- Trang chủ
- Tôi là Nữ Quan Tài
- Chương 320: Mở chợ đen ở địa phủ?
Tác giả: Khát Mưa
Tôi nghe Trường Sinh hỏi liên tiếp mấy câu, trong lòng cũng thay đổi theo.
Nhà bà La rất gần thôn của ông cả Trương, nếu như nói là trùng hợp thì cũng không tránh khỏi quá mức trùng hợp rồi?
Còn có cỗ quan tài đá kia nữa, bà La mượn từ trong tay Điền Đại Thu nhưng sau đó để đựng ai?
Nghĩ một lúc, tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện bản thân không muốn thừa nhận, nhìn Trường Sinh, tôi ngẩn ngơ nói: “Có thể là Tiểu Bạch?”
“Tôi cũng đoán thế nhưng quan tài đá làm sao lại đến được Tàng Âm địa?” Tay Trường Sinh không ngừng xay, nói với tôi: “Có lẽ chuyện này ngay từ khi bắt đầu chúng ta đã nghĩ sai hướng rồi, Điền Đại Thu với Nguyên Linh thực ra chỉ là vai phụ nhỏ bé, gã chỉ dẫn chúng ta tiến vào quan tài đá thôi!”
“Vào quan tài đá?” Tôi nghĩ tới khả năng này, đột nhiên cảm thấy cả người bắt đầu ngứa ngáy, trong miệng vết thương kia hình như có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
Nhẫn nhịn không gãi, tôi chỉ có thể khống chế bàn tay nhẹ nhàng xoa nhưng thứ chạm vào lại là những hạt gạo nếp nát nhỏ cùng thứ gì đó dính nhũn như thạch ấy.
“Đừng động!” Trương Sinh hét lên với tôi, căng thẳng nói: “Bột gạo nếp được Kiến Mộc xay ra có tác dụng rồi!”
Tôi buông bàn tay đã sờ lên miệng vết thương ra nhưng lại thấy trong tay dính đầy con trùng nhỏ màu đen, có điều chúng đều đã chết, trong gạo nếp trắng thuần,chúng vô cùng rõ ràng.
“Đây là cái gì?” Tôi đưa tay lên trước mắt, tỉ mỉ xem xét, hình như là những con bọ hung nho nhỏ?
Một tay Trường Sinh đẩy Kiến Mộc, một tay khác đón lấy những con trùng nhỏ trên tay tôi, nhìn một lát rồi nói: “Đây không phải là ấu trùng của Thực Thi trùng chứ?”
“Thực Thi trùng?” Tôi nhìn thì cũng hơi giống, một con trùng như vậy có thể hại chết Viên Uy, trong cơ thể tôi lại có nhiều thế sao?
“Cô không cần phải sợ!” Trường Sinh rửa tay dính đầu bột gạo nếp trên bàn xay, an ủi tôi: “Không phải chúng đều chết hết rồi sao? Đến lúc nào đó hỏi lại Vương Uyển Nhu là được rồi!”
Tôi nghe xong gật đầu nhưng trong não lại bắt đầu không nhịn được mà nghĩ tới câu hỏi cuối cùng Trường Sinh hỏi lại tôi, Lục Cô bà ấy đang canh chừng đài Vọng Hồn, chúng tôi âm thầm cho rằng bà ấy trao đổi gì đó với bà La và Điền Đại Thu nên mới đến canh chừng đài Vọng Hồn nhưng bây giờ xem ra có vẻ địa phủ cũng loạn lên rồi, vậy thì rốt cuộc vì sao Lục Cô lại đi canh đài Vọng Hồn?
Trường Sinh cũng im lặng không nói, chỉ là vừa cho thêm gạo nếp vào cối cay, vừa đẩy Kiến Mộc.
Trong phòng chỉ còn lại âm thanh xay gạo, tôi nghe xong cũng mơ màng, luôn cảm thấy hình như tất cả mọi chuyện đều có một sợi dây gắn kết mà chúng tôi bây giờ tìm thấy vài hạt đứng độc lập rồi nhưng chưa tìm ra được sợi dây đó, thế nên chúng tôi mới bị động đến vậy, mỗi một chuyện đều khiến chúng tôi không có chút đầu mối nào.
Những người của Thần tộc đó cũng thực sự bị thần kinh, đã biết đến quan tài đá rồi, cũng không xử lý những thứ đồ đó sớm một chút, ngược lại còn canh chừng căn phòng đá to lớn của Miêu tốc, cũng không biết có phải vì những tảng đá đó có quan hệ với đá tinh không, thế nên quan tài đá mới làm cho nhân tài biến dị, đây không phải sự bức xạ trong những bộ phim khoa học viễn tưởng sao?
Nhưng những lá bùa kia được làm xong rồi lại phân tán ra để làm gì?
Còn có tổng giám đốc Lư sao lại có được những lá bùa ấy, sau đó dán chúng trên tường có tác dụng gì?
Tôi trợn tròn mắt, nhìn Trường Sinh nói: “Vậy mọi người đã hỏi tổng giám đốc Lư chưa?”
“Chưa?” Hình như Trường Sinh cũng nghĩ ra gì đó, cậu sững sờ nhìn tôi: “Cô hỏi cái này làm gì?”
“Anh ta rất có vấn đề!” Tôi đứng lên từ trong bồn tắm, kết quả đứng nhanh quá, miệng vết thương vừa mới mềm đi giống như túi nước bị chọc thủng, bên trong chảy ra một vài thứ gì đó.
Tôi vội lấy tay ấn vào nhưng lại cảm thấy trong tay nóng lên, thứ gì đó đen đen chảy ra qua kẽ ngón tay rơi xuống đám bột gạo nếp còn chưa dâng lên qua đầu gối, sau đó chúng vậy mà còn đang cựa quậy!
“Đừng nhúc nhích!” Hai mắt Trường Sinh dựng đứng, quát tôi, sau đó kéo bàn tay đang ấn của tôi xuống: “Cô thử tập trung vào miệng vết thương, không đúng! Đừng tập trung vào miệng vết thương, từ từ để máu chảy xuống, tôi đại khái biết có chuyện gì rồi!”
Tôi thấy trùng đen đang không ngừng chảy ra ngoài, đột nhiên cảm thấy người mình thật khiến người khác ghê tởm, chỉ muốn đổi cả máu luôn thôi.
“Cô thả lỏng chút đã, rồi từ từ ngồi xuống!” Trường Sinh quay qua một bên, bàn tay nhanh chóng say: “Nhanh lên!”
Tôi nhìn bột gạo nếp chảy xuống từ bàn xay như nước mà trong người giống như có vô số con trùng không yên phận bắt đầu ngọ ngoạy, cảm giác ngứa ngáy như đục xương trong nháy mắt bao trùm lấy tôi, giống như cú đứng lên vừa rồi đã đánh thức tất cả trùng ẩn trong máu tôi.
“Cạch! Cạch!”
Trường Sinh vội vàng xay, bột gạo nếp rơi được nửa chừng thì bắt đầu có tiếng nước chảy vào, tôi chỉ nắm chặt tay mới có thể ngăn cản được con ngứa từ trong xương đó.
“Xì!” Âm Long vẫn luôn quấn bên thắt lưng tôi bất động thè lưỡi rắn duỗi ra từ trong bột gạo nếp.
Nó liếm mặt tôi, đôi mắt tròn xoe trên cái đầu nghiêng nghiêng nhìn chằm chằm tôi, con mắt nho nhỏ toàn bộ đều là đau lòng, lưỡi rắn vội vàng thò ra thụt vào, hai chiếc vảy sau gáy cũng căng thẳng dựng lên, cuối cùng không có cách nào nên lại hạ xuống.
Tôi nghiến chặt răng, nếu như đau đớn tôi còn có thể nhịn thì sự ngứa ngáy này chẳng là gì cả, mà trong máu tôi, thuận theo dòng máu chảy xuống từng chút một, cả người đều bị cơn ngứa lây lan ra nhưng tôi không tìm được chỗ gãi, đây là thứ khó chịu nhất.
Tôi chỉ có thể đặt tất cả cảm quan lên việc đếm âm thanh xay gạo của Trường Sinh, bởi vì cứ đếm không ngừng như vậy thì suy nghĩ của tôi mới không quay lại thân thể.
Đột nhiên tôi cảm thấy miệng vết thương đau nhói, sau đó có thứ gì đó từ trong miệng vết thương chui ra, tôi giơ tay định bắt nhưng lại chạm đến thân lạnh lẽo của Âm Long, tôi vội trợn mắt, muốn kéo Âm Long ra.
Địa phủ là sự tồn tại khủng bố nhất trong những câu chuyện thần thoại, mặc dù Âm Long là Cầu Si trong truyền thuyết nhưng tôi vẫn không dám để nó đi khiêu chiến với sự tồn tại khủng bố nhất trong mắt cũng như trong suy nghĩ của dân chúng!
“Sao thế?” Trường Sinh thấy tôi kinh ngạc, cậu dừng tay lại nhìn tôi rồi nói: “Có phải cơ thể không thoải mái không?”
“Âm Long!” Tôi dùng tay túm lấy thân Âm Long nhưng lưỡi con hàng này đã duỗi ra, bất kể tôi kéo mạnh thế nào cũng không được.
Trường Sinh cũng ngẩn ra, dùng sức vốc gạo nếp ném lên xay, rồi duỗi tay định sờ bột gạo nếp dưới thắt lưng tôi.
Nhớ đến tình cảnh bên dưới thắt lưng, tôi vôi nói với cậu: “Không cần đâu.”
Hình như Trường Sinh cũng nhớ ra, mặt cậu đỏ lên, thu tay lại: “Chắc là Âm Long sẽ không hại cô đâu!”
“Xì!”
Giống như nghe thấy lời Trường Sinh nói, tôi cũng thả tay ra, Âm Long lập tức bò xuống đám gạo nếp, ngóc đầu lên, há to miệng nuốt vô số con trùng đen đã chết đó.
“Nó đang muốn liếm vết thương cho cô!” Trường Sinh nhìn qua, mặt mày thả lỏng: “Cô nhẫn nhịn thêm chút nữa, cố một lần cho xong.”
Tôi thấy Âm Long không sao, chỉ đành yếu ớt gật đầu, nếu như có thể giấu tất cả mọi người rồi giải quyết là tốt nhất.
An tâm nằm lại trong bồn tắm, tôi vẫn đặt sự chú ý vào việc đếm số lần Trường Sinh xay gạo như trước, qua một lúc lâu, chỉ cảm thấy cổ bị nhấn xuống, lúc này tôi mới mở mắt nhìn Trường Sinh.
Thấy cậu mệt mỏi ngồi một bên thở dốc nhìn tôi, gương mặt thật thà kia lấm tấm mồ hôi to như hạt đậu, nhếch miệng cười với tôi: “Còn ngứa không?’
Tôi vội cảm nhận thử, hình như thực sự không còn ngứa nữa, Âm Long cũng bơi qua bơi lại trong thùng tắm, chỉ là bột gạo nếp không còn thuần trắng nữa mà trắng đen đan xen, còn mang theo cả mùi tanh tưởi.
Miệng vết thương của tôi cũng mềm ra, chỉ là sờ lên vẫn chưa thấy cảm giác có thịt, nhìn còn có vẻ còn mang theo màu xanh nữa.
“Có lẽ là vẫn chưa tẩy hết độc, đợi lát nữa tôi xay thêm một lần để cô ngâm vào!” Trường Sinh cũng không biết có phải là vì quá mệt rồi không, cả người đỏ ửng như vừa tắm hơi xong.
Tôi sờ miệng vết thương rồi nhìn Kiến Mộc ở một bên, đang muốn nói thứ đồ này không tồi thì nghe thấy “rầm” một tiếng, sau đó Trường Sinh lăn ra đất.
Không hề có bất kỳ dấu hiệu nào, tôi nhìn Trường Sinh nằm trên đất cũng ngẩn ra mười mấy giây, đến cả Âm Long cũng phản ứng lại nhanh hơn tôi, nó bò đến bên cạnh Trường Sinh rồi liếm mặt cậu, lúc này tôi mới nghĩ đến tôi phải đi đỡ cậu dậy!
Vội vàng bò ra khỏi thùng tắm, đỡ cậu dậy rồi duỗi tay bắt tĩnh mạch, lúc này mới cảm nhận được mạch đập có hơi yếu nhưng vẫn ổn định, chỉ là do kiệt sức thôi.
Tôi thẫn thờ nhìn Kiến Mộc không động đậy trên mặt bàn, lấy sức lực của Trường Sinh không cần nói đẩy cái cối xay nhỏ như thế, kể cả có đẩy cả tảng đá nặng vài tấn đến nửa ngày cũng không có vấn đề gì.
Thấy hô hấp Trường Sinh ổn định lại, tôi duỗi tay thử đẩy cối xay, vậy mà nó không động đậy.
Còn nhớ lúc trong thôn thần, tôi cũng cầm miếng gỗ này một lần, cảm giác cũng rất nặng nhưng trong tay sư công hình như nó nhẹ lắm mà, nhìn dáng vẻ Trường Sinh lúc cầm nó cũng có cảm giác giống tôi.
Dù sao thì Trường Sinh cũng không sao nữa, tôi đi thay quần áo sau đó vớt mấy con Thực Thi trùng đã chết trong thùng tắm ra, nhìn nước gạo nếp trong thùng, tôi cũng không biết nên xử lý thế nào.
Nghĩ một hồi, tôi dứt khoát lấy điện thoại ra gọi cho Vương Uyển Nhu, dù sao thì cô ấy cũng biết chuyện tôi bị thương, hơn nữa chuyện về Thực Thi trùng này vốn dĩ nên hỏi cô ấy, còn có quỷ sai đại nhân này mới thu được chiếc điện thoại kiểu mới nhất của sư thúc tôi, ngoại trừ chúng tôi gọi điện thoại cho cô ấy ra, chắc là giữa quỷ sai với nhau không dùng đến điện thoại đâu nhỉ?
Vương Uyển Nhu vừa nghe tôi lại có Thực Thi trùng thì chưa đầy năm giây, điện thoại còn chưa kịp tắt cô ấy đã xuất hiện trước mặt tôi rồi đứng trước mặt tôi tắt cuộc điện thoại tôi gọi cho cô ấy.
Tôi sững sờ nhìn cô ấy nhưng cô ấy lại lý lẽ hùng hồn mà nói: “Tôi có thể tùy ý di chuyển đến bất kỳ nơi nào trong khu vực quản lý của mình, cô không biết à?”
Tôi thành thật lắc đầu, sau đó chỉ con trùng đen trong nước bột gạo nếp cho cô ấy xem, sau đó hỏi cô ấy có biết ai có quyền sắp xếp người đến canh đài Vọng Hồn không.
Vương Uyển Nhu nhìn đám Thực Thi trùng đầy bồn tắm thì đang sụp đổ, nghe tôi hỏi xong cô ấy lập tức oán hận: “Địa phủ bọn họ thực sự đang kinh doanh chợ đen!”
“Nhưng bọn họ nuôi cổ thần để làm gì? Còn sản xuất ra đám Thực Thi trùng này nữa?” Tôi thực sự không nghĩ ra, địa phủ đã có thể quản lý tất cả linh thể rồi, sao lại còn làm lắm chủ ý như thế.
Hai thứ đồ cuối cùng Tịnh Trần gửi lại cho tôi, Thực Thi trùng đã được làm rõ, chỉ về địa phủ rồi, nhưng còn tấm vải đỏ che trời kia thì hướng đến cái gì đây?
Ngọc Hoàng cung sao?