- Trang chủ
- Xuyên Vào Tiểu Thuyết, Lập Kế Hoạch Giúp Đỡ Nữ Chính
- Chương 15: Chúng ta cùng nhau hợp tác
Tác giả: Thỏ trắng
Thiên Dương đi theo sự hướng dẫn của Hương Lăng mà đi đến căn phòng của Tiêu Diệp Phong, khẽ gõ cửa mấy tiếng, cô không khỏi phải một phen hồi hộp ở trong lòng, lát nữa cô nên giải thích sao với người trước mắt này đây?
_”Vào đi.”
Từ trong căn phòng,vang lên thanh âm trầm ấm của một nam nhân, đáp ứng mời cô đi vào, cô đẩy nhẹ cửa ra và bước vào mà không khỏi một phen choáng ngộp trước sự xa xỉ do căn phòng này đem lại, mẹ nó, tên này cũng thật là biết hưởng thụ quá đi, e rằng tổng thống còn chưa được như tên này đâu.
_”Ngồi xuống đi.”
Lúc này, Tiêu Diệp Phong vẫn còn đang ngồi quay lưng lại với cô, nên cô vẫn chưa biết được khuôn mặt người này như thế nào, nhưng không hiểu sao, tại một góc nào đó trong tâm lại cảm thấy rung động nhẹ khi nghe thanh âm của người này, tựa như.. trước đây…họ đã từng gặp qua nhau, nhưng cảm giác này rất nhanh sau đó đã bị cô quẳng ra sau đầu, không thèm để ý, mà lo tập trung đối phó vấn đề trước mắt này.
Uy áp từ con người này tỏa ra thật là lạnh lẽo, khiến cô có một chút hít thở không thông, thật không biết người này là con người như thế nào mà lại có một cỗ khí phách cường giả như vậy, thật là háo hức muốn biết a~.
_”Chào anh, tên của tôi là Nhật Thiên Dương, rất vui được làm quen với anh. Có vẻ dường như hơi đường đột, nhưng trước mắt tôi muốn nói lời xin lỗi với anh trước, vì đã đóng giả làm vị hôn thê của anh, nhưng mà, thật tình là tôi không có ý xấu gì cả, đơn giản là chỉ muốn gặp anh bàn bạc một số chuyện thôi, nhưng nhân viên của anh lại không cho tôi lên gặp anh, nên tôi chỉ đành phải làm vậy. Mong anh thứ lỗi cho tôi, nhân tiện có thể cùng với tôi hợp tác làm một vụ làm ăn, tôi tin chắc rằng điều này đối với anh trăm lợi chứ không hại, mong anh có thể dành ra chút ít thời gian nói chuyện với tôi.”
Vừa ngồi xuống, cô liền nhanh chóng nhận lỗi với người trước mắt, dù gì thì cũng là do cô sai trước a~, nên chí ít thì cũng phải biểu hiện cho người ta thấy một chút thành ý của mình chứ, đúng không nào?
Nghe thấy thế, Tiêu Diệp Phong không khỏi nhếch môi lên mỉm cười, một tay chống cằm, một tay khẽ gõ gõ lên đùi như trầm tư suy nghĩ điều gì đó, hợp tác làm ăn sao?
Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người muốn bàn chuyện làm ăn với hắn mà dùng phương thức đặc biệt như vậy đối với hắn đấy, làm hại hắn tưởng chừng sẽ có một vị hôn thê để vui đùa chứ, không ngờ chưa gì hết mà đối phương đã nói rõ ra thân phận mình rồi, rõ không thú vị tý nào.
_”Cô muốn bàn chuyện gì với tôi?”
Khẽ xoay người lại, Tiêu Diệp Phong vẫn duy trì nụ cười đó trên gương mặt tuấn mỹ của mình.
Một nụ cười khuynh đảo nhân tâm
Một ánh mắt đa tình tùy ý luân chuyển
Tất cả đều nhẹ nhàng, khẽ khàng, từng bước một đánh vào tâm tình của Thiên Dương, lần đầu tiên, cô nhìn thấy một nam nhân đẹp đến như vậy.
_”khụ khụ.”
Khẽ ho che đi sự bối rối trong ánh mắt của mình, Thiên Dương không khỏi ngượng ngùng cho sự luống cuống mà mình vừa làm ra, cô sao lại có thể vì nam sắc mà ngây người đến như vậy chứ, thật là xấu hổ quá đi.
_”Tôi muốn bàn chuyện hợp tác làm ăn với anh, bởi lẽ tôi nhận thấy rằng quy mô cũng như chất lượng của bệnh viện này rất là tốt, nhưng tôi còn có một biện pháp có thể phát huy nó lên đến đỉnh điểm, giúp anh tăng nhiều doanh thu hơn nữa, không biết, anh có muốn nghe hay không?”
_”Nga~, là thật sao, tôi thật tò mò đấy,tôi cứ tưởng như vậy là tốt nhất rồi, không ngờ cô còn có biện pháp để cải tạo nó, phát huy nó thêm một bậc nữa, cô làm cho tôi thật là tò mò đấy.”
Anh híp mắt lại nhìn cô tràn đầy hứng thú, hai tay vắt chéo để lên đùi ngầm quan sát lại cô gái có gan giả mạo vị hôn thê mà đến đây tìm anh,lại còn đòi giúp anh cải tạo lại bệnh viện này nữa chứ, cô gái, tôi bắt đầu thưởng thức em rồi đấy.
_”Đương nhiên là còn cách khác, vì với quy mô này, tôi còn có thể phát triển thêm được nữa, không biết, anh có thể cho tôi mượn giấy bút không, tôi sẽ trình bày cho anh nghe, nếu có hứng thú tôi và anh sẽ hợp tác với nhau.”
_”Được thôi.”
Diệp Phong rời khỏi chỗ ngồi hiện tại của mình, mang giấy bút đến ngồi phía đối diện với cô, lặng lặng nghe cô trình bày ý tưởng của mình.
Càng nghe, Diệp Phong càng không khỏi phải kinh ngạc trước những ý tưởng mà cô gái này đem lại, từng thiếu sót trước đây anh không biết sửa làm sao, đều được cô phát hiện ra mà chỉnh sửa lại một cách hoàn hảo, chỗ nào cần phát triển cô lại đem nó phát huy đến mức cao nhất, chỗ nào không cần thì lại loại bỏ triệt để.
Nhìn bản vẽ trong tay mình được chú thích một cách kĩ càng, từng chi tiết, từng ưu nhược điểm đều được thể hiện một cách hoàn hảo không chê vào đâu được, nét chữ tiêu sái, phóng khoáng càng làm cho anh thêm khâm phục tài nghệ của cô, rốt cuộc là một gia đình như thế nào mới có thể đào tạo ra một con người tài năng như thế này đây?
Con người này, không cần nghi ngờ, nếu như là một đối thủ trên thương trường, anh cũng không biết mình sẽ nắm chắc bao nhiêu phần thắng nếu như là đối thủ của cô ta, cũng may kinh doanh chỉ là nghề tay trái của anh, còn chân chính thì anh chỉ là một bác sĩ nên không cần quan tâm đến điều này lắm. (Thỏ: vâng, chỉ là tay trái thôi, nhưng cũng gần như là nắm mạch máu kinh tế hắc bạch đạo phải không anh trai? (O.olll))
Nhưng mà người tài giỏi như thế này đi đến chỗ anh làm gì chứ, lẽ ra chỗ cô nên đến là các công ty, doanh nghiệp lớn hàng đầu không phải sao?
Thiên Dương im lặng không nói gì, lẳng lặng quan sát biểu hiện trên gương mặt của người nam nhân trước mắt này, nhưng khiến cho cô thất vọng rồi, bởi vì Diệp Phong từ đầu tới cuối vẫn duy trì một vẻ mặt thong dong, bình tĩnh, không biểu lộ một cảm xúc gì khác, điều đó khiến cho cô không phải thất vọng, cô.. thất bại rồi sao?
_”uhm, kế hoạch này, nghe sơ qua cũng rất là có tiềm năng để phát triển đấy.”
Đương lúc cô nghĩ mình hết cơ hội, thì lời nói của Tiêu Diệp phong vang lên như một sợi dây cứu mạng đưa cô từ dưới đáy sâu của tuyệt vọng đi lên mặt đất.
_”Vậy thì anh có đồng ý hợp tác với tôi trong vụ làm ăn này không?”
_”Đương nhiên là tôi đồng ý, nói tôi nghe một chút điều kiện của cô nào? Tôi không tin rằng là cô sẽ không có yêu cầu gì.”
Tiêu Diệp Phong hài lòng buông bản vẽ của Thiên Dương xuống, nghiêm túc ngồi nghe cô nói điều kiện của mình, thật khác xa với con người đùa giỡn trước đây, nói gì thì nói, anh cũng là con người của công việc mà, việc công, việc tư tự anh biết phân nặng nhẹ mà có thái độ thích hợp.
_”Cũng không có gì nhiều, tôi chỉ có công đóng góp ý tưởng thôi, cần việc thực hiện lại là công sức của anh nên tôi sẽ không đòi nhiều, tôi ba phần, anh bảy phần, anh thấy thế nào.”
Thiên Dương thích thú, đôi mắt lóe ra tia giảo hoạt nhìn anh mà nói, biểu hiện ham tiền này của cô, anh nhìn sao lại có một chút gì đó đáng yêu nhỉ, thiệt tình là hết biết cô gái này.
Ba phần? Phì, anh khẽ cười thành tiếng, nghe qua thì thoáng thấy có vẻ là ít, nhưng nếu là người am hiểu, biết nhìn xa trông rộng thì sẽ thấy con số này, kì thực, là không ít một chút nào.
Bản kế hoạch này một khi thực hiện thì hiệu quả mà nó đem lại, không nghi ngờ sẽ là một con số rất lớn, nhưng trước đó, số tiền phải đầu tư vào nó để mua các trang thiết bị, rồi xây dựng, tu sửa lại không ít một chút nào, cái đạo lý gọi là bỏ con tép bắt con tôm này, anh cũng hiểu.
Nhưng cô chỉ có bỏ ra một chút ý tưởng thôi mà đã lấy đi ba phần lợi nhuận, không hề bỏ ra một chút vốn nào mà lại đem về cho mình số tiền lớn đến như vậy, mà đâu phải là chỉ lấy một lần đâu, một khi bệnh viện này anh còn làm chủ, thì số tiền mà cô hưởng sẽ là mãi mãi, mà mỗi lần lấy, lại là ba phần lợi nhuận.
Tính thế nào thì anh cũng cảm thấy bản thân mình là người chịu thiệt a~ Cô gái này, nên nói em phúc hắc hay là giảo hoạt đây? (thỏ: có gì khác nhau sao? (o.o)
_”Được, thành giao.”
Tiêu Diệp Phong mỉm cười, sảng khoái đáp ứng điều kiện của Thiên Dương, nhìn vẻ mặt như mèo con ăn trộm cá thành công, thích thú, mỉm cười của cô, anh chỉ biết khẽ lắc đầu, mỉm cười bất đắc dĩ, chút tiền này dù sao anh cũng không để vào mắt,thôi thì trước mắt cứ cho cô đi, về sau, anh từ từ đòi lại cũng được mà, phải không vị hôn thê của anh.
Mỗ nam nào đó tà ác nghĩ ở trong lòng, vì thế có lẽ chúng ta nên chúc mừng Thiên Dương một lần nữa, đụng ai không đụng lại đi đụng nam nhân tà ác nhất trong dàn hậu cung của nữ chủ, nếu như lúc đầu cô ta làm theo kịch bản chịu khó đối đầu với Âu Dương Vũ Huyền thì có phải nhẹ thở hơn rồi không, ít ra không phải rơi vào tầm mắt của ai kia.
_”Vậy thì thôi tại sao chúng ta không nhanh chóng thảo một bản hợp đồng ngay bây giờ nhỉ”
Thiên Dương nghe thấy thế, không chú ít hình tượng của mình mà reo vui lên, đòi làm hợp đồng ngay lập tức tựa như sợ đối phương đổi ý ngay giây tiếp theo vậy, có lẽ bản chất ham tiền cùa cô lại trỗi dậy nữa rồi.
_”Để tôi soạn hợp đồng luôn cho, dù sao thì trước kia tôi cũng đã từng làm mấy cái nên biết làm như nào, khỏi cần mời luật sư chi cho tốn công.”
_”uhm, vậy tùy ý cô.”
Tiêu Diệp Phong lấy laptop đưa cho cô soạn một bản hợp đồng, từng ngón tay của Thiên Dương nhanh chóng lướt lên từng bàn phím, thoáng chốc trong căn phòng trừ tiếng gõ lách cách của bàn phím ra thì không còn âm thanh gì hết.
Nhân lúc Thiên Dương gõ máy thì đồng thời Diệp Phong cũng ngồi nhàn nhã uống trà nhưng chỉ có anh biết rằng là ngay lúc này, tâm trí anh không hề tập trung vào ly trà mà lại tập trung lên người con gái trước mắt này.
Thân hình cô ma mị, đầy sức quyến rũ không nghi ngờ là cực phẩm trong cực phẩm, có thể dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác giới, tử mâu đầy bí ẩn cũng như con người cô, nhưng khi bàn bạc với anh thì ánh mắt ấy lại tràn đầy sự linh động, giảo hoạt, tính toán, mái tóc đen dài buông thả sau lưng tạo cho cô thêm một phần ý vị, xinh đẹp lạ thường.
Bất quá lớp trang điểm trên gương mặt lại bị che lấp đi tất cả vẻ đẹp đó, khiến cho anh không khỏi phải tò mò, nếu như bỏ đi lớp son phấn đó, cô sẽ là một người như thế nào đây?
_”Đã xong.”
Tiếng nói của Thiên Dương vang lên, bất giác đã kéo anh quay trở về hiện thực, không ngờ anh lại ngắm cô suốt cả một buổi như vậy. Thiên Dương đem bản hợp đồng đó đi in ra và đưa lại cho Tiêu Diệp Phong, ý bảo anh kí mà không khỏi thầm than trong lòng, căn phòng này đúng là quá tiện nghi đi mà, thứ gì cũng có, không biết có cái gì là không thiếu không đây?
Tiêu Diệp Phong tiếp lấy bản hợp đồng cô đưa, đọc sơ qua, nhận thấy mọi điều khoản trên đây không có gì sai biệt lắm với mọi điều cô nói thì bèn lấy bút ra, tiêu sái kí tên mình trên đó, rồi đưa lại cho Thiên Dương.
Thiên dương nhìn vào chữ kí như rồng bay phượng múa, đầy hữu lực của ai kia, không khỏi phải ngưỡng mộ, này cũng là đẹp quá đi nhưng khi lướt qua tên họ của đối phương thì nụ cười trên môi của cô không khỏi phải một hồi cứng ngắc.
Này, cái này… là cái chữ gì đây?
Dường như không tin điều trước mắt mình là sự thật, cô cố lấy thanh âm mà cô tự cho là bình thường nhất hỏi lại đối phương.
_”Anh tên là gì vậy?”
Tiêu Diệp Phong không khỏi phải kinh ngạc trước câu hỏi của cô, khi không cô hỏi tên anh làm gì, không phải là đã ghi trên đó rồi sao, nhưng bất giác anh cũng trả lời lại câu hỏi của cô.
_”Tiêu Diệp Phong.”
Ba chữ Tiêu Diệp Phong vang lên bên tai cô mà cô cứ tưởng như thanh âm sấm vang bện tai, cũng may là cô có lấy tờ hợp đồng đặt ngang mặt mình nếu không bây giờ thì chắc chắn đối phương sẽ thấy khuôn mặt vặn vẹo, đen thui đến đỉnh điểm của cô.
Ha ha ha, cư nhiên lại là một nam chủ, mà tên này lại là boss trong boss các nam chủ nữa chứ, số cô nên nói là hên hay là xui đây? Đúng thật là hôm nay khi bước ra ngoài cô không xem lịch mà, lúc về nhất định phải cúng giải hạn mới được.
Nhận thấy đối phương thật lâu không có động tĩnh gì, Diệp Phong liền lên tiếng hỏi:
_”Có chuyện gì không ổn hay sao?”
_” A.. ha ha ha không có gì, chẳng là tôi đang đọc lại các điều khoản coi có cần bổ sung thêm gì hay không ấy mà, nếu không kiểm tra lại thì khi tôi ký tên xong thì không thể nào thay đổi được nữa, lúc đó thì thiệt thòi cho tôi lắm.”
Cô cười, lấy đại một lý do cho qua chuyện rồi đặt bút xuống kí tên mình, mà bỏ lỡ qua một đạo tia sáng nghi ngờ trong mắt của Diệp Phong, hợp đồng là do cô soạn, với cá tính của cô mà còn sợ mình làm ra sai sót gì sao?
Khi ký xong, Thiên Dương chưa vội đưa lại hợp đồng cho Tiêu Diệp Phong mà cô cuộn tròn nó lại, cầm trong tay mỉm cười nói với anh:
_”hợp đồng cũng đã ký xong, chúc cho tôi và anh luôn luôn có nhiều mối hợp tác làm ăn thuận lợi như vậy. Giờ cũng không còn sớm nữa, tôi xin phép về trước, có gì chúng ta mai gặp sẽ bàn tiếp.”
Nói rồi cô để tờ giấy lên trên bàn, quay lưng tính bỏ đi thì thanh âm của Diệp Phong lại lần nữa vang lên:
_”Khoan đã.”
Thiên Dương không khỏi phải cứng ngắc cả người, sau lưng cũng bắt đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn phát hiện ra chuyện gì rồi hay sao? Cô miễn cưỡng xoay lưng lại nhìn Tiêu Diệp Phong:
_”Còn chuyện gì nữa sao, Tiêu tổng?”
_”cô không để gì lại thì tôi biết liên lạc với cô bằng cách nào đây?”
Tưởng gì, hóa ra là cách liên lạc với cô à, nhưng đáng tiếc là anh không có cơ hội đó đâu.
_”hồi nãy khi ký tên, tôi đã ghi cách thức liên lạc của tôi trong đó rồi, anh cứ mở ra coi đi. Tạm biệt.”
Nói rồi cô phóng nhanh ra cửa, bỏ mặc mỗ nam nào đó còn đang ngơ ngác ở lại trong phòng không ngừng thắc mắc, có chuyện gì hay sao mà gấp dữ vậy?
Anh lấy tờ giấy trên bàn mở ra xem, nhìn thấy trong đó cô vẫn chưa hề đặt bút kí tên lên, cũng như cách thức liên lạc với cô, mà thay vào đó lại là 5 chữ được viết in hoa lên.
KHÔNG HẸN NGÀY GẶP LẠI.
Thế này là thế nào? Ý của cô gái này nghĩa là sao vậy?