- Trang chủ
- Trá»i Tối
- Chương 26: C26: Nhốt tôi lại
Tác giả:
Trên Ä‘Æ°á»ng trở vá», Mạnh DÄ© Lam không há» nhìn Bạch Tá».
Bạch Tá» ngược lại cÅ©ng không nói thêm lá»i nà o.
Trở lại ga tà u Ä‘iện ngầm, sau khi Bạch Tá» cõng Mao Mao trên lÆ°ng leo lên sân ga, cô láºp tức nhìn thấy má»™t chiếc máy kiểu cÅ© mà cô chÆ°a từng thấy qua đặt cạnh bếp lá»a.
Thạch Lá»—i ngồi xổm bên cạnh vẻ mặt báºn rá»™n, giống nhÆ° Ä‘ang sá»a chữa bá»™ pháºn nà o đó của máy móc, đây chắc chắn là vô tuyến truyá»n thanh mà hắn vừa nhắc đến.
Hoa tá»· vẫn không nói má»™t lá»i Ä‘ang Ä‘i tá»›i Ä‘i lui trên sân ga, báºn rá»™n thu dá»n hà nh lý mang từ trạm xăng đến, nhÆ° thể Ä‘ang chuẩn bị lần cuối cho chuyến khởi hà nh.
Ở má»™t góc khác, VÆ°Æ¡ng bá gần nhÆ° đã không còn hÆ¡i thở bị Phì Thu kéo vá» lá»u, trong khi Phì Thu thì ngồi khoanh chân trÆ°á»›c lá»u, khi nhìn thấy Bạch Tá» quay lại, vẻ mặt cà ng thêm hoảng sợ. Hắn nhÆ° muốn nói Ä‘iá»u gì đó, nhÆ°ng ngay láºp tức hắn nhìn Thạch Lá»—i và Hoa tá»· rồi rụt rè ngáºm miệng lại.
Bạch Tá» không còn sức lá»±c để Ä‘iá»u tra xem Phì Thu có phải là má»™t trong những ngÆ°á»i tham gia kế hoạch nà y hay không, cuá»™c trò chuyện vừa rồi vá»›i Mạnh DÄ© Lam trên toa tà u khiến cô không còn sức lá»±c để suy nghÄ©.
Bây giá» Bạch Tá» chỉ ngÆ¡ ngác đứng trÆ°á»›c vách kÃnh, đầu óc trống rá»—ng.
Mao Mao nhảy xuống lÆ°ng Bạch Tá», nhÆ°ng lại co rúm ngÆ°á»i ngồi xổm dÆ°á»›i chân Bạch Tá», không dám nhúc nhÃch dù chỉ ná»a bÆ°á»›c, nó chỉ thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn Mạnh DÄ© Lam Ä‘ang đứng bên bếp dùng đồng hồ ID liên lạc vá»›i ngÆ°á»i nà o đó.
Äá»™t nhiên, Thạch Lá»—i hÆ°ng phấn nói: "Äược rồi, hoạt Ä‘á»™ng rồi!"
Sau đó, hắn láºp tức Ä‘eo tai nghe và o, tiếp tục dùng ngón tay nhấn nhấn mấy cái trên máy, khoảng mÆ°á»i phút sau, hắn má»›i bắt đầu hạ giá»ng, trò chuyện vá»›i ngÆ°á»i được kết nối qua tÃn hiệu.
Bạch Tá» vốn có thÃnh giác rất tốt, nhÆ°ng không nghe Thạch Lá»—i nói gì trong micro, không phải vì cô Ä‘á»™t nhiên bị Ä‘iếc mà là vì cô phát hiện mình không còn h@m muốn tò mò Ä‘iá»u gì nữa.
Dù chuyện gì xảy ra tiếp theo, Bạch TỠcũng không quan tâm.
Thạch Lá»—i trò chuyện xong, liếc nhìn Bạch Tá» Ä‘ang đứng xa xa, sau đó Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c mặt Mạnh DÄ© Lam, nhá» giá»ng nói và i câu, sau đó dẫn cô đến má»™t góc xa hÆ¡n.
"Mạnh tiểu thÆ°," Thạch Lá»—i thấp giá»ng nói, "Chúng tôi đã liên lạc vá»›i bên đó, ngà y mai há» sẽ đến. Lúc đó, chúng ta sẽ cùng há» há»™ tống ngÆ°á»i trở vá». Sau khi bên đó xác nháºn ngÆ°á»i tên Du Vu à thá»±c sá»± miá»…n dịch, Lâm tiên sinh sẽ láºp tức được thả ra."
Mạnh DÄ© Lam cúi đầu suy nghÄ©, không trả lá»i.
"Thế nhÆ°ng là ..." Thạch Lá»—i cau mà y, tá»±a hồ không nói nên lá»i, ho nhẹ má»™t tiếng, sau đó nói: "Tôi Ä‘á» nghị nhốt Bạch Tá» lại."
Nhìn thấy Mạnh DÄ© Lam cau mà y, Thạch Lá»—i vá»™i và ng nói thêm: "Tạm thá»i thôi, đợi ngÆ°á»i bên kia đến thì để cô ấy Ä‘i. Tôi sợ nếu Bạch Tá» mang ngÆ°á»i thả ra trong lúc chúng ta không chú ý. Váºy thì chúng ta sẽ mất nhiá»u hÆ¡n là được..."
"Cô ấy sẽ không." Mạnh DÄ© Lam kiên quyết trả lá»i.
"Mạnh tiểu thÆ°," Thạch Lá»—i sắc mặt hÆ¡i thay đổi, ngừng má»™t chút, trầm giá»ng nói: "Không biết Bạch TỠđã nói gì vá»›i cô mà khiến cô tin tưởng cô ấy nhÆ° váºy."
Mạnh DÄ© Lam mặt không biểu tình, không trả lá»i.
"Bất quá, cô nên suy nghÄ© má»™t chút," Thạch Lá»—i thở dà i, "Trong má»™t năm qua, tôi đã tìm má»i cách giúp cô giải cứu Lâm tiên sinh. Không có chút công lao nà o, vẫn có thể coi là vất vả đúng không?"
"Vá» mặt thù lao, tôi có bao giỠđối xá» tệ vá»›i anh không?" Mạnh DÄ© Lam há»i.
"ÄÆ°Æ¡ng nhiên là cô không có đối xá» tệ vá»›i tôi," Thạch Lá»—i vá»™i và ng lắc đầu, không cam lòng nói tiếp, "NhÆ°ng cô đã quên sao? Nếu không phải do Bạch Tá», Lâm tiên sinh đã được thả ra từ lâu rồi. Huống chi, cô ấy luôn có ná»—i ám ảnh bi3n thái vá»›i cô!"
Mạnh DÄ© Lam liếc nhìn Thạch Lá»—i rồi xoay ngÆ°á»i rá»i Ä‘i, Thạch Lá»—i láºp tức cao giá»ng má»™t chút: "Cô ta sẽ cà ng ngà y cà ng Ä‘iên cuồng!"
Thấy đối phÆ°Æ¡ng dừng bÆ°á»›c, Thạch Lá»—i lại nhá» giá»ng nói: "Tuy rằng bá»n há» miá»…n dịch vá»›i virus, nhÆ°ng nghe nói não bá»™ của những ngÆ°á»i nà y đã bị ăn mòn, sẽ dần dần trở nên cáu kỉnh. Nếu không Ä‘á» phòng Bạch Tá», đến lúc đó có chuyện gì xảy ra thì có hối háºn cÅ©ng quá muá»™n mà ng rồi!
Mạnh DÄ© Lam nhÆ°á»›ng mà y, khẽ cÆ°á»i: "Nghe nói?"
Có vẻ như cô ấy không bị thuyết phục.
"NhÆ°ng..." Thạch Lá»—i còn muốn thuyết phục cô lần nữa, nhÆ°ng Mạnh DÄ© Lam đã quay ngÆ°á»i rá»i Ä‘i.
Thạch Lá»—i cá»±c kỳ không cam lòng, chỉ có thể ngáºm miệng, theo Mạnh DÄ© Lam trở lại bếp lá»a.
Lúc nà y, Bạch Tá» vẫn đứng bất Ä‘á»™ng trÆ°á»›c bức tÆ°á»ng kÃnh, còn Mao Mao vẫn ngồi xổm dÆ°á»›i chân cô vá»›i vẻ mặt lo lắng.
Thạch Lá»—i trừng mắt nhìn Bạch Tá», liá»n bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Mãi cho đến khi Thạch Lá»—i nhặt chiếc ba lô Ä‘i bá»™ Ä‘Æ°á»ng dà i cỡ lá»›n của Du Tâm lên, thô bạo vứt má»i thứ trong đó xuống đất, Bạch Tá» má»›i tỉnh táo lại.
Ngoà i má»™t và i bá»™ quần áo bị vứt Ä‘i má»™t cách ngẫu nhiên, hÆ¡n chục túi nhá»±a trong suốt chứa đầy chất lá»ng mà u Ä‘á» sáºm lần lượt tuá»™t ra khá»i ba lô.
"Nà y," Thạch Lá»—i ném chiếc ba lô Ä‘i bá»™ trống rá»—ng sang má»™t bên, ngồi xổm xuống, nhặt má»™t chiếc túi nhá»±a trong suốt nhìn kỹ hÆ¡n, "Äây Ä‘á»u là máu ngÆ°á»i. Nha đầu kia đặc biệt đến đây để giao hà ng cho chị gái mình?"
Mạnh DÄ© Lam nhìn túi máu trên mặt đất, tuy không nói gì nhÆ°ng lông mà y nhÃu lại tá» vẻ không hà i lòng.
Lúc nà y, Thạch Lá»—i lại đứng dáºy, Ä‘i tá»›i mép ghế sofa, vung tay láºt ngược toà n bá»™ ghế sofa.
Sau đó, hắn thô bạo mở đệm sofa, lần lượt ném ra từng váºt nhá» giấu bên trong, bá»™ dáng không khác gì má»™t tên cÆ°á»›p Ä‘ang lục soát nhà dân.
Mạnh DÄ© Lam Ä‘ang định lên tiếng ngăn cản, Ä‘á»™t nhiên cảm giác được có má»™t bóng ngÆ°á»i Ä‘i ngang qua, sau đó truyá»n đến tiếng kêu thảm thiết của Thạch Lá»—i.
Nhìn lại, chỉ thấy Thạch Lỗi đang xấu hổ bị Bạch TỠđẩy xuống đất, mái tóc vuốt ngược bóng loáng của hắn vẫn bị Bạch TỠdùng năm ngón tay tóm lấy, đầu ngẩng cao như lợn rừng chỠbị là m thịt.
"NgÆ°Æ¡i, con khốn Ä‘iên khùng nà y, thả ta ra!" Thạch Lá»—i liá»u mạng vùng vẫy, mặt nghẹn đến Ä‘á» bừng.
Bạch Tá» trên mặt tuy rằng không biểu tình, nhÆ°ng Ä‘ang nghiến chặt răng, trên mặt đông cứng lại lá»™ ra rõ rà ng lá»a giáºn trong lòng không thể khống chế.
Hoa tỷ nhanh chóng đến gần, nhưng khi muốn kéo Bạch TỠra, Mạnh Dĩ Lam đã dùng ánh mắt ngăn cản.
"Mạnh tiểu thÆ°," Thạch Lá»—i cố chịu Ä‘á»±ng cÆ¡n Ä‘au dữ dá»™i, thở hổn hển hét lên, "Bá»n há» cùng má»™t nhóm! Không, không thể giữ Bạch Tá» lại!"
Bạch Tá» lại dùng sức kéo mạnh, ná»a thân trên của Thạch Lá»—i láºp tức bị kéo lên, tháºm chà còn phát ra tiếng "rắc rắc" nhÆ° xÆ°Æ¡ng bị tráºt khá»›p.
Tiếng hét của Thạch Lá»—i kéo Phi Äiá»m tỉnh dáºy Ä‘i ra khá»i lá»u, Phì Thu láºp tức xoay ngÆ°á»i, không nói má»™t lá»i đẩy em gái mình trở lại trong lá»u, nhanh chóng kéo khóa lại.
"ChỠđã, chỠđã," Thạch Lá»—i mặc dù thắt lÆ°ng sắp bị gãy, "Ngà y mai bá»n há» sẽ đến, ngÆ°Æ¡i trốn không thoát đâu!"
Lúc nà y, Mạnh DÄ© Lam cuối cùng cÅ©ng bÆ°á»›c tá»›i, trầm giá»ng nói: "Bạch Tá»."
NhÆ°ng Bạch Tá» tá»±a hồ không nghe thấy, dùng sức kéo tóc Thạch Lá»—i, không nhúc nhÃch má»™t tấc.
Thạch Lá»—i nghiến răng nghiến lợi tiếp tục chá»i rủa: "Chẳng ra cái gì... Quái váºt!"
Giống nhÆ° bị kÃch hoạt công tắc nà o đó, Bạch Tá» Ä‘á»™t nhiên vÆ°Æ¡n tay còn lại bóp cổ Thạch Lá»—i, nhÆ°ng khi cô Ä‘ang định ấn hai ngón tay và o cổ hắn thì trên vai lại bị ngÆ°á»i bên cạnh nhẹ nhà ng đè lại, bên tai truyá»n đến thanh âm quen thuá»™c: "Bạch Tá», buông ra."
Giá»ng Ä‘iệu không há» có chút uy hiếp nà o, tháºm chà có chút má»m mại, khiến Bạch Tá» láºp tức thả lá»ng.
Thạch Lỗi nhân cơ hội đẩy Bạch TỠra, loạng choạng ngồi xuống đất, hai mắt đỠngầu, tóc rối bù, hiển nhiên vừa rồi hắn suýt chết vì bị Bạch TỠtra tấn.
"Bình tÄ©nh," Mạnh DÄ© Lam không buông vai Bạch Tá» mà siết chặt hÆ¡n má»™t chút, "Việc nà y sẽ sá»›m kết thúc, má»i ngÆ°á»i sẽ ổn thôi."
NhÆ°ng Thạch Lá»—i không há» bá» cuá»™c mà ngắt lá»i: "Con Ä‘iên nà y nhất định phải Ä‘em nhốt lại, nếu không, nó nhất định sẽ..."
"Thạch Lá»—i," Mạnh DÄ© Lam quay ngÆ°á»i lại, dùng giá»ng Ä‘iệu cứng rắn hÆ¡n nhiá»u: "Những thứ không nên chạm thì đừng chạm và o."
"Äây là sà o huyệt của trá»™m cÆ°á»›p," Thạch Lá»—i tức giáºn nói, "Tôi không quan tâm..."
Mạnh Dĩ Lam buông Bạch TỠra, bước nhanh đến chỗ Thạch Lỗi, từ trên cao nhìn xuống, từng câu từng chữ nói: "Cho dù đây là nơi ở của tội phạm bị truy nã, cũng không đến lượt anh khám xét."
Thạch Lá»—i sá»ng sốt hai giây, sau đó xấu hổ cÆ°á»i lạnh: "Cô nói đúng, Mạnh tiểu thÆ°, tôi... tôi tháºt bốc đồng," Thạch Lá»—i li3m môi nói: "NhÆ°ng cô cÅ©ng thấy vừa rồi cô ta suýt giết tôi. Äồ Ä‘iên nà y nhất định phải nhốt lại, cô ta... cô ta là quái váºt!"
Vừa dứt lá»i, liá»n có má»™t tiếng Ä‘á»™ng lá»›n vang lên, Mạnh DÄ© Lam láºp tức quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Tá» láºt đổ toà n bá»™ máy vô tuyến truyá»n thanh, tháºm chà còn cầm lấy thanh gá»— bên cạnh, lần lượt Ä‘áºp nát chiếc máy.
Hoa tá»· lùi lại hai bÆ°á»›c, Phì Thu trốn gá»n gà ng trong lá»u.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có thể cảm nháºn được Bạch Tá» Ä‘ang cá»±c kỳ tức giáºn, trừ phi cô dừng lại, nếu không thì dù là ai đến gần ná»a bÆ°á»›c, cÅ©ng sẽ trở thà nh mục tiêu trút giáºn tiếp theo của cô.
Không ai dám tiến tới ngăn cản, ngoại trừ Mạnh Dĩ Lam.
"Bạch Tá»!" Lần nà y không còn là nhẹ nhà ng thuyết phục nữa mà là má»™t tiếng hét lá»›n không thể tin được.
Nhìn thấy Bạch Tá» lần đầu tiên mất trÃ, Mạnh DÄ© Lam không khá»i kinh ngạc cùng hoảng sợ.
NhÆ°ng sau đó, Ä‘iá»u khiến cô nhẹ nhõm là Bạch Tá» vốn có vẻ nhÆ° Ä‘ang phát bệnh dại, đã láºp tức dừng lại vì tiếng gá»i của cô.
Bạch Tá» thở hổn hển đứng thẳng lên, quay lÆ°ng vá» phÃa Mạnh DÄ© Lam, không quay đầu lại.
"Tháºt lãng phà sức lá»±c," Thạch Lá»—i cố ý cÆ°á»i lạnh nói: "Äáºp máy cÅ©ng vô dụng. Ở bên kia đã sá»›m định vị được nÆ¡i nà y, há» Ä‘ang trên Ä‘Æ°á»ng đến."
Bạch Tá» không để ý tá»›i Thạch Lá»—i, hÃt sâu má»™t hÆ¡i, cuối cùng quay đầu nhìn Mạnh DÄ© Lam, trên mặt cÆ°á»i nhÆ° không cÆ°á»i.
Sau đó, vừa thở hổn hển, cô vừa thì thầm: "Nhốt tôi lại."
Ngay khi Bạch Tá» dùng gáºy Ä‘iên cuồng Ä‘áºp nát chiếc máy vô tuyến truyá»n thanh, chiếc mÅ© ngÆ° dân của cô đã rÆ¡i xuống đất.
Bạch Tá» lúc nà y ngẩng cao đầu, mái tóc ngắn trên đầu đã má»c lên rất nhiá»u, khuôn mặt bên trái đầy vết sẹo hiện rõ rà ng trÆ°á»›c mắt Mạnh DÄ© Lam, toà n thân toát ra má»™t cá»— tà khÃ, nhÆ°ng cô ấy dÆ°á»ng nhÆ° bị lôi kéo bởi má»™t cảm xúc nà o đó, cô ấy nhìn Mạnh DÄ© Lam vá»›i ánh mắt nhÆ° Ä‘ang cầu xin.
"Nếu không," Bạch Tá» buông tay ra, cây gáºy rÆ¡i xuống đất, "Tôi tháºt sá»± không biết mình sẽ là m gì."
Mạnh DÄ© Lam mÃm môi, sau đó lạnh lùng nói: "Cô đây uy hiếp tôi à ?"
Bạch Tá» không trả lá»i mà chỉ lặng lẽ đứng đó, bình tÄ©nh nhìn Mạnh DÄ© Lam.
Äó không phải là má»™t lá»i uy hiếp, đó chỉ là lá»i thú nháºn thà nh tháºt vá» những suy nghÄ© trong lòng cô.
Vừa rồi, khi Bạch Tá» nghe được "Chẳng ra cái gì... Quái váºt!" từ miệng Thạch Lá»—i, trong lòng cô dâng lên má»™t cảm giác bồn chồn khó kiá»m chế.
Sau đó, vô số mảnh vỡ sá»± sống từ quá khứ lóe lên trÆ°á»›c mắt Bạch Tá». Khi còn nhá», vì quá yếu Ä‘uối nên cô bị các bạn cùng lá»›p cô láºp. Cha mẹ cô không há» hay biết chuyện nà y, anh trai cùng cha khác mẹ của cô là Bạch Tang cÅ©ng mỉa mai cô. Sau tráºn há»a hoạn, anh trai cùng cô quay lÆ°ng trở mặt vá»›i nhau, còn bị những há» hà ng thân thÃch đá nhÆ° quả bóng, tháºm chà không đủ ăn, cô Ä‘Ã nh phải đến thà nh phố B là m việc nhÆ°ng lại bị đồng nghiệp vu khống dẫn đến thất nghiệp.
Khi đó, ở má»™t thế giá»›i bình thÆ°á»ng nhÆ° váºy, Bạch Tá» luôn cảm thấy mình là ngÆ°á»i quái dị.
NhÆ°ng bây giá», trong má»™t thế giá»›i bất thÆ°á»ng nhÆ° váºy, cô vẫn bị gá»i là "Quái váºt".
Tất cả những ký ức không ngừng va Ä‘áºp và o đầu Bạch Tá», cuối cùng khi cô tỉnh táo lại, cô nháºn ra mình suýt chút nữa đã bẻ gãy cổ Thạch Lá»—i.
Mạnh DÄ© Lam không nháºn ra Bạch Tá» có gì không ổn, cô lại nói: "Bạch Tá»," nhÆ° Ä‘ang suy nghÄ© Ä‘iá»u gì đó, má»™t lúc lâu sau má»›i nói tiếp: "Nếu cô thá»±c sá»± không muốn quay lại Thà nh phố B, cô có thể rá»i Ä‘i."
Bạch Tá» có chút giáºt mình.
"TrÆ°á»›c kia tôi quá cố chấp," Mạnh DÄ© Lam mặt không biểu cảm nói, nhÆ°ng tay phải lại âm thầm nắm chặt, "Tôi luôn tưởng rằng có thể báo đáp ân huệ của cô bằng cách Ä‘Æ°a cô an toà n trở vá» thà nh phố B, nhÆ°ng cô không muốn, nên dù tôi cứ khăng khăng nhÆ° váºy cÅ©ng chẳng Ãch gì."
Mạnh DÄ© Lam không ngừng giải thÃch cÅ©ng không biết, ngoà i năm chữ "cô có thể rá»i Ä‘i" lúc đầu, những lá»i còn lại Bạch Tá» hoà n toà n không nghe thấy.
Cô ấy có thể rá»i Ä‘i.
Mạnh Dĩ Lam không còn cần cô nữa.
Ngay cả ý nghĩ đổi cô lấy Lâm Khúc Vi cũng không còn nữa.
Có Du Vu Ã, Mạnh DÄ© Lam sẽ sá»›m được Ä‘oà n tụ vá»›i Lâm Khúc Vi, cô chỉ là má»™t "quái váºt" thừa thãi.
"Cô từng nói," Mạnh DÄ© Lam tiếp tục tá»± lẩm bẩm, "Má»™t năm trÆ°á»›c, cô ở thà nh phố B không thể sống ná»—i, váºy bây giá» cô nên tìm má»™t nÆ¡i thÃch hợp Ä‘i."
NÆ¡i thÃch hợp vá»›i mình?
Một năm trước Bạch TỠkhông tìm được, một năm sau cô nên là m thế nà o để tìm được?
TrÆ°á»›c đây Bạch Tá» tháºt sá»± có ý định rá»i Ä‘i má»™t mình, nhÆ°ng không phải là tìm má»™t nÆ¡i thÃch hợp cho mình mà là tránh xa Mạnh DÄ© Lam, không gây phiá»n toái cho cô ấy.
Cuối cùng Bạch Tá» gáºt đầu: "Äược."
DÆ°á»ng nhÆ° không ngỠđối phÆ°Æ¡ng lại phản ứng nhanh nhÆ° váºy, Mạnh DÄ© Lam sững sá» tại chá»—.
Bạch TỠcúi xuống, nhặt chiếc mũ ngư dân đội lại lên đầu.
Sau đó khoé môi cong lên, hÆ°á»›ng vá» phÃa Mạnh DÄ© Lam, nở nụ cÆ°á»i chân thà nh nhÆ° thÆ°á»ng ngà y.
Không đợi Mạnh DÄ© Lam kịp nói chuyện, cô đã quay ngÆ°á»i Ä‘i vá» phÃa cầu thang.
Dáng ngÆ°á»i gầy gò, bÆ°á»›c Ä‘i nhẹ nhà ng, tá»±a nhÆ° không há» lo lắng chút nà o.
Mao Mao thấy Bạch Tá» chuẩn bị rá»i Ä‘i, vá»™i và ng kéo tấm chăn rách nát theo sau, trong lúc đó, nó bất đắc dÄ© quay lại liếc nhìn Mạnh DÄ© Lam.
Lúc nà y, Mạnh Dĩ Lam vẻ mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch TỠđang khuất dần.
Mao Mao bị phá»›t lá» khẽ nhăn miệng, chống thân thể bằng má»™t tay, từng bÆ°á»›c leo lên cầu thang Ä‘i theo Bạch Tá».
—
Tác giả có lá»i muốn nói:
Cảm Æ¡n, cảm Æ¡n sá»± ủng há»™ của má»i ngÆ°á»i!
Tháºt thú vị khi viết những gì tôi thÃch má»—i ngà y và có thể nháºn được phản hồi ngay láºp tức từ má»i ngÆ°á»i.
Nó giúp tôi ngà y cà ng tự tin hơn để tiếp tục gõ chữ, tôi thực sự hạnh phúc!
Cảm Æ¡n má»i ngÆ°á»i!
Canh gà trÃch lá»i hôm nay:
Dù có chuyện gì xảy ra, hãy luôn là chÃnh mình.