- Trang chủ
- Vương Phi Tỷ Phú
- Chương 17
Tác giả: Vô Tử Lăng
Nó dường như không để ý đến những lời đe dọa, thản nhiên nằm xuống đắp chăn rồi nhắm mắt lại và ngủ. (VTL: Ko sợ trời, ko sợ đất, chỉ sợ... thiếu ngủ)
Hai vị nữ tỳ thấy thế cũng chẳng biết làm gì, lúng túng đứng nhìn nhau rồi lại đến nhìn Tả Thiên Huyễn.
Thiên Anh cùng Thanh Dương khẽ mỉm cười, cô bé không tệ, nhất định không phải tầm thường như người hầu. Nhưng nếu thế, cô bé đó là ai? Tại sao đêm qua lại đứng dưới mưa đến nỗi phun ra máu.
*Quay lại đêm qua để xem vì sao 2 soái ca của chúng ta lại cứu nó nhé*
Trong ánh sáng vàng nhạt từ một quả cầu phát ra, 2 cậu bé đang ngồi chăm chú nhìn vào một bát nước. Trên mặt nước hiện lên những khung cảnh quen thuộc. Những vườn hoa trong mưa, run rẩy trước cơn gió lạnh. Từng hàng cây ngã rạp trước những nhát kiếm sắc ngọt. Thân ảnh mặc đồ đen không ngừng tấn công một vị nam tử áo trắng phiêu phiêu. Dường như, vị nam tử đó không ý định tấn công mà chỉ tránh né. Rồi bất chợt, hắn nhảy lên cao, nhếch môi, giọng nói băng lãnh:
- Ta biết các ngươi đang làm gì, dùng Thủy Thượng Kính này tìm chỗ của nàng rồi chăm sóc dùm ta.
Trong phòng, 2 cái bóng ngã đè lên nhau, hốt hoảng:
- Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sao lại biết Thủy Thượng Kính?
- Tìm người hắn nói đi.
Một khắc sau
- Thấy rồi, đây phải không? ******************************************************************************************
Và đó chính là lý do vì sao 2 vị hoàng tử cao cao tại thượng này lại có thể biết được nó đang đứng dưới mưa.
****************************************************************************************** - Tiện tì, ngươi của lầu nào?
Tả Thiên Huyễn hét to, giống như muốn nó ''chú ý''.
Tả Thiên Huyễn rất được chiều chuộng, nhất định sẽ không để nó yên thân. Trong Thiên Uyển này có rất nhiều lầu. Cô ta đều là khách quý của toàn bộ chỉ trừ một lầu: Hắc Điểu Lầu. Vì nơi đó là của Âu Tinh Mặc, người có thể xoay chuyển toàn bộ Lục địa Trung Tâm. Sau tướng quân Âu Nhật Thiên, người đó là ''Người thống trị Lục địa Trung Tâm'' Tất nhiên, ai cũng biết, lục địa này hùng mạnh nhất thế giới. Đem toàn bộ khí tài cùng quân sự của 4 lục địa kia hợp lại cũng chỉ tương đương với 1/10 sức mạnh của lục địa này. Nơi này ngoại trừ Thiên Ảnh quốc có lãnh thổ rộng bằng 1/2 lục địa, thì những đất nước còn lại tuy là chỉ bằng 1/5 lãnh thổ của Thanh Nguyên quốc nhưng lại rộng lớn không thua kém mà còn có phần hơn các nước khác. Như vậy đủ thấy Lục địa Trung Tâm rộng lớn cỡ nào.
Tả Thiên Huyễn biết, nếu mình xưng thứ hai ở Thiên Uyển này, người dám xưng thứ nhất chỉ có một: Âu Tinh Mặc. Tuy vậy, cô ta không tin con bé này lại là Âu Tinh Mặc, vì trang phục quá tầm thường cùng với khuôn mặt kia. Người ta xưng tụng Âu Tinh Mặc đẹp không thua mẫu thân của mình, nhưng khuôn mặt kia lại quá tầm thường, không xứng.
Âu Tinh Mặc nằm trên giường khẽ nhíu mày. Nó đã muốn tha cho cô ta, nhưng hình như cô ả muốn dẫm theo vết xe đổ của chị mình, thế cũng được, lần này, phải cho Tả gia biết, cái giá khi động vào Âu Tinh Mặc này.
Soạt...
Nó khẽ động mình, cựa người ngồi dậy:
- Nhiều lời...
Lại 2 chữ đó, nhưng lần này trong âm thanh chỉ là một sự vô định, không băng lãnh. Nó mở mắt liếc nhìn Tả Thiên Huyễn, bây giờ, cô ta đã bị chọc cho giận đến hận không thể giết nó.