói gì, chỉ thở nhẹ phì phò tựa như chưa tỉnh táo lại.
Lâm Khúc Vi và Hoa tá»· ngồi ở ghế sau xe Ä‘á»u sợ hãi không nói nên lá»i, Mao Mao kéo tay áo Mạnh DÄ© Lam, nó nhe răng trợn mắt vá»›i cô gái có tà n nhang.
Má»™t lúc sau, cô gái có tà n nhang vẫn im lặng, Mạnh DÄ© Lam không còn kiên nhẫn nữa, bắt đầu ấn lưỡi dao xuống, giây tiếp theo, cô gái tà n nhang láºp tức gáºt đầu.
Lúc nà y Mạnh DÄ© Lam má»›i ngừng Ä‘á»™ng tác, đồng thá»i, tay trái của cô gái có tà n nhang lặng lẽ Ä‘Æ°a vá» phÃa eo.
Cô ta chÆ°a kịp rút khẩu súng giấu trong thắt lÆ°ng ra, Mạnh DÄ© Lam đã nháºn ra hà nh Ä‘á»™ng của đối phÆ°Æ¡ng, trá»±c tiếp nắm lấy lưỡi dao, Ä‘á»™t nhiên rút dao ra đâm tháºt mạnh và o tay cô ta - cái tay từng bấm Ä‘iá»u khiển từ xa khiến Bạch Tá» bị Ä‘iện giáºt, bà n tay láºp tức đóng Ä‘inh và o vô lăng.
Giữa tiếng la hét thảm thiết, Mạnh Dĩ Lam tìm kiếm khẩu súng của cô gái đầy tà n nhang với bà n tay đang chảy máu, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ lái xe."
—
Tác giả có lá»i muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!!
Canh gà trÃch lá»i hôm nay:
Má»i ngÆ°á»i đừng EMO, hãy thÆ° giãn!