Tác giả:
*ChÆ°Æ¡ng nà y có ná»™i dung ảnh, nếu bạn không thấy ná»™i dung chÆ°Æ¡ng, vui lòng báºt chế Ä‘á»™ hiện hình ảnh của trình duyệt để Ä‘á»c.
Từ khi giúp nà ng lau xong lệ chÃ, Thẩm Ninh Hinh phát hiện ngÆ°á»i nà y tức khắc liá»n trở nên vui vẻ hẳn lên.
Khóe môi không tá»± giác hÆ°á»›ng vá» phÃa trÆ°á»›c hÆ¡i hÆ¡i cong lên, cảm giác mệt má»i nÆ¡i đáy mắt cÅ©ng Ãt Ä‘i rất nhiá»u, ngay cả Ä‘á»™ng tác sá»a sang lại mặt bà n nhìn qua cÅ©ng rất có lá»±c.
Äại khái là cảm thấy chÃnh mình vừa là m má»™t chuyện siêu lợi hại Ä‘i, giúp cấp dÆ°á»›i lau vết dÆ¡ trên mặt.
Cỡ nà o giá»i giang a, cỡ nà o vÄ© đại a!
Thẩm Ninh Hinh tưởng tượng má»™t chút suy nghÄ© trong ná»™i tâm của nà ng, không nhịn được cÆ°á»i khẽ ra tiếng.
Äáy lòng cÅ©ng dần dần có má»™t cảm giác thản nhiên nảy lên.
Thôi, nà y có là cái gì đâu.
Nà ng nghĩ.
Tiểu khóc bao vui vẻ là được rồi, sẽ đúng hạn ăn cÆ¡m, đúng hạn nghỉ ngÆ¡i, tá»± chiếu cố tốt chÃnh mình là được, những cái khác không cần yêu cầu quá cao.
NghÄ© nhÆ° váºy, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nÆ¡i đáy mắt của Thẩm Ninh Hinh không khá»i cà ng sâu thêm và i phần, đôi mắt cÅ©ng không tá»± giác mà cÆ°á»i cong lên.
Má»›i cÆ°á»i được và i cái, trong chá»›p mắt Ä‘á»™t nhiên phát hiện Khâu Diệc Bạch đã tắt Ä‘i máy tÃnh, lại còn Ä‘em má»™t chồng văn kiện cất và o trong túi công văn.
Nguyên bản túi công văn đã phình phình rồi, bởi vì thêm một chồng văn kiện mà trở nên cà ng thêm no đủ.
Nà ng muốn Ä‘em nhiá»u thứ nhÆ° váºy để vá» xá» lý sao? Rõ rà ng vừa má»›i Ä‘i công tác trở vá», không phải là nên hảo hảo nghỉ ngÆ¡i sao.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế tức khắc có Ä‘iểm Ä‘au lòng, do dá»± má»™t lát vẫn thá»±c để ý mà há»i má»™t câu: "Khâu tổng, nà y đó Ä‘á»u là văn kiện muốn lấy vỠđể xá» lý sao? Quá...... Nhiá»u Ä‘i?"
Vừa dứt lá»i, Khâu Diệc Bạch liá»n nhìn thoáng qua nà ng.
Dừng lại và i giây, sau đó má»›i trả lá»i: "Äây không phải văn kiện muốn xá» lý, có tác dụng khác."
Lá»i nà y nói ra có chút thần bÃ.
Thẩm Ninh Hinh suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là muốn dùng là m cái gì.
Bất quá vẫn là câu nói kia, nà ng vui vẻ là được.
NghÄ© nhÆ° váºy, Thẩm Ninh Hinh gáºt gáºt đầu, thá»±c mau ứng câu: "Ta đã biết."
"Váºy Ä‘i thôi Khâu tổng." Lúc sau nà ng lại nói, "TrÆ°á»›c khi vá» nhà chúng ta ở bên ngoà i ăn má»™t bữa cÆ¡m được không?"
"Lần nà y ta má»i khách, rốt cuá»™c ta vẫn còn thiếu ngà i không Ãt nhân tình đây."
Còn cố ý trừ ra má»™t ngà n tệ từ tiá»n mua nhà nha.
Dù sao cũng phải để nó phát huy tác dụng của bản thân mới được.
Khâu Diệc Bạch nguyên bản tÃnh toán muốn má»i Thẩm Ninh Hinh Ä‘i ra ngoà i ăn má»™t bữa cÆ¡m.
Thấy nà ng đã dẫn đầu mở miệng trÆ°á»›c, nên cÅ©ng rất nhanh gáºt đầu đồng ý.
Bất quá ngoà i miệng vẫn nhÆ° cÅ© còn muốn ngạo kiá»u và i câu, nói nhà ăn ở phụ cáºn Ä‘á»u rất đắc, tiá»n lÆ°Æ¡ng của ngÆ°Æ¡i đủ má»i không?
"Äủ, nhất định đủ." Thẩm Ninh Hinh vá»™i và ng đáp, cÆ°á»i rá»™ lên cùng nà ng vai sóng vai Ä‘i ra ngoà i, "Khâu tổng ngà i cứ việc ăn là được."
Lúc nà ng nói lá»i nà y, ngữ khà cÅ©ng theo bản năng phóng thá»±c nhẹ.
Giống nhÆ° đứng ở bên cạnh là bằng hữu có quan hệ phi thÆ°á»ng thân cáºn vá»›i mình váºy, thần thái cùng Ä‘á»™ng tác cÅ©ng Ä‘á»u đặc biệt thả lá»ng, đáy mắt mang theo má»™t mạt ý cÆ°á»i.
Bộ dạng hoà n toà n không có một chút nà o câu nệ.
Là m Khâu Diệc Bạch nhá»› lại hình ảnh ngà y đó hai ngÆ°á»i cầm bình nÆ°á»›c chanh cùng nhau cháºm rãi Ä‘i vá» công ty.
Khóe môi cÅ©ng không tá»± giác gợi lên má»™t mạt mỉm cÆ°á»i, nhÆ°ng rồi thông qua phản chiếu trên pha lê má»›i chú ý tá»›i chÃnh mình có chút thất thố liá»n thu liá»…m tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, ho nhẹ má»™t tiếng trá»™m liếc nhìn Thẩm Ninh Hinh ở bên cạnh má»™t cái.
Vốn tưởng rằng nà ng không phát hiện, trên thá»±c tế đã sá»›m bị ngÆ°á»i ta nhìn ra hết rồi.
Äừng giả vá».
Thẩm Ninh Hinh thấy bá»™ dáng kia của nà ng, tức khắc liá»n bắt đầu ở dÆ°á»›i đáy lòng cÆ°á»i nhạo nà ng má»™t phen.
Bây giỠngươi mới ý thức được a.
Rõ rà ng đã lá»™ ra hÆ¡n ná»a ngà y.
Cuối cùng Khâu Diệc Bạch cùng Thẩm Ninh Hinh chá»n má»™t nhà ăn món Nháºt.
Nhà ăn trang trà rất kiểu cách, cá»a gá»—, hoa khô, ánh đèn mà u và ng là m phòng ăn có cảm giác ấm áp.
Thá»±c thÃch hợp cho những ai tăng ca và o ban đêm đến để tiêu khiển.
Tâm ở trong bất tri bất giác an tĩnh xuống.
Bất quá đây là trước khi xem thực đơn.
Chỉ cần nhìn thá»±c Ä‘Æ¡n, đáy lòng tháºt vất vả má»›i an tÄ©nh được, tức khắc liá»n nhấc lên gợn sóng.
Giống nhÆ° Khâu Diệc Bạch đã nói, nhà hà ng tháºt sá»± mắc vô cùng, tùy tiện gá»i má»™t món khai vị xinh đẹp cÅ©ng đủ Ä‘au và tiá»n.
Còn may nà ng đã là m tốt chuẩn bị tâm lý.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế dÆ°á»›i đáy lòng cảm thán má»™t hÆ¡i, duá»—i tay Ä‘Æ°a thá»±c Ä‘Æ¡n cho Khâu Diệc Bạch, há»i nà ng có muốn ăn cái gì hay không.
Khâu Diệc Bạch ứng thanh, cầm lấy thá»±c Ä‘Æ¡n xem qua má»™t lần, cuối cùng xoay thá»±c Ä‘Æ¡n ra, chỉ chỉ phÃa trên gà nÆ°á»›ng và cÆ¡m cá chình.
"Äược rồi." Thẩm Ninh Hinh gáºt gáºt đầu, ghi nhá»› món ăn, sau đó lại há»i: "Còn gì nữa không Khâu tổng?"
Khâu Diệc Bạch: "Không có, nà y liá»n đủ rồi."
"Không có?" Thẩm Ninh Hinh nghe váºy tức khắc có Ä‘iểm khiếp sợ: "Chút nà y ăn sao đủ a? Khâu tổng ngà i gá»i thêm má»™t chút Ä‘i."
Vừa nói hết lá»i, lại theo bản năng hÆ°á»›ng lại gần Khâu Diệc Bạch, nhá» giá»ng cùng nà ng nói, "Thá»i Ä‘iểm và o cá»a ta có thấy, cÆ¡m cá chình kỳ tháºt chỉ là má»™t cái chén nhá» mà thôi, má»™t chút đồ ăn nhÆ° váºy khẳng định không đủ."
Còn khoa tay múa chân diễn tả.
NhÆ°ng Khâu Diệc Bạch vẫn nhÆ° cÅ© không dao Ä‘á»™ng, khăng khăng nói chÃnh mình đủ rồi.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế thở dà i, suy Ä‘oán ngÆ°á»i nà y phá»ng chừng lại Ä‘ang muốn giúp mình tiết kiệm, dứt khoát không kiên trì nữa, cầm lấy thá»±c Ä‘Æ¡n chuẩn bị chá»n mấy món mà nà ng cho rằng Khâu Diệc Bạch hẳn sẽ thÃch.
Bất quá không thà nh công, còn chÆ°a kịp là m gì Khâu Diệc Bạch đã ngăn cản nà ng: "Gá»i chÃnh ngÆ°Æ¡i muốn ăn, buổi tối ta ăn không nhiá»u, nhÆ° váºy là đủ rồi, không đủ lại gá»i thêm."
Nà ng còn nói: "Thẩm Ninh Hinh ngÆ°Æ¡i cho rằng ta tháºt khách khà vá»›i ngÆ°Æ¡i a."
Lá»i nà y nói đến chÃnh đáng a.
Tháºm chà ánh mắt còn rất sắc bén, toà n bá»™ quá trình nghiêm túc nhìn chằm chằm Thẩm Ninh Hinh, giống nhÆ° Ä‘ang nói ngÆ°Æ¡i nghÄ© sai rồi.
Qua một hồi, trừ bỠmón mì sợi mà mình muốn ăn ra, Thẩm Ninh Hinh chỉ tranh thủ thêm được một phần Sukiyaki.
Tiểu khóc bao tháºt là quáºt cÆ°á»ng a.
Thẩm Ninh Hinh quả thá»±c dở khóc dở cÆ°á»i.
Cứ nhÆ° váºy trÆ°á»›c Ä‘i.
Nà ng lắc đầu, vừa muốn Ä‘Æ°a thá»±c Ä‘Æ¡n cho phục vụ, Ä‘á»™t nhiên nghÄ© tá»›i cái gì, sau đó nhìn vá» phÃa Khâu Diệc Bạch theo bản năng há»i: "Khâu tổng ngà i muốn uống chút gì không?"
"NÆ°á»›c dÆ°a hấu, nÆ°á»›c chanh? Hay là gá»i chút rượu trắng?"
Vừa nói xong liá»n thấy Khâu Diệc Bạch tức khắc lắc đầu.
Phá»ng chừng là lại nhá»› đến chuyện đêm đó chÃnh mình say đến rối tinh rối mù, cho nên lúc nà y má»›i nói chÃnh mình chỉ cần uống nÆ°á»›c là được.
Thẩm Ninh Hinh đại khái đoán được suy nghĩ trong lòng nà ng, lần nà y dứt khoát không kiên trì, một lần nữa đem thực đơn trả lại cho tiểu tỷ tỷ.
Không bao lâu sau, đồ ăn liá»n được mang lên.
Thẩm Ninh Hinh sợ Khâu Diệc Bạch ăn không đủ, toà n bá»™ quá trình vẫn luôn rất để ý quan sát thần thái của nà ng, nhìn xem có tháºt giống nhÆ° nà ng nói nhiêu đó liá»n đủ rồi hay không.
Ngoà i miệng vẫn luôn quan tâm, thÆ°á»ng thÆ°á»ng há»i nà ng: "Tháºt sá»± đủ sao? Lại gá»i thêm chút Ä‘i."
Nói quá nhiá»u lần, đến cuối cùng là m Khâu Diệc Bạch cÅ©ng chịu không nổi.
Nà ng thở dà i, sau đó ngồi thẳng thân thể, đột nhiên cầm lấy khăn giấy che ở bên môi.
Không nói lá»i nà o, bất Ä‘á»™ng, liá»n nhÆ° váºy vẫn luôn đợi.
Thẩm Ninh Hinh nhìn có Ä‘iểm sững sá», không rõ nà ng muốn là m cái gì.
Vừa muốn mở miệng há»i.
Bất quá còn chÆ°a kịp há»i, Ä‘á»™t nhiên thấy Khâu Diệc Bạch mặt nhẹ nhà ng hạ xuống.
Theo sau...... Bên tai vang lên má»™t tiếng ợ nho nhá».
Không bao lâu sau, Thẩm Ninh Hinh phát hiện Khâu Diệc Bạch đỠmặt.
CÆ¡ hồ là vò khăn giấy ném qua má»™t bên, đáy mắt cÅ©ng mang theo Ä‘iểm thủy quang, cá»±c kỳ bất mãn nói: "Äã nói vá»›i ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không tin, má»™t hai là m ta phải chứng minh nhÆ° váºy!"
Thá»±c thẹn thùng, trong giá»ng nói còn mang theo chút ủy khuất.
Tháºm chà còn đặc biệt dùng thanh âm nho nhá» nói thầm: "Hình tượng Ä‘á»u bị hủy không còn, Thẩm Ninh Hinh ngÆ°Æ¡i tháºt quá đáng!"
Thẩm Ninh Hinh nhìn nà ng, má»™t lát sau Ä‘á»™t nhiên không nhịn được phì cÆ°á»i thà nh tiếng.
Lần đầu tiên nà ng nhìn thấy Khâu Diệc Bạch nhÆ° váºy, tức khắc lại cảm giác khoảng cách giữa mình vá»›i nà ng giống nhÆ° được kéo lại gần không Ãt.
Nhìn xem bức đứa nhá» nà y thà nh cái dạng gì, má»›i phải lá»±a chá»n dùng phÆ°Æ¡ng pháp nhÆ° váºy để tá»± chứng.
Cũng quá đáng yêu đi.
Bởi vì nà ng không nhịn được cÆ°á»i má»™t tiếng nhÆ° váºy, Khâu Diệc Bạch tức khắc liá»n bắt đầu mang thù.
Ngẫm lại cÅ©ng phải, ngÆ°á»i nà y vốn tưởng rằng hình tượng của chÃnh mình ở trong cảm nháºn của Thẩm Ninh Hinh là nghiêm túc cùng cao lãnh, lần nà y Ä‘á»™t nhiên thà nh ra nhÆ° váºy, ấn tượng khẳng định tuá»™t dốc không phanh.
Huống chi còn bị vô tình cÆ°á»i.
Khâu Diệc Bạch quả thá»±c hối háºn muốn chết, dá»c theo Ä‘Æ°á»ng Ä‘i cÅ©ng không thèm nói lấy má»™t lá»i vá»›i Thẩm Ninh Hinh.
Thẩm Ninh Hinh cÅ©ng biết hiện tại nà ng Ä‘ang nổi nóng, do dá»± má»™t lát vẫn không mở miệng nói gì, nghÄ© chá» nà ng cháºm rãi bá»›t giáºn rồi lại nói.
ChÃnh mình cÅ©ng dá»i Ä‘i tầm mắt, theo cá»a sổ xe hÆ°á»›ng mặt nhìn ra bên ngoà i.
Hôm nay vốn dĩ rất nóng.
Buổi sáng nà ng Ä‘i xuống nháºn chuyển phát nhanh, lá»™ trình ngắn ngủn mấy phút lại có ảo giác giống nhÆ° bị nÆ°á»›ng chÃn.
CÅ©ng không biết nhÆ° thế nà o, vừa đến chạng vạng, sắc trá»i ngược lại âm trầm xuống, nhiệt Ä‘á»™ không khà cÅ©ng giảm xuống, tiếng gió cá»±c kỳ lá»›n, trá»i giống nhÆ° muốn mÆ°a.
Hôm nay, Thẩm Ninh Hinh ra ngoà i có chút gấp, không nhìn dá»± báo thá»i tiết cÅ©ng không kịp mang dù, lúc nà y ngồi ở trong xe trái tim cÆ¡ hồ đã nhảy lên đến cổ há»ng.
Tháºm chà còn lặp lại và i câu cầu nguyện, hy vá»ng đến tối hẳn mÆ°a.
Kết quả không nhắc mãi còn ổn, một khi nhắc mãi ai ngỠcòn bị phản tác dụng.
Mưa cứ như thế bất tri bất giác hạ xuống!
Thẩm Ninh Hinh: "......" Xong rồi.
Nà ng cả kinh, sỠnão tức khắc có điểm ngốc, cơ hồ theo bản năng liếc mắt một cái nhìn Khâu Diệc Bạch ở bên cạnh, lại cúi đầu nhìn nhìn quần áo của mình.
Sau đó, Ä‘á»™t nhiên bắt đầu đánh chủ ý lên cái túi nhỠở trên ngÆ°á»i.
Gần đây nà ng vừa mới mua cho mình một cái mới.
Tuy nói không có đặc biệt mắc tiá»n, nhÆ°ng cÅ©ng không tÃnh là rẻ, nếu tháºt sá»± dùng nó để che mÆ°a, chỉ sợ Thẩm Ninh Hinh tháºt sá»± sẽ Ä‘au thịt đến chết mất.
Nà ng còn chÆ°a suy tÃnh rõ rà ng, xe đã tá»›i dÆ°á»›i lầu tiểu khu của các nà ng.
Thẩm Ninh Hinh cảm tạ Khâu Diệc Bạch, ngẩng đầu nhìn không trung, cuối cùng dứt khoát tự cổ vũ là m tinh thần thêm hăng hái, đem túi nhỠnâng qua đỉnh đầu.
Tháºm chà trong lòng còn đếm xem, chÃnh mình đến tá»™t cùng phải dùng bao nhiêu thá»i gian để có thể chạy và o bên trong tiểu khu.
Cái túi nhá» của nà ng là mà u Ä‘en hình tròn, lúc nà y đặt lên trên đỉnh đầu, chợt thấy giống nhÆ° Ä‘ang úp má»™t cái nồi lên đầu váºy.
Khâu Diệc Bạch nhìn nà ng má»™t cái, cuối cùng tìm vỠđược mặt mÅ©i, tức khắc liá»n bắt đầu vô tình cÆ°á»i nà ng và i tiếng.
Thẩm Ninh Hinh: "......"
Thôi, ngÆ°Æ¡i cÆ°á»i liá»n cÆ°á»i Ä‘i, chúng ta huá» nhau, ngÆ°Æ¡i vui vẻ là được.
Nà ng thở dà i, nhắm mắt chuẩn bị tâm lý tháºt tốt, vừa má»›i nhấc chân chuẩn bị xuống xe, chẳng qua lần nà y còn chÆ°a kịp là m gì, Khâu Diệc Bạch Ä‘á»™t nhiên duá»—i tay kéo nà ng lại má»™t chút.
Sức lực còn rất lớn, Thẩm Ninh Hinh bị nà ng kéo trở vỠmột chút.
Trong chá»›p mắt, lại phát hiện đáy mắt của ngÆ°á»i nà y mang theo ý cÆ°á»i.
Tháºm chà còn thấy nà ng nâng tay, không biết từ lúc nà o biến ra cái ô che.
"Thẩm Ninh Hinh ngÆ°Æ¡i ngốc a?" Khâu Diệc Bạch mở miệng, trong giá»ng nói mang theo trêu chá»c, "Liá»n chuẩn bị nhÆ° váºy Ä‘i ra ngoà i?"
"Không có dù cÅ©ng không biết há»i ta má»™t chút sao?"
Xe ngoại lai tiến và o tiểu khu phải trải qua rất nhiá»u thủ tục vụn vặt.
Hiện tại mÆ°a lá»›n nhÆ° váºy, Khâu Diệc Bạch không muốn cháºm trá»… thá»i gian, dứt khoát trá»±c tiếp ngừng xe ở ven Ä‘Æ°á»ng, tá»± mình cầm dù Ä‘Æ°a Thẩm Ninh Hinh Ä‘i và o.
Chiếu cố nà ng nhÆ° váºy a.
Thẩm Ninh Hinh cá»±c kỳ thụ sủng nhược kinh, vá»™i và ng cảm tạ Khâu Diệc Bạch, Ä‘i theo nà ng má»™t Ä‘Æ°á»ng bÆ°á»›c nhanh và o bên trong.
NhỠphúc của nà ng, cuối cùng không có ai ướt, túi nhỠcũng được bảo vệ.
Bất quá nà ng còn có điểm tò mò.
Một là vì cái gì Khâu Diệc Bạch khăng khăng muốn đưa nà ng tiến và o.
Tuy nói ngÆ°á»i nà y chỉ có má»™t cái dù, nhÆ°ng đã đến tiểu khu của nà ng rồi thì Khâu Diệc Bạch không cần xuống xe, trá»±c tiếp cho nà ng mượn dù thì tốt rồi, còn Khâu Diệc Bạch trá»±c tiếp má»™t Ä‘Æ°á»ng lái vá» nhà căn bản sẽ không có ai bị Æ°á»›t, không cần thiết phải bồi nà ng Ä‘i má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng nhÆ° váºy.
Còn nữa chÃnh là ...... NhÆ° thế nà o nà ng còn mang theo túi công văn.
Bởi vì bên trong có văn kiện quan trá»ng sợ mất sao?
Lần nà y Thẩm Ninh Hinh không Ä‘oán được nà ng Ä‘ang nghÄ© cái gì, bất quá cÅ©ng không mở miệng Ä‘i há»i, vá»™i và ng móc chìa khóa ra mở cá»a phòng trá»™m má»i Khâu Diệc Bạch và o nhà .
So sánh vá»›i nhà của Khâu Diệc Bạch, nhà nà ng trang trà đơn sÆ¡ hÆ¡n nhiá»u.
Thẩm Ninh Hinh vừa má»›i tốt nghiệp trên ngÆ°á»i căn bản không có tiá»n, tá»± nhiên sẽ thuê phòng rẻ nhất, vá» sau lại thêm không Ãt đồ váºt bá» và o bên trong, nhÆ°ng liếc mắt nhìn má»™t cái vẫn nhÆ° cÅ© thá»±c Ä‘Æ¡n sÆ¡.
Nà ng có chút sợ Khâu Diệc Bạch sẽ ghét bá», vừa Ä‘em nà ng má»i và o nhà , liá»n theo bản năng trá»™m nâng mắt nhìn biểu tình của nà ng.
CÅ©ng còn may, ngÆ°á»i nà y biểu tình vẫn nhÆ° cÅ© giống nhÆ° bình thÆ°á»ng không có gì khác biệt.
Không khá»i là m Thẩm Ninh Hinh nhẹ nhà ng thở ra, vá»™i và ng má»i nà ng ngồi lên trên sô pha, còn chÃnh mình lại và o trong phòng bếp rót ly nÆ°á»›c cho nà ng.
Còn cố ý lấy má»™t cái ly tháºt đáng yêu, mặt trên cÅ©ng có há»a tiết tiểu cẩu, tuy nói không phải A Cát, nhÆ°ng Khâu Diệc Bạch có lẽ cÅ©ng sẽ thÃch.
NghÄ© nhÆ° váºy, Thẩm Ninh Hinh rót nÆ°á»›c xong bÆ°ng cái ly Ä‘i ra ngoà i, sau đó lại ôm đồ ăn vặt của mình ra, muốn tìm chút đồ ăn ngon cho Khâu Diệc Bạch.
NhÆ°ng báºn quá.
Khâu Diệc Bạch vá»™i và ng kêu nà ng dừng lại, nói ngÆ°Æ¡i không cần phiá»n toái, ta ngồi má»™t lát liá»n Ä‘i.
"Hơn nữa ta đã ăn no." Nà ng nói, "Lại ăn đồ ăn vặt sẽ bị béo."
Nguyên lai còn rất chú trá»ng quản lý dáng ngÆ°á»i.
Thẩm Ninh Hinh nghe váºy dừng má»™t chút, gáºt gáºt đầu không là m nữa, cÅ©ng Ä‘i đến sô pha ngồi xuống.
Kỳ tháºt hai ngÆ°á»i cách nhau không có gần nhÆ° lúc ngồi trong nhà ăn.
Cũng không biết vì sao, có lẽ là bởi vì hoà n cảnh bất đồng, lúc nà y nà ng đột nhiên lại có chút khẩn trương.
Dù sao...... Äây là lãnh địa tÆ° nhân của nà ng, là nÆ¡i sinh hoạt má»—i ngà y của nà ng, có dấu vết cùng hÆ°Æ¡ng vị thuá»™c vá» nà ng.
Tiểu thú bông đặt ở trên sô pha, quần áo còn Ä‘ang phÆ¡i ở trên ban công, trên bà n cÆ¡m còn có quả táo bị nà ng cắt Ä‘i má»™t ná»a.
Hết thảy toà n bộ, cơ hồ là hiện ra ở trước mặt Khâu Diệc Bạch không sót thứ gì.
Là cuá»™c sống chân tháºt của nà ng.
GÆ°Æ¡ng mặt có hÆ¡i chút nóng lên, Thẩm Ninh Hinh dừng má»™t chút, trong lúc nhất thá»i nghÄ© không ra nên nói cái gì, vừa nhấc mắt lên Ä‘á»™t nhiên phát hiện Khâu Diệc Bạch bắt đầu lấy túi công văn ở má»™t bên ra.
Sau đó tùy tiện lấy một chồng văn kiện thả ra ngoà i.
Äá»™ dà y không sai biệt lắm so vá»›i lúc Thẩm Ninh Hinh nhìn thấy ở trong văn phòng, hẳn là chồng văn kiện lúc đó không sai.
Chẳng qua không biết ngÆ°á»i nà y rốt cuá»™c là đang là m gì, Thẩm Ninh Hinh thấy nà ng giống nhÆ° Ä‘ang do dá»±.
Chỉ là lấy văn kiện ra, cháºm chạp không có Ä‘em văn kiện bà y ra, nhìn bá»™ dáng giống nhÆ° còn có chút ngượng ngùng.
Có phải bởi vì nà ng muốn nói mình giúp nà ng là m là m thứ gì hay không, nhưng lại ngại vì mặt mũi mà ngượng ngùng nói ra?
Thẩm Ninh Hinh thấy bá»™ dáng kia của nà ng, trong lòng thá»±c nhanh nảy ra má»™t cái phá»ng Ä‘oán.
Nếu không nà ng chủ Ä‘á»™ng há»i má»™t chút Ä‘i.
"Khâu tổng?" Nà ng thá» mở miệng, nháºn thấy Khâu Diệc Bạch khác thÆ°á»ng, vì thế ngữ khà cÅ©ng theo bản năng phóng nhẹ. "Văn kiện kia rốt cuá»™c là là m gì đó nha?"
Vừa má»›i dứt lá»i, liá»n thấy Khâu Diệc Bạch giống nhÆ° ngẩn ra.
Phá»ng chừng là không nghÄ© đến nà ng sẽ Ä‘á»™t nhiên nói chuyện, cả ngÆ°á»i bị hoảng sợ, qua má»™t lúc lâu sau má»›i ngẩng đầu lên lại.
Ho nhẹ má»™t tiếng sá»a sang lại biểu tình, duá»—i tay Ä‘em văn kiện đặt ra phÃa trÆ°á»›c.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế vá»™i và ng duá»—i tay tiếp nháºn, rÅ© mắt xuống nhìn nhìn ná»™i dung.
Không nghĩ tới, chồng văn kiện kia là tổng kết tương quan của lần triển lãm nà y.
Viết còn rất kỹ cà ng tỉ mỉ, từ những bÆ°á»›c chuẩn bị trÆ°á»›c đó cho triển lãm, đến lá»±a chá»n há»™i trÆ°á»ng, là m thế nà o để há»™ khách tham gia triển lãm chú ý tá»›i chÃnh mình, là m thế nà o để kÃch thÃch nhu cầu mua sắm của há»™ khách ở trong khoảng thá»i gian ngắn.
Từng cái, từng cái một được viết thực rõ rà ng, trải đầy và i trang giấy.
Äây là Khâu Diệc Bạch tá»± mình là m sao?
Triển lãm báºn rá»™n nhÆ° váºy, ban ngà y cÆ¡ hồ không có thá»i gian để là m chuyện khác, muốn sá»a sang lại mấy thứ nà y chỉ sợ chỉ có thể hao phà thá»i gian nghỉ ngÆ¡i quý báu và o ban đêm.
Cho nên......Mấy ngà y nay Khâu Diệc Bạch má»›i không phát má»™t cái Weibo nà o, bởi vì quá báºn, tháºt sá»± không rảnh lo.
Thá»i Ä‘iểm ý thức được Ä‘iểm nà y, Thẩm Ninh Hinh tức khắc liá»n có chút sững sá», đáy lòng cÅ©ng trà n ra má»™t cảm giác nói không nên lá»i.
Muốn nói gì đó, nhÆ°ng lại không biết phải nói từ đâu, trong lúc nhất thá»i lại rÆ¡i và o trầm mặc.
Bất quá cÅ©ng may, Khâu Diệc Bạch không phát hiện ra nà ng khác thÆ°á»ng, sau đó thá»±c mau lại mở miệng.
Lần nà y dùng ngữ khà của cấp trên đối với cấp dưới để nói chuyện.
Nà ng nói: "Äây là tổng kết tÆ°Æ¡ng quan của triá»…n lãm lần nà y, nghÄ© đối vá»›i ngÆ°á»i má»›i nhÆ° ngÆ°Æ¡i sẽ hữu dụng, cho nên liá»n sá»a sang lại má»™t chút, ngÆ°Æ¡i không có việc gì thì xem nhiá»u má»™t chút Ä‘i."
Nà ng còn nói: "Kỳ tháºt thông qua quan sát trong khoảng thá»i gian nà y, ta phát hiện Thẩm Ninh Hinh ngÆ°Æ¡i rất có thiên phú, nhiá»u ná»— lá»±c nhất định có thể Ä‘i xa hÆ¡n."
"Nhanh trưởng thà nh đứng lên Ä‘i, cuối năm ta muốn Ä‘Ãch thân khảo hạch ngÆ°Æ¡i, nếu biểu hiện tháºt không tồi, năm sau đến triển lãm, có lẽ ta có thể mang ngÆ°Æ¡i cùng Ä‘i."
Phá lệ đối vá»›i nà ng nói rất nhiá»u.
Thẩm Ninh Hinh nhìn nà ng, không biết nhÆ° thế nà o Ä‘á»™t nhiên nhá»› tá»›i ngà y đó chÃnh mình ngẫu nhiên bị cảm mạo.
Lần đó Khâu Diệc Bạch cÅ©ng Ä‘em nà ng gá»i và o trong văn phòng, giống nhÆ° váºy thao thao bất tuyệt, nói má»™t trà ng dà i vá»›i nà ng.
NhÆ°ng xét đến cùng, vô luáºn là nghiêm khắc hay nhu hòa, kỳ tháºt Ä‘á»u là đang chỉ dạy nà ng.
NgÆ°á»i nà y tháºt sá»± thá»±c ôn nhu a.
Thẩm Ninh Hinh nhìn chằm chằm chồng văn kiện ở trÆ°á»›c mặt mình gáºt gáºt đầu tháºt mạnh, thá»±c mau ứng hạ, nói chÃnh mình nhất định sẽ hảo hảo ná»— lá»±c.
"Ân." Khâu Diệc Bạch ứng thanh, không nhiá»u lá»i nữa, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, má»™t lát sau nói: "Không còn sá»›m, ta phải vá» nhà ."
"Ta đây Ä‘Æ°a ngà i Ä‘i!" Thẩm Ninh Hinh mau chóng đứng lên Ä‘i theo phÃa sau lÆ°ng nà ng.
Chưa đi được hai bước, đột nhiên thấy Khâu Diệc Bạch dừng bước chân lại, không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên theo bản năng giương mắt nhìn thoáng qua phòng bếp của nà ng.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế còn có chút khẩn trương.
"Khâu tổng ngà i......" Nà ng mở miệng, vốn muốn há»i nà ng Ä‘ang suy nghÄ© cái gì, bất quá chÆ°a kịp há»i đã bị Khâu Diệc Bạch dẫn đầu Ä‘oạt mất quyá»n lên tiếng.
Nà ng nhẹ giá»ng há»i má»™t câu: "Thẩm Ninh Hinh ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế nà o chuẩn bị nhiá»u đồ ăn nhÆ° váºy, ngà y thÆ°á»ng ở nhà có nấu cÆ¡m sao?"
Thẩm Ninh Hinh nghe váºy đáp: "Phải a."
"Ở nhà là m khá tốt." Tiếng nói vừa dứt, Khâu Diệc Bạch liá»n nhẹ nhà ng gáºt gáºt đầu, "Váºy lần sau muốn báo đáp nhân tình liá»n không cần phải tiêu tiá»n má»i ta ra ngoà i ăn, chút tiá»n lÆ°Æ¡ng nà y của ngÆ°Æ¡i dùng liá»n hết."
"Mua nhiá»u xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n rau dÆ°a không phải tốt hÆ¡n sao?" Nà ng nói, "Tiết kiệm tiá»n nhà n rá»—i, trá»±c tiếp hầm xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n cho ta là được."
- -------------------------------------------------------
Cá chình nướng:3
GÃ nÆ°á»›ng:3
Sukiyaki:3