- Trang chủ
- Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh
- Chương 3: Tảng băng trôi màu tím và con quỷ mặt trắng
Tác giả: joyD
Dù có những chuyện vướng mắc trong lòng nhưng Tử Chiêu không có ý định tìm hiểu. Dẫu sao, những chuyện nàng biết về thế giới bên ngoài còn quá ít.
Thời gian của Tử Chiêu có thể nói là trôi qua hết sức êm đềm. Ngày ngày không lo đọc sách, luyện ít chữ thì cũng là cầm kiếm khua khua vài đường. Rất may, mấy thứ như cầm kỳ thi họa nhũ mẫu cùng mẫu thân cũng chỉ dạy cơ bản, không ép nàng học quá nhiều nếu nàng không thích. Chơi chán trong sân thì chạy đi trêu chọc mấy nha hoàn, bà tử. Dùng bữa sẽ cố tình tranh đồ ăn với Tử Hàm. Mỗi tối sẽ chạy lại ôm mẫu thân làm nũng, thi thoảng còn được ngủ lại cùng nàng. Nếu đêm không ngủ được, nàng sẽ hát cho Tử Chiêu nghe, đến sáng còn dạy con gái chải đầu vấn tóc. Những lúc phụ thân có nhà, nàng sẽ ngồi trong lòng người, cùng nhau đánh cờ với Tử Hàm. Thi thoảng sẽ được nhũ mẫu dắt đi Bạch Thành dạo phố mua ít đồ dùng, nhân tiện sẽ mua cho nàng mấy thứ đồ chơi nhỏ, tinh xảo, bắt mắt.
Quãng thời gian 5 năm đã để rất nhiều thứ thay đổi. Ví như nàng không còn vướng bận những chuyện của kiếp trước, ngây ngây ngô ngô mà hưởng thụ niềm hạnh phúc của cuộc sống hiện tại. Ví như Tử Hàm đã 19 tuổi, không còn vẻ nghịch ngợm đáng yêu như lần đầu gặp mặt, mà nay đã có chút chững chạc. Vẫn là hàng lông mày cương nghị, đôi mắt màu nâu sáng nay có thêm vài tia anh khí bức người. Sống mũi cao thẳng, làn da hơi rám nắng, nụ cười sang xuân ngày nào lại càng thêm phần rạng rỡ.
Lại nói hình ảnh mỹ nam tử trẻ tuổi vận áo bào màu nguyệt nha, tóc búi cao gọn gàng, khi thì nắm tay, khi thì bồng bế một bé gái 5 tuổi mi thanh mục tú, đôi mắt trong suốt linh động, khuôn miệng chúm chím hết sức đáng yêu. Làm không biết bao nhiêu tiểu cô nương nhìn thấy mà thẹn thùng liếc mắt đưa tình với Tử Hàm.
Dân chúng trong Bạch thành đang từ câu nói “Mục gia nuôi một đôi huynh muội tiểu ma vương” của mấy năm trước, nay đã đổi thành “Mục gia nuôi một cặp bích nhân”.
Lợi dụng chút danh tiếng, Tử Chiêu vào thành, đi đâu cũng bày ra bộ dạng đáng yêu, câu được sự yêu thích của bao nhiêu người, chỉ cần thích thứ gì đơn giản như kẹo hồ lô, đèn lồng, diều giấy,… chẳng tốn lấy 1 đồng cũng có thể vơ về được cả nắm. Lấy nhiều một chút về còn có thể chia chác cho mấy tiểu nha hoàn trong viện. Mỗi lần như vậy, nàng lại bị nhũ mẫu ấn đầu trách móc vài câu “tiểu quỷ lại giở trò”, mẫu thân ngồi một bên cười xoa xoa đầu, mấy nha hoàn thấy vậy cũng cười khanh khách, bày ra bộ dáng “sống chết mặc bay”. Khi phụ thân về biết chuyện thì sảng khoái cười vài tiếng hô giỏi, “biết toan tính”.
Lại nói, quan hệ huynh muội giữa Tử Hàm và Tử Chiêu rất tốt, biết muội muội nhà mình luôn có hứng thú với các loại binh khí nên cứ có dịp được theo phụ thân ra ngoài làm việc, là Tử Hàm sẽ tranh thủ đi xem vài loại binh khí tinh xảo để đem về làm quà cho Tử Chiêu. Bởi vậy mà trong phòng nàng, tuy là khuê nữ nhưng lại giấu không ít bảo kiếm, ám khí, trường thương,… Rảnh rỗi còn kéo nàng lại kể rất nhiều chuyện kỳ thú nghe được trên đường, không thì cũng sẽ lôi nàng đi mấy khu rừng lân cận săn vài con thú nhỏ.
Đôi khi Tử Chiêu thầm nghĩ không biết vị ca ca này có bị mắc chứng cuồng em gái như một số quý công tử ở hiện đại hay không.
Vẫn như mọi lần, Tử Hàm dắt Tử Chiêu vào thành chơi, khi về còn xách theo một giỏ táo. Vừa vào cửa đã thấy nhũ mẫu chạy lại nhìn qua một lượt hai người rồi nói: “Lão gia vừa từ kinh thành trở về, còn dẫn theo một vị khách. Ngài căn dặn thiếu gia và tiểu thư về phòng chuẩn bị lại chỉnh tề một chút rồi tới khách sảnh”. Nói rồi nàng đỡ lấy giỏ táo trong tay Tử Hàm đưa cho nha hoàn dặn đem rửa sạch rồi chuẩn bị để mang lên phòng khách, dắt tay Tử Chiêu cáo lui rời đi trước.
Vừa về phòng, nhũ mẫu sắp xếp nha hoàn hầu hạ Tử Chiêu tắm rửa, chải đầu, thay một bộ y phục màu vàng nhạt có thêu vài đám mây ở tay áo, cổ áo màu trắng thêu vài đường vân uốn lượn, càng làm tôn lên làn da trắng trẻo cùng gương mặt đáng yêu của nàng.
Thấy tác phong của nhũ mẫu, Tử Chiêu thầm nghĩ vị khách này chắc phải có địa vị không tầm thường mới khiến cả phủ viện đang yên đang lành lại khẩn trương như vậy, chỉ gặp một vị khách mà đến cả y phục cũng phải thay.
Nhắc mới nhớ, suốt 5 năm qua, đây mới là vị khách thứ hai ghé thăm Mục gia.
Người đầu tiên là Hồng Tang ca ca – một người bạn của Tử Hàm. Tuy rằng mặt mày có hơi hung dữ, thân hình cao lớn, nhưng rất hào sảng, cười rất lớn tiếng. Sau lưng còn vác theo một cái rìu 2 lưỡi cao tới hơn 1 bộ*, 2 lưỡi rìu có những đường vân trông như một bầy lang sói khát máu. Nhớ lần đầu thấy nó, mắt Tử Chiêu sáng lên, còn chạy theo Hồng Tang ca ca lải nhải hỏi huynh ấy có đặt tên cho chiếc rìu này không. Thấy Hồng Tang lắc đầu, nàng rất muốn đặt cho nó một cái tên nhưng Hồng Tang nhất quyết không chịu. Do Tử Chiêu cứ bám riết lấy nhắc về vấn đề tên tuổi chiếc rìu của hắn nên hắn đành dỗ nàng bằng cách đem nàng đi leo núi rồi để Tử Chiêu ngồi lên vai mình ngắm nhìn khung cảnh Bạch thành từ trên cao.
*1 bộ (步, bu) = 5 xích = 1,66 m
Năm đó, Hồng Tang lưu lại Mục gia tới mấy tháng. Suốt thời gian ấy, Tử Chiêu đều đi theo vị ca ca này, nghe hắn vui mồm chỉ dạy vài đạo lý quân tử, thi thoảng còn dùng chất giọng bò đực hát cho nàng nghe. Mỗi lần dẫn hắn vào thành chơi đều bị mọi người gọi là “tiểu ma vương cùng tên đầu trâu mặt ngựa” làm Tử Hàm không nhịn được, ôm bụng cười mất một đêm. Cũng từ đó mà Tử Chiêu cực kỳ yêu quý vị ca ca này.
Chuẩn bị xong xuôi, nàng cùng nhũ mẫu đến khách sảnh. Vừa ra khỏi cửa viện đã thấy Tử Hàm đang đứng đợi nàng.
Ca ca của nàng rất thích màu nguyệt nha nên y phục của hắn đa phần đều là màu sắc này. Hôm nay, Tử Hàm cũng thay một bộ trường bào nguyệt nha, gấu áo thêu những đám mây lượn lờ, cổ áo bên trong cũng là một màu trắng. Theo thói quen, vừa thấy Tử Chiêu, hắn liền tự động vươn tay để nàng nắm lấy, miệng cười nói: “ Ca ca cùng muội tới khách sảnh”.
Nhìn hai người một lớn một nhỏ đi bên cạnh nhau tạo ra cảm giác đặc biệt hài hòa.
Mới đến gần khách sảnh đã thấy tiếng nói chuyện, Tử Chiêu nghe ra giọng phụ thân, trong lòng vui mừng, hơi dùng sức nắm chặt tay Tử Hàm, muốn chạy đến nhào vào lòng người, nhưng nghĩ hôm nay có khách đến chơi, không thể tùy tiện nên đành nhịn lại. Vừa vào đến nơi, mọi người đang nói chuyện liền dừng lại, hướng mắt nhìn lên. Thấy người tới là một thiếu niên, thân thiết nắm tay một tiểu nha đầu mặt mày rạng rỡ tiến vào hành lễ.
Vừa hành lễ với phụ thân cùng mẫu thân xong, Tử Hàm đã đứng thẳng lưng, vui vẻ cười nói: “Ra là A Lân, ngươi đến mà cũng không báo với ta trước một tiếng, làm ta không kịp tiếp đón ngươi”. Thiếu niên được gọi là A Lân chỉ khẽ cười lên tiếng: “Tử Hàm ngươi cũng biết khách sáo với ta sao? Ta là tới cùng Mục bá, báo trước với ngươi làm cái gì?”.
Thấy Tử Chiêu vẫn đứng bên cạnh nắm tay mình không lên tiếng, Tử Hàm mới xoa đầu nàng rồi nói: “Tử Chiêu, đây là một vị bằng hữu thân thiết của ta cùng Hồng Tang, tên hắn là Yến Lân, muội cũng gọi một tiếng A Lân ca ca là được”. Tử Chiêu kéo ra một nụ cười hiền lành, cúi thấp đầu chào: “Xin chào A Lân ca ca, muội là Tử Chiêu, mọi người vẫn gọi muội là Chiêu nhi, huynh cứ gọi như vậy là được”. Vừa nghe xong, chưa để Tử Chiêu kịp ngẩng đầu lên, nhũ mẫu vẫn đứng phía sau đã tiến lên cốc mạnh vào đầu nàng: “Người đừng có mà học theo điệu bộ của thiếu gia, có ai lại chào hỏi khách nhân đến nhà như vậy không?”. Yến Lân xua tay, cười nói: “Không vấn đề, không vấn đề. Chiêu nhi còn nhỏ, không cần quá cứng nhắc. Tử Hàm cũng có kể nhiều về nàng cho ta nghe từ lâu. Nói chuyện như vậy ta lại thấy thoải mái, thân thiết hơn”.
Phụ thân cũng khẽ gật đầu rồi nói: “Yến công tử lần này từ kinh thành tới, sẽ nán lại nhà chúng ta một thời gian. Các con chú ý tiếp đãi công tử cho tốt”.
Lúc này Tử Chiêu mới cẩn thận nhìn nam tử trước mặt. Thân hình thon dài, toàn thân mặc trường bào màu tím, người này dường như rất giống ca ca, đều đặc biệt yêu thích một màu sắc, ngay cả quấn tóc, đai lưng cũng là màu tím. Đôi mắt phượng dài, lóe lên vài tia nhuệ quang, toàn thân toát lên vẻ tôn quý. Hơn nữa cũng là một mỹ nam tử, khác với ca ca nàng như gió xuân sảng khoái, người này lại mang một vẻ đẹp lạnh lùng, băng sương. Tuy vẫn cười nói nhưng nhìn thế nào vẫn thấy giống một tảng băng. Nếu để ý kỹ, có thể thấy hắn chỉ thật tâm trò truyện cùng Tử Hàm.
Trực giác nói cho nàng biết, người này tuyệt đối không thể khinh thường. Hơn nữa theo sau người này còn có một tùy tùng. Thoáng nhìn cũng biết kẻ đó còn lớn tuổi hơn cả phụ thân nàng, nhưng không đến nỗi già cả lọm khọm mà sao tóc đã bạc trắng, sắc mặt cũng trắng bệch, môi mỏng có chút đỏ khẽ mím lại, đặc biệt là cặp mắt sắc lạnh âm u. Tử Chiêu thầm nghĩ: “Đây có phải là hình tượng mấy công công thái giám ác như quỷ trong cung không?”.
Hơi rùng mình, nàng đảo mắt quan sát sắc mặt tất cả mọi người trong phòng. Tuy nói là có khách đến chơi nhưng ngoài Tử Hàm vẫn đang nói chuyện cùng vị công tử kia ra, mẫu thân cùng phụ thân mặc dù vẫn cười nói nhưng đáy mắt lại không có vẻ gì vui mừng. Nhìn chung, không khí vẫn hòa hợp nhưng dù thế nào Tử Chiêu vẫn có cảm giác hơi miễn cưỡng.
Trò chuyện được một lát thì cũng đến gần trưa, đã có nha hoàn tới mời mọi người vào dùng bữa. Mẫu thân còn tận tình giới thiệu về từng món trên bàn, tất cả đều là đặc sản phía nam, ít có tại kinh thành.
Sau khi dùng bữa xong, mọi người cùng nhau uống trà, trên bàn còn bày mấy đĩa lớn táo đỏ được cắt tỉa đẹp mắt. Ca ca Tử Hàm còn nói chỗ táo này là do Tử Chiêu lừa được. Trong thành có một đại nương bán hoa quả nổi tiếng dữ dằn, Tử Chiêu giả vờ đi qua vô tình khen nàng vài câu nàng liền đem nửa chỗ táo cho Tử Chiêu, nói phải mang về biếu Mục lão gia cùng Mục phu nhân, còn không tiếc lời khen Tử Chiêu thực ngoan. Nghe xong, mọi người đều muốn cười, nhũ mẫu bên cạnh lại trách móc vài câu, nói nàng là đồ lưu manh. Đến cả người tùy tùng mặt mày hung ác kia cũng đưa tay lên che miệng cười đến nỗi đôi mắt híp lại như đường chỉ, nói: “Nha, Mục tiểu thư quả thực thông minh lanh lợi, rất tốt rất tốt”. Nghe xong, ngoài mặt Tử Chiêu tỏ ra ngại ngùng gãi đầu nhưng trong lòng lại cứng đờ: “Cái giọng the thé này đích thị là thái giám trong cung. Kẻ có thái giám theo hầu, ngoài hoàng thượng ra thì cũng chỉ có công chúa hoàng tử, hoàng hậu và các phi tần. Nói cách khác, nam tử áo tím này ngoài là con vua ra thì còn thân phận nào khác phù hợp với hắn hơn chứ” - Tử Chiêu nghĩ, gần như là khẳng định.
Trò chuyện thêm một hồi, mẫu thân kéo nàng dậy rồi cùng cáo lui về phòng trước, phụ thân cũng đứng lên hướng những người còn lại đi về phía thư phòng.
Trong thư phòng lúc này chỉ có 4 người là Mục Diệp Khang, Tử Hàm cùng 2 người Yến Lân. Vừa vào phòng, đợi Yến công tử ngồi xuống, Tử Hàm liền hành lễ: “Mục Tử Hàm tham kiến thái tử”. Yến Lân vội tiến lên đỡ lấy, nhíu mày nói: “Tử Hàm, ngươi và ta còn phải câu nệ như vậy? Đây là ngươi không coi ta là bằng hữu phải không?”. Dứt lời, Tử Hàm đứng thẳng người, cười sảng khoái: “Bằng hữu là bằng hữu nhưng lễ nghi quân thần vẫn phải đầy đủ. Trước mắt phụ thân, ta mà không hành lễ với ngươi, để xem ta làm sao còn sống mà bước ra khỏi căn phòng này”.
“Thì ra là cũng còn biết không sống được cơ đấy. Thái tử đừng dung túng nó, còn không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa” – Mục Diệp Khang hừ nhẹ rồi lại nói như trút giận: “Đấy ngươi xem, ngươi dạy Chiêu nhi ra cái dạng gì rồi. Cầm kì thi họa đều không hứng thú, khuê nữ nhà khác ngồi trong phòng đều là thêu thùa, đánh đàn, vẽ tranh, làm thơ,... Muội muội nhà ngươi lại ngồi trong phòng lau tới lau lui mấy cái loại binh khí ngươi đem về, chưa sáng bóng lên thì còn chưa dừng tay. Bình phong thì treo toàn roi da, đoạn côn. Trên tường thì không biết gác lên bao nhiêu đại đao, trường thương. Bình cổ thì đem ra cắm mấy thanh bảo kiếm. Còn mấy thứ nhỏ như ám khí, chủy thủ giấu ở đâu còn chưa biết”.
Thấy vẻ hậm hực của phụ thân, Tử Hàm tự động đứng ra xa mấy bước rồi lắc đầu nói: “Con không có dạy Chiêu nhi mấy thứ đó, rõ ràng là sở thích của nàng. Chẳng phải món binh khí đầu tiên mà Chiêu nhi thích lúc mới 1 tuổi là đoản kiếm của người đó sao? Người còn giả vờ không nhớ”. Mục Diệp Khang hừ lạnh, không nói thêm gì nữa mà lần này, lại là một giọng nói the thé: “Tiểu nha đầu mới 1 tuổi lại có hứng thú với Xích Nguyệt sao? Hiếm gặp hiếm gặp nha. Có thời gian phải ngó qua một chút” – vừa nói vừa chống tay lên cằm ra vẻ trầm ngâm.
“Từ công công không phải là muốn nhận thêm đồ đệ đó chứ?” – Tử Hàm khẽ rùng mình hỏi.
“Còn phải xem tố chất, ừm, phải xem tố chất” – Bộ dáng Từ công công vẫn còn đang suy tư.
Nghe vậy, Tử Hàm biến sắc nói lớn: “Không được, ta không thể để Chiêu nhi cho lão dạy dỗ được. Lão đã dạy ra hai kẻ biến thái A Lân và A Tang rồi. Ai biết lão tính dạy Chiêu nhi nhà ta thành cái dạng gì”.
Mục lão gia tức giận, giơ chân đạp Tử Hàm một cái, chỉ tay quát: “Ngươi hỗn xược”.
“Tử Hàm lo sợ cũng không sai đâu... Giữa ta và Tử Hàm vốn không câu nệ nhiều lễ nghi như vậy. Mục bá đừng nên tức giận. Mọi người đều ngồi cả đi. Hôm nay ta đến đây cũng là có chuyện muốn bàn bạc” – nãy giờ Yến Lân vẫn ngồi một chỗ, giọng điệu có chút mất tự nhiên.