- Trang chủ
- Thôn Phệ Tinh Không
- Chương 112: Tổng Bộ Toàn Cầu
Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Gió đêm đầu xuân rất lạnh, nhưng Vương Hưng Bình nhất thời cảm thấy đầu mình như cháy khét, mặt nóng ghê hồn: "Ta thật sự xui tận mạng. Trại huấn luyện bậc nhất trên thế giới một năm tuyển nhận bao nhiêu đệ tử chứ. Vài năm mới phân tới cơ sở Giang Nam Thị một người! Người như vậy lại đụng phải ta, mà ta còn định ăn hiếp hắn nữa chứ…" Nếu Vương Hưng Bình là tộc trưởng Vương gia, còn có tư cách uy hiếp đối phương. Nhưng, người cầm quyền Vương gia là ông nội hắn!
Ông nội hắn cũng có vài con trai, trên mười cháu! Mặc dù hắn là đại thiếu gia đích tôn, địa vị cao hơn những người khác một chút, nhưng việc tuyển người đứng đầu đại gia tộc tương lai tuyệt đối không phải nói ai lớn tuổi đã tuyển người đó. Cạnh tranh nội bộ rất kịch liệt. Bên trong gia tộc luôn luôn có người thừa kế thứ nhất, thứ hai…
Ông nội thoái vị, những cha chú hắn sẽ lên.
Cha chú hắn thượng vị vài chục năm, mới đến phiên đám cháu!
Đừng nói Vương Hưng Bình hắn chưa được làm tộc trưởng, cho dù có làm, cũng phải mất vài chục năm.
"Sức mạnh mà ta có thể sử dụng được chỉ là một phần nhỏ xíu trong gia tộc mà thôi." Vương Hưng Bình nghiến răng "Nếu để trong gia tộc biết ta đấu với một học viên trong trại huấn luyện bậc nhất toàn cầu, e rằng trước tiên bảo ta đến xin lỗi, hơn nữa an bài người tới đàm phán với La Phong, vẫn việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không!"
Vương Hưng Bình hiểu rõ quy củ làm việc của đại gia tộc.
Giết không chết đối thủ là phải biến địch thành bạn!
Mà La Phong lại sắp tiến vào tổng bộ Cực Hạn Vũ Quán toàn cầu. Ở đó, ngay cả ngũ đại cường quốc cũng không dám phái người ra tay! Vì nơi đó là địa bàn của đệ nhất cường giả thế giới "Hồng". Cái tên Hồng còn có sức chấn nhiếp hơn cả vũ khí hạt nhân.
- Ủa, Vương ca, nghĩ gì thế?
Nha Hạ cười thúc giục.
Vương Hưng Bình hít sâu một hơi nhìn về phía La Phong, rồi sau đó cúi đầu trịnh trọng khom người nói:
- La Phong, là Vương Hưng Bình ta không đúng, xin đừng để ý!
Xin lỗi à? Tên Vương Hưng Bình lại khom người xin lỗi à!
- Việc này… việc này là sao?
Nha Hạ sững sờ nhìn về phía Vương Hưng Bình, lại nhìn về phía La Phong. Cho dù hắn là người mù cũng nhìn ra được tình huống này có gì không ổn. La Phong nhìn về phía Nha Hạ cười nói:
- Không sao đâu, chỉ hiểu lầm với Vương Hưng Bình thiếu gia thôi, các vị, ta còn có việc, xin đi trước!
Nói xong, La Phong quay đầu đi dọc theo con đường bê tông ly khai.
Thấy La Phong bỏ đi, Nha Hạ mới thấp giọng nói:
- Vương ca, chuyện gì thế? Ngươi trêu vào La Phong à?
- Lần này đúng là vô cùng mất mặt.
Vương Hưng Bình đứng dậy
- Nhưng Nha Hạ, việc lần này cũng phải cám ơn ngươi. Nếu không phải ngươi nói cho ta biết thân phận La Phong, e rằng ta đắc tội với hắn rồi mà còn không tự biết!
Bây giờ La Phong không có năng lực trả thù hắn, nhưng vài năm sau, một khi La Phong thành chiến thần, sẽ thành lãnh đạo của Cực Hạn Vũ Quán, nếu muốn đối phó với một tên công tử bột Vương gia, là việc rất nhẹ nhàng. Đứng trước Cực Hạn Vũ Quán, đừng nói một Vương gia, ngay cả liên minh HR cũng phải cúi đầu!
- Khốn khiếp, khốn khiếp, khốn khiếp!
Mới vừa vào khách sạn, Vương Hưng Bình đã gạt những đống bình rượu xịn trên quầy rượu xuống đất. Những bình rượu đắt tiền rơi xuống đất, hoặc nện vào vách tường, hoặc rơi xuống đất. Bùng! Bộp! Choang
Những tiếng vỡ vụn.
Quản gia An thúc đứng ở góc phòng vẫn không lên tiếng. Vương Hưng Bình sau khi phát tiết xong, ngồi lên sofa.
- An thúc, tìm một đôi chị em sinh đôi tới đây.
Đôi mắt Vương Hưng Bình u lãnh, trông như một con hung lang. Mỗi lần gặp phải một vài chuyện phiền toái, Vương Hưng Bình đều muốn phát tiết.
- Thiếu gia.
Quản gia An thúc không kìm được nói.
- Yên tâm, sẽ không lấy mạng người đâu!
Vương Hưng Bình quay đầu lạnh lẽo nhìn quản gia An thúc. Dưới ánh mắt của Vương Hưng Bình, vị quản gia này cũng không dám nói thêm gì nữa.
- Vâng.
Quản gia An thúc quay đầu ra khỏi phòng.
Lần đó gặp Vương Hưng Bình, La Phong cũng chỉ cười khẩy rồi quên luôn. Vài ngày kế tiếp, mỗi ngày La Phong đều bỏ đại bộ phận thời gian vào việc tu luyện Cửu Trùng Lôi Đao. Thời gian như nước chảy, âm thầm trôi qua, đảo mắt đã là ngày mười hai tháng ba rồi, chính là ngày La Phong ly khai Căn Cứ Thị! Ngày mười hai tháng ba, 12:30, ở sân bay cơ sở Giang Nam Thị.
- Tiểu Phong, tới đó phải tự chiếu cố mình cho tốt.
La Hồng Quốc nói trầm ấm.
- Biết rồi, ba.
La Phong cười.
Hai mắt Cung Tâm Lan rơm rớm, kéo tay La Phong:
- Tiểu Phong, phải chú ý an toàn! Kỳ thật mỗi lần La Phong tiến vào khu hoang dã, cả nhà đều nơm nớp. Nhưng thời gian trôi qua, đặc biệt là sống trong tiểu khu vũ giả ở tiểu khu Minh Nguyệt, cha mẹ cũng đều hiểu đây là con đường vũ giả!
- La Phong, tới đây soát vé này.
Chiến thần Dương Huy từ xa gọi vọng tới.
- Tới đây.
La Phong đáp.
La Phong vuốt đầu đệ đệ ngồi trên ghế lăn, dán mắt vào đệ đệ La Hoa:
- La Hoa, ta không ở nhà, ngươi phải giúp ta chiếu cố ba mẹ.
- Ừm!
La Hoa trịnh trọng gật đầu.
Sau đó La Phong nhìn nhìn cha mẹ, rồi lập tức chạy tới chỗ soát vé. Gần đó Nha Hạ cũng tạm biệt cha mẹ. Sau đó La Phong, Nha Hạ với chiến thần Dương Huy, ba người cùng đi qua hệ thống kiểm tra an ninh. Bọn người hội trưởng Cực Hạn Vũ Quán, người trong nhà Nha Hạ, La Phong nhìn họ đi dọc theo thông đạo, chẳng mấy chốc đã khuất.
Cả sân bay chỉ có một máy bay hành khách hình đĩa bay khổng lồ. Đám La Phong có thể đi dọc theo thông đạo tiến thẳng vào bên trong máy bay hành khách.
- Dương tiên sinh, vị trí của các ngài ở dãy ghế đầu ở khoang hạng nhất trên đó.
Tiếp viên hàng không xinh đẹp mỉm cười.
- Ừm.
Dương Huy khẽ gật đầu, đi dọc theo cầu thang lên tầng trên.
La Phong và Nha Hạ đều là lần đầu tiên ngồi máy bay hành khách cỡ lớn, đều rất tò mò. La Phong cũng như đại đa số hành khách lần đầu tiên đi máy bay hành khách tò mò quan sát. Cả máy bay hành khách có vẻ rất lạ. Vì máy bay hành khách có hình đĩa bay, do đó trong khoang chia làm tầng trên, tầng giữa và tầng dưới. Tầng trên là khoang hạng nhất. Tầng giữa và tầng dưới đều khoang bình thường.
- Hình tròn?
La Phong vừa bước vào tầng cao, đã phát hiện vách tường tạo thành một hình tròn, nên làm tất cả những thứ khác cũng bố trí theo một vòng tròn. Cứ một vòng ngoài lại một vòng trong. Chỗ ngồi vòng ngoài cùng đương nhiên là nhiều nhất. Còn ở giữa nhất, lại xuất hiện mà hình chiếu ba chiều giả định.
Ghế của La Phong, Nha Hạ, Dương Huy đều ở gần nhau. Còn những hành khách khác cũng đều lục tục vào máy bay.
- La Phong, Nha Hạ, đây là lần đầu tiên các ngươi ngồi máy bay. Vé máy bay lần này là do Cực Hạn Vũ Quán chúng ta chịu.
Dương Huy nói:
- Nếu lần sau các ngươi đi máy bay, vé máy bay sẽ do các ngươi tự bỏ tiền mua. Vé máy bay hành khách cỡ lớn từ sáu Căn Cứ Thị về tổng bộ chúng ta, ở khoang bình thường là 1000 vạn Hoa Hạ tệ, còn vé hạng nhất là 2000 vạn Hoa Hạ tệ!
La Phong thầm than…
Chẳng trách phú hào bình thường đều đau túi. Một vài phú hào mở công ty, tài sản trên một ức coi như không tệ rồi. Bỏ ra một ngàn vạn mua vé? Xem ra cũng không đành.
- Khoang hạng nhất, đắt hơn khoang bình thường phía dưới à?
Nha Hạ không kìm được hỏi.
- Chỗ ngồi rộng hơn, dễ chịu hơn.
Dương Huy cười.
- Ta không có cảm giác chỗ ngồi này rộng gì lắm mà?
Nha Hạ không kìm được nghi hoặc.
- Đó là ngươi không thường bay, nên không biết khoang bình thường phía dưới chật chội bao nhiêu!
Dương Huy cười nói:
- Ngươi phải biết rằng, số lượng máy bay hành khách cỡ lớn toàn thế giới rất ít. Phí tổn bảo trì, duy tu một cái đều rất cao. Vì số lượng ít, tự nhiên phải tận lực an bài thật nhiều chỗ! Do đó khoang bình thường mặc dù có thể ngồi được, nhưng không duỗi chân được.
Nha Hạ nháy hai mắt.
La Phong lắc đầu, cũng chỉ vì hơi rộng rãi một chút mà giá vé lại gấp hai! Nhưng đối với những nhân vật lãnh đạo trên Địa Cầu thì một ngàn vạn cũng chẳng khác nhiều với hai ngàn vạn.
Ầm ầm…
Tiếng động cơ gầm lên, máy bay hành khách rốt cục cất cánh. Nhưng bên trong khoang tàu hình tròn hoàn toàn khép kín, không có cửa sổ. Đám La Phong căn bản không thấy bên ngoài. Ở giữa khoang tàu rộng rãi, đang bắt đầu chiếu một bộ phim gần đây đang rất nổi tiếng! Dùng kỹ thuật truyền hình ba chiều, nên rất chân thật.
- Muốn xem thì đeo ống nghe vào, không muốn xem thì nghỉ ngơi, hơn một giờ là có thể tới tổng bộ rồi.
Dương Huy nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Một giờ hai mươi phút sau, máy bay hành khách đáp xuống tổng bộ Cực Hạn Vũ Quán toàn cầu - Sân bay Căn Cứ Thị Hồng Ninh. Ba người La Phong ra khỏi sân bay, lên thẳng chuyên xa.
Trong chiếc xe Cadillac dài ngoằng.
La Phong và Nha Hạ đều nhìn qua cửa sổ xe ra ngoài, thán phục vô cùng. Cả Căn Cứ Thị tuyệt đẹp, phong cách kiến trúc hoàn toàn tham khảo những kiến trúc thời kỳ Trung Quốc cổ đại, đình đài lầu các rải rác khắp nơi.
- Năm đó vào thời kỳ Đại Niết Bàn, quán chủ mang theo những người ủng hộ tới vùng đất này kiến tạo một thành trì căn cứ đơn giản cho nhân loại, để những người chạy nạn có thể sống. Theo thời gian, Căn Cứ Thị Hồng Ninh càng lúc càng lớn!
Dương Huy mỉm cười nói:
- Căn Cứ Thị Hồng Ninh chúng ta, ở phía tây Á Châu, cách Âu Châu khá là gần.
- Vì có quán chủ, do đó, Căn Cứ Thị Hồng Ninh là Căn Cứ Thị an toàn nhất toàn thế giới!
- Hàng năm có rất nhiều phú hào, rất nhiều vũ giả gia nhập vào Căn Cứ Thị chúng ta. Nhưng quán chủ vẫn luôn khống chế dân cư ở Căn Cứ Thị. Bây giờ dân cư cả Căn Cứ Thị cũng mới có 800 vạn.
Dương Huy mỉm cười
- Nếu không có quán chủ khống chế, dân cư ở đây đạt tới hai ba ức là việc rất bình thường.
- Nhưng dân cư quý tại tinh!
- Tỉ lệ sinh vũ giả ở Căn Cứ Thị Hồng Ninh chúng ta cao nhất toàn thế giới!
- Căn Cứ Thị Hồng Ninh chúng ta đến nay không có một con quái thú Vương cấp nào dám can đảm tới gây rối.
Dương Huy nói rất tự tin. Trong mắt La Phong và Nha Hạ đều hiện lên vẻ thán phục.
Toàn thế giới tổng cộng có ngũ đại cường quốc, 23 Căn Cứ Thị! Trong đó Hồng khống chế một Căn Cứ Thị. Hơn nữa bản thân hắn cũng nắm "Cực Hạn Vũ Quán", có thế lực rất kinh người.
Quan trọng nhất là bản thân hắn vốn là thực lực vô địch… làm 'Hồng' trở thành đệ nhất nhân trên Địa Cầu không thể nghi ngờ! Thực lực cũng là đệ nhất nhân, quyền thế cũng là đệ nhất nhân!
- Tới trại huấn luyện rồi, chúng ta xuống xe.
Dương Huy nói:
- Bên này là trại huấn luyện tinh anh, Nha Hạ, ngươi cũng vào đó xem đi. Ngươi cũng phải nỗ lực nhiều lên, không biết chừng tương lai có cơ hội đi vào trại này.
- Ừm.
Nha Hạ khó nén vẻ kích động. Hai người La Phong, Nha Hạ cùng xuống xe, theo Dương Huy tiến vào cánh cửa trại huấn luyện rộng mở.
Vừa tiến vào cánh cổng, đã thấy một điêu khắc khổng lồ hình rồng. Một con hắc long khổng lồ rộng cao gần năm mươi thước, đôi mắt thô lố khổng lồ nhìn chằm chằm vào La Phong. Khí tức hắc ám vô tận trong nháy mắt ép tới, làm La Phong không khỏi khó thở. Nét mặt Nha Hạ bên cạnh cũng trắng bệch. Dương Huy quát khẽ một tiếng. La Phong, Nha Hạ lúc này mới bừng tỉnh.
- Một điêu khắc mà thôi, đã bị dọa khiếp rồi?
Dương Huy cười.
La Phong chảy mồ hôi hột lấm tấm trên trán. Áp lực điêu khắc hình rồng làm hắn thấy đáng sợ hơn cả Thiết Giáp Long. Cả con hắc long chiều dài năm mươi thước khổng lồ đen nhánh, có rất nhiều cái tên nhỏ lít nhít.
No. 1 Lôi Nạp Đặc Tư. Bố Lý Kỳ (530321)
No. 2 Chử Cường (540601)
No. 3 Ai Bản. Khăn Tư (520316)
No. 182 Cổ Khắc Lâm. Bá Nạp (570319)
Từ trên xuống dưới, mỗi một cái long lân có một cái tên, tổng cộng có 182 tên.
Dương Huy bên cạnh cười nói:
- Đây là xếp hạng, bây giờ cả trại huấn luyện tinh anh tổng cộng có 182 đệ tử, đều là thiên tài nhất đến từ khắp thế giới. Dựa theo sức chiến đấu của mỗi cá nhân, sẽ được điểm từ cao tới thấp, cũng được xếp hạng! La Phong, nếu ngươi thông qua khảo nghiệm cấp B, sau này nên ráng sức, tận lực có được thứ hạng cao.
----- o O o -----