- Trang chủ
- Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
- Quyển 1 – Chương 30: Cô trông giống hệt Tống Đan Đan
Tác giả: Trương Tiểu Hoa
Khi tôi về đến nhà thì cả hội đã về từ lâu, Kim Thiếu Viêm tính đúng giờ, kéo về trước khi hạt mưa đầu tiên rơi xuống. Mọi người đều có quà rất hậu hĩnh, sách của Sư Sư chất đầy nửa phòng, Tần Thủy Hoàng mặc một chiếc áo ký giả nhiếp ảnh, mỗi túi đều nhét đầy đồ ăn vặt, túi trên còn lòi ra một tệp 100 đỏ lừ. Lưu Bang thì nhận được một bộ sưu tập đầy đủ các bộ phim cấp 3, cấp 4 kinh điển nhất từ năm 1975 đến tuần trước, Kinh Kha ngồi trên giường, đối diện là một bộ loa đài hàng xịn, vừa bóc xốp, trong phòng âm vang tiếng đài TW Trung Quốc tần số 98.2 bằng âm thanh nổi, có điều Kinh khờ khá là niệm cựu, hắn nhận thấy rằng mấy người tí hon này không thân thiết bằng đài bán dẫn nên chỉ bật một lúc là tắt đi.
Chỉ có Hạng Vũ không muốn gì, gã say đắm cái xe bánh mì của Tiểu Vương nhà hàng xóm đã lâu, thật ra Kim Thiếu Viêm đã dùng CMT của Bánh Bao đặt mua cho gã một chiếc Humvee, có điều xe phải đưa từ Bắc Kinh về, mất cả tuần, xem ra Kim Thiếu Viêm, hay đúng hơn là Kim 2 không có cơ hội nhìn thấy Sở Bá Vương cưỡi Humvee tung hoành thiên hạ rồi.
Kim 2 chuẩn bị cho tôi một cái điện thoại di đông Bluetooth mới nhất, tổng hợp mọi loại công năng của máy di động, là một chiếc máy nghe trộm, chụp trộm ưu tú, có thể truyền trực tiếp, quả là một chiếc laptop mang ống kính máy ảnh và gọi được điện thoại. Trừ việc không thể biến thành một con chó máy, chiếc điện thoại này là một con quái thai của kỹ thuật, có giá 4700 USD, có điều biết giá cũng vô ích, không có bán trên thị trường. Thể tích và trọng lượng cũng rất đáng để yêu thích, vừa bằng một cục gạch.
Bây giờ có một vấn đề rất khó nói nhưng lại không thể không nghĩ đến, mà nghĩ đến là sướng rên người: 1 năm sau, tất cả những thứ này đều thuộc về tôi, kể cả xe Humvee! Cảm ơn Phán quan, cảm ơn Diêm Vương, cảm ơn em vợ Diêm Vương, cảm ơn…..xin cảm ơn, xin cảm ơn.
Tôi vừa thấy Kim Thiếu Viêm là cáu tiết, bợp cho mấy phát, thằng bé cười hì hị chịu ăn đòn, qua tư thế chống đỡ có thể thấy luyện qua võ nghệ, nếu đánh trả là tôi toi. Sau đó hắn rất nghiêm chỉnh nói:
- Hôm nay anh làm mọi việc hỏng bét, ăn mặc không nghiêm chỉnh, nữa chừng đi WC, đến muộn, nó ghét cái gì anh là cái đó hết sạch, em viết cho anh những điều cần chú ý không đọc chút nào à?
Tôi xé luôn tờ giấy gã viết những điều cần chú ý nói cho gã biết cách nghĩ của mình. Kim Thiếu Viêm nghe xong gật gù nói:
- Nó cũng cần người bạn như anh, nhưng mà…- Hắn cũng khá khó ăn nói, cái loại như tôi khó lòng mà tiếp xúc Kim1 được, đột nhiên hắn có vẻ thoải má – không sao, còn có em giúp anh, em sẽ làm nó thích anh đấy.
- Ngừng, sở thích tình dục của anh hết sức bình thường.. he he, cô bé thư ký của chú không tệ tí nào…
- Cái con cáo đấy hả? Trên giường cũng bình thường thôi, nhưng biết cách chăm sóc người khác, thằng kia ốm một cái là nó nắm được cơ hội chiếm hữu làm của riêng ngay.
Khi Bánh Bao về đã hơn 10h, cả nhà nhịn cơm ngồi chờ nàng, đói quá thì lấy bim bim của Tần Thủy Hoàng ăn sạch bách, lúc này đã tiêu hóa đến nỗi da bụng dính da lưng rồi. Để cả một đám VIP từng làm rung chuyển lịch sử chờ một cô nhân viên đón khách cửa hàng bánh bao, tôi cảm thấy rất có lỗi, bọn họ sau này thành phản xạ, cứ mỗi khi đói lại nhớ Bánh Bao.
Kim Thiếu Viêm từ lâu muốn đi ăn món Hàn, thêm vào bài học đau đớn ở nhà hàng Tây, hắn cho rằng tốt nhất là cho hội này càng tiếp cận văn hóa ẩm thực truyền thống càng tốt, mà Hàn Quốc về phương diện này cũng còn tàm tạm.
Bọn tôi ngồi xe của Kim Thiếu Viêm đến quán Hàn Quốc, được đón tiếp một cách long trọng. Lần này Kim Thiếu Viêm rút kinh nghiệm, thịt nướng, cơm trộn, dưa chua gọi ra vô số, không khí bàn ăn vô cùng sôi nổi, đến nỗi tất cả các cô phục vụ bê thức ăn lên đều phải cố nhịn cười.
Trong quán có một tay ca sĩ hạng hai của Hàn Quốc đến biểu diễn, Lưu Bang lấy cái trống eo ( loại như trống cơm) gõ binh binh, thu hút sự chú ý của mọi người, còn tôi thì tận mắt chưng kiến một sự kiện linh dị, Kim Thiếu Viêm tan biến ngay trước mũi tôi.
Trán tôi nổi hết gân xanh gân đỏ, đầu óc treo máy luôn, vài giây sau, tôi thấy một cảnh tượng còn khủng bố hơn, Kim1 đang khoác tay cô thư ký Như Hoa tiến vào. 3 giay sau là tôi hiểu ra chuyện gì đang xảy ra: hai gã Kim Thiếu Viêm gặp nhau, Kim 2 offline rồi.
Lúc đó cục gạch của tôi réo lên, là Kim 2, hắn khóc mếu nói:
- Em đang ở ngay cạnh anh, em thấy nó rồi, giờ làm sao?
Tôi đáp :
- Ưm a ưm ơ o ê!
Trong mồm đầy kim chi, tôi vội nuốt vào rồi nói:
- Người khác không nhìn thấy chú thì không nói làm gì, nhưng có nghe thấy không?
- Trừ nó ra, ai cũng nghe thấy, bây giờ em đang ở chô bục biểu diễn, có nhạc che khuất, nhưng lát nữa thì làm sao đây?
Quả là trong máy và tiếng hát của ca sĩ cùng vang lên, phải căng tai ra mới nghe hiểu được, tôi cũng hết ý kiến luôn, buột mồm:
- Cùng lắm là lát để Lý Sư…Viễn Nam ra đánh lạc hướng.
- Không được, nó mà đi là em hiện hình, nhất định dọa chết người, còn nữa…anh không được để nó thấy Viễn Nam, nó mà phát hiện là bị lừa thì anh em mình toi hết.
Tôi triệt để tan rã:
- Cái vụ này bố nó quá kích thích rồi, làm khỉ gì bây giờ?
Bánh Bao quay lại, mắng:
- Đang ăn cơm, anh gào hét cái gì…mà, Kim Thiếu Viêm đâu rồi?
Kinh Kha dù gì cũng là sát thủ, mắt tinh kinh khủng, chỉ tay về phía Kim 1 vừa ngồi xuống nói:
- Kia kìa!
Tôi vội giải thích:
- Có lẽ là gặp bạn, ra chào hỏi.
May mắn trong xui xẻo là bọn tôi ngồi có vách ngăn, cách một lớp kính có hoa văn, khó mà nhận ra ngay được, hơn nữa có lẽ hắn thấy bộ quần áo trong MP4 hợp khẩu vị, mua một bộ y chang mặc trên người…đúng là cùng gu thời trang. Thế nên lời của tôi không bị nghi ngờ gì, tôi móc tiền trong túi Tần Thủy Hoàng, đưa cho quản lý nhà hàng nói:
- Xin quay vị tiếp tục chơi nhạc, các bạn tôi đều rất thích.
Hắn kích động nói:
- Các bạn là lưu học sinh Hàn Quốc? @#%$$$#% ( tiếng Hàn)….
Khi tôi quay về chỗ ngồi thì đã rơi vào tình trang nửa điên nửa dại, vừa may Kim 2 nảy ra một kế:
- Anh ra dụ nó đi, đến chỗ nào vắng vẻ chút, em đi theo, như thế không ai thấy gì lạ, đến lúc bọn anh đi khỏi lại hiên thân không sợ làm ai vỡ tim.
- Bãi đậu xe khá vắng đấy, nhưng làm cách nào dụ được nó?
- Anh ra nói chuyện xem sao đã.
Tôi nói với Bánh Bao:
- Anh qua chào hỏi tí!
Bánh Bao nhìn Như Hoa ngồi đó rồi trừng mắt:
- Không được lấy số điện thoại.
Khi tôi đi qua, Kim2 nhắc nhở:
- Đeo Bluetooth lên, nhổ tăm ra…
Hắn tiếp tục chỉ huy:
- Giờ em nói gì thì anh làm theo nhé, đi qua bắt tay nó, nói:” Thật hân hạnh, lại gặp mặt rồi”…anh óc heo à?
Hắn nói câu này vì tôi đã khệnh khạng ngồi xuống trước mặt Kim 1, và theo phản xạ, tuôn ra một câu:
- Anh óc heo à!
Kim1 đần mặt ra nói thất thanh:
- Cái gì?
Kim2 thếu thào qua tai nghe:
- Bố khỉ, toi rồi.
Câu này thì không học được rồi, tôi nhìn Kim1 đang có vẻ sắp bốc cháy, nhanh trí nói:
- Anh óc heo à! Một câu chào tiếng Hàn, có lẽ tôi nói không được chuẩn, Kim thiếu còn nhận ra tôi chứ?
Kim1 bị lừa, không nói với tôi mà quay sang Như Hoa nói:
- Chính là người này, nói hôm nay trời mưa mặc dù dự báo nói hôm nay nắng, quả nhiên là trời mưa.
Cô nàng cười hi hi nói:
- Em nhận ra rồi, hồi chiều còn đến tìm anh, bọn anh không phải bạn thân sao?
Kim 1 nhìn tôi đầy ý nghĩa, không lột mặt nạ mà nói:
- Hy vọng tương lai là như thế.
Xem ra ở chỗ riêng tư Kim 1 dễ nói chuyện hơn, và hắn cũng đã tò mò về tôi, không còn khuôn mặt chó chết như lúc chiều nữa. Kim 2 lên tiếng:
- Khen con bé đó.
Tôi lập tức nói với Như Hoa:
- Cô trông giống hệt Tống Đan Đan….lúc còn trẻ.
( Tống Đan Đan, nữ diễn viên Hongkong thập niên 60)