- Trang chủ
- U Minh Trinh Thám
- Chương 166: Phó thác của Diệp Trọng
Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc
Hắn muốn giết ta. Minh Diệu toát hết mồ hôi lạnh, bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Minh Diệu nhìn cái hộp nhỏ màu xanh ở bên gối, Minh Diệu đột nhiên nghĩ đến, nếu mà cha muốn giết hắn, như vậy thì vì sao mà hắn không thể giết cha.
Hắn là cha của ta, loại chuyện này sao có thể xảy ra. Minh Diệu đứng lên, dùng nước lạnh rửa mặt của mình. Nhưng mà ngộ nhỡ thật thì sao? Người cha hòa nhã dễ gần ở trong lòng của Minh Diệu, đột nhiên đã biến thành quái vật lãnh huyết vì truy đuổi danh lợi mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Vì không cho loại chuyện này phát sinh, hay là mình cứ giết hắn trước, đề phòng vài năm sau hắn sẽ giết ta?
Minh Diệu cảm giác gần đây suy nghĩ của mình rất loạn. Vô luận là sự tình gì, luôn luôn sẽ nghĩ đến trường hợp xấu nhất. Dường như trong lòng của mình đang bị cái gì bóp méo.
Nơi này là một cái phòng nhỏ hẹp cho thuê. Sau khi Minh Diệu rời khỏi Tần gia, cũng không có cẩn thận tìm chỗ ở, mà tùy tiện tìm một chỗ ở tạm. Những thứ hắn lấy đi từ Tần gia cũng không nhiều lắm. Trừ bỏ quần áo ra, thì còn con chó nhỏ gọi là Tiểu Tuyết kia.
Đều là bởi vì hắn. Minh Diệu oán hận nghĩ lại, nếu không phải tại vì tên mập mạp chết bầm kia thì làm sao ta lại lưu lạc đến nước này. Nếu không phải cha hắn vì muốn tranh đoạt cái chức vị phó hội trưởng kia, thì làm sao ta lại bị đuổi ra khỏi nhà được.
Bọn họ đều đáng chết. Minh Diệu cảm giác có một cỗ tức giận nảy lên đến đỉnh đầu.
Cánh tay đang cầm lấy cái chậu, bởi vì dùng sức quá lớn, đã biến thành màu trắng.
Diệp Tiểu manh bị đánh thức vì thanh âm của Minh Diệu. Nàng cẩn thận nhìn Minh Diệu.
Gần đây Minh Diệu có chút kỳ quái, trên người luôn có thêm một cỗ tức giận, một cỗ oán hận, cái đó không giống như Minh Diệu lúc bình thường. Hắn đang bị làm sao vậy?
Minh Diệu gắt gao nhìn chằm chằm chính mình trong gương. Đôi hàm răng cắn chắt lại, đôi mắt không biết là vì thiếu ngủ hay là phẫn nộ mà đã tràn ngập tơ máu. Hắn cảm giác sắp không khống chế nổi chính mình.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập. Minh Diệu lặng đi một chút, hắn mới rời khỏi không được bao lâu, làm sao lại có người biết hắn ở nơi này. Là ai đến gõ cửa như vậy chứ?
Mở cửa, một người mà Minh Diệu không ngờ tới xuất hiện trước mặt của hắn. Một trung niên nhân sắc mặt tái nhợt, đứng ở trước cửa nhà Minh Diệu. Hai tấm Tiểu Hồ Tử rất chỉnh tề, chẳng qua bộ dáng có chút chật vật.
- Diệp đại ca?
- Có thể vào được không?
Nam nhân trung niên cười cười.
- Ta nghĩ cậu sẽ không ngay cả cốc nước cũng không cho ta đấy chứ.
Người tới là Diệp Trọng. Đối với việc Diệp Trọng sẽ tới tìm mình, Minh Diệu cực kỳ bất ngờ. Lại nói tiếp, nhìn qua thì tuổi thọ của Diệp Trọng cũng không kém Tần Khai bao nhiêu, hơn nữa Diệp Trọng cũng biết Tần Khai, quan hệ không thể nói là chặt chẽ, nhưng mà nếu gặp mặt thì cũng sẽ chào hỏi. Nhưng mà Diệp Trọng lại chơi rất thân với Minh Diệu, quan hệ của hai người cũng rất tốt. Cho nên Diệp Trọng luôn muốn Minh Diệu gọi hắn một tiếng đại ca. Lý do của hắn là như thế sẽ không cảm thấy mình đã già. Hơn nữa Diệp Trọng cũng đã từng cứu Minh Diệu một mạng, cho nên đối với Minh Diệu mà nói, Diệp Trọng không chỉ là một vị tiền bối chơi thân.
- Lão già, nói đùa sao?
Minh Diệu biết, nếu tính theo tuổi thọ thật sự, chỉ sợ Diệp Trọng cũng có thể xem như bằng vai lứa với ông nội của hắn. Tuổi thọ của nhân loại bình thường cũng chỉ là trăm năm ngắn ngủi. Dù có là người trường thọ thì cũng chỉ là một trăm mười tuổi thì hồn đã muốn về với đất rồi. Nhưng mà yêu thì lại bất đồng. Trăm năm đối với họ mà nói, chỉ sợ chính là một cái nháy mắt mà thôi. Diệp Trọng chưa từng đề cập qua rốt cuộc thì hắn bao nhiêu tuổi, Minh Diệu tự nhiên cũng không có hỏi.
Nhưng mà vì sao Diệp Trọng lại biến thành chật vật như vậy, Minh Diệu cũng có chút ngoài ý muốn. Ở trong ấn tượng của hắn, Diệp Trọng luôn có bộ dáng không nhanh không chậm, phong độ mười phần. Đây là là lần đầu tiên Minh Diệu chứng kiến bộ dáng này của Diệp Trọng.
- Diệp đại ca, đây rốt cục là…
Minh Diệu mời Diệp Trọng vào trong phòng, lại đột nhiên phát hiện ra, sau lưng của Diệp Trọng còn giấu một tiểu cô nương. Trong đôi mắt của tiểu cô nương kia còn mang theo một cỗ cảnh giác, đang đánh giá Minh Diệu.
- Một lời khó nói hết.
Diệp trọng ngồi ở trên ghế salon, một tay ôm tiểu cô nương trên đùi của mình.
- Ta xảy ra chút chuyện, cho nên cần cậu giúp đỡ.
Diệp Tiểu Manh ngây dại. Tiểu cô nương kia rõ ràng là bản thân. Mà người nam nhân trung niên kia, đúng là người nàng vốn cảm giác mình đã quên rồi, nhưng sẽ lại đột nhiên hiện ra trong đầu những lúc mình lơ đãng. Người nam nhân này, là cha của nàng.
Diệp Tiểu Manh lờ mờ nghĩ tới, ngày này mười năm trước, lần đầu tiên chính mình nhìn thấy Minh Diệu, dường như chính là cảnh tượng này.
- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tiểu cô nương này là ai?
Minh Diệu cảm giác, lần này Diệp Trọng tới có chút kỳ quái.
- Một ít chuyện phiền phức, cái đó không cần cậu hỗ trợ. Cái ta cần cậu hỗ trợ chính là cái này.
Diệp Trọng chỉ chỉ vào tiểu cô nương vẻ mặt cảnh giác đang ngồi ở trên đùi của mình.
- Đây là con gái của ta, tên là Diệp Tiểu Manh.
Diệp Trọng nhẹ nhàng sờ sờ đầu của tiểu cô nương, chỉ vào Minh Diệu.
- Gọi chú đi.
Tiểu cô nương không có mở miệng, vẫn mang theo bộ dáng cảnh giác kia, bộ dáng này khiến cho Minh Diệu cảm giác như một con động vật nhỏ bị kinh hãi. Dường như là gió thổi cỏ lay cũng có thể dọa cho nàng kinh sợ.
Chứng kiến con gái không có nói gì, Diệp Trọng cười cười.
- Nó sợ người lạ.
- Con gái của anh?
Minh Diệu cảm giác hôm nay Diệp Trọng đã để cho hắn tham gia giải đố, biến hắn thành một đầu mờ mịt.
- Con gái của anh không phải đã mười lăm tuổi rồi sao? Như thế nào lại…
- Ồ, kia là con lớn của ta, đây là đứa nhỏ.
Diệp Trọng cười cười.
- Con gái nhỏ? Làm sao từ trước đến nay anh cũng chưa từng nói qua?
- Không có cơ hội.
Biểu tình của Diệp Trọng trở nên có chút xấu hổ.
- Việc này trừ cậu và ta ra, không có người nào biết.
- Ồ, tôi hiểu rồi.
Minh Diệu lộ ra biểu tình tất cả mọi người đều là nam nhân, không cần phải nói nữa.
- Có chuyện gì vậy, làm sao anh lại biến thành bộ dáng này.
- Sự tình phức tạp.
Diệp Trọng khoát tay áo.
- Chuyện này cậu không giúp được, là chuyện vô cùng lớn, ta muốn chạy trốn.
- Không phải vậy chứ.
Lời này đã dọa Minh Diệu nhảy dựng lên.
- Làm lớn như vậy, chẳng lẽ anh đã giết chết lão đầu kia của hiệp hội sao?
- Đã từng nghĩ tới, nhưng mà chưa kịp làm.
Diệp Trọng thở dài.
- Thứ duy nhất ta không yên tâm hiện tại chính là nàng.
Diệp Trọng chỉ chỉ vào tiểu cô nương đang ngồi ở trên chân của mình.
- Người khác ta không tin được, cho nên đành phải tìm cậu.
- Được, không có vấn đề.
Minh Diệu gật gật đầu.
- Muốn tôi làm cái gì? Có phải là muốn tôi tìm người nhà tới hỗ trợ?
- Không cần.
Diệp Trọng lắc lắc đầu.
- Chuyện của cậu ta cũng biết, chỉ sợ bây giờ cậu cũng không thể giúp tôi được cái gì.
Minh Diệu trầm mặc. Đúng vậy mất đi năng lực, lại bị đuổi ra khỏi nhà, những việc hắn có thể làm bây giờ cũng rất ít. Trông trẻ, loại chuyện tình này dường như thích hợp với hắn.
- Đều là bởi vì hắn…
Minh Diệu nắm chặt tay, mạnh mẽ nắm chặt tay.
- Chừng nào thì anh trở về?
Minh Diệu cúi đầu mở miệng hỏi.
- Ta cũng không biết.
Diệp Trọng thở dài
- Có lẽ là không về được.
Diệp Tiểu Manh nhìn nam nhân xa lạ và quen thuộc trước mắt này. Trong lòng có cảm giác nói không lên lời. Nhưng mà hắn, lại từ bỏ nàng và mẹ của nàng. Đợi cho đến khi hai mẹ con nàng vừa mới dàn xếp được mọi thứ thì ngươi nam nhân này lại xuất hiện. Khi hắn cười híp mắt xuất hiện ở trước mặt Diệp Tiểu Manh, Diệp Tiểu Manh đã từng rất cao hứng, rốt cuộc thì nàng cũng có cha. Nhưng mà cái loại cuộc sống hạnh phúc này cũng không kéo dài được bao lâu. Mẹ của nàng sinh bệnh mà qua đời. Diệp Tiểu Manh lại biến thành đứa trẻ mồ côi. Nam nhân này tự xưng là cha của nàng, nhưng lại không hề làm tròn trách nhiệm của một người cha. So sánh ra thì Diệp Tiểu Manh vẫn gần gũi với mẹ của mình hơn. Có đôi khi Diệp Tiểu Manh cũng từng nghĩ tới, nếu mà người nam nhân này không xuất hiện, có thể mẹ của mình sẽ luôn sống hạnh phúc. Mà nàng sinh sống với cha không được bao lâu, người nam nhân này lại đem nàng ném cho Minh Diệu rồi đi mất. Mà lần mất tích này là gần hai mươi năm, một chút tin tức cũng hoàn toàn không có. Diệp Tiểu Manh gần như quên mất là mình còn có một người cha như vậy. Nhưng mà ở một vài thời điểm, trong lúc mình lơ đãng, thì hình bóng kia sẽ hiện lên ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ của nàng. Khiến cho nàng nhớ rõ còn có một người như thế tồn tại.
Mà bây giờ, người nam nhân này lại ném chính mình cho Minh Diệu, vừa đi đã là không trở về. Không thể phủ nhận, Minh Diệu làm tốt lắm. Làm cha, bạn bè, bạn chơi, các loại người Minh Diệu đều làm rất khá. Nhưng mà người nam nhân kia lại là cha của nàng, trong thân thể hai người bọn họ đều có chung dòng máu. Hắn có tư cách gì mà ném nàng lại cho Minh Diệu. Còn chính mình lại vung tay chạy mất. Một loại oán hận bị ném bỏ chậm rãi tỏa ra từ trong lòng Diệp Tiểu Manh, chậm rãi lấp đầy cả người nàng.
- Người có thể tin được, chỉ sợ chỉ có cậu.
Diệp Trọng nghiêm túc nói.
- Chuyện của ta rất quan trọng, ta không thể nói quá nhiều được, bởi vì phạm vi liên lụy rất lớn. Mà đứa con gái này của ta vẫn còn quá nhỏ. Không có ai chăm lo, ta chỉ có thể phó thác cho cậu.
- Vậy con gái lớn của anh đâu?
Minh Diệu cau mày.
- Nó? Yên tâm nó sẽ rất an toàn.
Diệp Trọng cười cười.
- Nhưng mà Diệp Tiểu Manh tồn tại, không có người nào biết.
- Được rồi.
Minh Diệu gật gật đầu.
- Tôi sẽ chiếu cố tốt cho nàng, cho đến khi anh trở về.
- Ta có thể sẽ trở về, cũng có thể sẽ không trở về.
Diệp Trọng thở dài.
- Bây giờ cậu trở nên như thế này, ta cũng có chút bận tâm. Dường như cha của cậu đã biến thành một quái vật tham lam quyền lực rồi.
- Anh cũng cho là như vậy sao?
Minh Diệu cúi đầu.
- Đầu của tôi không biết làm sao vậy, mấy ngày nay luôn sẽ nảy ra một ít ý niệm đáng sợ trong đầu, tôi hoài nghi có phải mình điên rồi hay không?
- Trước khi ta đi, có thể giúp cậu làm một chuyện.
Khóe miệng Diệp Trọng hơi nhếch lên.
- Hiện tại cậu biến thành cái dạng này, không quyền không thế, lại không có lực, ta cũng rất sợ cậu sẽ không thể trông nom tốt cho con gái của tôi. Ta sẽ giúp cậu, đòi lại vài thứ.
Diệp Trọng giơ chân đá con chó nhỏ Tiểu Tuyết đang ở một bên không ngừng cắn xé ống quần của mình. Đây là phương pháp duy nhất mà bây giờ Diệp Tiểu Manh có thể làm được để trút căm phẫn.
- Làm như thế nào?
Minh Diệu ngẩng đầu lên, trong mắt che kín tơ máu.
- Giết hắn, cậu sẽ là gia chủ Tần gia.
Diệp Trọng tươi cười khiến cho Minh Diệu giật mình một cái.
- Hắn là cha tôi.
Minh Diệu cau mày.
- Vậy thì thế nào?
Lông mi của Diệp Trọng nhíu lại.
- Vì quyền lực mà hắn từ bỏ ngươi, đó là báo ứng của hắn.
- Vậy là tốt rồi.
Minh Diệu thở phào một cái.
- Tôi còn thật sự lo lắng là tôi đã điên rồi. Nhưng hoàn hảo là không có.
- Cha ta là nhân loại, anh cũng biết?
Minh Diệu cười cười.
- Ngươi không phải Diệp Trọng, hắn không bao giờ giết nhân loại.
- Cậu đang nói cái gì?
Diệp Trọng cau mày.
- Không phải là cậu điên rồi chứ, ngay cả ta mà cũng không nhận ra.
- Ta nhận ra, đương nhiên ta nhận ra.
Minh Diệu cười cười, cười đến thật nhẹ nhàng.
- Hai này nay ta đều có chút muốn làm rõ ràng, rốt cuộc đây là ảo giác hay là sự thật. Phải biết rằng tất cả những chuyện này đều rất chân thực. Dù cho ta tự nhủ với lòng mình như thế nào, đây là những chuyện tình đã sớm phát sinh ra, nên không thể nào phát sinh một lần nữa. Nhưng mà cái loại cảm xúc này, thị giác, khứu giác, thính giác, quá mức chân thật, ta không thể không tin được. Ta bắt đầu càng ngày càng không thể phân biệt rõ ảo ảnh hay thực tế, nhưng mà hoàn hảo là ngươi đã đến rồi.
Minh Diệu tự giễu cười cười.
- Ta như vậy cũng xứng đáng, tiểu thuyết trọng sinh ta cũng đã đọc nhiều, đều có chút tin tưởng thật sự sẽ trọng sinh.
Diệp Tiểu Manh đang xé cái ống quần của Diệp Trọng cũng ngừng lại. Làm sao vậy? Đây là tình huống gì? Ảo cảnh?
- Vẫn không rõ sao?
Minh Diệu cười ôm lấy Diệp Tiểu Manh đang sững sờ ở trên mặt đất.
- Tất cả chuyện này đều là giả, thời gian, không gian đều là giả.
- Minh Diệu chỉ chỉ Diệp Tiểu Manh không có động đậy gì đang ngồi ở trên đùi Diệp Trọng.
- Thấy một cô bé giống mình như vậy, chẳng lẽ cô còn chưa rõ sao? Có trọng sinh hay là xuyên việt cũng sẽ không gặp được chính mình.
Con chó ôm trong tay biến thành Diệp Tiểu Manh, trên mặt Minh Diệu mỉm cười nhìn Diệp Trọng có sắc mặt ngày càng khó coi đang ngồi ở trên ghế.
- Cái ảo cảnh này, dường như có thể mở rộng oán khí vô hạn ở trong lòng chúng ta.
Đích xác, những thứ trước kia đều rất hoàn mỹ, rất chân thực, cùng với những chuyện tình đã xảy ra trước kia giống nhau như đúc. Khi đó, đích xác trong lòng ta cũng từng có oán khí, nhưng mà tuyệt đối sẽ không đến nông nỗi có cái loại tâm lý biến thái này. Ta nghĩ những thứ trước kia hết thảy đều là ngươi bắt chước theo trí nhớ của ta mà tạo thành. Thật sự là rất tuyệt. Ta muốn cảm tạ ngươi, đã để cho ta được trải nghiệm lại hết thảy những chuyện này. Đối với ta mà nói, đoạn trí nhớ này có ý nghĩ cực quan trọng, đó là bước ngoặt nhân sinh của ta.
- Muốn biết tại sao ta nhìn ra sơ hở của tất cả chuyện này không?
Minh Diệu nở nụ cười.
- Đôi mắt của ta không thấy đau, một chút khó chịu cũng đều không cảm thấy. Khi đó, đôi mắt của ta đau tới mức không mở được ra. Hơn nữa có một chuyện rất quan trọng mà ngươi không biết.
Minh Diệu cười đến rất vui vẻ.
- Diệp Trọng không giết người, chỉ cần là nhân loại, hắn đều lưu lại tính mạng. Đây là điều hắn đã hứa với mẹ của Diệp Tiểu Manh, mà chuyện này là ta mới biết được cách đây không lâu.