- Trang chủ
- Trần Tam Lang
- ChÆ°Æ¡ng 5
Tác giả:
Qua má»™t hồi, cửa lại bị đẩy ra, Æ°á»›c chừng là Trần Tam Lang nghe thấy tiếng Ä‘á»™ng, má»›i Ä‘i ra nhìn xem coÌ việc gì.
Hứa Thiên Tứ không ngÆ¡Ì€ ngÆ°Æ¡Ì€i naÌ€y sẽ Ä‘i ra, nhÆ°ng khi thấy Trần Tam Lang vẫn đứng ở cá»a không nhúc nhÃch nhiÌ€n hắn, nÆ°á»›c mắt Hứa Thiên Tứ không kiá»m được aÌ€o aÌ€o rÆ¡Ìt xuống, cÆ°Ì thế lá»™p Ä‘á»™p lá»™p Ä‘á»™p rÆ¡i trên ná»n đất, cả bản thân hắn cũng không biêÌt miÌ€nh bị sao váºy.
Lúc nà y chợt nghe ngÆ°Æ¡Ì€i Ä‘ang giữ hắn cÆ°á»i nói, “Tam Lang, sao ngÆ°Æ¡i nuôi con hồ ly naÌ€y thaÌ€nh gầy nhÆ° váºy? Ta biết vaÌ€i thÆ°Æ¡ng nhân thu mua da lông, không bằng để ta thay ngÆ°Æ¡i dưỡng và i ngà y, sau cũng giúp ngÆ°Æ¡i lá»™t da bán luôn.â€
Trần Tam Lang nhÃu mà y, nhanh bÆ°Æ¡Ìc tÆ¡Ìi, ôm Hứa Thiên Tứ vaÌ€o trong lòng, rồi má»›i đẩy ngÆ°á»i ná» ra xa. Có lẽ viÌ€ không noÌi giÌ€ nên Trần Tam Lang khi tức giáºn caÌ€ng có vẻ đáng sợ, ngÆ°á»i kia giống nhÆ° bị dá»a, cuống quÃt gáºt đầu, nói, “Ta nói Ä‘uÌ€a, Tam Lang ngÆ°Æ¡i chÆ¡Ì tin laÌ€ tháºt!â€
Hứa Thiên Tứ bây giÆ¡Ì€ mÆ¡Ìi biêÌt, nguyên lai vẫn là kẻ ngà y trÆ°Æ¡Ìc Ä‘ã bắt hắn vaÌ€ Thiên Quan.
NgÆ°á»i ná» vá»™i và ng noÌi coÌ việc rồi bá» chạy, khi chạy chỉ còn thiếu nÆ°Æ¡Ìc vắt chân lên cổ.
Trần Tam Lang thấy kẻ kia đi rồi, liá»n láºp tức thả Hứa Thiên Tứ xuống đất. Hứa Thiên Tứ luÌc ấy mÆ¡Ìi biÌ€nh tĩnh lại, đáng tiếc bụng của hắn lại cố tình không chịu thua kém, cÆ°Ì thế oÌ€ng á»c kêu lên, Hứa Thiên Tứ vừa thẹn vừa giáºn, Ä‘i tÆ¡Ìi bên chân ngÆ°Æ¡Ì€i naÌ€y, dùng Ä‘uôi che bụng, không dám nhìn mặt Trần Tam Lang.
Trần Tam Lang đứng đó, hạ mắt nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng nắm da gáy của hắn nhấc hắn lên, mang hắn vào trong phòng
Tim Hứa Thiên Tứ trầm xuống, bản năng muốn phản kháng, nhÆ°ng lại nghĩ đến lÆ¡Ì€i miÌ€nh Ä‘ã noÌi nên liá»n nhịn xuống, hắn nghÄ©, không biết y muốn duÌ€ng caÌch naÌ€o giết mình, là muốn dùng nÆ°Æ¡Ìc diÌ€m chết, hay là dùng khói hun? Hai caÌch naÌ€y sẽ không há»ng bá»™ da, hiÌ€nh nhÆ° không coÌ caÌch khaÌc.
Hứa Thiên Tứ nhÆ¡Ì lại giấc mÆ¡ hồi miÌ€nh nằm trong Ä‘á»™ng bế quan, tâm nói, má»™ng quả nhiên ngÆ°Æ¡Ì£c vÆ¡Ìi thÆ°Ì£c, chÃnh mình nay phải chết tại đây trong tay ngÆ°Æ¡Ì€i naÌ€y.
Hắn ná»a nhẹ nhõm, ná»a khó chịu, không biết vì sao, Ä‘á»™t nhiên nhá»› tá»›i caÌi đêm hắn biến thaÌ€nh má»™t thÆ°Æ¡ng nhân, muốn lừa gạt Trần Tam Lang.
Nay nhÆ¡Ì lại, thiÌ€ y ngaÌ€y Ä‘oÌ Ä‘ã biết nguyên thân của hắn, nhÆ°ng lại không há» laÌ€m giÌ€ hắn, chỉ ngồi xuống sỠđầu hắn, cho hắn đồ ăn hắn thiÌch nhất để hắn mang Ä‘i.
Hứa Thiên Tứ nhá»› tá»›i cảm giaÌc khi baÌ€n tay kia đặt trên đầu hăÌn, còn có ý cÆ°Æ¡Ì€i ẩn trong mắt Trần Tam Lang khi đó, Ä‘á»™t nhiên cảm thấy mÅ©i ê ẩm, nÆ°á»›c mắt rÆ¡i xuống không ngÆ°Ì€ng Ä‘Æ°Æ¡Ì£c. Trần Tam Lang đặt hắn trên bà n, ngồi ở má»™t bên, không noÌi không cử Ä‘á»™ng nhìn hắn, hắn nghẹn ngà o giải thÃch, “Ta không phải sợ chết, ta là , là cao hứng. Ta từ nhá» chÆ°a tÆ°Ì€ng thấy mẫu thân, nay ta cuối cùng có thể Ä‘i gặp nà ng, ta đây là cao hứng má»›i khóc! NgÆ°Æ¡i nhanh Ä‘á»™ng thủ Ä‘i! Nếu sợ chết ta sẽ không tên Hứa Thiên Tứ!â€
Trần Tam Lang nheo mắt lại nhiÌ€n hắn, Ä‘á»™t nhiên thở ra tháºt dà i, Hứa Thiên Tứ lắc lắc đầu để nÆ°á»›c mắt rÆ¡i Ä‘i, hung hăng trừng Trần Tam Lang, tá» vẻ mình noÌi tháºt.
Trần Tam Lang nhÆ°á»›n mắt, rồi má»›i mạnh xoay ngÆ°á»i Ä‘i ra ngoaÌ€i, hắn Ä‘oán ngÆ°á»i ná» Ä‘i lấy công cụ giết hắn, liá»n thà nh thà nh tháºt tháºt duÌ€ng Ä‘uôi lau nÆ°á»›c mắt, ngoan ngoãn Ä‘Æ¡Ì£i ngÆ°á»i nà y vá».
Trần Tam Lang má»™t luÌc sau mÆ¡Ìi vá»Â lại, trong tay cầm má»™t baÌt lá»›n, thần sắc phức tạp đặt baÌt trÆ°á»›c mặt hắn.
Trong bát kia laÌ€ vaÌ€i quả trÆ°Ìng luá»™c, vẫn coÌ€n âm ấm.
Hứa Thiên Tứ Ä‘ang đói lả, thấy thÆ°Ì nà y mắt liá»n phaÌt saÌng, trong lòng có chút không yên nghĩ, ngÆ°Æ¡Ì€i nà y quả nhiên là ngÆ°á»i tốt, trÆ°á»›c khi chết còn nhá»› rõ việc cho ta ăn, không để ta là m quá»· chết đoÌi.
Chân hắn liá»n thoÌ€ vaÌ€o, muốn mò quả trứng gà kia, đáng tiếc trứng gà bóng loáng, hắn mần moÌ€ ná»a ngà y vẫn chỉ khiến quả trÆ°Ìng quay troÌ€n trong baÌt, mãi maÌ€ không hất Ä‘Æ°Æ¡Ì£c chuÌng ra ngoaÌ€i.
Trần Tam Lang nhÃu mà y, hắn bối rối giải thÃch, “Ta đã không thể hóa thà nh hiÌ€nh ngÆ°Æ¡Ì€i, không phải cố ý kéo dà i thÆ¡Ì€i gian đâu.â€
Trần Tam Lang mở lÆ¡Ìn mắt, không há»Â rÆ¡Ì€i Ä‘i, chỉ ngồi tại chá»—, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Hứa Thiên Tứ tháºt vất vả mÆ¡Ìi gẩy được trÆ°Ìng khá»i baÌt, ra sÆ°Ìc lá»™t vá», xong má»›i nhaÌ€o tÆ¡Ìi ăn nuốt.
Mà hắn ăn nhanh, nên mÆ¡Ìi ăn hai quả đã suyÌt bị nghẹn chết, Ä‘ang Ä‘áºp Ä‘áºp yết hầu muốn trÆ°Ìng trôi xuống, trÆ°á»›c mắt Ä‘á»™t nhiên xuất hiện má»™t chén nÆ°á»›c, hắn vừa nhấc đầu, liá»n thấy Trần Tam Lang Ä‘uÌng luÌc Ä‘ang cÆ°á»i nhìn hắn, hắn ngây ngÆ°á»i má»™t chút, ngá»±c tá»± nhiên Ä‘áºp loạn, liá»n cuống quÃt quay đầu, uống cheÌn nÆ°Æ¡Ìc kia.
Hứa Thiên Tứ ăn thế naÌ€o thiÌ€ Trần Tam Lang cÅ©ng không Ä‘uổi hắn Ä‘i, cũng không thuÌc eÌp hắn, chỉ im lặng Ä‘Æ¡Ì£i, sau khi Hứa Thiên Tứ ăn xong, thở dà i ra má»™t hÆ¡i, mÆ¡Ìi thấy chết không sá»n nhìn Trần Tam Lang, nói, “NgÆ°Æ¡i Ä‘á»™ng thủ Ä‘i! “
Trần Tam Lang nheo mắt lại, lại đứng dáºy Ä‘i ra ngoaÌ€i, Hứa Thiên Tứ thấy hắn phÆ¡Ìt lÆ¡Ì€ miÌ€nh nhÆ° thế, cảm thấy khoÌ chịu, lại nghÄ© rằng, đúng rồi, còn phải Ä‘i lấy dụng cụ!
Äợi chán đợi chê, kết quả khi đợi được đến khi Trần Tam Lang quay vá», lại thấy y cầm má»™t chiếc áo choà ng cÅ© sạch sẽ, mở áo ra, dùng nó bao hắn lại. Ngá»±c Hứa Thiên Tứ cứng lại, nghÄ©, a, đúng rồi, còn có cách nà y, có thể là m ta nghẹt thở chết!
NhÆ°ng khi Hứa Thiên Tứ nháºn mệnh nhắm mắt, lại phát hiện ngÆ°á»i nà y lấy kiện áo choà ng kia bao hắn và o bên trong rồi bÆ°á»›c Ä‘i, hắn sợ tá»›i mức tâm nhảy dá»±ng, tuyệt vá»ng nghÄ©, chẳng lẽ là muốn Ä‘áºp chết rồi ăn thịt, liá»n bá»™ da tốt nhÆ° thế cÅ©ng không cần sao!
Hứa Thiên Tứ tháºp phần không cam lòng, cảm thấy ngÆ°á»i nà y tháºt sá»± là không biết nhìn hà ng.
Trần Tam Lang đặt hắn lên bà n, lại lấy giấy bút đến. Hứa Thiên Tứ hoảng sợ nghĩ, hóa ra tên dưỡng tằm nà y còn biết chữ.
Trần Tam Lang dùng bút viết ba chữ, muốn hắn xem.
Hắn nhìn chữ kia, nghi hoặc Ä‘á»c ra, nói, “â€Trần Tam Langâ€, nà y là tên của ngÆ°Æ¡i đúng không?â€
Chữ viết rất bình thÆ°á»ng, chỉ có thể gá»i là ngay thẳng thôi.
Trần Tam Lang gáºt đầu, lại viết, “ Vì sao ngÆ°Æ¡i không hóa ra nhân thân?â€
Hứa Thiên Tứ mặt Ä‘á» lên, nhăn nhó nói, “Nà y không phải chuyện của ngÆ°Æ¡i.â€
Kỳ tháºt trong lòng Hứa Thiên Tứ cÅ©ng hiểu được, việc không hóa hình được hÆ¡n phân ná»a là vì hắn cÆ°á»ng bách Trần Tam Lang ái ân, không biết lúc ấy là m thế quái nà o mà cứu được y nhÆ°ng lại tá»± là m mình bị thÆ°Æ¡ng.
Trần Tam Lang lại viết, “Là vì ta sao?â€
Tim Hứa Thiên Tứ nhảy dá»±ng, cuống quÃt lắc đầu phủ nháºn.
Trần Tam Lang lại viết, “ Có nguy hiểm gì cho tÃnh mệnh ngÆ°Æ¡i không?â€
Hứa Thiên Tứ lại nhanh lắc đầu.
Trần Tam Lang nắm bút nhÃu nhÃu mà y, lại viết, “Việc kia coi nhÆ° thanh toán xong, ta cÅ©ng không cần mạng của ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng đừng đến đây quấn lấy ta.â€
Hứa Thiên Tứ mở to hai mắt, nhìn xem tỠgiấy kia, lại nhìn Trần Tam Lang, không dám tin tưởng hai mắt của mình.
Trần Tam Lang lấy ngón tay ấn và o nghiên má»±c, lại ấn dấu tay xuống tá» giấy rồi má»›i giao cho hắn, Hứa Thiên Tứ Ä‘á»™t nhiên bối rối, ngẩng đầu lên nhìn Trần Tam Lang, cầu xin nói, “Không được, chuyện lá»›n nhÆ° váºy, là m sao có thể nói xong liá»n xong!â€
Trần Tam Lang chỉ lắc đầu, vẫn cố chấp muốn hắn cÅ©ng ấn dấu chân và o, Hứa Thiên Tứ gấp đến Ä‘á»™ không nghÄ© được gì, nói, “Váºy ngÆ°Æ¡i muốn cái gì, ta lấy thứ đó đến đổi được không? Sao có thể không là m gì mà coi nhÆ° hết nợ được?â€
Trần Tam Lang nhÃu mà y, trừng nhìn hắn, dùng sức lắc đầu.
Hắn lo lắng nói, “Có phải ngÆ°Æ¡i ghét bá» da lông của ta không tốt? Váºy ngÆ°Æ¡i muốn dạng da gì? “ còn nói, “Ta tháºt lòng đến bồi tá»™i vá»›i ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i không cần thÆ°Æ¡ng hại ta!â€
Trần Tam Lang không biết nên khóc hay nên cÆ°á»i nhìn hắn, lại vẫn lắc đầu.
Hứa Thiên Tứ gấp gáp nói, “NgÆ°Æ¡i không cần nhÆ° váºy, ngÆ°Æ¡i muốn gì ta Ä‘á»u cho ngÆ°Æ¡i, bằng không cứ được tha thứ nhÆ° váºy trong lòng ta sẽ tháºt khổ sở.â€
Trần Tam Lang sá»ng sốt má»™t hồi, Ä‘á»™t nhiên hạ bút xuống rồi rá»i phòng.
Hứa Thiên Tứ mở to mắt, không hiểu được dụng ý của y.
Trần Tam Lang hồi lâu sau má»›i trở vá», trong tay không biết nắm cái gì rất cẩn tháºn.
Y đi tới bên cạnh bà n, mở lòng bà n tay ra trước mặt hắn, trong lòng bà n tay y là một cái kén mà u xanh tối.
Hứa Thiên Tứ ban đầu không rõ, nghÄ© má»™t hồi liá»n hiểu ra, nói, “A, ngÆ°Æ¡i muốn ta tìm loại tằm hoang nà y cho ngÆ°Æ¡i đúng không?â€
Trần Tam Lang gáºt đầu, hắn vui vẻ cÆ°á»i há»›n hở, há»i, “Nếu ta tìm được rồi mang vá» cho ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i sẽ không ghi háºn ta việc kia nữa, đúng không?â€
Vẻ mặt Trần Tam Lang có chút cứng ngắc, rồi rất nhanh trở lại bình thÆ°á»ng, cẩn tháºn bao cái kén kia lại, đặt và o trong tay hắn.
Kỳ tháºt Hứa Thiên Tứ cÅ©ng không ngốc, chỉ nhìn vẻ mặt của Trần Tam Lang liá»n biết ngÆ°á»i nà y nhất định nghÄ© hắn sẽ không tìm được, liá»n tức giáºn nói, “NgÆ°Æ¡i đợi đó, ta nhất định sẽ tìm tá»›i cho ngÆ°Æ¡i!â€
Trần Tam Lang tháºt sâu nhìn hắn má»™t cái, rồi má»›i gáºt đầu, lại dùng kiện áo choà ng kia bao hắn lại, bế hắn Ä‘i căn phòng hắn và Thiên Quan đã từng nghỉ ngÆ¡i, chỉ chỉ giÆ°á»ng, ý bảo muốn hắn nghỉ má»™t chút.
Trần Tam Lang khép há» cá»a, rồi má»›i bÆ°á»›c Ä‘i.
Äể lại Hứa Thiên Tứ má»™t mình nằm trên giÆ°á»ng ngẩn ngÆ°á»i, hắn lăn qua lá»™n lại má»™t hồi, không cảm thấy mình bị thÆ°Æ¡ng chá»— nà o, hắn giấu đầu mình trong cái áo, ngẫm nghÄ© ná»a ngà y, Ä‘á»™t nhiên a má»™t tiếng, tâm nói, thì ra là thế!
Không có là do gì khác, chỉ có thể là vì hắn không hóa được thà nh ngÆ°á»i, thoạt nhìn thá»±c đáng thÆ°Æ¡ng!
Hứa Thiên Tứ vừa nghÄ© váºy, trong lòng láºp tức cảm thấy buồn bã.
Cá»a cạch má»™t tiếng, bị đẩy ra má»™t khe hở, Hứa Thiên Tứ tưởng Trần Tam Lang Ä‘i rồi quay lại, trái tim liá»n loạn nhịp.
NhÆ°ng kẻ tiến và o đâu phải là ngÆ°á»i, đó cÅ©ng là hồ ly nhÆ° hắn, chÃnh là tiểu cữu trẻ tuổi của hắn.
NgÆ°á»i nà y ha ha cÆ°á»i, nói, “Giữ được mạng nhá» rồi?â€
Hứa Thiên Tứ không khá»i Ä‘á» mặt, phẫn ná»™ nói, “Ta dâng mạng rồi nhÆ°ng y không lấy, ta còn có cách nà o được nữa?â€
Tiểu cữu hÃp mắt nhìn hắn, nói, “Chỉ giá»i cãi.â€
Hứa Thiên Tứ trong lòng vốn không vui, nghe y nói liá»n giả bá»™ có tai nhÆ° Ä‘iếc, bản thân y cÅ©ng có hÆ¡n ai đâu mà đòi giáo huấn hắn.
Tiểu cữu bÄ©u môi, nói, “Tiểu tổ tông, chá» ngÆ°Æ¡i thá»±c thấy nÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i thì nhất định phải cùng nà ng ăn ngay nói tháºt, cÅ©ng là m nà ng hiểu được ná»—i khổ của ta!â€
Hứa Thiên Tứ gãi gãi đầu, Ä‘á»™t nhiên ấp úng há»i, “Có phải ta sau nà y cÅ©ng không thể biến thà nh hình ngÆ°á»i nữa không?â€
Tiểu cữu a má»™t tiếng, nhÆ°ng không mở miệng, chỉ vẻ mặt cổ quái nhìn hắn. Hứa Thiên Tứ trong lòng cứng Ä‘á», nghÄ© chết rõ rà ng còn hÆ¡n chết ngu ngÆ¡, nói, “Ngà i yên tâm nói tháºt vá»›i ta, ta không sợ.â€
Tiểu cữu xấu hổ ho khan hai tiếng, thà nh tháºt nói, “Kỳ tháºt ta cÅ©ng không biết, cÅ©ng không dám thỉnh trưởng bối đến xem, cho nên tháºt đúng là khó nói.â€
Hứa Thiên Tứ há to miệng, ná»a ngà y sau má»›i thì thà o nói, “Nga, nhÆ° váºy....... váºy vẫn là quên Ä‘i.â€
Có thể giấu diếm lúc nà o hay lúc đấy, nếu bị cữu công biết hắn gây ra loại rắc rối nà y, còn không biết sẽ thu tháºp hắn ra sao đâu.
Tiểu cữu đánh hắn má»™t cái, nói, “NgÆ°Æ¡i bị sợ đến phát ngu rồi a? NgÆ°Æ¡i tưởng cữu công dá»… bị giấu diếm váºy sao?â€
Nói xong, sắc mặt tiểu cữu trở nên cà ng khó coi, nhịn nhẫn, cuối cùng nói, “Sao ngÆ°Æ¡i không nghÄ© xem, vạn nhất ngÆ°Æ¡i cả Ä‘á»i nà y cÅ©ng không thể hóa thà nh nhân thân đây?â€
Hứa Thiên Tứ hồi lâu sau không nói chuyện, khi mở miệng lại nói, “Hắn không cần mạng ta, giá» ta muốn tìm má»™t loại tằm hoang cho hắn, tạm thá»i không vỠđược. Ngà i ở nhà giúp ta che giấu má»™t chút. Äợi ta là m ổn má»i việc bên nà y thì sẽ trở vá» gặp cữu công.â€
Tiểu cữu gáºt đầu nói, “Äây là ngÆ°Æ¡i nợ hắn, đúng là ngÆ°Æ¡i nên là m, lão nhân gia y sẽ không trách ngÆ°Æ¡i.â€
Hứa Thiên Tứ do dá»± ná»a ngà y, lại lắp bắp há»i, “Khi ta tháºt sá»± tìm được loại tằm hoang đó vá», hắn sẽ không để ý việc đó nữa chứ?â€
Tiểu cữu nhìn hắn, cháºm rãi nhÃu mà y, cảnh giác há»i, “NgÆ°Æ¡i há»i gì váºy?â€
Hứa Thiên Tứ cuống quÃt giấu mặt sau cái Ä‘uôi, chá»™t dạ không thôi đáp, “Há»i má»™t chút thôi, không có gì.â€
Tim hắn Ä‘ang Ä‘áºp binh binh nhảy loạn trong ngá»±c, chÃnh hắn cÅ©ng không biết tại sao lại thế.
Tiểu cữu Ä‘á»™t nhiên thở dà i, nói, “Sao ngÆ°Æ¡i lá»›n thế rồi mà còn chÆ°a trưởng thà nh, nói ngÆ°Æ¡i ngốc lại giống nhÆ° là m từ ngốc xấu hổ. Tá»· tá»· nà ng khôn khéo nhÆ° váºy, sao lại sinh ra kẻ không biết gì nhÆ° ngÆ°Æ¡i?â€
Hứa Thiên Tứ nghe ngÆ°á»i nà y nhắc tá»›i mẫu thân, trong lòng Ä‘á»™t nhiên rất khó chịu, nói, “Ta chÆ°a từng thấy nà ng, tá»± nhiên không biết nà ng ra sao, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên muốn há»c nà ng cÅ©ng không há»c được.â€
Tiểu cữu không ngá» hắn sẽ chịu thua thừa nháºn mình ngốc, ngây ngÆ°á»i má»™t chút, lại nói, “Chuyện nà y là chÃnh ngÆ°Æ¡i gây ra, không trách được ngÆ°á»i khác. NhÆ°ng sau khi ngÆ°Æ¡i tìm được con tằm hoang kia, thì không được Ä‘i gặp hắn nữa. Há» là con ngÆ°á»i, tuổi thá» chỉ ngắn ngủn và i chục năm, vá»›i hồ tiên nhÆ° chúng ta không chung má»™t Ä‘Æ°á»ng.â€
Hứa Thiên Tứ hồi lâu sau không trả lá»i, tiểu cữu lo lắng nói, “ Thiên Tứ! NgÆ°Æ¡i cÅ©ng không nên giả bá»™ không hiểu. Hắn đã muốn bá» qua rồi, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng phải hiểu được, loại việc nà y, nói lá»›n thì lá»›n, nói nhá» thì nhá», ngÆ°Æ¡i cảm thấy có lá»—i vá»›i hắn, thì sau nà y nên là m nhiá»u việc thiện tÃch đức, không thể bồi chÃnh bản thân và o vÅ©ng sâu!â€
Hứa Thiên Tứ cháºm rãi gáºt đầu.
Tiểu cữu vẫn lo lắng, căn dặn hắn rất lâu rồi mới ly khai.
Hứa Thiên Tứ lui thân và o trong chiếc áo choà ng sạch sẽ nà y, liếm liếm móng vuốt, nhắm mắt lại, tĩnh dưỡng tinh thần, ngà y hôm sau sẽ đi tìm tằm hoang.
Äáng tiếc Hứa Thiên Tứ không há» nghÄ© ra, rằng nếu tằm hoang nà y dá»… tìm được nhÆ° thế, Trần Tam Lang sẽ đâu cần hắn há»— trợ?
Äợi Hứa Thiên Tứ mệt chết mệt sống tìm đến ngà y thứ mÆ°á»i, cuối cùng má»›i hiểu được dụng ý của Trần Tam Lang, rằng ngÆ°á»i nà y căn bản không trông cáºy và o hắn, y không nghÄ© hắn có thể mang loại tằm hoang đó vá».
NgÆ°á»i nà y, căn bản là đặt thá» thách khắc nghiệt, muốn hắn biết khó mà lui.
Khi chân chÃnh suy nghÄ© cẩn tháºn dụng ý nà y của y, Hứa Thiên Tứ không phải tức giáºn, mà là khó chịu, khó chịu đến không muốn di Ä‘á»™ng, liá»n cứ thế tá»±a và o thân cây, nhìn lá cây bị gió thổi xà o xạc.
Miệng hắn nói chán ghét Trần Tam Lang, nhÆ°ng tháºt giống nhÆ° má»™t tiểu hà i tá» sẽ khóc sẽ nháo khi đôi giầy má»›i bị ngÆ°á»i khác dẫm và o, cứ thế đại náo đòi ngÆ°á»i khác bồi thÆ°á»ng, muốn kẻ đó phải bồi cả bá»™ quần áo, bồi hết gia tà i cho mình thì má»›i cam tâm.
Äó bất quá cÅ©ng chỉ là tâm tÃnh hà i tá», đợi thêm mấy ngà y lại quên hết, lại chạy Ä‘i tìm y muốn cùng chÆ¡i đùa.
NhÆ°ng Ä‘iá»u hắn không nghÄ© tá»›i là , hắn bất quá chỉ ngoà i miệng nói chán ghét thôi, váºy còn Trần Tam Lang?
NgÆ°á»i nà y, có lẽ tháºt sá»± chán ghét hắn, còn thá»±c khinh thÆ°á»ng hắn, hÆ¡n nữa còn có chút thÆ°Æ¡ng hại hắn, căn bản không muốn lại nhìn thấy hắn, nên dùng cách đó khiến hắn biến Ä‘i.
Tuy Hứa Thiên Tứ từ lúc ra Ä‘á»i đã không có mẹ, nhÆ°ng má»i ngÆ°á»i trong nhà đá»u rất thÆ°Æ¡ng hắn, cÅ©ng Ä‘á»u thÃch hắn, đám tiá»n bối tuy luôn quy củ nghiêm khắc nhÆ°ng cÅ©ng rất yêu thÃch hắn, bá»n tiểu bối cÅ©ng nguyện ý thân cáºn hắn, cho nên Hứa Thiên Tứ chÆ°a bao giá» cảm thấy chÃnh mình tháºt đáng thÆ°Æ¡ng.
Mà ngay cả Trần Tam Lang, ban đầu cÅ©ng đã cho hắn ăn ngon, ôm hắn đến trên giÆ°á»ng, bôi thuốc cho hắn, còn sỠđầu của hắn, không phải sao?
Y chưa từng khi dễ hắn, cũng đối hắn rất tốt, sao hiện tại ngược lại thà nh ra tình trạng nà y?
Có thể Trần Tam Lang đã khinh thÆ°á»ng hắn, dù sao...... Dù sao hắn không phải con ngÆ°á»i, chỉ là hồ ly.
Thế gian vạn váºt, Ä‘au khổ luyện pháp, bất quá chỉ cầu biến được thà nh nhân thân, hắn là hồ ly, không nhÆ° con ngÆ°á»i, dù biến thà nh ngÆ°á»i thì vẫn không phải, nếu Trần Tam Lang vì chuyện nà y mà chÆ°á»›ng mắt hắn, hắn cÅ©ng hiểu được.
NhÆ°ng Hứa Thiên Tứ không muốn Trần Tam Lang chán ghét hắn, thÆ°Æ¡ng hại hắn, hắn không thể nói mình vì sao muốn thế, chỉ là cảm thấy không muốn, vô luáºn thế nà o cÅ©ng không nguyện ý.
Hứa Thiên Tứ lùng sục trong núi, cÆ¡ hồ má»—i má»™t mảnh lá Ä‘á»u bị hắn nhìn qua, chỉ vì muốn tìm ra loại kén Trần Tam Lang đã Ä‘Æ°a cho hắn.
Kỳ tháºt Hứa Thiên Tứ không phải má»™t con hồ ly có tÃnh nhẫn nại, hắn lúc nà y đây trong lòng giống nhÆ° bị nghẹn thứ gì đó, hắn muốn tìm được, nhất định phải tìm được, rồi má»›i quay vá» Ä‘Æ°a cho ngÆ°á»i kia xem, khiến y không nói ra lá»i, khiến y trở lại nhÆ° trÆ°á»›c, sẽ sá» sỠđầu hắn, cho hắn ăn thứ tốt. Hắn nhất định phải là m ngÆ°á»i kia chÃnh miệng nói vá»›i hắn, rằng y không há» ghi háºn việc kia.
Äến cuối cùng hắn vẫn không thu hoạch được gì, chỉ là thiên không tuyệt Ä‘Æ°á»ng hồ ly, má»™t con chim hỉ thÆ°á»›c Ä‘i ngang qua xem náo nhiệt đã giúp hắn má»™t phen.
Má»™t con hồ ly, cả ngà y nằm trên cây láºt từng cái lá, việc nà y rất hiếm lạ không giống hồ ly. Hỉ thÆ°á»›c tò mò Ä‘áºu trên cà nh cây phÃa trên hắn, nghiêng đầu nhìn hắn láºt lá cây.
Không ngá» con hồ ly ngốc nà y Ä‘ang tìm sâu, hỉ thÆ°á»›c lúc lắc đầu, nói, “ Hi! Nên sá»›m nói a, hại ta xem ná»a ngà y, còn tưởng có việc gì kì lạ nha!â€
Tằm hoang hắn tân tân khổ khổ muốn tìm, kỳ tháºt chỉ là đồ ăn của đám chim chóc thôi.
Hứa Thiên Tứ kÃch Ä‘á»™ng cẩn tháºn bẻ cà nh cây có chiếc kén dÃnh trên lá, coi nhÆ° bảo bối ôm và o trong ngá»±c, vá»™i và ng Ä‘a tạ chim hỉ thÆ°á»›c, sau đó lao hÆ°á»›ng nhà Trần Tam Lang.
NhÆ°ng hắn còn chÆ°a và o nhà đã nhìn thấy lão bà bà lúc trÆ°á»›c giúp đỡ hắn Ä‘ang đứng nói chuyện vá»›i Trần Tam Lang trong sân, “...... Dù sao nà ng cÅ©ng phải láºp gia đình, mÆ°á»i sáu tuổi rồi, không nhá», để lâu hai năm nữa sẽ Ãt ngÆ°á»i muốn lấy. Chẳng lẽ Tôn thiếu gia không đủ tốt sao? Nhân gia có thể coi trá»ng nà ng, là phúc khà của nà ng nha!â€
Trần Tam Lang mÃm chặt môi, Hứa Thiên Tứ nhìn ra được, ngÆ°á»i ná» Ä‘ang nhẫn nhịn không phát giáºn.
Lão bà bà kia còn nói, “Nà ng là má»™t thiếu nữ, ở bên ngoà i lâu nhÆ° thế cÅ©ng thá»±c khổ, cho dù ngÆ°Æ¡i đón nà ng vá», nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i có thể có bao nhiêu tiá»n đây? Tang viên (vÆ°á»n dâu) là của Tôn gia, tằm giống cÅ©ng là Tôn gia, đến lúc nà o ngÆ°Æ¡i má»›i có thể trả hết món nợ ấy? Lần nà y gặp chuyện không may, tiá»n bạc trong nhà đá»u bị cÆ°á»›p sạch không còn, nhÆ°ng đó vẫn là chuyện nhá», nếu lỡ ngÆ°Æ¡i chết Ä‘i thì bảo nà ng phải sống là m sao a! Không biết vì sao nà ng biết chuyện nà y, khóc thầm mấy ngà y. Nhá» ta nói vá»›i ngÆ°Æ¡i, chi bằng hãy cứ để nà ng gả cho Tôn thiếu gia, nà ng đúng là ngÆ°á»i hiểu chuyện...... “
Tim Hứa Thiên Tứ Ä‘á»™t nhiên nhảy loạn, trong nhà ngÆ°á»i nà y có chuyện, sao hắn không biết?
Äúng rồi, sáng sá»›m hôm đó hắn trá»±c tiếp Ä‘Æ°a y đến cá»a thôn, cá»a nhà ngÆ°á»i ta cÅ©ng chÆ°a tiến và o, sau khi trở vá» cứ thế mê man ba ngà y ba đêm, tá»± nhiên không biết có việc gì cả.
NhÆ°ng sao ngÆ°á»i nà y trông nhÆ° không sao cả, cÅ©ng không nói vá»›i hắn má»™t tiếng? Còn nữa, cô nÆ°Æ¡ng kia là ai váºy?
Trần Tam Lang quay đầu, nhìn thấy hắn nép trong má»™t góc liá»n giáºt mình, hắn Ä‘i lên nhÆ° hiến váºt quý, Ä‘Æ°a cà nh cây cho Trần Tam Lang xem.
Trần Tam Lang sá»ng sốt má»™t chút, cuống quÃt vÆ°Æ¡n tay, kéo lão bà bà kia lại rồi ra dấu tay, lão bà bà vẫn còn lảm nhảm ná»a ngà y, vẫn mang bá»™ dạng chÆ°a nói hết lá»i rồi ly khai.
Trần Tam Lang nhìn bốn phÃa không ngÆ°á»i, má»›i chạy tá»›i trÆ°á»›c mặt hắn, cởi ra xiêm y bên ngoà i, bá»c hắn lại rồi mang vá» phòng.
Trần Tam Lang đặt hắn trên bà n, cầm cà nh cây của hắn, tinh tế xem cái kén dÃnh sau lá cây, không há» liếc mắt nhìn hắn chút nà o. Äầu tiên Trần Tam Lang cẩn tháºn cắt má»™t chút tÆ¡ ngoà i kén, cẩn tháºn sá» sá», rồi má»›i Ä‘Æ°a lên ánh sáng xem xét, Hứa Thiên Tứ Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không hiểu y Ä‘ang nhìn gì, nhÆ°ng vẫn nháºn ra ngÆ°á»i nà y Ä‘ang vừa mừng vừa sợ, cả tay cÅ©ng Ä‘ang run nhè nhẹ.
Hứa Thiên Tứ chÆ°a từng thấy y cao hứng nhÆ° thế, bình thÆ°á»ng y bất quá cÅ©ng chỉ là sá» sỠđầu hắn, mỉm cÆ°á»i vá»›i hắn thôi, hắn không ngá» ngÆ°á»i nà y khi tháºt lòng vui vẻ, khi cÆ°á»i rá»™ lên bá»™ dáng sẽ trông hảo nhÆ° thế, thấy y nhÆ° váºy hắn cảm thấy trong lòng ấm áp dạt dà o, tháºt giống nhÆ° cảm giác khi ưỡn bụng ra phÆ¡i nắng, từng sợi lông trên ngÆ°á»i Ä‘á»u được phÆ¡i đến ấm áp, thoải mái vô cùng.
Trong lòng Hứa Thiên Tứ cÅ©ng rất vui, vá»™i nói, “ Nếu chừng nà y không đủ, ta sẽ Ä‘i tìm tiếp cho ngÆ°Æ¡i.â€
Lúc nà y Trần Tam Lang má»›i phục hồi tinh thần, thần sắc phức tạp nhìn hắn, Ä‘á»™t nhiên vÆ°Æ¡n tay cầm chân trÆ°á»›c của hắn, hắn thấy mình không rút chân lại được, liá»n có chút kinh hoảng.
Trần Tam Lang hÆ¡i dùng chút lá»±c, hắn liá»n không kiá»m được kêu to má»™t tiếng, rồi má»›i bá»™ dáng đáng thÆ°Æ¡ng cầu xin nói, “NgÆ°Æ¡i buông ra trÆ°á»›c được không, ta rất Ä‘au.â€
Trần Tam Lang nghi hoặc nhìn hắn, hắn phẫn ná»™ giải thÃch, “ Ta là hồ ly, không phải con mèo, ngÆ°Æ¡i nghÄ© trèo cây dá»… là m chắc?â€
Hắn lá»™ móng vuốt của mình ra cho Trần Tam Lang, có chút Ä‘au lòng, lại có chút đắc ý nói, “NgÆ°Æ¡i xem, Ä‘á»u há»ng hết rồi, ta đã trèo rất nhiá»u cây đó.â€
Trần Tam Lang sững sá» nhìn chân trÆ°á»›c của hắn, hắn Ä‘á»™t nhiên ngượng ngùng, muốn rút móng vuốt vá», Trần Tam Lang giống nhÆ° Ä‘á»™t nhiên bừng tỉnh, buông chân hắn ra.