- Trang chủ
- Trá»i Tối
- ChÆ°Æ¡ng 23: C23: Uống máu ngÆ°á»i
Tác giả:
Ä‚n cÆ¡m xong, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có vẻ hÆ¡i mệt má»i.
Hoa tá»· lại dá»±a và o cá»™t nhắm mắt ngủ thiếp Ä‘i, Thạch Lá»—i trá»±c tiếp trải túi ngủ cạnh tÆ°á»ng rồi cuá»™n tròn và o trong nghỉ ngÆ¡i, Phì Thu ở trong lá»u vải ngâm nga má»™t bà i hát lạc Ä‘iệu nà o đó, dá»— dà nh Phi Äiá»m ngủ, Du Tâm cÅ©ng ngủ thiếp Ä‘i trên ghế sofa, trông có vẻ bình yên...
Chỉ có Du Vu à không biết chạy Ä‘i đâu, ná»a ngà y không thấy bóng dáng.
Bạch Tá» và Mạnh DÄ© Lam vẫn nhÆ° cÅ© ngồi dá»±a và o góc tÆ°á»ng, Mao Mao nằm ở giữa, ngã chổng vó ngáy khò khò.
Bởi vì chiếc mÅ© ngÆ° dân tÆ°Æ¡ng đối rá»™ng nên khuôn mặt gầy gò của Bạch Tá» bị che kÃn hoà n toà n, cô ấy có vẻ khá mệt má»i, nhắm mắt lại ngủ thiếp Ä‘i.
Mạnh Dĩ Lam không hỠbuồn ngủ mà đang cầm chiếc lon rỗng trong tay, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn vỠphương xa.
TrÆ°á»›c đó, khi nhìn thấy Bạch Tá» bị Du Vu à kéo Ä‘i, Mạnh DÄ© Lam láºp tức cảm thấy trong lòng không khá»i có chút bất mãn.
Cảm giác nà y cà ng mạnh mẽ hÆ¡n khi cô nhìn thấy Du Vu à bôi thuốc khá» trùng lên vết thÆ°Æ¡ng của Bạch Tá», tháºm chà còn kéo dà i đến khi biết được từ Thạch Lá»—i rằng Du Vu à cÅ©ng miá»…n dịch vá»›i virus, hai ngÆ°á»i há» thá»±c ra là cùng má»™t loại ngÆ°á»i.
Äiá»u khiến Mạnh DÄ© Lam giáºt mình hÆ¡n nữa là cảm giác không hà i lòng nà y tháºm chà còn lá»›n hÆ¡n cả niá»m vui mà lẽ ra cô phải trải qua sau khi tìm được má»™t "hà ng hóa" khác.
Mạnh DÄ© Lam nhanh chóng tiến hà nh tá»± phân tÃch má»™t cách hợp lý, sau khi loại bá» lý do bất khả thi là "phải lòng Bạch Tá»", cô cho rằng cảm giác khó chịu không thể giải thÃch được nà y là do tÃnh chiếm hữu mạnh mẽ và tÃnh cách thÃch kiểm soát của cô từ khi còn nhá».
Nói rá»™ng hÆ¡n nữa, má»™t trong những nguyên nhân khiến Mạnh DÄ© Lam quyết định rá»i bá» gia đình là vì cô có khát khao mãnh liệt được kiểm soát cuá»™c sống của mình.
Nói trắng ra, đây cÅ©ng chÃnh là tâm lý giống nhÆ° cách Mạnh DÄ© Lam đối xá» vá»›i má»™t chú chó bản địa mà cô đã nháºn nuôi trong thá»i gian ngắn.
Mạnh DÄ© Lam không thÃch chó, nhÆ°ng tình cá», cô không còn cách nà o khác ngoà i nháºn nuôi má»™t chú chó bản địa hai tháng tuổi.
Ná»a năm sau, Mạnh DÄ© Lam nhá» ngÆ°á»i tìm chủ má»›i cho chú chó nhá» kia.
Và o ngà y chú chó rá»i khá»i nhà , Mạnh DÄ© Lam đã nhá» bạn của cô thay mặt cô giao lại cho ngÆ°á»i chủ má»›i, vì cô sợ mình sẽ nhịn không được Ä‘em nó lÆ°u lại.
Không phải vì cô không nỡ mà là do trong lòng cô có tÃnh chiếm hữu và kiểm soát quá Ä‘Ã Ä‘ang quấy phá.
Ãt nhất đó là những gì cô nghÄ©.
Trong mắt cô, chó là loà i váºt chỉ biết chiá»u lòng chủ, sở dÄ© nó ngoan ngoãn là vì nó khao khát những khúc xÆ°Æ¡ng trong tay chủ nhân.
Äối mặt vá»›i nháºn thức trái ngược vá»›i số đông của Mạnh DÄ© Lam, bạn bè của cô đã cố gắng hết sức để bác bá», nhÆ°ng Mạnh DÄ© Lam luôn tin rằng sá»± vâng lá»i của chó đối vá»›i cô không phải là đơn thuần, kiểu nịnh ná»t có mục Ä‘Ãch nà y khiến Mạnh DÄ© Lam cảm thấy chán ghét.
NhÆ°ng dù chán ghét, song đó cô vẫn vô thức coi con chó là "váºt sở hữu" của mình sau ná»a năm được chó cÆ°ng tôn sùng và lấy lòng.
Mạnh DÄ© Lam biết rất rõ rằng cô luôn có h@m muốn chiếm hữu và tÃnh kiểm soát rất mãnh liệt.
Lúc đầu, Mạnh DÄ© Lam nổi tiếng, hầu nhÆ° má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u cho rằng cô là "thánh khiết nữ thần", cố gắng hết sức để lên tiếng vì ngÆ°á»i dân trong xã há»™i, má»i ná»— lá»±c của cô chÃnh là để xã há»™i nà y tốt đẹp hÆ¡n.
Chỉ có Mạnh DÄ© Lam biết rằng không phải nhÆ° váºy.
Thực ra cô chẳng khác gì một con chó vẫy đuôi đòi chủ một cục xương.
Không ai biết, trong lòng Mạnh DÄ© Lam ghét nhất chÃnh là bản thân mình.
Vì váºy, Mạnh DÄ© Lam ngay lúc đó Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên có thái Ä‘á»™ tin rằng Bạch Tá» cÅ©ng nhÆ° mình, bất quá chỉ là má»™t kẻ Ä‘á»™i lốt thú cÆ°ng, thái Ä‘á»™ của Bạch TỠđối vá»›i cô giống nhÆ° má»™t con chó đối vá»›i chủ, vì xÆ°Æ¡ng mà vô cùng nịnh bợ, cô ấy sẵn sà ng không thÆ°Æ¡ng tiếc bị bầm dáºp khắp ngÆ°á»i để có được tình yêu của cô.
Mạnh DÄ© Lam phân tÃch rằng hà nh vi của Bạch Tá» không chỉ khiến cô phải chịu Ä‘á»±ng má»™t năm tá»™i lá»—i mà còn khiến cô vô tình coi Bạch Tá» là "váºt sở hữu" của mình, đồng thá»i xác định rằng cô đối vá»›i Bạch Tá» cÅ©ng chỉ là tÃnh chiếm hữu cùng tÃnh cách thÃch kiểm soát.
Vì váºy, cô cảm thấy vô cùng không vui sau khi nhìn thấy Bạch Tá» rá»i Ä‘i cùng Du Vu Ã.
Suy nghĩ hồi lâu, Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng tìm được lý do để an ủi mình.
Ãt nhất đó là những gì cô nghÄ© trÆ°á»›c khi Ä‘á»™i chiếc mÅ© ngÆ° dân lên đầu Bạch Tá».
NhÆ°ng bây giá» có vẻ nhÆ° không phải váºy.
Khi Mạnh DÄ© Lam thấy Bạch Tá» nhịn cÆ°á»i vì cô từng nói nó "nhìn không đẹp", cô không khá»i thốt ra lá»i khen có chút mÆ¡ hồ đó.
Äó không phải là sá»± an ủi ngẫu nhiên, khi đó cô tháºt sá»± cảm thấy nụ cÆ°á»i của Bạch Tá» tháºt sá»± rất đáng yêu.
NhÆ°ng khi cô phát hiện ra Bạch Tá» không khá»i nở nụ cÆ°á»i vui vẻ vô cùng rạng rỡ, chỉ vì má»™t lá»i khen rất bình thÆ°á»ng của cô, cảm giác chua chát trong lòng Mạnh DÄ© Lam cà ng lá»™ rõ.
Giống nhÆ° cô bá» năm mÆ°Æ¡i xu tiá»n giả để mua viên kim cÆ°Æ¡ng giá ngất trá»i của Bạch Tá» váºy.
Sau khi nháºn ra Ä‘iá»u nà y, trong lòng Mạnh DÄ© Lam chợt cảm thấy yếu Ä‘uối và có chút buồn bã.
TrÆ°á»›c đây cô đã là m gì mà khiến Bạch Tá» phải dùng thái Ä‘á»™ nhÆ° váºy để "báo đáp" cô?
Trong tay cô Ä‘ang cầm bá»™ xÆ°Æ¡ng gì mà đáng giá để Bạch Tá» bị đối xá» nhÆ° váºy?
Mạnh Dĩ Lam suy nghĩ kỹ, nhưng lại không có chút manh mối nà o.
Cô không hiểu tại sao Bạch Tá» lại đối xá» vá»›i cô nhÆ° váºy.
Ngay lúc Mạnh DÄ© Lam Ä‘ang rÆ¡i và o trầm tÆ°, cô nghe thấy má»™t tiếng hét Ä‘au Ä‘á»›n truyá»n đến từ cách đó không xa.
Bạch Tá» ngủ say, láºp tức tỉnh lại, láºp tức nhìn vá» phÃa phát ra âm thanh.
Äó là VÆ°Æ¡ng bá vừa tỉnh lại sau cÆ¡n hôn mê, Ä‘ang co ro dá»±a và o tÆ°á»ng, vết thÆ°Æ¡ng do đạn bắn chÆ°a kịp chữa trị đã bị nhiá»…m trùng, sốt cao, toà n thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Sau đó, từ xa có tiếng bước chân vang lên đến gần.
Du Vu à đã ná»a ngà y không thấy đâu Ä‘ang ngâm nga má»™t giai Ä‘iệu Ä‘i xuống lầu, vừa định Ä‘i đến ghế sofa để kiểm tra tình trạng của Du Tâm thì đã bị Phì Thu run rẩy cản lại.
"Du tiểu thư," Phì Thu nhẹ nhà ng nói, "Cái kia... nếu cô có rảnh rỗi, cô có thể giúp tôi chăm sóc vết thương...bị trúng đạn... của Vương bá được không..."
Nhìn thấy nụ cÆ°á»i dịu dà ng cố ý hiện lên trên mặt Du Vu Ã, Phì Thu cà ng áy náy há»i, cho đến cuối cùng, hắn má»›i im lặng.
"Ngươi," Du Vu à cuối cùng mở miệng, "Có hiểu lầm gì vỠta không?"
Phì Thu sá»ng sốt má»™t lát, sau đó nhìn thấy Du Vu à cố ý cau mà y, giả vá» suy nghÄ©, sau đó nhẹ giá»ng nói: "Cô ấy không phải chỉ là má»™t ngÆ°á»i phụ nữ sao? Cô ấy rất xinh đẹp, cô ấy chắc chắn rất yếu lòng, phải không?"
"Ây..." Phì Thu lúng túng mở miệng, Ä‘ang muốn giải thÃch cái gì, lại bị đối phÆ°Æ¡ng tà n nhẫn cắt ngang: "Cho dù em há» của mình suýt bị gi ết chết, cÅ©ng không sao cả," Du Vu à hạ thấp giá»ng, mặc dù cô dịu dà ng, nhÆ°ng lại toát ra cảm giác ngá»™t ngạt, "Dù sao cô ấy cÅ©ng chỉ là má»™t ngÆ°á»i phụ nữ, cô ấy tay trói gà không chặt, có thể là m được gì đây?"
Phì Thu đứng đó, sắc mặt tái nhợt, không thể nói được gì.
Mặc dù lá»i nói của Du Vu à không lá»›n tiếng, nhÆ°ng Thạch Lá»—i và Hoa tá»· cÅ©ng bị giá»ng Ä‘iệu của cô dẫn đến ngồi dáºy, tò mò nhìn bá»n há», ngay cả Mao Mao cÅ©ng bất an phải kéo miếng chăn đến gần Bạch Tá».
Phì Thu bối rối cúi đầu, muốn xin lỗi: "Tôi...xin..."
"Äừng nói ba chữ nà y vá»›i ta," Nụ cÆ°á»i của Du Vu à cà ng Ä‘áºm hÆ¡n, "Äầu tiên, lá»i xin lá»—i của ngÆ°Æ¡i không thể khiến vết thÆ°Æ¡ng của em há» ta biến mất. Thứ hai, lá»i xin lá»—i của má»™t kẻ hèn nhát nhÆ° ngÆ°Æ¡i chẳng có chút giá trị nà o cả và cuối cùng..."
Nụ cÆ°á»i của Du Vu à vẫn chÆ°a tắt, nhÆ°ng má»—i lá»i cô ấy nói Ä‘á»u mang theo sát ý lạnh lùng: "Äừng cố dùng lá»i xin lá»—i để thể hiện lÆ°Æ¡ng tâm của mình. Nếu ngÆ°Æ¡i thá»±c sá»± có lÆ°Æ¡ng tâm, và o thá»i Ä‘iểm ông lão tóc trắng quỳ dÆ°á»›i đất cầu xin sá»± thÆ°Æ¡ng xót của ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i đã là m gì?"
Phì Thu không dám nói thêm lá»i nà o.
"Äể ta suy nghÄ©," Du Vu à giả vá» suy nghÄ©, sau đó chợt nhá»› ra, "À, đúng rồi, lúc đó trông ngÆ°Æ¡i tháºt đáng thÆ°Æ¡ng, trốn trong góc không dám nói gì."
Má»i ngÆ°á»i im lặng nhìn xem má»™t mà n nà y, cho dù không biết trÆ°á»›c đó đã xảy ra chuyện gì, nhÆ°ng từ lá»i nói của Du Vu à cÅ©ng có thể Ä‘oán được đôi Ä‘iá»u.
Lúc nà y, Vương bá nhịn không được lại r3n rỉ vì vết thương vô cùng đau đớn.
Du Vu à nhÆ°á»›ng mà y, cÆ°á»i lạnh Ä‘i vá» phÃa VÆ°Æ¡ng bá, Du Tâm ở phÃa sau mở mắt ra: "Chị há»..."
"Ngủ Ä‘i," Du Vu à tiếp tục Ä‘i vá» phÃa trÆ°á»›c mà không quay đầu lại, "Hãy chăm sóc bản thân tháºt tốt, đừng xen và o việc của ngÆ°á»i khác, xú nha đầu."
Du Tâm bất lực ngẩng đầu lên, nhìn Bạch TỠvới ánh mắt cầu cứu.
Sau khi Mạnh DÄ© Lam nhìn thấy cảnh nà y, không hiểu sao cô ấy Ä‘á»™t nhiên nhá»› tá»›i Du Tâm trÆ°á»›c kia cÅ©ng nhÆ° váºy, cầu xin Bạch Tá» cứu Du Vu Ã, nhÆ°ng sau đó... nghÄ© đến đây, cô Ä‘á»™t nhiên Ä‘Æ°a tay ra kéo lấy Bạch Tá» muốn Ä‘i vá» phÃa Du Vu Ã.
Bạch TỠquay đầu lại, nghi hoặc nhìn Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh DÄ© Lam có vẻ sợ hãi trÆ°á»›c hà nh Ä‘á»™ng của chÃnh mình, buông đối phÆ°Æ¡ng ra mà không nói gì.
Bạch TỠvẻ mặt bối rối.
Du Vu à đi tá»›i trÆ°á»›c mặt VÆ°Æ¡ng bá, ngồi xổm xuống, xé mảnh vải dÃnh máu quấn quanh vai hắn, cẩn tháºn xem xét vết thÆ°Æ¡ng do đạn bắn.
Nhìn thấy Bạch TỠđi tới bên cạnh mình, Du Vu à cũng không quay đầu lại: "Nhóc thỠhoang, chuyện nà y tốt nhất cô không nên nhúng tay và o."
Bạch Tá» không trả lá»i, cô nhìn vết thÆ°Æ¡ng của VÆ°Æ¡ng bá, vết máu Ä‘á» sáºm cùng mùi tanh nồng khiến cô sinh ra chút cảm giác quen thuá»™c và nôn nóng.
"Nà y, máºp mạp," Du Vu à nhìn vết thÆ°Æ¡ng, che dấu ý cÆ°á»i, "Äà m thúc đâu?"
Phì Thu lấy lại tinh thần, hồi lâu má»›i trả lá»i: "Ông ấy, ông ấy Ä‘á»™t nhiên bị cắn thà nh biến dị, chúng tôi chỉ có thể Ä‘Æ°a ông ấy..."
"á»’, ông ấy bị cắn," Du Vu à gáºt đầu, "Äể ta nghÄ© xem, ông ấy bị cắn nhÆ° thế nà o? Có vẻ nhÆ° là do ngÆ°Æ¡i bị dị nhân nhắm tá»›i, vì cứu ngÆ°Æ¡i nên ông ấy đã cầm cây sà o lao ra ngoà i, nhÆ°ng lại vô tình bị cắn... phải không?"
Du Vu à khẽ mỉm cÆ°á»i: "Bất quá, Äà m thúc đã biến dị, ngÆ°Æ¡i giết ông ấy cÅ©ng hợp tình hợp lý, sau đó cÅ©ng nhốt ta lại, dùng nÆ¡i nà y là m việc của mình. Äó thá»±c sá»± là hà nh Ä‘á»™ng tá»± vệ toà n diện nhất."
Phì Thu lắc đầu: "Tôi..."
"Ta há»i ngÆ°Æ¡i," Du Vu à lại há»i, "Ông ấy ở đâu?"
Phì Thu không trả lá»i, có vẻ do dá»±.
"Ta thá»±c sá»±, rất không thÃch uy hiếp ngÆ°á»i khác," Du Vu à rút ra má»™t con dao găm từ thắt lÆ°ng, "NhÆ°ng ta phải nhắc nhở ngÆ°Æ¡i, nếu muốn em gái ngÆ°Æ¡i ngủ ngon thì tốt nhất nên trả lá»i má»i câu há»i." Nói xong, cô nhẹ nhà ng thá»c mÅ©i dao và o vết thÆ°Æ¡ng trên vai VÆ°Æ¡ng bá. NgÆ°á»i đối diện láºp tức kêu lên má»™t tiếng Ä‘au Ä‘á»›n. Âm lượng không lá»›n, nhÆ°ng nếu Du Vu à dùng lá»±c nhiá»u hÆ¡n, Phi Äiá»m ở trong lá»u vải sẽ láºp tức bị tiếng kêu đánh thức.
"Ông lão đó..." Phì Thu nhắm mắt lại, nhÆ° thể vừa Ä‘áºp vỡ má»™t cái lá», "Ông ta bị A Bản chặt xác, sau đó... tôi và A Bản đặt những phần cÆ¡ thể... riêng biệt và o bao cát chặn Ä‘Æ°á»ng hầm bên trong."
Du Vu à khẽ cau mà y, má»™t lúc sau má»›i cháºm rãi nói: "Äà m thúc tÃnh cách khá là cổ hủ, đến táºn thế rồi mà ông ấy vẫn giục ta kết hôn. NhÆ°ng ngoà i Ä‘iá»u đó ra, ông ấy thá»±c sá»± là má»™t ông lão... đặc biệt tốt bụng."
Phì Thu vẫn nhắm mắt lại, không dám đối mặt vá»›i Du Vu Ã.
"á»’, còn có má»™t Ä‘iá»u không tốt nữa," Du Vu à đột nhiên nói thêm, "Ông ấy tháºt tốt bụng, ông ấy luôn sẵn sà ng mở cá»a vô Ä‘iá»u kiện, để má»™t số ngÆ°á»i không rõ thân pháºn đến sống ở nÆ¡i nà y, chẳng hạn nhÆ° ngÆ°Æ¡i."
VÆ°Æ¡ng bá dÆ°á»ng nhÆ° đã nghe thấy lá»i nói của Du Vu Ã, thở hổn hển, muốn xoay ngÆ°á»i quay mặt và o tÆ°á»ng, nhÆ°ng vì Ä‘au Ä‘á»›n nên không thể cá» Ä‘á»™ng.
"NhÆ°ng, dá»±a theo lòng tốt của Äà m thúc, có thể ông ấy vẫn kiên trì để ta cứu ngÆ°á»i..." Du Vu à quay ngÆ°á»i nhìn Phì Thu, "Chúng ta thÆ°Æ¡ng lượng má»™t chút nhé?"
Phì Thu mở mắt, nghi ngá» nhìn Du Vu Ã.
Du Vu à lại nở nụ cÆ°á»i ôn hòa: "NgÆ°Æ¡i Ä‘em các mảnh thân thể bị chặt vá», sau đó tìm má»™t chá»— tốt gần đây để chôn ông ấy Ä‘i. NhÆ° váºy, ta sẽ giúp hắn ta Ä‘Ã o đạn ra."
DÆ°á»ng nhÆ° không hiểu được lá»i Du Vu à nói, Phì Thu hồi lâu má»›i tỉnh táo lại: "Tất cả... tất cả..."
Du Vu à nhÆ°á»›ng mà y gáºt đầu: "Hoà n hoà n chỉnh chỉnh, không thiếu má»™t mảnh."
Phì Thu mÃm môi, hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu rồi má»›i đứng thẳng ngÆ°á»i lên: "Äược."
Du Vu à giÆ¡ tay nhìn đồng hồ: "Ta cho ngÆ°Æ¡i mÆ°á»i phút."
Phì Thu li3m môi, sau đó hai chân run rẩy, bÆ°á»›c nhanh vá» phÃa bức tÆ°á»ng kÃnh vỡ.
Tất cả má»i ngÆ°á»i ngoại trừ Bạch Tá» Ä‘á»u nhìn chằm chằm và o bóng dáng rá»i Ä‘i của Phì Thu.
Cô đang nhìn vết thương của Vương bá nhuốm máu đỠtươi.
Cùng lúc đó, cánh tay phải của Bạch Tá» xuất hiện từng đợt tê dại, sau đó cÆ¡n Ä‘au từng cá»±c kỳ quen thuá»™c nhanh chóng truyá»n từ vết cắn đến toà n bá»™ cánh tay.
Du Vu à tá»±a hồ cảm giác được Ä‘iá»u gì, Ä‘á»™t nhiên quay đầu lại nhìn Bạch Tá».
Hai ngÆ°á»i nhìn nhau, má»™t lúc sau, Du Vu à đứng dáºy Ä‘i vá» phÃa Bạch Tá», nhÆ°ng Bạch Tá» Ä‘á»™t nhiên quay đầu lại, giống nhÆ° bị kim châm bÆ°á»›c nhanh vá» phÃa cuối sân ga.
CÆ¡n Ä‘au đã truyá»n khắp cÆ¡ thể, Bạch Tá» có thể cảm giác được toà n thân, những vết thÆ°Æ¡ng lá»›n nhá» bắt đầu bá»ng rát nhÆ° bị đốt cháy, Bạch Tá» không kịp quan tâm Ä‘ ến những ngÆ°á»i phÃa sau, chỉ biết chạy Ä‘i, chạy Ä‘i bằng cả trái tim mình.
Mãi cho đến khi bÆ°á»›c và o má»™t phòng tiện Ãch nhỠở cuối sân ga, Bạch Tá» má»›i hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu.
NhÆ°ng và o lúc nà y, cô cảm giác được, vốn thân thể ấm áp lại từ trong ra ngoà i lạnh toát, hai chân bắt đầu run rẩy, chẳng bao lâu, Bạch Tá» vì quá choáng váng liá»n nằm trên mặt đất.
Cô không biết có phải là ảo giác hay không, cô nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng đến gần, nhưng Bạch TỠđã không còn tâm trà phân biệt.
Cô nghiến răng nghiến lợi đẩy mình ngồi dáºy, ngồi dá»±a và o tÆ°á»ng, lấy túi máu Du Vu à đưa cho cô, Ä‘Æ°a lên miệng, láºp tức cắn xé.
Chất lá»ng lạnh lẽo mà u Ä‘á» sáºm cùng vá»›i mùi tanh bị hút và o miệng Bạch Tá», lúc nà y, cá»a phòng tiện Ãch mở ra.
Bạch Tá» nghiến răng, cô đã quên khóa cá»a.
Mặc dù váºy, Bạch Tá» vẫn cắn chặt cái túi trong miệng không chịu buông ra, giống nhÆ° má»™t con ká»n ká»n đói khát, ngáºm chặt xác th1t trong miệng, sau đó không tá»± chủ được nhÆ° má»™t con dã thú, cô ngẩng đầu hÆ°á»›ng vá» phÃa cá»a, gầm gừ hoang dã nhÆ° thể để bảo vệ thức ăn.
Sau đó, Bạch Tá» nhìn thấy Mạnh DÄ© Lam đứng ở cá»a cầm đèn pin, kinh ngạc nhìn cô.
—
Tác giả có lá»i muốn nói:
Tôi tăng cân rồi, nên cách ngà y tôi sẽ cáºp nháºt.
NhÆ° trÆ°á»›c vẫn nói, cảm Æ¡n má»i ngÆ°á»i!
Mong má»i Ä‘iá»u tốt đẹp sẽ đến vá»›i má»i ngÆ°á»i!