- Trang chủ
- [Xuyên Nhanh] Mỗi Ngày Đều Khóc Vì Mỹ Mạo Của Mình
- Chương 10: 10: Cái Thế Giới Cẩu Huyết Này Không Xứng Với Mỹ Mạo Của Tôi 10 ༻
Tác giả: Miêu Mao Nho
Vi Nhất vừa muốn nhắc nhở Tông Tuyên vẫn đang chìm vào thế giới của mình là có thể đi rồi, nhưng không ngờ rằng Tống Tuyên vừa nghe thấy cảnh sát nói có thể đi thì đã lặng lẽ đứng dậy bước ra khỏi phòng hoà giải, thậm chí bước chân còn có chút vội.
Bạch Trà vẫn đang ngồi chơi điện thoại ở bên ngoài, cô vốn dĩ cũng không định tới đây.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương đầy bất lực của Tống Tuyên thì cô như bị ma xui quỷ khiến vậy.
Lại nghĩ tới khả năng hắn cũng cần một người giám hộ, nên cô đã đi theo đến đây.
Mặc dù bây giờ cô không có liên quan gì tới Tống Trình, nhưng Tống Tuyên với cô cũng không có thù oán gì, hơn nữa Tống Tuyên cũng coi như là cô nhìn mà lớn lên, cho nên cô lấy thân phận chị của Tống Tuyên đến đồn cảnh sát đi.
Cô đã xoá số điện thoại của Tống Trình, nên chỉ có thể thông báo cho Tống Dao.
Nhưng mãi mà cũng không thấy tin tức hồi âm, chắc là Tống Dao cũng đang đi chơi ở chỗ nào rồi.
Bạch Trà đang nhàm chán nghịch điện thoại thì đọc được một tin thời sự nóng.
Mấy tin xấu về Tống Trình và Lạc Tô Tô đã bị ép xuống, đám dân cư mạng bây giờ đang ăn dưa của một người khác trong làng giải trí.
#Giọng ca của tự nhiên: Khách mời hát phụ Lạc Tô Tô.#
Bạch Trà nhìn thấy tên của Lạc Tô Tô thì liền coi như là không thấy, cô đang nghĩ là có nên đi mua cái gì ăn rồi trở về hay không, thì bắt gặp một bóng người đi tới.
Tống Tuyên đi đến trước mặt cô, trên gương mặt trắng trẻo không có khuyết điểm nào, dưới đuôi mắt trái có một nốt ruồi lệ đen nhỏ.
Giờ phút này hắn đang dùng đôi mắt đầy thuần khiết và vô tội nhìn cô, chớp chớp mắt vài cái vẫn là sạch sẽ như vậy, tựa như một trang giấy trắng.
Suy nghĩ của mọi người khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên thì đều cảm thấy hắn giống như là một bông hoa trong lồng kính, bởi vì được bảo vệ quá tốt nên không thể chịu được một chút mưa gió tàn phá.
Bạch Trà đang cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, hắn không nói lời nào, mà cô cũng không hiểu hắn nhìn cô như vậy để làm gì.
Tống Tuyên mím môi, hắn chậm rãi nâng một bàn tay lên.
Bạch Trà nhìn thấy khối Rubik đã được xếp cho từng mặt đúng màu, cô như là ngầm hiểu điều gì, "Em mới ở trong đó có một giờ mà đã vặn xong một khối Rubik rồi, giỏi quá."
Khóe môi hắn khẽ mấp máy, mơ hồ phát ra thanh âm gì đó.
Bạch Trà không nghe rõ, cô liền đứng lên nhưng bởi vì vóc dáng của hắn rất cao, cho nên cô kiễng chân lên hỏi: "Em vừa nói cái gì?"
Hắn hơi hơi khom người xuống, thì liền ngửi thấy mùi thơm rất nhẹ ở trên người cô, ánh mắt hắn lướt qua chiếc cổ trắng nõn kia sau đó liền dừng lại ở vành tai tròn trịa của cô, yếu hầu hắn khẽ động, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng ở bên tai cô truyền đến: "Là 121 lần...."
Ở đằng xa có vài cảnh sát đang nhìn trộm Bạch Trà trẻ tuổi xinh đẹp thì thấy hai người dựa gần nhau như vậy, thì không khỏi tiếc nuối thu lại ánh mắt.
Bạch Trà đã hiểu ý của hắn, cô nở nụ cười rất tươi còn nói với giọng đầy khen ngợi: "Tuyên Tuyên thật là giỏi, chị còn không có khả năng làm như vậy được đâu, xếp hoàn thành khối Rubik mấy trăm lần trong một tiếng."
Đôi mắt đen láy của Tống Tuyên bỗng nhiên như được gắn đầy những ngôi sao, lấp lánh hưng phấn.
Hắn tựa hồ như không quen nói chuyện, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn cô, rồi một lúc sau mới chậm rãi nói: "Em có thể....!dạy chị."
Bạch Trà cười nói: "Nhưng chị khá là ngốc, cũng không chắc chắn là sẽ học được.
Nếu như thế có lãng phí thời gian em đi chơi với bạn của em không?"
"Không." Hắn hơi lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không có ai muốn chơi với em, em không có bạn bè."
Vi Nhất ra sau Tống Tuyên một bước đang đứng một bên chống đỡ ở vách tường, cậu ta cảm thấy tim thật đau!.