- Trang chủ
- Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi
- Chương 13: Lam Nhận
Tác giả: Thành Trân Trân
Edit: Bộ Yến Tử -
Lam U Niệm vừa đi vừa nghỉ ngơi cuối cùng đi tới thành trấn gần nhất bên ngoài Y Cốc - - thành Lạc Nhật.
Cửa hàng hai bên đường phố mọc lên như rừng, ánh chiều tà hoàng hôn nhàn nhạt chiếu xuống mái ngói đỏ hoặc là màu sắc đẹp mắt bên trên mái cong lầu các, làm cho cảnh đêm phồn thịnh ở thành Lạc Nhật tăng thêm vài phần mông lung và ý thơ.
Đây là lần đầu tiên Lam U Niệm nhìn thấy diện mạo thế giới cổ đại, dường như có chút giống kiến trúc Trung Quốc cổ đại, nhưng có một chỗ không giống chính là thế giới này thực sự tồn tại khinh công, nội công trong các tiểu thuyết kiếm hiệp mới có.
Lam U Niệm cần xây dựng thế lực cho riêng mình, mà Lam U Niệm hiện tại có rất nhiều ý tưởng mới từ thế kỷ hai mươi mốt, như vậy nàng có thể bắt đầu từ việc buôn bán, nắm chặt mạch máu kinh tế mới có thể khống chế vận mệnh của mình, cho dù ở đâu, tiền tài đều là thứ không thể thiếu.
Hiện tại nàng cần có nhất chính là thuộc hạ có thể dùng, nhưng chuyện này không thể nóng vội, may mắn hiện tại nàng chỉ có mười tuổi, rất nhiều chuyện có thể từ từ làm.
"Đánh hắn!"
"Đánh gãy chân hắn đi."
"Đánh chết đứa con hoang này."
Khi Lam U Niệm đi ngang qua ngõ nhỏ của một dãy nhà, nghe được bên trong truyền ra tiếng đánh đập và chửi rủa, phi thân bay về phía đầu tường ở ngõ nhỏ, Lam U Niệm nhìn thấy chuyện xảy ra bên dưới.
Đều là một ít hài tử, ít nhất ở trong mắt Lam U Niệm vẫn là hài tử, có mấy tên nam hài cường tráng khoảng mười bốn mười lăm tuổi đang đánh đá một nam hài mới mười hai tuổi té trên mặt đất, Lam U Niệm ở bên cạnh vừa quan sát vừa nghe những lời chửi rủa.
Lam U Niệm còn phát hiện mỗi lần những nam hài kia mắng nam hài nằm dưới đất là "Con hoang", nam hài nằm dưới đất sẽ lộ ra ánh mắt hung ác giống như chó săn, sự thù hận trong mắt làm cho Lam U Niệm rất yêu thích, nàng thích nhất là những người không chịu thua hơn nữa còn rất quật cường.
Trong quá trình bị đánh đập, mặc dù nam hài cũng nhiều lần muốn phản kích và chạy trốn, nhưng bất đắc dĩ mỗi lần đều không thành công, nhưng cho dù là vậy, dường như nam hài cũng không có buông tha ý nghĩ chạy trốn.
Lá gan đám nam hài càng lúc càng lớn, có một nam hài nhặt viên gạch lên đập vào đầu nam hài, một đập này mà không chết cũng sẽ mất đi nửa cái mạng.
Đôi mắt nam hài khép cũng không có khép, mở to hai mắt nhìn những người đang bắt nạt mình, trong mắt lóe lên tuyệt vọng nhưng không thể tránh được mắt Lam U Niệm.
Khi viên gạch trong tay nam hài chuẩn bị nện xuống, Lam U Niệm duỗi ra một dải lụa trắng cản lại động tác của nam hài.
"Cút!" Thanh âm lạnh như băng vang lên, Lam U Niệm đứng ở trước người nam hài quát lớn với đám nam hài còn lại.
Vốn dĩ mấy nam hài bị thân thủ của Lam U Niệm làm cho sợ hết hồn, nhưng nhìn kỹ lại thì ra là tiểu nữ hài còn nhỏ hơn bọn họ, lá gan càng lớn hơn, đưa tay chuẩn bị đánh Lam U Niệm. Lam U Niệm không thèm nhìn đám nam hài này, quay người lại nhìn về phía nam hài té dưới đất.
"Cẩn thận!" Nam hài nằm trên đất nhìn sau lưng Lam U Niệm cả kinh kêu lên, nhưng càng làm cho hắn hoảng sợ chính là những nam hài đó còn chưa kịp đụng tới Lam U Niệm đã té xuống đất không dậy nổi.
"Ngươi tên là gì?" Lam U Niệm hỏi nam hài té trên mặt đất.
Nam hài này vô cùng nhỏ gầy, xem ra rất suy nhược, đường nét gương mặt vừa phải đoan chính, tương đối thanh tú, còn có một cái mũi ưng. Tóc dài màu nâu sẫm cực kỳ thấp, che lại hơn phân nửa cái trán. Một đôi mắt vừa to vừa đen, làm cho người ta thấy yêu thích, nhưng lúc nổi giận lại lóe ra vẻ mặt hung ác căm hận nhất, bộc lộ bộ mặt hung ác.
"Ta không có tên." Lúc nam hài nói mình không có tên dường như tâm tình vô cùng sa sút.
"Đồng ý đi theo ta không?" Lam U Niệm duỗi ra bàn tay rất nhỏ nhưng trắng nõn giống như bạch ngọc.
Nam hài nhìn bàn tay duỗi ra trước mặt mình, giống như nhìn thấy tương lai, nhưng khi nhìn thấy bàn tay đen sì và vô cùng bẩn thỉu của mình lại cúi đầu. Lam U Niệm không có thúc giục, nam hài giơ tay mình lên hung hăng xoa xoa trên bộ y phục bẩn thỉu, sau đó đặt tay vào trong tay Lam U Niệm, ánh mắt kiên định nói: "Được!"
"Sau này ngươi cứ đi theo ta, ngươi tên là Lam Nhận." Giọng nói Lam U Niệm vang lên, nàng cần một cây đao, có thể vì nàng vượt mọi chông gai đao kiếm.
"Lam Nhận tham kiến tiểu thư." Tay Lam Nhận còn đặt ở trong tay Lam U Niệm, hắn quỳ trên mặt đất cung kính nói, nữ hài này chính là cứu tinh của hắn, là chủ tử của hắn, hắn không còn là con hoang người người chán ghét, hắn cũng có tên cho riêng mình, hắn tên là Lam Nhận.