- Trang chủ
- Tôi là Nữ Quan Tài
- Chương 107: Linh hồn sau lưng
Tác giả: Khát Mưa
Sau khi tôi bị va trúng, Trường Sinh vội vàng kéo tôi dậy, kiểm tra tôi thật kỹ rồi nói: “Không sao đâu, chỉ là bị đâm đỏ một xíu thôi!”
Tôi đột nhiên chảy nước mắt do quá đau, nói là đâm một chút nhưng thực sự lại đâm rất mạnh.
“Mày có biết lái xe không hả?? Mày có lái được không vậy!!”
Trước khi kịp xoa cái mũi, tôi đã nghe thấy một vài âm thanh trầm đục từ bên ngoài, sau đó là tiếng la hét chói tai.
Lão đạo Diêu kéo cửa kính xe xuống nhìn ra bên ngoài một chút, sau đó bất đắc dĩ nói: “Còn đến đó sớm hơn chút được nữa sao? Không ngờ lại còn gặp phải chuyện như này!”
Tôi đau đến mức thở hổn hển, Trường Sinh vừa giận vừa buồn cười xoa xoa mũi của tôi: “Ai bảo cô lại vội vàng như vậy chứ, đã ngồi lên xe còn muốn trừng mắt nhìn người ta!”
Tôi bất lực trợn mắt, khóe mắt vẫn còn ươn ướt, lấy tay cậu ra đẩy cửa xe rồi bước ra ngoài đi hóng trò vui.
Thấy phía trước đã rối loạn cả lên, tôi tò mò chạy tới xem thử.
Ở giữa con đường phía trước, có một người phụ nữ tóc dài mặc áo phông màu xanh nước biển, toàn thân bê bết máu, đằng sau đó là một chiếc taxi cũ màu vàng, cách cô ấy khoảng hơn mười mét.
Bên lề đường có một người đàn ông quay lưng lại với tôi đang kéo lấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám mang vẻ mặt kinh hoảng và hỏi chuyện, hắn ta chính là người đã la hét nãy giờ.
Mà ở bên cạnh hai người, linh hồn của người phụ nữ tóc dài vẫn đang cố vươn tay ngăn cản người đàn ông đang đánh người kia, nhưng lại phát hiện dù mình có kêu thế nào cũng không ai nghe thấy, sốt ruột đến mức xoay đi xoay lại tại chỗ.
Bên đường có nhiều người dừng lại hóng trò vui nhưng lại không một ai tiến lên kiểm tra người phụ nữ bị đâm ngã xuống kia.
Tôi vội tiến lên duỗi tay vén tóc và kiểm tra hơi thở của cô ấy, phát hiện đã hoàn toàn đã không còn hơi thở nữa, nhìn xuống dưới thấy máu chảy đầm đìa, lại nhìn linh hồn đã bị văng ra, tôi đoán chắc hẳn người này chết ngay tại chỗ.
Khi người phụ nữ tóc dài thấy tôi đi qua kiểm tra, trên mặt cô ấy đầy vẻ cả kinh, che miệng và nhìn xuống dưới chân tôi.
Tôi liếc nhìn xác chết dưới chân và gật đầu với cô ấy, nhưng người phụ nữ chỉ lắc đầu.
Đối với loại quỷ hồ đồ đến mức chính mình đã chết cũng không biết này tôi cũng không muốn quản nhiều, xoay người muốn trở về xe.
Vừa quay người lại, tài xế taxi vốn dĩ đang đối mặt với tôi đột nhiên bị người đàn ông trung niên kia lôi lại, khi vừa nhìn thấy bóng lưng của tài xế, tôi liền giật bắn người!
Chỉ thấy trên lưng tài xế kia có một thiếu nữ mặc áo khoác hồng nhạt bò lên, khuôn mặt nhợt nhạt đang hếch lên cười sảng khoái dưới ánh đèn đường.
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, đột nhiên linh hồn của thiếu nữ quay đầu lại trừng mắt nhìn tôi, và duỗi móng vuốt sắc nhọn về phía tôi!
“Cô có thể nhìn thấy tôi ư?” Tôi đang định giả vờ xem như không thấy, nhưng người phụ nữ bị đâm chết kia lại chạy tới, nhìn theo ánh mắt tôi, giật mình nói: “Sau lưng ông ta treo cái gì vậy?”
“Linh hồn sau lưng!” Tôi liếc nhìn linh hồn kia một cái, xoay người chuẩn bị lên xe.
“Khoan! Cô chờ chút đã!” Người phụ nữ vội vàng đi theo giữ tôi lại, cẩn thận nhìn thi thể của mình một cái, yếu ớt hỏi tôi: “Tôi thật sự đã chết rồi ư?”
Tôi cẩn thận nhìn linh hồn sau lưng kia, trên đỉnh đầu của tài xế taxi tràn đầy khí đen, có ba ngọn đèn hồn thì hai ngọn đã tắt rồi, chỉ còn lại ngọn đèn ở đỉnh đầu là có ngọn lửa chập chờn, nhìn có vẻ đã suy tàn đến cực điểm, rất nhanh thôi sẽ không thể sống được nữa.
Thấy tôi vẫn còn nhìn tài xế kia, linh hồn sau lưng đột nhiên tức giận mở miệng với tôi, ngũ quan vốn còn được xem là thanh tú lập tức bị phá huỷ thành từng mảnh, mặt đầy thịt nát trừng mắt nhìn tôi.
“Tại sao tôi lại đã chết được chứ?” Người phụ nữ tóc dài kia vẫn còn lôi kéo tôi lải nhải, nhưng khi ngẩng đầu và thấy bộ dạng thê thảm của linh hồn sau lưng, lập tức sợ tới mức thét một tiếng chói tai rồi vội vàng trốn ra sau lưng tôi.
Cô ấy cao ít nhất cũng phải một mét sáu, lại trốn ra sau một cô gái không đến mét tư như tôi, đến tôi cũng cảm thấy buồn cười.
“Trương Dương!” Trường Sinh đi tới, trừng mắt nhìn người phụ nữ tóc dài một cái, giơ tay định kéo cô ấy đi.
Đối với cậu ấy và lão Miêu mà nói, linh hồn chỉ là một nguyên liệu để làm người giấy mà thôi.
Tôi vội kéo người phụ nữ tóc dài kia ra, lại liếc mắt nhìn linh hồn sau lưng kia một cái, gật đầu với Trường Sinh một cái rồi đi về xe.
“Linh hồn sau lưng?” Trường Sinh nhìn theo ánh mắt tôi, khuôn mặt chất phác vậy mà hiện lên vẻ hứng thú.
Người phụ nữ tóc dài nhát gan kia cũng cẩn thận nhìn linh hồn sau lưng một cái, rồi lại sợ đến mức giữ chặt tôi và hỏi: “Kia là quỷ sao? Sao lại nhìn doạ người như vậy chứ?”
Tôi đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới, rất muốn hỏi một chút tại sao đều là quỷ, cô lại không quan tâm con quỷ kia lợi hại hơn mình, mà lại ghét bỏ vẻ ngoài doạ người của nó?
Quỷ có thể dọa người mới là có kỹ năng thật sự hiểu không?
Nhưng nữ quỷ tóc dài này hoàn toàn không tự có suy nghĩ này, gắt gao kéo lấy tay của tôi, chọc tôi đi về phía trước.
“Đi thôi!” Tôi thấy Trường Sinh đang còn đứng đối diện với linh hồn sau lưng kia, vội hướng cậu hô một tiếng.
Trường Sinh gật đầu, hai tay nhẹ nhàng hướng linh hồn sau lưng khẽ động, một sợi lôi hồn màu đen liền bay qua đó.
Tôi vội vàng quay đầu nhìn linh hồn kia, thấy hai tay nó đang nắm chặt, muốn kéo lấy dây dẫn hồn, nhưng sợi tơ màu đen mới vừa bị móng vuốt của nó đụng tới, lập tức hoà vào linh hồn của nó rồi biến mất, linh hồn sau lưng kia hung tợn trừng mắt nhìn Trường Sinh một cái, rồi lại bò lên lưng tài xế taxi như trước.
“Vô Lượng Thiên Tôn!” Đạo trưởng Diêu cũng xuống xe, từ xa hướng tới thi thể của người phụ nữ niệm một tiếng, rồi vội vàng nói với chúng tôi: “Hai người mau lên xe đi! Chúng ta phải lên đường gấp!”
Tôi liếc mắt nhìn tài xế taxi kia một cái, lại thấy Trường Sinh cũng đang quay đầu lại nhìn về phía sau, sợ rằng người thành thật như cậu sẽ gặp phải phiền toái, vội tiến lên kéo hai bước rồi đi về phía xe.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Tôi vừa ngồi xuống ghế sau, mới phát hiện nữ quỷ tóc dài kia cũng đi theo lên xe, vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn chúng tôi và nói.
Không nghĩ đến cô ta còn theo kịp, tôi vội xua tay nói cô ấy: “Cô mau xuống xe đi, thi thể của cô còn ở ngoài kia kìa?”
“Thi thể của bần đạo ư?”Lão đạo Diêu lên xe sau tôi đột nhiên chỉ tay vào mũi của mình, lo lắng nhìn tôi và nói: “Ở bên ngoài? Tôi chết rồi sao?”
Tôi tức giận trừng mắt nhìn ông ta một cái, rồi lại vội vàng nói với người phụ nữ tóc dài rằng: “Mọi người bên ngoài còn đang cãi nhau vì chuyện của cô, cô bây giờ cứ đi theo tôi thì mọi chuyện phải làm sao! Hơn nữa sau khi chết bảy ngày cô phải đi xuống địa phủ, bây giờ đi theo chúng tôi, đến lúc đó ai sẽ đưa cô trở về!”
Người phụ nữ tóc dài nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ và liên tục lắc đầu.
“Ể? Trương tiểu tiên sinh?” Đạo trưởng Diêu đứng đối diện với tôi, thấy tôi nói chuyện với vẻ gấp gáp như vậy, trên mặt cũng trở nên luống cuống, vừa chạm vào cửa xe vừa nhìn ra bên ngoài, rồi lại hỏi bác tài: “Tôi bị đâm chết rồi sao?”
Bác tài xế kia sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, nhìn tôi với ánh mắt như đang nhìn bệnh nhân tâm thần vậy.
“Tôi vẫn nên đi theo cô thôi!” người phụ nữ tóc dài nhìn ra bên ngoài với vẻ mặt đưa đám, rồi lại nói: “Tôi sợ con quỷ ngoài kia!”
“Đại tỷ à! Chính cô cũng là quỷ đấy!” Tôi gấp đến mức muốn lôi cô ấy ra ngoài, nhưng cô lại trưng ra biểu tình giống như hoa bạch liên, chỉ trừng mắt một cái thôi là nước mắt lại rơm rớm rồi.
Khiến tôi cảm thấy dường như bản thân đã làm ra chuyện gì đó tày trời vậy.
Chỉ trách chính mình đi theo người tốt bụng như sư phụ lâu rồi, đến mức tôi cũng thành người tốt luôn, tôi hất tay cô ấy ra rồi nói: “Cô đi theo chúng tôi, nếu bảy ngày sau chúng tôi chưa quay lại, cô lại không tìm thấy miếu hồi âm, vậy thì cô chờ mà làm một cô hồn dã quỷ đi!”
Bên kia Trường Sinh lại dùng vẻ mặt nghiêm túc và đánh giá nữ quỷ tóc dài này, duỗi tay về phía tôi và nói: “Chúng ta trở về còn có thể đi tìm linh hồn sau lưng kia, đây chính là nguyên liệu tốt để làm người giấy đấy!”
Hiểu rồi!
Tôi bất lực trợn mắt nhìn cậu ấy, cậu đúng là người một nhà với lão Miêu mà!
“Tiểu tiên sinh đưa nữ quỷ mới bị đêm chết ngoài kia vào đây sao?” đạo trưởng Diêu lúc này nghe ra điểm trọng tâm,sắc mặt tái nhợt và hỏi.
Bác tài kia vừa nghe nghe nói vậy, toàn thân run lên, tay cầm vô lăng cũng bắt đầu run rẩy, may mà lúc này xe còn chưa khởi động.
“Đúng vậy!” Tôi vừa nói vừa lấy từ sau lưng ra một tấm Hoàng Giấy bản, nhìn thoáng qua nữ quỷ kia, thở dài lấy ống mực nghiên mực ra vẽ một tấm Cố Linh phù.
Sau khi làm khô lúc sau thì đưa cho cô ấy và nói: “Cô mang theo bên người, nhất định không được lấy ra, nếu không cô sẽ bị âm phong gì đó thổi bay đấy!”
Người phụ nữ tóc dài nhìn tôi vẽ bùa, hai mắt sáng lên nhìn tôi, thấy tôi đưa sang, vội vui vẻ đeo vào và hỏi tôi có thể xua đuổi tà ma hay không!
“Người tôi không tránh xa cô là tốt rồi!” Tôi cạn lời liếc mắt nhìn Trường Sinh – người đang ném cho tôi ánh mắt buồn cười, trừng mắt nhìn nữ quỷ kia nói kia.
“Lái xe đi thôi!”Đạo trưởng Diêu giờ phút này đã hiểu rõ tình hình, chỉ đành run run rẩy rẩy từ bên kia lên xe, nói với bác tài.
Bác tài nhìn phía sau vài lần, trừ bỏ thấy tôi đang tự nói chuyện ra, thì đúng thật là không phát hiện ra chuyện khác, nhớ ra ngồi trong xe còn có đạo trưởng Diêu – người đứng đầu Ngọc Hoàng cung, lá gan cũng lớn hơn rồi bắt đầu khởi bánh cho xe chạy.
Thi thể của người phụ nữ tóc dài phía trước vẫn còn nằm giữa đường, mà cái tài xế kia taxi đã bị đánh đến quỳ rạp trên mặt đất, âm thanh xe cảnh sát từ xa truyền đến, nhưng chúng tôi đã vòng đi qua từ con đường bên cạnh.
Trên đường đi mới biết được, nữ quỷ này tên là Ngụy Yến, người đi ra cùng cô ấy chính là cha dượng của cô.
Tôi vừa rồi còn nói trách không được dưới trường hợp kia, không cứu người trước mà lại trực tiếp đi đánh tài xế, hoá ra là muốn đòi tiền!
Mẹ của cô ấy vừa chết không lâu, muộn vậy rồi đi ra chính là để cùng cha dượng lấy sạch số tiền mà mẹ cô ấy đã sử dụng khi qua đời, nhưng lại bất ngờ bị ô tô đâm tử vong.
Tôi nghĩ thầm trách không được cô ấy đã thành quỷ rồi còn không muốn về nhà, hoá ra cũng là một con quỷ rất khổ sở.
Chỉ là người tài xế kia cũng rất quái lạ, có khả năng vụ tai nạn xe này xảy ra là do linh hồn sau lưng kia giở trò quỷ.
Nữ quỷ kia không cần ngủ, rất hưng phấn lôi kéo tôi hỏi một số điều về linh hồn, làm tôi không thể ngủ được, đành ném cho cô ấy một công thức thích hợp cho linh thể tu luyện, lừa rằng tu luyện mấy ngày sẽ cải thiện kỹ năng của cô ấy, vậy nà cô ấy còn thật sự hứng thú bừng bừng đi luyện.
Con quỷ có thể thoát ra khỏi bóng ma rằng mình đã chết nhanh như vậy, tố chất tâm lý hẳn phải rất cao nha.
Trường Sinh nhìn tôi và Ngụy Yến nói chuyện cả một đường, trên mặt vậy mà lại mang theo ý cười.
Nhân lúc Ngụy Yến an tĩnh lại, tôi vội vàng niệm Thanh Tâm chú trước, nếu không ngày mai nhất định sẽ ăn không tiêu.
Vừa định thần lại, đã bị Trường Sinh nhéo mặt đến tỉnh người, ngẩng đầu lên một cái, đã thấy xe dừng lại trước một con đường nhỏ hẹp quanh co.
“Xuống dưới đi đường thôi!” Trường Sinh hai mắt sáng như sao trời nhìn tôi cười nói.
Tôi quay đầu nhìn thì thấy Ngụy Yến nhân lúc bóng đêm chưa tan hết, lôi kéo cây phất trần của lão đạo Diêu mà chơi!