- Trang chủ
- Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Con Hắc Long
- Chương 25: Eleonora Asil, có phải là cô không?
Tác giả: Daseul
“Và bây giờ con là con rồng dưới quyền của Noah.”
Trên cổ tay của đứa trẻ, dấu ấn giống cái được khắc trên Park Noah tỏa sáng rực rỡ. Park Noah mơ hồ lặp lại lời nói của cậu bé với chính mình. Quyền lực của ta.
“Dấu hiệu này ràng buộc chủ nhân và thú cưng của mình, ngoài ra không thể hoàn tác cho đến khi một trong hai người chết.”
Giọng nói của đứa trẻ như xuyên thấu qua Park Noah, cô kinh hoàng nhận ra rằng đã không thể quay đầu lại. Tạm biệt, cuộc sống bình yên của tôi.
“Cảm ơn vì đã ghi dấu ấn với con….” Tuy cô lo lắng về quyết định của mình, nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ với đôi mắt đẫm lệ đỏ hoe, người nhìn cô như một vị thần, Park Noah chỉ có thể thở dài thườn thượt, cô nghĩ: ‘Mình có thể làm gì đây?’.
Đã đúng năm phút kể từ khi việc ghi dấu diễn ra, Park Noah quyết định gạt bỏ mọi lo lắng và cay đắng mà cô cảm thấy lúc trước.
“Con nên sớm nói với ta rằng việc khắc dấu lại tốt thế này!” Cô cười rạng rỡ. Cơ thể Park Noah tràn đầy năng lượng, kết quả của thứ được gọi là ‘sự cộng hưởng.’ Dấu ấn cho phép phép thuật của con rồng được lan tràn khắp chủ nhân của nó.
Park Noah chưa bao giờ trải qua việc có quá nhiều năng lượng luân chuyển trong cơ thể như vậy. Tim cô đập nhanh, cảm giác như thể cô đã nốc ba cốc caffein liên tiếp.
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh bằng cách ấn vào phần ngực bên trái của mình, nhưng không có tác dụng gì. Có phải vì có quá nhiều năng lượng tràn vào cơ thể mình cùng một lúc không nhỉ? Cô lẩm bẩm, nhịp thở khác hẳn trước đây. “Wow, điều này thực là… Ta nghĩ ta có thể chạy marathon ngay bây giờ!”
Trong khi cô chăm chú nhìn vào lòng bàn tay mình, cảm nhận được nhịp đập thình thịch, tiếng đập cửa vang lên.
“Huh?” Park Noah thoát khỏi trạng thái mê man, đầu cô quay nhanh về phía cửa.
Cộc, cộc, cộc.
Chỉ bằng tiếng đập không ngừng vang lên, cô đã có thể nhận ra người đứng sau cánh cửa gỗ. Phát điên mất, cô nhìn xung quanh. Bên cạnh đống lộn xộn, ma thuật của con rồng vẫn quay quanh căn phòng.
Nếu Kyle Leonard phát hiện ra điều xảy ra chỉ vài phút trước, con rồng con sẽ bị bắt đi! Và giờ dấu ấn đã được tạo, dù có cố trốn tránh thế nào thì đứa trẻ cũng không thể trốn được tên điều tra viên nhẫn tâm thêm nữa.
“Hãy cứ thành thật đi…” Hết cớ để biện giải, Park Noah đứng dậy khỏi chỗ ngồi, thở dài một hơi. Khi cô chuẩn bị mở cửa, núm cửa vặn vặn, và cánh cửa bật tung ra.
“Huh? Tôi đã không khóa cửa à…? ”
Mở cửa và bước vào nhà, đúng như dự đoán, là người quản gia tạm thời của phù thủy Kyle Leonard. Ngay lập tức, mắt anh quét qua ngôi nhà. Park Noah có thể nói rằng anh ấy đang quan sát ma thuật của con rồng, thứ vẫn còn hiện diện trong bầu không khí, chứ không phải sự lộn xộn còn sót lại.
“Ngài Leonard?”
Cái nhìn của Kyle hoàn toàn xa lạ với Park Noah. Đó không phải là vẻ nhăn nhó cũng không phải là vẻ khinh thường. Đúng hơn, đó là một cái nhìn hoàn toàn không cảm xúc. Cô chưa bao giờ thấy điều tra viên thản nhiên như vậy, nhất là gần đây.
Park Noah cau mày. Cô đã định hướng cho mình rằng cuộc sống của cô sẽ không còn dễ dàng nữa, nhưng cô không ngờ mình sẽ phải đối mặt ngay với trở ngại đầu tiên trong đời.
Cô cắn chặt môi, thận trọng mở miệng nói. “Thưa ngài, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện. Anh thấy sao?”
Như thể sự lo lắng của cô đứa trẻ đã cảm nhận được, nó ôm lấy chân cô và bám lấy cô, trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện với họ.
Ánh mắt của người đàn ông nhìn thoáng qua đứa trẻ. Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta chăm chú nhìn Park Noah.
Choáng ngợp, Park Noah đứng đơ ra. Tuy nhiên, không có câu trả lời từ người đàn ông. Đột nhiên, một tiếng động chói tai nổ ra trong phòng.
“……!”
Một viên đạn bạc xẹt qua giữa hai mắt Park Noah, trật khỏi cô một tấc.
“Leonard… Thưa ngài.” Choáng váng, cô gần như không thể thốt ra lời nào.
“Tôi sẽ hỏi cô.” Với khẩu súng lục đen vẫn đang nhắm vào cô, Kyle Leonard mở miệng nói, đôi mắt vô cảm.
“Eleonora Asil, có phải là cô không?”