- Trang chủ
- Tôi Bị Omega Vạn Người Mê Đánh Dấu
- Chương 21
Tác giả: Đông Bắc Bắc
Edit + Beta: Shino
------oOo------
Trong tập đầu tiên, vì xếp hạng ban đầu của nhiều thực tập sinh bị cắt giảm, chương trình kéo dài tới 3 tiếng rưỡi.
Vân Chức xem đến phần sau cảm giác được mí mắt bắt đầu nặng trĩu, nhưng lại không muốn bỏ lỡ buổi công chiếu, kiên cường chống đỡ đến hơn mười một giờ.
“Em đi ngủ đây ạ, anh ngủ ngon. Ngày mai em muốn ngủ đến lúc tự tỉnh dậy, không cần kêu em nha.” Cậu híp mắt, ngáp dài đứng lên, nói một cách mơ hồ.
“Ừm, ngủ ngon.” Kim Trạch Lệ cũng từ trên sofa đứng lên, bọn họ ở hành lang lầu hai tách ra.
Sau khi tắm rửa thoải mái, Vân Chức nằm ở trên giường, trước khi đi ngủ không nhịn được liếc nhìn Weibo, số lượng người hâm mộ của cậu đã tăng gấp đôi lên hơn một triệu. Fan của Phương Nhất Tỉnh cũng đang tăng lên nhanh chóng, gần như bằng cậu.
Làm cậu kinh ngạc chính là, fan CP của bọn họ thực sự có hơn 50.000 người, đăng hàng nghìn bài đăng trong vài giờ ngắn ngủi.
Không hổ là gáy CP, năng lực tư duy thật mạnh mẽ.
Đêm đó《Kế Hoạch 101 Ngày Dưỡng Omega Thành Idol》nằm chễm chệ trên hot search, cậu và Phương Nhất Tỉnh được người tìm kiếm đẩy lên hot search, #Vân Chức Phương Nhất Tỉnh Thần Nhan CP#, treo trên đó đến mấy tiếng đồng hồ.
Xem chương trình xong fan CP vẫn cảm thấy phát siêu thoại không đã ghiền, vô cùng kích động còn cao hứng cắt đoạn video tương tác của Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh đăng lên, thề sẽ cho nhiều người đến gặm đường hơn nữa.
Vốn dĩ mục này chỉ nằm cuối trong bảng hot search thôi, sau đó, rất nhiều cư dân mạng vừa xem chương trình đã tò mò click vào, like và repost, mục này mới càng ngày càng bò lên cao.
Chủ yếu là giá trị nhan sắc của hai người quá đáng nhớ, thực lực cũng mạnh, không tranh không giành hay làm gì khác, ấn tượng của khán giả về bọn họ rất tốt.
Hơn nữa không thể không nói, bọn họ ở trong video đem lại cho người ta cảm giác CP đến mười phần. Sau khi được fan CP cắt nối biên tập video lại lần hai, hành động của bọn họ hơi hơi ngây ngô ngọt ngào gãi đúng chỗ ngứa, làm bao người nhớ lại cái cảm giác lần đầu tiên thích một ai đó vừa muốn che giấu thật kỹ lại vừa muốn thổ lộ cùng với họ.
Thực vi diệu, chọt trúng điểm của bao nhiêu con người.
Thường ngày Vân Chức không có thói quen xem bản hot search, hơn nữa đang lúc trả lời tin nhắn của fan cạu ngủ quên mất, không hề biết mình và Phương Nhất Tỉnh đang dắt tay nhau đi lên bảng hot search.
Cậu nằm nghiêng, tay phải cầm điện thoại, màn hình phát ra ánh sáng yếu ớt, kíƈɦ ŧɦíƈɦ võng mạc của cậu.
Cứ cách vài phút là có fan gửi tin nhắn đến, điện thoại trong lòng bàn tay rung lên hai lần, khiến Vân Chức ngủ không sâu.
Nhắm mắt lại có thể cảm giác được biến hóa xung quanh.
Tay nắm cửa bị vặn hai lần, truyền tới tiếng cọ xát bánh răng của khóa cửa, Vân Chức ngẩn người một hai giây, đột nhiên tỉnh lại.
Nháy mắt trong đầu Vân Chức hiện lên dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của nguyên chủ trên sách giáo khoa: Tối hôm qua anh ta lại vào phòng của tôi, khóa cửa rồi anh ta vẫn vào. . .
Cửa bị khóa.
Đúng vậy, trước khi ngủ Vân Chức có do dự một lúc, sau đó chọn khóa cửa.
Cậu nguyện ý tin tưởng anh trai, nhưng trong tiềm thức vẫn có cảm giác không hoàn toàn an toàn.
Động tác của người bên ngoài cửa ngừng lại, nhưng Vân Chức không nghe được tiếng bước chân rời đi.
Mười giây sau, Vân Chức xốc chăn xuống giường, kéo dép lê đi tới cửa, mở cửa nhìn tháy Kim Trạch Lệ, cậu giật mình một chút.
“Là anh ạ, em lại tưởng đang nằm mơ.” Cậu hơi hơi cúi đầu giơ tay xoa đôi mắt nhập nhèm, nhưng đáy mắt lại rất thanh tỉnh.
“Bị anh đánh thức à?” Tầm mắt Kim Trạch Lệ lướt qua người đã khóa cửa, giọng điệu hỏi chuyện có chút lạnh lẽo.
“Không ạ, do em ngủ không sâu lắm,” Vân Chức theo tầm mắt của hắn nhìn về phía cửa, giả bộ đột nhiên nhận ra, "“A a thật ngại quá, dạo gần đây ở trong trại huấn luyện em có thói quen buổi tối khi ngủ sẽ khóa cửa ạ, không nghĩ anh sẽ qua đây. Trễ thế này anh tìm em có chuyện gì sao ạ?”
Ánh mắt sắc bén của Kim Trạch Lệ dần nhu hòa, cười một chút, “Không có việc gì, anh đến xem em ngủ có đá chăn hay không thôi. Đi ngủ đi, đắp chăn đàng hoàng đấy.”
Vân Chức một lần nữa trở lại phòng, ngồi ở trên giường nhìn cánh cửa một hồi lâu. Bây giờ nếu lại khóa cửa thì không dễ giải thích lắm, nhưng không khóa cậu sẽ không an tâm.
Cậu nằm trên giường, nhắm mắt lại nhưng không có cảm giác buồn ngủ.
Lực chú ý của lỗ tai không khỏi tập trung lên cửa, không biết chút nữa anh trai có lại qua hay không.
Vân Chức trở mình đối mặt với cánh cửa đen nhánh, dự định mở mắt đến hừng đông.
Khi tia sáng đầu tiên lọt vào phòng từ khe hở trên rèm, Vân Chức rốt cuộc không né được cơn buồn ngủ, liền ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, một trận cười chói tay vô cùng kiêu ngạo đánh thức cậu.
“Ha ha ha ha tên khốn kiếp Vân Chức kia đâu rồi! Ông đừng có cản tôi, đây là nhà anh trai tôi, một tên giúp việc như ông lấy quyền gì cản tôi!”
“Kim tiểu thiếu gia, thiếu gia không thích người khác lên lầu hai mà không được sự đồng ý của ngài ấy đâu.” Quản gia đứng trên một bậc thang trước người mà ông xưng là Kim tiểu thiếu gia kia, giọng điệu lễ phép mang theo sự cảnh cáo.
“Cái gì mà người khác, tôi là em trai ruột của anh ta! Vân Chức không phải!”
Kim Trạch Ung căm giận đẩy quản gia ở trước mặt hắn ra, nói ra câu này kkhiếntòan bộ người hầu trong biệt thự khiếp sợ.
Vân Chức mặc áo ngủ từ trong phòng đi ra, đứng ở trên hành lang nhìn xuống nam nhân khó chịu này.
Nam nhân thoạt nhìn chính là tay ăn chơi trác táng điển hình, mặc quần áo đắt tiền, mắt một mí hơi mỏng, đuôi mắt nhếch thẳng lên, bộ dạng rõ ràng không thể chọc.
Bị hắn thọc ra thân phận, Vân Chức cũng không tức giận. Sự thật là thế, hơn nữa anh trai cũng có nói dẫu bọn họ không có quan hệ huyết thống, bọn họ vẫn là người nhà thân thiết.
Càng làm cho cậu để ý chính là thân phận của người này, Vân Chức nghe được hắn nói hắn em trai ruột của Kim Trạch Lệ.
Anh trai còn có người nhà khác sao? Vì bất hòa gì mà bọn hị không ở cùng nhau?
Căn biệt thự này giống như là chỉ có cậu và anh trai ở. Tên này sinh ra địch ý với cậu là vì cho ằng cạu chiếm nhà hắn ư?
“Chào anh.” Vân Chức lễ phép cùng hắn chào hỏi. Tuy rằng người này tính tình cục cằn, nhưng dù sao cũng là người thân của anh trai. .
“Chậc chậc chậc, ngủ đến giữa trưa luôn à, anh trai tôi đối xử với cậu tốt nhỉ.” Giọng điệu Kim Trạch Ung vô cùng khinh bỉ, bị tên Omega đê tiện này từ trên cao nhìn xuống làm cho hắn vô cùng khó chịu, nhưng nghĩ đến mấy ngày nữa sẽ có chuyện hắn liền cười haha, “Mấy năm nay chiếm vị trí của tôi vui nhỉ? Hả? Không vui à?”
Rõ ràng đã tự dặn bản thân phải lễ phép, nghe câu chói tai này, cậu nhíu mày, không muốn cùng hắn nói chuyện.
Vân Chức gật đầu, “Xin lỗi, tôi muốn đi rửa mặt trước. Bác Lưu, phiền mang...... vị này đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Quản gia vội vàng nghe theo, tình huống hiện tại tốt hơn hết là ông không nên nhúng tay, vẫn nên nhanh chóng báo cho thiếu gia.
Vân Chức xoay người trở về phòng, vào phòng vệ sinh, vốc một ngụm nước lên mặt để bản thân bình tĩnh lại.
Cho nên hôm nay hắn đến để châm chọc cậu một phen hay là đên đuổi cậu đi?
“Nhìn thì thấy...... trông cậu thật không tệ nhỉ, so với mấy món hàng bên ngoài khá hơn nhiều đấy chứ.” Cửa phòng ngủ không biết bị mở ra khi nào, Kim Trạch Ung dựa vào khung cửa, đôi mắt quét qua mặt Vân Chức, nhìn làn da trắng nõn dưới cổ áo ngủ rộng mở, ánh mắt có chút nặng nề, không rõ có ý gì.
Vân Chức quay đầu nhìn về phía hắn, mấy hạt nước nho nhỏ còn đọng trên lông mi, lạnh giọng: “Tôi cũng không có mời anh vào phòng, mời anh đi ra ngoài cho.”
“A.” Kim Trạch Ung cười nhạo một chút, tựa hồ là cười cậu không biết tự lượng sức mình.
Hắn làm lơ lời của Vân Chức, bước bào phòng, chen vào phòng vệ sinh.
Vân Chức muốn đi ra, lại bị hắn chặn lại, bị ép lùi đến góc tường, cậu nâng cằm căm tức nhìn hắn: “Anh muốn làm gì! Tôi tuy rằng không phải em trai ruột của anh ấy, nhưng nếu anh ức hiếp tôi, anh ấy sẽ không để yên cho anh đâu!”
“Xem ra anh trai tôi làm rất tốt,” Kim Trạch Ung cúi đầu nhìn xương quai xanh mê người của Omega trước mắt, có chút trầm ngâm: “Anh ta tính toán chờ đến lúc thủ tục hoàn tất sẽ ném cậu ra khỏi nhà.” Vân Chức trong lòng nổi lên một dự cảm không tốt, mờ mịt mà mở to hai mắt, “Cái gì......”
“Hôm nay anh tôi kêu người đi đến phòng hộ khẩu, định xóa tên cậu ra khỏi hộ khẩu Kim gia, cậu nói đây là có ý tứ gì?” Sau khi cười ngông cuồng, hắn kề sát vào mặt Vân Chức, “Bất quá nếu cậu chịu sau khi phân hóa để tôi đánh dấu đầu tiên, tôi cũng có thể đem cậu ra ngoài nuôi.”
Thật lâu sau Vân Chức vẫn không trả lời.
Vân Chức như là tiêu hóa thật lâu, biểu tình trên mặt ngơ ngác, Kim Trạch Ung không kiên nhẫn, khi đang muốn giơ tay véo mặt Vân Chức, Vân Chức đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai từ trong cổ họng.
Người giúp việc gần đó rất nhanh chạy tới.
Vân Chức nhìn bọn họ tới, giơ tay chỉ hướng Kim Trạch Ung, “Bác Lưu, hắn muốn xâm phạm cháu! Hắn nói muốn đánh dấu cháu!”
Quản gia để mấy người giúp việc nam vào phòng kéo Kim Trạch Ung ra.
Quản gia biết chính mình không giám sát tốt Kim Trạch Ung làm Vân Chức sợ hãi sẽ phải chịu phạt nặng, nhưng lúc này ông không nghĩ đến chuyện đó, bởi vì biểu tình hiện tại của Vân Chức không đúng lắm. Vân Chức ngày thường đối xử với ông rất tốt, đối với người không có con nối dõi như ông cạu có thể xem như là con trai ông rồi.
Vân Chức ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối, mặt tái nhợt giống hệt tờ giấy trắng, môi cũng mất huyết sắc.
Quản gia sợ lần nữa làm cậu sợ nên ông không dám lại gần quá, chỉ nhẹ giọng dỗ dành: “Vân Chức đừng sợ đừng sợ, cậu ta đi rồi.”
Qua vài phút, Vân Chức mới há miệng thở dốc, nhỏ giọng gian nan, “Bác Lưu ơi, có thể cho cháu ở một mình một lúc được không?”
Quản gia liền đi ra ngoài, “Được được được, có chuyện thì gọi nhé, bác Lưu ở bên ngoài.”
Cửa được đóng lại, Vân Chức ngơ ngác nhìn vào khoảng không hồi lâu mới miễn cưỡng từ trên mặt đất đứng dậy, đi lấy điện thoại di động, không chút nghĩ ngợi gọi cho Phương Nhất Tỉnh.
Giọng nói luôn nhẹ nhàng truyền đến từ điện thoại, “Vân Chức à?”
Vân Chức nắm lấy điện thoại, sau khi nghe được giọng anh, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Cậu nhỏ giọng khóc nức nở, “Nhất Tỉnh ơi, anh trai em không cần em nữa......”
“Anh ấy, anh ấy tính toán muốn vứt bỏ em, quá mấy ngày nữa sẽ đuổi em ra khỏi nhà......”
Càng nói cậu càng cảm thấy khổ sở, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cậu nức nở nghẹn ngào nói: “Em, em không có nhà để về, anh có thể cho em ở nhờ mấy ngày không......”
-Hết chương 21-