- Trang chủ
- Trần Tam Lang
- ChÆ°Æ¡ng 6
Tác giả:
Hứa Thiên Tứ không kiá»m được liếm móng vuốt của mình má»™t chút, rồi má»›i lại há»i, “NgÆ°Æ¡i còn muốn gì không? Sá»›m nói để ta còn là m a, bằng không đợi đến lúc ta bị cữu công bắt vá» giam lại, thì ngÆ°Æ¡i có muốn nói cÅ©ng không gặp được ta đâu.â€
Trần Tam Lang nhÃu mà y, hắn chá»™t dạ ho khan hai tiếng, xoay ngÆ°á»i nhăn nhó nói, “ Kỳ tháºt cÅ©ng không sao đâu......â€
Hắn Ä‘á»™t nhiên nhá»› tá»›i lá»i lão bà bà kia nói, nghe bảo tiá»n bạc y giấu trong nhà đá»u đã bị cÆ°á»›p Ä‘i, váºy từ nay y phải sống là m sao?
Tháºt ra hắn có thể “váºn chuyển†chút và ng bạc châu báu từ nÆ¡i khác đến, nhÆ°ng Ä‘iá»u nà y có thể khiến Trần Tam Lang gặp tai há»a không?
Trần Tam Lang nhìn hắn, lại nhìn cái kén mà u xanh tối, giống nhÆ° quyết định hạ quyết tâm gì, Ä‘á»™t nhiên đứng lên, Hứa Thiên Tứ bị khà thế của y là m hoảng sợ, tim bùm bùm Ä‘áºp trong ngá»±c.
Trần Tam Lang nhìn hắn một cái, rồi không nói tiếng nà o đi ra ngoà i.
Hứa Thiên Tứ chỉ thiếu nÆ°á»›c té ngã, hắn thở phì phì nghÄ©, tháºt là , cho dù bị câm thì sao không biết Ä‘Æ°á»ng ra dấu cho ta a?
Hứa Thiên Tứ cắn cái Ä‘uôi, tháºp phần bất mãn than thở, lần nà o cÅ©ng quăng ta má»™t mình ở trong nà y.
Hồi lâu sau, Trần Tam Lang lại vỠđây bế hắn đi ra ngoà i, Hứa Thiên Tứ hơi có chút thụ sủng nhược kinh.
Ban nãy Trần Tam Lang bá»c hắn lại rồi má»›i ôm hắn và o trong phòng, hắn có thể ngầm hiểu, là sợ ngÆ°á»i khác nhìn thấy hắn, dù sao thứ hồ ly nên bắt là gà chứ không phải cà nh cây.
Bất quá khi hắn ngá»i được mùi hÆ°Æ¡ng, liá»n hiểu ý của y.
Thì ra là đã đến giỠcơm.
DÆ°á»ng nhÆ° Trần Tam Lang hÆ¡i mệt, nhÆ°ng y cÅ©ng chÆ°ng trứng gà cho hắn ăn, bản thân y lại ăn cÆ¡m trắng và chút rau khô.
Thấy trứng gà , Hứa Thiên Tứ vui mừng cong Ä‘uôi, mấy ngà y nay hắn Ä‘á»u ở trong núi, toà n ăn lung tung chỉ cầu nhét đầy bụng.
Nay Ä‘á»™t nhiên nhìn thấy má»™t bát trứng gà ngon là nh nhÆ° váºy, hắn liá»n cảm thấy giống nhÆ° Ä‘ang nằm mÆ¡.
Trần Tam Lang đã cầm Ä‘Å©a, thấy hắn ngây ngốc không cá» Ä‘á»™ng, liá»n gõ gõ bát, ý bảo hắn cứ thoải mái ăn Ä‘i.
Hứa Thiên Tứ nhìn cÆ¡m trắng trong bát Trần Tam Lang, lại nhìn trứng gà trong bát mình, do dá»± hồi lâu, cuối cùng chia trứng trong bát ra, chÃnh mình chỉ lấy má»™t phần nhá», còn lại đổ hết lên bát rau giữa bà n, nhá» giá»ng nói, “NgÆ°Æ¡i cÅ©ng ăn má»™t chút a.â€
Trần Tam Lang không nhịn được báºt cÆ°á»i, nhÆ°ng vẫn lắc đầu, tá» vẻ không cần.
Hứa Thiên Tứ trừng mắt nhìn, không kiá»m được há»i, “NgÆ°Æ¡i tháºt sá»± không cần? Mùi trứng rất thÆ¡m đó a!â€
Trần Tam Lang vẫn lắc đầu, rồi mới vùi đầu ăn cơm trắng trong bát, không hỠnhìn hắn.
Thế là Hứa Thiên Tứ hắc hắc ngây ngô cÆ°á»i, đắc ý ngâm nga má»™t giai Ä‘iệu từng nghe sÆ¡n ca hót trong há»ng, mỹ mãn ăn sạch cả bát trứng gà .
Trần Tam Lang cháºm rãi ăn cÆ¡m trắng, ánh mắt không biết dừng ở đâu, tá»±a hồ có tâm sá»± gì.
Sau khi Hứa Thiên Tứ ăn xong, nhìn cái bát không bị mình ăn sạch sẽ, Ä‘á»™t nhiên nhá»› tá»›i má»™t việc quan trá»ng hÆ¡n, liá»n kêu to má»™t tiếng.
Trần Tam Lang bị hắn là m giáºt mình, Ä‘Å©a cầm trên tay suýt rÆ¡i xuống bà n.
Hứa Thiên Tứ chá»™t dạ nhìn Trần Tam Lang, ngượng ngùng há»i, “Nhà ngÆ°Æ¡i bị trá»™m Ä‘á»™t nháºp đúng không? Sao còn chÆ°ng trứng cho ta ăn? NgÆ°Æ¡i chỉ ăn cÆ¡m trắng cÅ©ng vì không có tiá»n đúng không?â€
Trần Tam Lang không biết nên khóc hay cÆ°á»i nhìn hắn, vẫn lắc đầu.
Hứa Thiên Tứ hoang mang rối loạn nói, “NgÆ°Æ¡i không được gạt ta, rõ rà ng ta nghe lão bà bà kia nói......â€
Trần Tam Lang nở nụ cÆ°á»i, buông Ä‘Å©a xuống, là m ra tÆ° thế cầm tiá»n, sau đó tay ấy nắm lại, đặt lên bà n, tay kia thì là m tÆ° thế nắm váºt gì. Cuối cùng má»›i giả nhÆ° Ä‘ang sá» túi tiá»n trong ngá»±c, lấy ngón tay giả là m đồng tiá»n, tay kia nắm lại thà nh hình cái chén, rồi má»›i chá»›p mắt “tiá»n†đã biến mất.
(Ä‘oạn nà y cÆ¡ bản biểu lá»™ việc tháºt ra không có trá»™m, Trần Tam Lang Ä‘á» phòng có trá»™m nên đã tá»± trá»™m tiá»n của mình trÆ°á»›c khi kẻ trá»™m kịp đến nhà ^^)
Hứa Thiên Tứ há to miệng, trợn mắt nhìn, nói, “NgÆ°Æ¡i... NgÆ°Æ¡i giấu tiá»n nhÆ° váºy?â€
Quả thá»±c tháºt giống nhÆ° hồ ly, bắt được con mồi sau đó giấu Ä‘i.
Trần Tam Lang gáºt gáºt đầu, Hứa Thiên Tứ ngây ngÆ°á»i má»™t lát, rồi má»›i buồn bá»±c nói, “NgÆ°Æ¡i so vá»›i ta cà ng giống hồ ly hÆ¡n.â€
Trong mắt Trần Tam Lang lúc nà y má»›i tháºt sá»± có ý cÆ°á»i, Hứa Thiên Tứ cÅ©ng không biết vì sao, nhÆ°ng hắn đột nhiên rất muốn há»i ngÆ°á»i nà y, há»i y có còn ghi háºn việc kia không, nhÆ°ng khi lá»i nói đã đến bên miệng, hắn lại sợ hãi, ho khan ná»a ngà y, lá»i nói ra lại là , “ Trần Tam Lang, trÆ°á»›c kia ngÆ°Æ¡i đã từng gặp mẫu hồ ly trong núi chÆ°a?â€
Trần Tam Lang có chút khó hiểu nhìn hắn, cháºm rãi lắc đầu.
Hứa Thiên Tứ cÆ°á»i hắc hắc, liá»n nói vá» sá»± tÃch đám mẫu hồ vá»›i y.
Nói có má»™t lần có má»™t mẫu hồ ly coi trá»ng ngÆ°á»i Ä‘á»c sách, ná»a đêm Ä‘i giặt quần áo cho thÆ° sinh kia, kết quả vụng vá» háºu Ä‘áºu thế nà o, giặt rách cả bá»™ xiêm y đáng giá nhất của ngÆ°á»i đó.
Trần Tam Lang nhìn hắn, ý vị thâm trÆ°á»ng gáºt gáºt đầu.
Hứa Thiên Tứ thấy ánh mắt nà y của y, trong lòng liá»n sợ hãi, cẩn tháºn nghÄ© lại, không đúng, sao ta có thể kể cho hắn loại chuyện nà y, hắn nhất định sẽ cảm thấy loà i hồ ly chúng ta Ä‘á»u tháºt ngu ngốc.
Hứa Thiên Tứ nghÄ© đến đây, liá»n ho khan hai tiếng, nghÄ© phải nói cho ngÆ°Æ¡i biết sá»± lợi hại của hồ tá»™c nhà ta, liá»n nói, “Ta kể cho ngÆ°Æ¡i má»™t chút vá» Thiên HÆ°Æ¡ng tá»·, ở chá»— chúng ta nà ng được coi nhÆ° mẫu hồ ly cao thâm khó lÆ°á»ng, thông minh xinh đẹp, ngÆ°Æ¡i có biết nà ng tổng cá»™ng đã xuất giá bao nhiêu lần không?â€
Hứa Thiên Tứ cÆ°á»i hắc hắc, giÆ¡ lên hai chân trÆ°á»›c, hoa hoa chân vá»›i Trần Tam Lang, rồi má»›i đắc ý vô cùng nói, “ Nà ng rất lợi hại đó! Trong phạm vi trăm dặm nà ng là mẫu hồ ly số má»™t số hai, bao kẻ Ä‘i cầu cữu công muốn lấy được Thiên HÆ°Æ¡ng tá»· má»™t lần!â€
Trần Tam Lang tá»±a hồ bị móng vuốt không ngừng vung của hắn dá»a, ho khan hai tiếng, rồi rót trà uống.
Hứa Thiên Tứ cà ng hoa chân múa tay vui sÆ°á»›ng, hứng trà bừng bừng tiếp tục nói, “Có lần nà ng tắm giữa sông, bị má»™t kẻ đốn củi nhìn thấy, ngÆ°á»i đó cÅ©ng tháºt ngốc, dám không để ý chết sống muốn cưỡng bức Thiên HÆ°Æ¡ng tá»·. Hắc hắc, hắn đâu hiểu được sá»± lợi hại của Thiên HÆ°Æ¡ng tá»·, kết quả má»›i qua má»™t lần đã chỉ còn thừa lại bá»™ bạch cốt bên sông.â€
Trần Tam Lang sững sá», chén trà đã rá»—ng trên tay cÅ©ng không buông xuống, chỉ cứng Ä‘á» nhìn hắn.
Trong lòng Hứa Thiên Tứ! má»™t tiếng, háºn không thể cắn đứt lưỡi mình, thầm mắng bản thân, sao cà ng lúc cà ng không nói ra chá»— hảo của hồ ly thế nà y?
Hứa Thiên Tứ vá»™i và ng giải thÃch vá»›i Trần Tam Lang, “Hắn nổi sắc tâm, không thể trách Thiên HÆ°Æ¡ng tá»· vì lấy mạng hắn. Lần đó ta Ä‘em hết nguyên khà cho ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i sẽ sống lâu hÆ¡n bất kì thôn dân nà o, ngÆ°Æ¡i không cần sợ hãi!â€
Kỳ tháºt Hứa Thiên Tứ cÅ©ng không biết có đúng váºy không, nhÆ°ng hắn nhất thá»i nóng vá»™i, sợ Trần Tam Lang đối hắn lại sinh khúc mắc, nhất thá»i không nghÄ© đã nói ra miệng.
Sắc mặt Trần Tam Lang rất khó xem, chiếc Ä‘Å©a trong tay “ba†má»™t tiếng rÆ¡i trên bà n, tim Hứa Thiên Tứ bị dá»a nhảy dá»±ng, không tá»± chủ lui và i bÆ°á»›c.
Trần Tam Lang nhìn hắn nhÆ° váºy, nhịn nhẫn, cháºm rãi thở ra má»™t hÆ¡i, cuối cùng lại cầm Ä‘Å©a lên, vừa muốn tiếp tục ăn cÆ¡m, Hứa Thiên Tứ lại Ä‘ang rầu rÄ©, nhất thá»i không nhịn được, cÅ©ng rất ủy khuất nói, “Ta không phải cố ý, ngÆ°Æ¡i không cần tức giáºn.â€
Không nói còn tốt hÆ¡n, Trần Tam Lang liá»n cả cÆ¡m còn lại trong bát cÅ©ng không ăn, mặt âm trầm trá»±c tiếp thu dá»n bát Ä‘Å©a, chỉ chỉ cá»a cho hắn, rồi má»›i bá» Ä‘i bá» hắn má»™t mình ngồi cạnh bà n.
Tim Hứa Thiên Tứ nhÆ° rá»›t xuống, cảm thấy giống nhÆ° Ä‘á»™t nhiên bị ngÆ°á»i dùng chú thi thuáºt đông cứng, cả ngÆ°á»i Ä‘á»u không thể Ä‘á»™ng Ä‘áºy, chỉ có thể trÆ¡ mắt nhìn Trần Tam Lang Ä‘Æ°a lÆ°ng vá» phÃa hắn đóng cá»a lại.
Thế nà y má»›i thá»±c là há»a từ miệng mà ra, nếu hắn không nhắc tá»›i việc đó, hẳn Trần Tam Lang còn có thể tiếp tục nghe hắn kể chuyện xấu của đám mẫu hồ ly, đôi lúc cÆ°á»i cÆ°á»i.
Äiểm chết ngÆ°á»i là , hắn cÆ° nhiên nói sai hai lần liá»n.
Hứa Thiên Tứ quả tháºt không biết nên là m sao, hắn ngÆ¡ ngác nhìn chá»— Trần Tam Lang vừa ngồi, Ä‘á»™t nhiên rất muốn hung hăng cắn mình má»™t ngụm cho hết giáºn.
Hứa Thiên Tứ không biết mình có nên đuổi theo y không, hay là cứ thế vỠnúi.
Hắn ngồi cạnh bà n suy nghÄ© ná»a ngà y, lại vẫn do dá»±.
Nếu cứ nhÆ° váºy trở vá», hắn tháºt sá»± không cam lòng, nhÆ°ng bảo hắn lại mặt dà y Ä‘i tìm Trần Tam Lang, hắn lại cảm thấy sợ hãi.
Không phải hắn sợ Trần Tam Lang muốn mạng hắn, mà là sợ ngÆ°á»i nà y giáºn hắn.
Hứa Thiên Tứ chÆ°a từng sợ hãi Ä‘iá»u gì nhÆ° thế, cứ nhá»› đến vẻ mặt của Trần Tam Lang khi vui mừng là tim hắn nhÆ° bị ai đánh cho má»™t quyá»n, không thể nổi giáºn vá»›i y.
Trong lòng Hứa Thiên Tứ rất khó chịu, nói vá»›i chÃnh mình, ta Ä‘i tìm má»™t chút, nếu không tìm thấy ta sẽ quay vá».
Hứa Thiên Tứ tìm ná»a ngà y, không thu hoạch được gì, cuối cùng má»›i nghÄ© mình chÆ°a Ä‘i qua tằm phòng, liá»n do do dá»± dá»± lần mò Ä‘i và o.
Quả nhiên, Trần Tam Lang Ä‘ang ngồi trong tằm phòng, ngẩn ngÆ°á»i nhìn tằm sà ng, con chó và ng Ä‘ang dá»±a và o chân Trần Tam, đầu gối trên chân trÆ°á»›c, mắt nhắm lại.
Hứa Thiên Tứ Ä‘á»™t nhiên cảm thấy khó mà bÆ°á»›c và o, liá»n lên tiếng, “Có phải ngÆ°Æ¡i đã rất háºn ta?â€
Trần Tam Lang quay đầu, vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn, hoà ng cẩu cũng mở mắt nhìn hắn, còn vui vẻ vẫy đuôi.
Hứa Thiên Tứ không biết ngÆ°á»i nà y cảm thấy kỳ quái vì hắn đến đây, hay cảm thấy kỳ quái vá»›i câu há»i của hắn.
Hứa Thiên Tứ chỠđợi nhìn ngÆ°á»i trÆ°á»›c mắt.
Trần Tam Lang nhìn hắn má»™t hồi rồi cháºm rãi lắc đầu, hắn do dá»± má»™t chút, rồi má»›i nhá» giá»ng há»i, “ Váºy, ngÆ°Æ¡i còn giáºn ta không?â€
Trần Tam Lang ná»a ngà y không nhúc nhÃch, tim Hứa Thiên Tứ trầm xuống, cảm thấy tháºt sợ hãi.
Trần Tam Lang nhìn hắn chăm chú, Ä‘á»™t nhiên nâng tay lên chỉ và o miệng mình, rồi má»›i lắc lắc tay, Hứa Thiên Tứ nhìn cái hiểu cái không, liá»n thá» nói, “NgÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i không thể nói chuyện?â€
Hứa Thiên Tứ trong lòng nói, ta đã sớm biết rồi mà ?
Trần Tam Lang gáºt đầu, rồi giÆ¡ 9 ngón tay, xong lại chỉ chỉ miệng mình, gáºt gáºt đầu.
Hứa Thiên Tứ suy nghÄ© ná»a ngà y không hiểu được, nhÆ°ng Ä‘á»™t nhiên nhá»› tá»›i việc mình từng nghe vá» y, liá»n bừng tỉnh đại ngá»™ nói, “Khi ngÆ°Æ¡i 9 tuổi vẫn còn có thể nói chuyện?â€
Trần Tam Lang gáºt đầu, vÆ°Æ¡n má»™t bà n tay, đặt trên ngá»±c mình, lại Ä‘Æ°a ra má»™t bà n tay khác, cÅ©ng đặt trên ngá»±c, cuối cùng hai tay cùng chung má»™t chá»—, duá»—i ra trÆ°á»›c mắt.
Hứa Thiên Tứ xem không hiểu lắm, hai tay cùng má»™t chá»— là ý gì? Hắn suy nghÄ©, rồi nhá»› tá»›i lá»i lão bà bà nói, trong lòng buồn bã, không vui nói, “NgÆ°Æ¡i muốn bảo vá» ngÆ°Æ¡i và lão bà ?â€
Trần Tam Lang kỳ quái nhìn hắn, nghĩ một chút, rồi giơ tay lên, lắc lắc tay, rồi đặt tay lên chân.
Ãnh mắt Hứa Thiên Tứ nhìn theo tay Trần Tam Lang, nói, “ Tay...... Chân, a, tay chân? Nữ tá» kia, nà ng, nà ng là muá»™i muá»™i của ngÆ°Æ¡i?â€
Trần Tam Lang gáºt gáºt đầu, Hứa Thiên Tứ cuối cùng má»›i có thể thở dà i nhẹ nhõm má»™t hÆ¡i, mặt mà y há»›n hở chạy qua nói, “Thì ra là nhÆ° váºy.â€
Trần Tam Lang đặt hai tay cùng má»™t chá»—, má»™t cái vÆ°Æ¡n Ä‘i, má»™t cái chỉ chỉ chÃnh mình, rồi má»›i ho khan hai tiếng. Tay vÆ°Æ¡n Ä‘i khi trở vá» là m ra tÆ° thế đếm tiá»n, rồi má»›i lại chỉ chỉ yết hầu của mình.
Hứa Thiên Tứ giáºt mình, nói, “NgÆ°Æ¡i...... Trong nhà vì chữa bệnh cho ngÆ°Æ¡i, đã bán nà ng cho Tôn gia thiếu gia kia?â€
Trần Tam Lang lắc đầu, lại gáºt đầu, rồi má»›i chỉ hắn, khoát tay áo, lại dùng sức chỉ chÃnh mình, tay nắm rất chặt tá»± đấm và o ngá»±c.
Hứa Thiên Tứ lúc nà y là tháºt không hiểu được, chỉ biết ngây ngốc lắc đầu, Trần Tam Lang nhìn hắn hồi lâu, không tiếng Ä‘á»™ng thở dà i, vÆ°Æ¡n tay ra sá» sỠđầu hắn.
Hứa Thiên Tứ tháºt cẩn tháºn há»i, “ Có phải ngÆ°Æ¡i không giáºn ta?â€
Trần Tam Lang gáºt gáºt đầu.
Hứa Thiên Tứ hoan hô nhảy nhót Ä‘i đến bên ngÆ°á»i Trần Tam Lang, nói, “Tháºt tốt quá, ta cuối cùng có thể yên tâm.â€
Trần Tam Lang nghi hoặc nhìn hắn, Hứa Thiên Tứ ngượng ngùng nói, “Ta phải trở vá».â€
Trần Tam Lang tá»±a hồ cÅ©ng không để ý, chỉ gáºt đầu.
“ Ta...... lần tiếp theo ta đi ra, không biết là lúc nà o. Nhưng ngươi trăm vạn lần đừng quên ta,†Hứa Thiên Tứ do dự hồi lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu như thế.
Trần Tam Lang không nhịn được nở nụ cÆ°á»i, lại gáºt gáºt đầu.
Hứa Thiên Tứ đã giải quyết xong mâu thuẫn vá»›i Trần Tam Lang, trong lòng tá»± nhiên cá»±c kì vui mừng, trên Ä‘Æ°á»ng vá» Ä‘á»™ng mặt Ä‘á»u mang nét cÆ°á»i ngây ngô.
Thiên Quan nhìn thấy hắn từ xa, miệng kêu ca ca ngÆ°á»i lao tá»›i, Hứa Thiên Tứ trong lòng cao hứng, cÅ©ng không để ý, mặc cho Thiên Quan nhảy bổ lên ôm lấy mình, há»i, “ Tiểu cữu đâu?â€
Thiên Quan thân máºt cá» cá» lông mao trên bụng hắn, đáp, “Bị cữu công Ä‘uổi ra ngoà i.â€
Hứa Thiên Tứ choáng váng, ná»a ngà y sau má»›i hồi thần, há»i, “Tháºt ra có chuyện gì?â€
Thiên Quan còn Ä‘ang cỠđến cá» Ä‘i bụng hắn, bá»™ dáng nhÆ° thá»±c thoải mái, đâu để ý nói chuyện vá»›i hắn, Hứa Thiên Tứ nổi giáºn, má»™t ngụm cắn gáy Thiên Quan, nhÆ°ng cÅ©ng không dùng nhiá»u lá»±c.
Hứa Thiên Tứ tháºt không rõ, Thiên Quan biết rõ hắn không phải mẫu hồ ly, cà ng không phải là mẫu thân của y, tại sao y lại luôn thÃch cá» hắn.
Thiên Quan co ngÆ°á»i thà nh má»™t Ä‘oà n, mếu máo ủy khuất nói, “Sao ta biết được a?â€
Hứa Thiên Tứ lo lắng, sợ vì chuyện của mình mà tiểu cữu gặp phiá»n toái, nghÄ© muốn Ä‘i tìm cữu công.
Thiên Quan cuống quÃt kéo hắn lại, nói, “Tiểu cữu bảo ta chá» ngÆ°Æ¡i, còn nói nếu gặp ngÆ°Æ¡i thì bảo ngÆ°Æ¡i Ä‘i tìm Thiên HÆ°Æ¡ng tá»· tá»·, trăm vạn lần đừng trở vá».â€
Hứa Thiên Tứ không hiểu há»i lại, “Hắn tháºt sá»± nói vá»›i ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế?â€
Thiên Quan dùng sức gáºt đầu.
Hứa Thiên Tứ suy nghÄ© má»™t chút, lại lắc đầu nói, “Ta muốn Ä‘i gặp cữu công, ngÆ°Æ¡i quay vá» hang Ä‘i.â€
Thiên Quan sợ không nhẹ, khóc nức nở túm chặt hắn nói, “Ca ca, ngÆ°Æ¡i nhất định không được Ä‘i a, nếu cữu công cÅ©ng Ä‘uổi ngÆ°Æ¡i Ä‘i thì ta là m sao bây giá»?â€
Trong lòng Hứa Thiên Tứ cÅ©ng là má»™t tráºn bồn chồn, nhÆ°ng dù hắn sợ hãi thì cÅ©ng biết việc đã kéo dà i đến bây giá» rồi, còn lẩn tránh nữa sẽ rất không ổn, nếu cữu công tháºt muốn Ä‘uổi hắn Ä‘i, thì hắn cùng lắm sẽ lại chạy tá»›i bám lấy Trần Tam Lang.
Hắn nhìn Thiên Quan nói, “Äừng sợ, đợi ca ca, chỉ má»™t lát ta sẽ Ä‘i ra, vạn nhất nếu ta lại bị giam thì ngÆ°Æ¡i nhá»› mang đồ ăn ngon cho ta.â€
Nói xong liá»n hÃt má»™t hÆ¡i, Ä‘i và o trong Ä‘á»™ng cữu công. Thiên Quan đứng sau hắn khóc sÆ°á»›t mÆ°á»›t, hắn nghe thấy mà toà n thân não ná», lông mao xẹp hết lên.
Không ngá» cữu công lão nhân gia lại không nói đến sai lầm của hắn, ngược lại còn cÆ°á»i nói vá»›i hắn, “ Thiên Tứ, ngÆ°Æ¡i bá»™ dạng nà y dÆ°á»ng nhÆ° còn ngoan ngoãn hÆ¡n hồi trÆ°á»›c.â€
Hứa Thiên Tứ không ngá»Â y nói váºy, không biết trong bụng lão nhân gia nghÄ© gì, nhá» giá»ng đáp, “ Ta cÅ©ng...... đã lá»›n.â€
Cữu công nga má»™t tiếng, sá» sá» râu, nói, “ Váºy Trần gia Tam Lang kia có ý gì?â€
Hứa Thiên Tứ chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh toát hết ra, không biết lão nhân gia tháºt ra biết bao nhiêu, liá»n cứng rắn đáp, “Hắn là ngÆ°á»i tốt, nói không háºn ta, cÅ©ng không ghét bá» ta. Ta tháºt có lá»—i vá»›i hắn, cữu công ngà i muốn ta bồi đáp thế nà o ta Ä‘á»u sẽ nghe, quyết không hai lá»i.â€
Cữu công gáºt gáºt đầu, lại há»i hắn, “NgÆ°Æ¡i biết sai là tốt rồi, chuyện nà y lát nữa nói sau, ta há»i ngÆ°Æ¡i trÆ°á»›c, ngÆ°Æ¡i có ổn không?â€
Hứa Thiên Tứ có chút không hiểu, há»i ngược lại, “ Sao ta có thể không ổn?â€
Cữu công há»i hắn, “ Có phải ngÆ°Æ¡i không hóa được nhân thân không?â€
Hứa Thiên Tứ cà ng chá»™t dạ, biết là không giấu diếm được, liá»n gáºt đầu.
Cữu công thầm thở dà i, nói, “ChÃnh ngÆ°Æ¡i chỉ có ná»a chén nÆ°á»›c, cố tình còn muốn thể hiện, dám Ä‘Æ°a hết ná»a chén cho ngÆ°á»i ta, ngÆ°Æ¡i có biết thỉnh thần dá»… tiá»…n thần khó không? NgÆ°Æ¡i chia mạng mình cho hắn, muốn lấy lại gần nhÆ° không thể.â€
Hứa Thiên Tứ “ a “ má»™t tiếng, hồ đồ nhìn cữu công nói, “ Lúc đó hắn sắp chết, ta không có cách khác a. Dù sao ta đã nợ hắn má»™t mạng, coi nhÆ° trả lại thôi, cÅ©ng không có gì không tốt a?â€
Cữu công sỠđầu hắn, có chút cảm khái, nói, “Thiên Tứ, ta há»i ngÆ°Æ¡i, hồ ly bình thÆ°á»ng có thể sống bao lâu?â€
Lúc nà y Hứa Thiên Tứ má»›i hiểu được, nguyên lai ý của cữu công là , nếu không biến được thà nh ngÆ°á»i, thì hắn cÅ©ng không khác gì những con hồ ly bình thÆ°á»ng. Hắn không ngá» lá»i mình đã nói vá»›i Trần Tam Lang sẽ thà nh sá»± thá»±c.
Hắn ngây ngÆ°á»i ná»a ngà y, liá»n há»i, “ Ta đây....... Ta còn có thể sống bao lâu?â€
Cữu công nở nụ cÆ°á»i nói, “Äừng sợ, ta lấy má»™t ná»a mệnh của tiểu cữu luôn quáºy phá kia cho ngÆ°Æ¡i.â€
Hứa Thiên Tứ hoảng hốt lắc đầu, liên tục nói, “Ta không cần!â€
Äiá»u nà y sao có thể?!
Cữu công an ủi hắn nói, “Äừng lo lắng, hắn cÅ©ng không yếu á»›t kém cá»i nhÆ° ngÆ°Æ¡i, ta lấy ná»a tÃnh mạng của hắn cÅ©ng không chỉ vì ngÆ°Æ¡i, còn vì muốn trị táºt xấu hay trêu hoa ghẹo nguyệt của hắn.â€
Hứa Thiên Tứ không nhịn được “ di “ má»™t tiếng, cữu công ho khan, nói, “Lần nà y Ãt nhất cÅ©ng khiến hắn thà nh tháºt được và i chục năm.â€
Lão nhân gia nói trong lòng, trong núi có nhiá»u mẫu hồ ly nhÆ° thế, sao ngÆ°Æ¡i còn câu tam đáp tứ bên ngoà i? Hại ta bị ngÆ°á»i mắng, lần nà y khiến ngÆ°Æ¡i không biến nổi thà nh ngÆ°á»i, coi ngÆ°Æ¡i còn dụ dá»— được ai.
Hứa Thiên Tứ thấy lão nhân gia sắc mặt không tốt, cÅ©ng không dám trả lá»i. Cữu công nói xong, liá»n vÆ°Æ¡n tay đến, vá»— nhẹ lên đầu hắn, Hứa Thiên Tứ cảm thấy má»™t dòng nhiệt lÆ°u chạy từ đỉnh đầu tá»›i lòng bà n chân, toà n thân ấm áp, so vá»›i lúc trÆ°á»›c tốt hÆ¡n rất nhiá»u.
Lão nhân gia vừa lòng gáºt đầu, nói, “NgÆ°Æ¡i váºn khà hảo,†thấy hắn an toà n, lại nghiêm mặt giáo huấn hắn, “Sau nà y không được tái phạm nữa.â€
Hứa Thiên Tứ vẫn còn ngây ngô chÆ°a hiểu gì, nghe cữu công nói liá»n cuống quÃt gáºt đầu, gáºt xong liá»n không nhịn được nghÄ©, xong rồi, lần nà y là m sao bây giá»? Hắn không biết tại sao tiểu cữu bị Ä‘uổi Ä‘i, cÅ©ng không dám há»i. Nghe lá»i Thiên Quan nói, hình nhÆ° tiểu cữu bị dá»a không nhẹ, cữu công lần nà y có vẻ tháºt sá»± nặng tay.
Cữu công lấy ná»a cái mạng của tiểu cữu cho mình, không biết tiểu cữu bây giá» thế nà o, đã không thể vá» núi, y có thể chạy Ä‘i đâu?
Trong lòng hắn nghÄ© vá» tiểu cữu, cảm thấy ảo não phi thÆ°á»ng, tá»± trách bản thân đã là m phiá»n ngÆ°á»i khác, lại sợ lỡ tiểu cữu không vỠđược thì sao, cà ng nghÄ© cà ng hoảng sợ.
Lão nhân gia trong lòng lại nghÄ©, đứa nhá» nà y cÅ©ng quá hồ đồ, chÆ°a biết rõ tác dụng mà còn dám niệm chú, niệm má»™t thì thôi nhÆ°ng lại niệm mấy chú liá»n. Lại nghÄ© tiếp, hà i tá» nà y chỉ cứu ngÆ°á»i cÅ©ng cứu bằng cách ngu ngốc nhÆ° váºy, là m ra chuyện đại sá»± ấy, ai, tháºt sá»± là đáng giáºn, bảo ta là m sao có thể yên tâm.......
Mắt thấy Hứa Thiên Tứ vẫn là bá»™ dáng mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng, lão nhân gia liá»n thở dà i, còn nói, “NgÆ°Æ¡i hảo hảo ở cạnh Trần gia Tam Lang bồi tá»™i, cÅ©ng trông chừng hắn má»™t chút. Ta đã tÃnh toán, lần trÆ°á»›c hắn gặp chuyện không may không phải vì cÆ°á»ng đạo tầm thÆ°á»ng, mà là có ngÆ°á»i sai sá».â€
Hứa Thiên Tứ nguyên bản còn Ä‘ang buồn rầu chuyện tiểu cữu, vừa nghe lá»i nà y liá»n khẩn trÆ°Æ¡ng không thôi há»i, “Tam Lang tốt nhÆ° váºy, ngÆ°á»i nà o muốn hại hắn?â€
Lão nhân gia nghiêm mặt nói, “Nếu ta tÃnh hết ra được thì lần trÆ°á»›c cÅ©ng sẽ không bảo ngÆ°Æ¡i Ä‘i cứu ngÆ°á»i.â€
Hứa Thiên Tứ láºp tức chá»™t dạ ngáºm miệng.
Hứa Thiên Tứ không nghÄ© xem, năng lá»±c nhìn thấy trÆ°á»›c năm trăm năm sau, lại thấy Ä‘Æ°Æ¡c năm trăm năm trÆ°á»›c là bản lÄ©nh chỉ các tiên nhân cá»±c lợi hại má»›i có. Cữu công hắn dù rất giá»i thì bất quá cÅ©ng chỉ là lão hồ ly thà nh tinh thôi.
Lão nhân gia căn dặn má»™t hồi rồi má»›i thả hắn rá»i Ä‘á»™ng, Hứa Thiên Tứ thà nh thà nh tháºt tháºt ngoan ngoãn đi, đến chá»— cữu công không nhìn thấy liá»n chạy, mặc kệ Thiên Quan, vứt chuyện tiểu cữu ra sau đầu, nhanh chân lao vá» thôn, háºn không thể láºp tức nhìn thấy Trần Tam Lang.
Lá»i cữu công nói còn vang lên bên tai Hứa Thiên Tứ, khiến tim hắn nhảy dá»±ng lên táºn cổ há»ng. Việc trong rừng lần trÆ°á»›c tháºt sá»± dá»a sợ hắn, Hứa Thiên Tứ vừa nhá»› đến việc đó  liá»n cảm thấy kinh hoảng, thầm muốn nhanh gặp Trần Tam Lang.
Hứa Thiên Tứ vụng trá»™m Ä‘á»™t nháºp và o nhà Trần Tam Lang. Trần Tam Lang quả nhiên còn trong tằm phòng. Tằm đã sắp kết kén, nên Trần Tam Lang không cần vất vả uy tằm ăn, tá»± nhiên cÅ©ng không báºn rá»™n nhÆ° trÆ°á»›c. Hứa Thiên Tứ thấy Trần Tam Lang Ä‘ang ngồi ở góc sáng trong tằm phòng, cẩn tháºn nghiên cứu con tằm hoang hắn mang vá».
Hắn còn chÆ°a nhìn thấy con chó, con chó kia đã nhìn thấy hắn trÆ°á»›c, liá»n vui mừng vẫy Ä‘uôi chạy tá»›i hÆ°á»›ng hắn, trong lòng Hứa Thiên Tứ vẫn không kìm được sợ hãi, giÆ¡ móng vuốt nói, “NgÆ°Æ¡i đừng lại đây.â€
Trần Tam Lang nghe được giá»ng nói, quay đầu thấy là hắn, có chút kinh ngạc, Hứa Thiên Tứ mặc kệ con chó kia, liá»n trông mong nhìn Trần Tam Lang, nhá» giá»ng nói, “Ta không vỠđược.â€
Trần Tam Lang ngạc nhiên, thả đồ trong tay xuống, đi tới chỗ hắn.
Hứa Thiên Tứ tim Ä‘áºp bùm bùm, tuy lá»i hắn nói được cÅ©ng không giả, nhÆ°ng dẫu sao vẫn cảm thấy chá»™t dạ, nói xong cÅ©ng không dám nhìn thẳng và o mắt Trần Tam Lang,  nhÆ°ng lại không nhịn được lén xem.