- Trang chủ
- Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh
- Chương 4: Binh biến. Đêm trăng nghe hát, người có về không?
Tác giả: joyD
Mắt thấy hai cha con Tử Hàm đã ngồi xuống, Yến Lân mở miệng: “Sư phụ”.
Từ công công liền rút ra một phong thư, giở ra rồi đặt lên giữa bàn.
Trên thư ngắn gọn chỉ có vài chữ được viết bằng máu, nét chữ thô to còn có phần hơi xiêu vẹo:
“Thuần Vương phản, cấu kết Khương. Lén nuôi tư binh, đóng quân ở ải Xích Vân. Đồng Quan nguy” – cả phong thư bên ngoài cũng dính không ít máu, vô cùng nhức mắt.
Yến Lân khẽ thở dài, cụp mắt xuống nói nhỏ: “nhóm Hồng Tang đúng lúc đến Đồng Quan thì bị phục kích, đích thân Thuần Vương dẫn quân. Hồng Tang quyết tử. Đây là bức thư mà hắn dùng máu của mình để viết”. Tử Hàm nghe xong cắn chặt răng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bức huyết thư.
Mục Diệp Khang nắm chặt đôi vai đang run lên vì tức giận của Tử Hàm, thẳng thắn nói: “Hồng Tang từ nhỏ đã ra dáng nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Tử chiến vì nghĩa đối với hắn mà nói chính là một loại vinh quang. Ngàn lần hắn cũng không muốn các ngươi đau lòng thay hắn”.
Nói rồi ông trấn tĩnh nhìn về phía thái tử, im lặng chờ đợi.
Yến Lân thu bức thư trên bàn lại đưa cho Mục Từ rồi nói: “Khi ta nhận được thư đã là 2 ngày sau đó, thành Đồng Quan đã mất. Thuần Vương có tính toán kỹ càng từ trước, không có lấy một chút tin tức nào lọt ra ngoài. Toàn bộ người của triều đình bị giết sạch. Nếu hôm đó không phải là Hồng Tang cố thủ, kéo dài thời gian cho người của ta truyền tin thì chỉ e đến giờ chúng ta vẫn không biết rằng đã mất Đồng Quan” – vài lời cuối gần như là nghiến răng mà nói.
Cả căn phòng thoáng chốc liền trở nên rét lạnh, sát khí cuồn cuộn.
Dừng lại một lúc, thái tử Yến Lân nói tiếp: “Sau khi điều tra thực hư, xác nhận những tin tức Hồng Tang gửi về là chính xác, Phụ hoàng truyền lệnh cho ta bí mật xuất binh. Người còn truyền mật chỉ cho tướng lĩnh ở các thành trì và biên quan, gấp rút chỉnh đốn chờ lệnh của ta. Trước mắt ta muốn bàn bạc kế sách cùng mấy người”.
Tử Hàm đứng dậy, đi đến giá sách lấy một cuộn bản đồ da dê rồi trải lên bàn, dùng vài quân cờ trắng đánh dấu vị trí thành Đồng Quan, ải Xích Vân và khu vực giáp ranh biên giới Khương quốc. Đồng thời dùng những quân cờ đen để đánh dấu những vị trí đóng quân của quốc quân Đại Minh. Tiếp đó lại dùng lá trà để đánh dấu vị trí tư binh của Mục gia, sau đó nói:
“Hiện tại chúng ta đang ở vùng phụ cận Bạch Thành. Từ Đồng Quan, chỉ cần vượt sông Bích Hoài, đánh vào thành Lệ Trân là có thể một đường đánh thẳng đến Bạch Thành. Xuôi từ nơi này, theo đường ngắn nhất chỉ còn 5 thành trì lớn và 8 châu phủ lân cận là tới kinh thành”.
Dừng lại một chút, Tử Hàm lại nói tiếp: “Bích Hoài nước chảy siết, hơn nữa còn có đá ngầm, đáy sông toàn là bùn nhão. Để vượt sông rất khó khăn và tốn không ít thời gian. Nhưng đã qua sông thì khó có thể quay đầu lại, cũng đồng nghĩa Thuần Vương sẽ lập tức đánh lên Lệ Trân. Để không bị dồn vào thế bí, hắn sẽ dốc sức đánh nhanh, thắng nhanh. Chỉ cần chiếm được thành Lệ Trân, sẽ ào ạt tấn công những thành trì kế tiếp. Khi đó dù có điều binh từ biên quan về chi viện cũng không còn kịp. Thêm vào đó, Khương quốc ở phía Bắc sẽ đem quân quấy nhiễu khu vực biên giới, tạo thành thế gọng kìm, kẹp Đại Minh ta ở giữa. Lúc đó, hai mặt đều giáp địch, rất khó phản công. Vì vậy, nhất thiết không thể để Thuần Vương vượt sông Bích Hoài”.
Mục Diệp Khang bên cạnh gật đầu: “Với tình hình hiện tại vẫn phải giữ lại binh lực khu vực biên giới phía Bắc. Điều động binh sĩ trấn thủ Lệ Trân, chia quân đóng chặt các thành lân cận. Đồng thời điều một nhóm quân chuyên đánh du kích cản trở Thuần Vương vượt qua Bích Hoài”.
Yến Lân nheo mắt, vươn tay đẩy vài quân cờ trên bàn, lạnh giọng nói: “Phái người đi điều tra tình hình lực lượng bên phía Thuần Vương. Ải Xích Vân là khu vực hiểm trở, dễ thủ khó công. Hồng Tang lấy được thông tin này hẳn không dễ dàng. Không thể phụ sự hy sinh của huynh ấy”.
Từ công công ở phía sau đang ngả người trên ghế quý phi nhắm mắt dưỡng thần từ lúc nào, đột nhiên lên tiếng: “Bích Mục Lâu rải khắp toàn bộ lãnh thổ Đại Minh, việc truyền tin cùng điều tra tin tức cứ thông qua đó mà tiến hành đi. Sử dụng tinh binh Mục gia, lấy danh nghĩa nhân sĩ giang hồ, cản trở Thuần Vương qua sông” – nói xong cũng không thấy có động tĩnh gì nữa, cứ như kẻ vừa lên tiếng không phải ông ta.
Nhắc tới Bích Mục Lâu – sản nghiệp chế tác, buôn bán ngọc của Mục gia thực chất là một tổ chức sát thủ. Mà vị được gọi là công công đang ngủ phía kia lại là Nguyên lão của Bích Mục Lâu – Mục Từ.
Mục Từ 6 năm trước dắt theo Hồng Tang đảm nhận việc xây dựng tổ chức sát thủ cùng mạng lưới tình báo. Cùng lúc đó, hai cha con Mục Diệp Khang cùng Tử Hàm tiến hành thu nhận, huấn luyện tư binh, phân bố tại các cơ sở ngầm của Bích Mục Lâu, trải rộng khắp Đại Minh.
Có thể nói, đằng sau Mục gia là một thế lực ngầm khổng lồ, lấy Bích Mục Lâu làm bình phong.
Ba người còn lại trong phòng tiếp tục bàn bạc thêm một hồi, xuất ra vài mật thư, phân phó ám vệ của Bích Mục Lâu đi truyền tin.
Lúc ngẩng đầu lên đã là xế chiều, ánh hoàng hôn phía chân trời đang bị màn đêm nuốt chửng, chỉ còn lại vệt sáng màu đỏ kéo dài. Trong mắt vài người, thứ ánh sáng le lói như một vết cắt sâu hoắm, rỉ máu, vĩnh viễn không khép miệng.
Tiếng gió thổi luồn qua hàng cây phát ra âm thanh xào xạc như kéo theo cả tiếng cười vang dội của vị thiếu niên cao lớn, tay lắc lư bầu rượu, vừa cười vừa hát…
Tử Hàm nhắm mắt hít thật sâu như thể có thể ngửi thấy mùi rượu tỏa ra từ bầu rượu trên tay hắn. Khi mở mắt ra, chỉ thấy một lão nhân tóc bạc trắng đang quay lưng lại, lững thững đi về phía trước. Nhìn từ phía sau, Từ công công như già đi đến chục tuổi.
Tử Hàm nắm chặt tay, thầm thì: “Nhất định phải đem được thi thể của huynh ấy trở về”. Nói rồi lập tức quay mặt đi, bước chân kiên định, mạnh mẽ như nệm xuống nền đất, nhanh chóng trở về viện của mình. Hắn biết, Mục Từ nghe thấy lời thì thầm của hắn.
Mọi người cũng tản đi, ai về viện của người nấy. Đợi cho tất cả khuất dạng, bước chân lững thững của Mục Từ thoáng dừng lại. Tay chắp sau lưng, ngẩng đầu lên trời thở dài một hơi:
“Nó đang trên đường về rồi”.
Ánh chiều ta phía chân trời đã tắt ngấm từ lúc nào.
Lát sau, Mục lão gia phân phó hạ nhân đến báo với phu nhân rằng mấy người họ sẽ ra ngoài nên không dùng bữa tối. Mục phu nhân chỉ gật đầu rồi dắt tay Tử Chiêu đi dạo trong vườn.
Nhắm mắt cũng có thể thấy không khí trong phủ thay đổi từ sau khi đón hai vị khách kỳ lạ kia. Trong lòng Tử Chiêu thấy không thoải mái, nhưng ngoài mặt cũng không có biểu hiện gì, chỉ ngoan ngoãn nắm tay mẫu thân cùng đi dạo. Nhũ mẫu từ sáng đến giờ vẫn luôn theo sát phía sau.
Mắt thấy sắc trời đã tối nhưng vẫn chưa thấy mẫu thân dùng bữa, Tử Chiêu nhẹ lắc tay nàng hỏi: “Mẫu thân, đã muộn rồi sao người còn chưa dùng cơm tối, có phải người không khỏe ở đâu không?”. Cúi xuống thấy ánh mắt long lanh đầy quan tâm của con, Mạch Tử Yên cười dịu dàng, đưa tay xoa đầu Tử Chiêu nói: “Mẫu thân không có việc gì, Tử Chiêu đói rồi phải không? Để ta gọi người dọn bữa tối cùng ăn với Chiêu nhi nhé”. Nói rồi dắt tay Tử Chiêu đi về viện của mình.
Trong suốt bữa ăn, Mạch phu nhân chỉ cẩn thận gắp thức ăn cho Tử Chiêu, bản thân lại không ăn uống gì. Tử Chiêu phải đóng vai đứa nhỏ ngây thơ, nũng nịu đưa từng thìa, từng thìa đồ ăn lên miệng nàng, thi thoảng còn bắt chước nhũ mẫu khen mẫu thân ăn ngoan, ra vẻ dỗ dành. Nhờ vậy, dù không ăn gì mấy nhưng Tử Chiêu vẫn có thể yên tâm rằng mẫu thân nàng sẽ không bị đói giữa đêm.
Cơm nước xong, mẫu thân nói trong người hơi mệt, muốn đi nghỉ sớm nên nàng dặn nhũ mẫu đưa Tử Chiêu về phòng.
Từ nhỏ, Tử Chiêu không thích người khác tắm cho mình nên khi về phòng, như thường lệ, hạ nhân chỉ cần chuẩn bị nước cùng y phục mới, còn đâu để nàng tự lo liệu. Tắm rửa xong thì có người đi vào dọn dẹp, nhũ mẫu giúp nàng lau khô tóc, chải đầu xong xuôi rồi cũng lui ra ngoài. Ngoài ra, Tử Chiêu cũng không quen việc đang ngủ cứ có người trong phòng trông chừng nên từ năm 3 tuổi, nàng đã không cần nha hoàn gác đêm. Tối đến, chỉ có một mình nàng trong phòng.
Chưa thấy buồn ngủ, Tử Chiêu mở rộng cửa sổ, gió mát từ bên ngoài lùa vào. Phải nói, không khí ở cổ đại thật sự rất trong lành, khác xa hiện đại nàng từng sống, hễ cứ ra đường là phải bịt mặt, đâu đâu cũng toàn khói bụi. Còn ở đây, bầu trời rất trong, ban đêm trăng cũng rất sáng, chỉ cần vài cơn gió lướt qua cũng thấy vô cùng mát mẻ, thoải mái.
Tử Chiêu ôm một thanh bảo kiếm, leo lên, ngồi dựa vào khung cửa, mượn ánh sáng của trăng hoàn thành nốt việc còn dang dở.
Từ khi đến cổ đại, nàng vô cùng có hứng thú với các loại binh khí. Tất cả binh khí nàng có đều là Tử Hàm mang về cho nàng. Trong số chúng, nàng lựa ra những chiếc tốt nhất, đặc biệt nhất, dùng chủy thủ khắc lên một chữ “Chiêu”. Mỗi lần làm vậy, nàng rất khoái trí: “Đánh dấu từng đứa, sau này có lỡ thất lạc, ta cũng có thể tìm các con về. Binh khí của Tử Chiêu ta không thể để lưu lạc vất vưởng được”. Nàng cúi đầu hì hục khắc, xong xuôi cũng đến nửa đêm. Ngẩng mặt lên thấy ánh trăng sáng rõ, Tử Chiêu vẫn chưa thấy buồn ngủ, đành gác đầu lên cửa sổ hóng gió.
Suy nghĩ dần trở nên mông lung: “Ban ngày có 2 vị khách trong cung tới, tối đến thì mẫu thân nặng nề tâm sự chẳng buồn ăn cơm. Nhìn nàng lo lắng ta lại không đành lòng. Phụ thân cùng ca ca dùng bữa trưa xong cũng chẳng thấy đâu. Chẳng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hiện tại có muốn tìm hiểu cũng chưa chắc đã tìm ra. Lực bất tòng tâm a~~~ ”.
Vừa nghĩ nàng vừa gõ tay lên bục cửa sổ, ngâm nga hát mấy câu mà ngày trước Hồng Tang dạy nàng. Vốn dĩ là một bài hát rất hay kể về tiểu nương tử ở quê nhà ngày ngày ngóng trông phu quân từ chiến trường trở về, vậy mà bị Hồng Tang hát lên nghe như văn tế. Tử Chiêu chỉ có thể lắc đầu tiếc hận.
Đã gần 2 năm, Tử Chiêu chưa gặp lại Hồng Tang, hắn từng đi rất nhiều nơi, biết được rất nhiều chuyện lý thú. Mỗi lần nghe hắn kể chuyện, Tử Chiêu liền có thể chăm chú đến quên cả ăn cơm.
Nơi xa nhất nàng từng đến cũng chỉ có Bạch thành, nay cũng đã sớm quen thuộc, thậm chí dân chúng trong thành nàng cũng nhớ tên không ít người. Trong lòng sớm đã nảy sinh không ít hiếu kỳ về thế giới bên ngoài nhưng chưa có cơ hội thăm thú. Phụ thân căn bản chỉ muốn nàng ở nhà nên ra ngoài cũng không dẫn nàng theo.
Mải suy nghĩ một hồi, cuối cùng Tử Chiêu cũng có chút buồn ngủ, trèo xuống đóng cửa sổ, toan leo lên giường, bỗng nàng nghe thấy văng vẳng đâu đó có tiếng hát. Trong đầu lẩm nhẩm khó hiểu: “đã muộn thế này rồi, ai còn rảnh rỗi hát hò vậy?”.
Dừng động tác lắng nghe âm thanh bên ngoài, nàng cảm giác có chút quen thuộc. Càng nghe, mắt Tử Chiêu càng mở lớn: “Là Hồng Tang, bài hát của Hồng Tang”. Nàng vui mừng, vung tay mở bung cửa sổ một lần nữa, chẳng màng là đi từ cửa nào, lập tức trèo qua, phi thân chạy nhanh ra ngoài.
Trong đêm tối, một thân hình nhỏ bé xẹt qua, nhảy vào sân viện. Nơi này là viện dành cho khách nhân, ám vệ xung quanh hơi cong người. Khi nhìn rõ kẻ đến chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa còn là tiểu thư Mục gia. Tuy có chút khó hiểu nhưng cũng thu mình lại, lặng lẽ quan sát động tĩnh xung quanh.
Vừa chạy đến nơi, Tử Chiêu lập tức hướng mắt nhìn lên người đang ngồi hát trên cây. Chỉ thấy kẻ đó quay lưng lại phía nàng, mái tóc bạc trắng buông xõa, bay tán loạn trong gió. Như bạch quỷ lơ lửng treo mình trên cây.
Tử Chiêu hơi giật mình, khẽ nhíu mày không biết nên đi hay ở, cũng không lên tiếng.
Đợi một lúc, thấy kẻ sau lưng không rời đi, cũng không nói gì, Mục Từ đang hát thoáng dừng lại, mắt vẫn nhắm, lạnh giọng hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt kẻ nào vậy? Đến cũng không mở miệng một tiếng”.
Tử Chiêu đảo mắt, khẽ hắng giọng, cúi đầu chào, bình thản lên tiếng: “là Chiêu nhi nghe có người đang hát, tưởng là người quen nên ta mới chạy tới. Làm phiền ngài… Không biết nên xưng hô thế nào? ”
Nghe thấy một giọng nói non nớt, mở miệng trả lời hết sức trôi chảy. Không những không thấy ngượng ngùng khi đang đêm chạy ra ngoài, còn nhận nhầm người, mà phong thái lại rất tự nhiên. Mục Từ quay người lại, thấy đứa bé vẫn đang cúi đầu ngoan ngoãn mới dịu giọng, cong khóe miệng: “Gọi ta là Từ gia là được rồi. Khuya khoắt thế này còn chưa ngủ, ai mà lại có nhã hứng hát đêm cùng ngươi vậy?”
Tử Chiêu ngẩng đầu, cặp mắt lóe lên như sao sa trong đêm tối khiến Mục Từ hơi giật mình nheo mắt. Chỉ thấy cặp mắt linh động chăm chú quan sát ông rồi nói: “Ngày trước Hồng Tang hay leo lên nóc nhà hát cả đêm, phá không cho ta ngủ. Bài hát này đối với ta rất quen thuộc, không biết lão nhân gia ngài có quen biết Hồng Tang ca không?”
“Biết, Hồng Tang là đồ đệ của ta? Ngươi có vẻ rất thân thiết với hắn”.
Nghe câu trả lời của Mục Từ, Tử Chiêu hơi run rẩy nghĩ: “Thế quái nào Hồng Tang lại bái lão yêu quái này làm sư vậy? Bộ dạng thì đáng sợ, giọng nói the thé ban ngày giờ lại thành trầm thấp. Rốt cuộc có phải thái giám hay không? Quá bất thường”. Trong đầu nghĩ vậy nhưng ngoài mặt chỉ cong mắt cười, gật đầu ngây ngô nói: “Hồng Tang từng ở nhà ta mấy tháng, hắn hay kể chuyện cho ta nghe lắm, thi thoảng còn dẫn ta leo núi nữa. Thấy ngài vừa hát khúc đó, có phải ngài là sư phụ dạy hắn hát phải không? Giọng hắn như tiếng bò kêu. Ngài không nên dạy hắn hát mới phải”. Nói xong lại lắc đầu thở dài.
“Ồ, hắn còn chịu dẫn ngươi đi leo núi? Nha đầu, ngươi đã làm thế nào vậy?” – Mục Từ tỏ vẻ sửng sốt hỏi.
“Khó lắm sao? Lúc đó ta chỉ muốn đặt tên cho chiếc rìu của hắn nhưng hắn không chịu. Ta cố gắng thuyết phục một chút, hắn hét ầm lên, liền dẫn ta đi. Sau lần đó, cứ hôm nào đẹp trời là hắn lại đem ta lên núi chơi”. Tử Chiêu nghiêng đầu đáp.
Lão nhân tóc bạc ngửa cổ cười ha ha vài tiếng, lại hỏi: “Thế ngươi thuyết phục hắn như thế nào?”
“Có gì đâu, ta ngày ngày đi theo hắn nói không ngơi nghỉ. Lúc hắn không để ý còn tiện tay vuốt ve chiếc rìu mấy cái, hắn tức mà không làm gì được. Sau đó liền dẫn ta leo núi ngắm cảnh. Vừa leo vừa thương lượng. Thấy hắn thành tâm nên ta đồng ý không nhắc chuyện đó nữa. Có vậy thôi” Tử Chiêu thật thà trả lời.
Mục Từ nhếch mép dọa: “Ngươi có biết, trước đây, những kẻ cứng đầu như ngươi, dù lớn hay nhỏ, dù già hay trẻ, bất kể nam nữ, dám làm phiền hắn, đều bị một rìu bổ làm đôi không?”
Tử Chiêu thản nhiên lắc đầu, đáp: “Ta làm sao mà biết được. Bọn chúng bị hắn bổ đôi âu cũng là do không biết tự lượng sức mình. Đâu phải ai cứng đầu cũng đáng yêu như ta đâu. Hồng Tang rất thích mấy thứ đáng yêu nên cũng thích chơi với ta đấy” – đôi mắt to tròn chớp chớp rất tự nhiên.
Vài ám vệ ẩn trong bóng tối không khỏi nhớ tới hình ảnh thường ngày của Hồng Tang, trước mặt bọn họ thì như ma như quỷ. Rồi lại liên tưởng đến một Hồng Tang trong mắt đứa nhỏ này. Nhịn cười đến run rẩy.
Mục Từ thì ngửa cổ cười lớn, tay vỗ mấy cái lên đùi, mắt ngập nước nhìn Tử Chiêu, cảm thấy thêm vài phần hảo cảm.
Lại nhớ đến chuyện lúc chiều trong thư phòng, mọi người có nhắc tới nàng lúc 1 tuổi rất hứng thú với Xích Nguyệt đao của Diệp Khang. Đang định hỏi qua một chút thì chợt thấy có một bóng đen phi thân tới, dừng lại trước của viện, cúi người bẩm báo: “Gia, trước của phủ có người tới, là người của Hồng Tang”. Nói xong lập tức rời đi.
Toàn thân Mục Từ như cứng lại, còn Tử Chiêu nghe vậy lại hết sức vui mừng, reo lên: “Là người của Hồng Tang ca, gia gia, mau mau ra xem, có thể là hắn sắp trở về đấy” – vừa nói, nàng vừa chạy tới gốc cây, ngửa cổ lên ra sức vẫy tay với Mục Từ.
Ánh mắt lão nhân gia thoáng vài tia do dự rồi cũng phi thân xuống, đi ra ngoài, không nhìn Tử Chiêu, nói: “Ngươi trở về đi, người của Hồng Tang chỉ là tới báo tin thôi. Không có hắn theo cùng đâu”
“Có tin tức của Hồng ca ca thì cũng phải nghe chứ” – Tử Chiêu nhíu mày, tự động đi theo phía sau.
“Ngươi nhỏ tuổi, biết gì mà nghe ngóng, mau trở về đi. Có tin gì ngày mai Tử Hàm khắc sẽ báo cho ngươi” – Mục Từ lừ mắt, bày ra gương mặt đáng sợ, không cho phép một đứa trẻ 5 tuổi trái lời.
Nhưng Tử Chiêu vốn không phải là đứa trẻ 5 tuổi có thể bị dọa sợ. Ngay lập tức quắc mắt nhìn lại. Sau đó khom người lấy đà, tung mình chạy một mạch ra khỏi viện với tốc độ rất nhanh.
Mục Từ hơi sững sờ, những ám vệ xung quanh như hóa đá, không một ai tiến lên bắt nàng lại.
Lúc này lão nhân tóc bạc mới nheo mắt để ý, thầm nghĩ: “Nữ hài này lại rất bạo dạn, quan sát động tác vừa rồi có thể thấy suy nghĩ cùng hành động rất nhanh nhạy, dứt khoát. Một thiên kim tiểu thư mới 5 tuổi, ngoài vài lần leo núi ra thì cũng chưa chính thức xuất ngoại. Càng không có dấu hiệu đã luyện qua loại võ công gì lại có thể hoàn toàn kiểm soát cơ thể tốt như vậy? Rốt cuộc là thế nào?” Nhưng nghi vấn này không lưu lại trong đầu quá lâu.
Lúc này, Mục Từ còn có chuyện quan trọng, đáng bận tâm hơn.