- Trang chủ
- Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi
- Chương 19: Rời đi lần nữa
Tác giả: Thành Trân Trân
Vốn dĩ Lam U Niệm đã làm tốt việc chuẩn bị bị thương, nhưng không nghĩ tới nam nhân đối diện đột nhiên thu hồi chưởng phong, Lam U Niệm hiểu rất rõ nếu tùy tiện thu hồi chưởng phong sẽ rất nguy hiểm, nàng không hiểu tại sao nam nhân này phải làm như vậy.
Một đôi mắt đen trong veo nhìn về phía nam nhân đối diện, nói là nam nhân, không bằng nói là nam tử chỉ vừa hai mươi. Dáng người thẳng tắp như trúc, giống như quỳnh dao ngọc thụ, phong thần tuấn lãng, chính diện đối mặt với nàng, dưới ánh trăng cặp mắt kia dường như lóe ra màu tím, ánh mắt mị hoặc và thâm trầm, thật sâu nhìn nàng.
Lam U Niệm cảm thấy mình cũng không quen biết nam nhân vừa nguy hiểm vừa cường đại này, nam nhân như vậy rất đáng để người ta suy nghĩ sâu xa, nhưng lúc này Lam U Niệm lại muốn rời đi lập tức, nam nhân này quá nguy hiểm, nàng luôn có cảm giác bị người nhìn chằm chằm.
Vung lụa trắng về phía nam nhân mặc áo bào đen, Lam U Niệm cùng Lam Nhận, Lam Phong nhanh chóng bay xuống núi.
Phong Dực Hiên thấy động tác của Lam U Niệm sao có thể không rõ suy nghĩ của nàng, hắn tìm tiểu nha đầu này ba năm, ba năm tìm kiếm ông trời cũng để hắn gặp lại nàng, bây giờ gặp mặt lần nữa sao hắn có thể buông nàng ra?
Tránh thoát công kích từ lụa trắng, Phong Dực Hiên duỗi cánh tay muốn túm lấy tiểu nha đầu muốn chạy tới bên cạnh mình, nhưng lúc này Phong Dực Hiên không chỉ bị thương, hơn nữa ra tay còn khắp nơi cẩn thận rất sợ làm bị thương tiểu nha đầu kia.
Kết quả chính là Phong Dực Hiên không có bắt được Lam U Niệm, chỉ là khi ứng phó lấy được khăn tay Lam U Niệm luôn mang theo bên mình, nữ hài đảo loạn trái tim hắn lại một lần nữa biến mất trước mắt hắn.
Ám Nhất và Ám Nhị mở to hai mắt nhìn chủ tử mình, trời sắp đổ mưa máu sao? Chủ tử anh minh thần võ, người sống chớ lại gần của bọn họ làm sao thế này?
“Chủ tử, vết thương của ngài...” Ám Nhất đỡ Ám Nhị lo lắng hỏi.
“Không sao!” Phong Dực Hiên nắm chặt khăn tay màu trắng trong tay, ở dưới bóng đêm có thể nhìn thấy hào quang màu xanh lục tản ra từ đóa hoa màu đỏ kỳ dị duy mỹ. Phong Dực Hiên ngửi khăn tay, phía trên có mùi thơm tươi mát và ngọt ngào, giống như mùi vị ba năm trước đây trên người cô bé.
“Chủ, chủ, chủ, chủ tử, sao, sao có thể?” Ám Nhị nhìn thấy động tác càn rỡ của chủ tử, kinh hãi đến mức nói không lưu loát.
Ám Nhất cũng bị động tác của chủ tử nhà mình dọa sợ đầu óc mơ màng, tại sao chủ tử lại trở nên kỳ quái? Ôi? Tại sao ta lại nói như vậy nhỉ?... Đột nhiên trong đầu Ám Nhất chợt lóe qua chuyện ba năm trước, còn có bức họa kia, còn có tiểu cô nương vừa mới gặp, chẳng trách được lại có cảm giác rất quen thuộc, đó không phải nữ hài mà mấy năm gần đây chủ tử muốn thuộc hạ tìm kiếm sao? Không thể trách Ám Nhất kém cỏi, mà là đã qua ba năm, Lam U Niệm càng lớn càng tuyệt mỹ, khí chất cũng giống như tiên tử, quả thực không thể nhận thức.
“Chủ tử, vị cô nương kia chính là người chủ tử nhiều năm tìm kiếm, có cần thuộc hạ lập tức tìm kiếm không?” Ám Nhất thu hồi ý nghĩ trong lòng, nhìn vị chủ tử đã không còn bình thường của mình hỏi.
Ám Nhị đưa tay gõ gõ cằm mình, hóa ra tiểu cô nương vừa rồi chính là người mà chủ tử tìm kiếm nhiều năm qua, quả nhiên không hổ là người chủ tử muốn tìm, thật sự đủ lợi hại và thần bí.
Ba năm trước đây, chủ tử điều động tất cả thủ hạ trong thế lực, bất luận là bên ngoài hay là thầm kín nhận được một mệnh lệnh, tìm kiếm một nữ hài, hơn nữa còn không thể kinh động không thể tổn thương, phát hiện lập tức đến báo. Ba năm nay chủ tử chưa bao giờ buông tha, Ám Nhị biết tiểu cô nương kia đã cứu chủ tử một mạng, nhưng chủ tử nhớ nhung một nữ hài như thế khiến tất cả thuộc hạ đều giật mình. Ba năm qua không phải là không có thu hoạch gì, bọn họ đã từng phát hiện tung tích nữ hài, nhưng mỗi khi tìm đến thì nữ hài đã rời đi, bây giờ cũng dùng phương thức đặc biệt như thế này gặp lại nữ hài.
“Ừ, tìm!” Phong Dực Hiên cẩn thận cất kỹ khăn tay vào lòng ngực, Ám Nhất và Ám Nhị lập tức cúi đầu xuống, thật sự không đành lòng nhìn thẳng bộ dạng hiện giờ của chủ tử, chủ tử, bệnh thích sạch sẽ của ngài đâu rồi?