- Trang chủ
- Sau Khi Ở Cùng Ngự Tỷ Pháp Y Ta Cong Mất Rồi !!!
- ChÆ°Æ¡ng 21: ChÆ°Æ¡ng 21
Tác giả:
Một đêm ngon giấc.
Mãi cho đến khi và o giữa trÆ°a những ta nắng mặt trá»i xuyên qua từng vách ngăn, soi thẳng khiến gÆ°Æ¡ng mặt Hạ Lam hÆ¡i nóng lên.
Lúc ấy, cô má»›i từ từ mở mắt thức dáºy.
Toà n thân cô cảm thấy có chút nhão nhão dÃnh dÃnh không thoải mái, còn có ngÆ°á»i nà o đó vẫn Ä‘ang quấn chặt lấy eo cô nhÆ° bạch tuá»™t quấn mồi.
“TÆ° Âm?†Hạ Lam nhẹ nhà ng gá»i láºp tức nghe thấy giá»ng lẩm bẩm nÅ©ng nịu.
Hôm qua, Tống Tư Âm ôm cô ngủ hết một đêm!
HÆ¡n ná»a hai ngÆ°á»i còn ngủ đến táºn giữa trÆ°a!
Chuyện nà y đối vá»›i ngÆ°á»i sống cá»±c kì có nguyên tắc nhÆ° Hạ Lam mà nói chÃnh là ‘thiên phÆ°Æ¡ng dạ Ä‘Ã m’*!
(Thiên phÆ°Æ¡ng dạ Ä‘Ã m: Từ nghÄ©a gốc là tên táºp hợp truyện cổ tÃch (tên bá»™ truyện cổ tÃch Nghìn lẻ má»™t đêm), thà nh ngữ nà y thÆ°á»ng được dùng để chỉ những thứ lạ lùng, chuyện không có tháºt, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thà nh công.
Trong tiếng Việt thÆ°á»ng sá» dụng cách nói tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng nhÆ°: phi lÃ, chuyện hoang Ä‘Æ°á»ng, chuyện khó tin, chuyện không tưởng.)
à thức được Ä‘iểm kì lạ nà y, đáy mắt Hạ Lam hiện lên tia bất thÆ°á»ng.
Thà nh tháºt mà nói, Hạ Lam là ngÆ°á»i luôn thấy thiếu cảm giác an toà n.
Trong phạm vi ‘bức trÆ°á»ng’ của cô nếu có má»™t thứ dÆ° thừa thì cô sẽ cảnh giác giám sát.
Chứ đừng nói là có thể cùng ngÆ°á»i khác ngủ chung má»™t giÆ°á»ng, hÆ¡n nữa còn ôm nhau ngủ.
Giá»ng nói kia vẫn mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng.
Tống TÆ° Âm vẫn chua muốn thức dáºy.
Nhưng vẫn nhớ gì đó mà mở miệng thì thầm.
“Chị Æ¡i, đừng sợ......â€
“Em sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ cho chị.â€
Hai câu nói ấy lặp đi lặp lại mãi khiến lòng Hạ Lam run lên.
Ãnh mắt khi nhìn Tống TÆ° Âm cÅ©ng trở nên phức tạp.
Cô lách ngÆ°á»i muốn thoát khá»i cái ôm của đối phÆ°Æ¡ng.
Nhưng mà , Hạ Lam cà ng di chuyển, Tống Tư Âm cà ng hăng say ôm chặt hơn.
Muốn thoát khá»i nó trong thá»i gian ngắn căn bản không thể.
Chân mà y Hạ Lam hÆ¡i nhÆ°á»›ng, cuối cùng cất giá»ng lãnh đạm.
“Tống TÆ° Âm, buông tay ra, em đè lên tôi rồi!â€
Tống TÆ° Âm giáºt mỉnh tỉnh lại, hệt nhÆ° ‘chim sợ cà nh cong’ mà vá»™i và ng thu hồi cánh tay Ä‘ang giữ chặt lấy Hạ Lam.
Song đôi mắt vẫn dÃu chặt không muốn mở ra mà liên tục nói lá»i xin lá»—i.
“A...., chị Æ¡i, thục sá»± xin lá»—i, em không cố ý.â€
“Tối hôm qua em chẳng qua chỉ muốn ôm an ủi chị.
Em đã cố gắng khống chế hà nh vi, không cố ý đè lên chị đâu.â€
(* NgÆ°á»i ta thÆ°á»ng sá» dụng thà nh ngữ “Kinh cung chi Ä‘iểu†hay “Chim sợ cà nh cong†để mô tả ngÆ°á»i đã từng gặp những tình huống bị tổn thÆ°Æ¡ng và là m cho sợ hãi thì thÆ°á»ng sẽ trở nên hoảng sợ hay nghi hoặc khi gặp phải má»™t tình huống, hoà n cảnh tÆ°Æ¡ng tá»± (mà trÆ°á»›c đó đã từng xảy ra).
Ngạn ngữ PhÆ°Æ¡ng Äông có câu: “Má»™t lần bị rắn cắn, mÆ°á»i năm sợ dây thừng†cÅ©ng là nhằm chỉ ý nà y.
Rinn: sá» dụng câu nà y bởi vì Tống TÆ° Âm từng đè lên ngÆ°á»i Hạ Lam rồi bị ném ra khá»i phòng phải ngủ ngoà i hà nh lang.)
Khi nói lá»i nà y, bá»™ dạng Tống TÆ° Âm hiển nhiên vẫn mông lung buồn ngủ.
Cái đầu nhá» gáºt lên gáºt xuống.
Chắc chắn không dáºy nổi.
Hạ Lam vá»›i ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua, nói: “Thôi, dù sao cÅ©ng không có việc gì, nếu em còn chÆ°a muốn dáºy thì ngủ tiếp Ä‘i.
Tôi Ä‘i là m việc trÆ°á»›c.â€
Vừa dứt câu, Tống Tư Âm hệt như được đại xá.
Cô “ùm†má»™t cái sau đó trá»±c tiếp ngã xuống giÆ°á»ng, chui và o trong chăn, chỉ nháy mắt đã ngủ lại.
Nhìn dáng vẻ là biết, đêm qua đã lăn lộn mệt như thế nà o......
Khi mở cá»a thu phòng bÆ°á»›c và o, ngay láºp tức Hạ Lam đã thấy Ä‘iện thoại của mình rung lên liên tục, má»™t cuá»™c gá»i không hồi đáp lại thêm má»™t cuá»™c gá»i được gá»i đến.
Da đầu Hạ Lam chợt thấy tê dại, cô nhÆ°á»›ng mà y, cầm Ä‘iện thoại nhấn trả lá»i.
“Chu Äồng, Ä‘iên rồi à ? Äá»™t nhiên bấm gá»i nhiá»u lần nhÆ° váºy để là m gì?â€
Ngay láºp tức, giá»ng nói trà n đầy kinh ngạc của Chu Äồng truyá»n đến từ đầu dây bên kia.
“Hạ Lam, cáºu đã xảy ra chuyện gì?â€
“Tôi đã nhá» các đồng chà cảnh sát liên hệ những nhân viên công tác tại tiểu khu nhà cáºu.
Chỉ má»™t lát nữa thôi thì há» gõ cá»a đến đó.â€
‘Cốc cốc cốc!’
NgÆ°á»i kia vừa dứt lá»i, ngoà i của liá»n truyá»n đến tiếng gõ vang.
Tiếp theo đó là lá»i dò há»i của đại diện Ä‘oà n ngÆ°á»i áo trắng.
“Xin há»i đây là nhà Hạ tiểu thÆ° đúng không? Chúng tôi là nhân viên xã há»™i công tác tại tiểu khu nà y.
Vừa nãy chúng tôi nháºn được tin báo từ đồng sá»± cảnh sát của cô, nói rằng cô rất có thể gặp tình huống xấu cần trợ giúp.
Xin hãy mở cá»a láºp tức nếu không chúng tôi buá»™c phải phá cá»a xông và o.â€
Hạ Lam khó chịu xoa xoa huyệt thái dương của mình, nghiến răng nghiến lợi nói qua điện thoại.
“Chu Äồng, cáºu chỠđó cho tôi!â€
‘Tútttt’, Hạ Lam tắt Ä‘iện thoại, Ä‘i vá» phÃa cá»a phòng.
Sau đó cô phải giải thÃch hôig lâu, nhân viên công tác xã há»™i má»›i chịu đồng ý rá»i Ä‘i.
Tiếng chuông tin nhắn lại vang lên và đương nhiên ngÆ°á»i gá»i đến vẫn là Chu Äồng.
[ Chu Äồng: Cho nên, nguyên nhân giá» nà y cáºu má»›i bắt máy là bởi vì cáºu ngủ quên sao? ]
Sự việc ồn à o ban nãy khiến Hạ Lam nổi nóng.
Cô chẳng phiá»n giải thÃch, chỉ lẳng lặng gõ ba chữ.
[ không thì sao? ]
Tin nhắn vừa gá»i Ä‘i chÆ°a được năm giây, Chu Äồng đã ngay láºp tức gá»i Ä‘iện tá»›i.
Hạ Lam mất kiên nhẫn nhưng vẫn bắt máy.
“Cáºu tốt nhất nên cầu nguyện rằng mình tháºt sá»± có chuyện quan trá»ng cần giúp đỡ Ä‘i.
Chuyện nhân viên công tác xã há»™i đến gõ cá»a nhà tôi, tôi còn chÆ°a tìm cáºu tÃnh xổ đâu ha!â€
“Không phải……†Ngữ khà vủ Chu Äồng ở đầu dây bên kia rõ rà ng có thêm chút cẩn tháºn.
Cô tiếp tục thăm dò: “Cáºu ấy váºy mà thá»±c sá»± ngủ quên? Không phát sinh chuyện gì nguy hiểm tháºt sao? Hai chúng ta đã là cá»™ng sá»± vá»›i nhau nhiá»u năm nhÆ° váºy, cáºu có gặp khó khắn hay bị Ä‘e dá»a thì phải nói ngay vá»›i tôi.
Äừng giấu chịu Ä‘á»±ng má»™t mình a!â€
Huyệt thái dÆ°Æ¡ng Hạ Lam hÆ¡i giá»±t giá»±t, khó chịu cáºn giá»ng.
“Chu Äồng, cáºu Ä‘iên rồi à ? Tôi đã nói rồi, tôi chỉ ngủ quên mà thôi.â€
Lá»i nà y trá»±c tiếp khiến Chu Äồng chấn kinh tại chá»—.
“Chúng ta đã cùng nhau công tác ở Cục cảnh sát rất nhiá»u năm nha! 365 ngà y cáºu không vắng không nghỉ má»™t ngà y cùng lắm cÅ©ng chỉ cháºm trá»… liên lạc chÆ°a đến ná»a tiếng, không hÆ¡n!â€
“Cáºu nói vá»›i tôi rằng mình ngủ quên khác nà o Ä‘ang tuyên bố vá»›i tôi mặt trá»i mặt hÆ°á»›ng tây đâu?!â€
Hạ Lam ngủ quên.
Äây là cái khái niệm gì?
Nó bất ngá» giống hệt việc má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang bệnh nặng nằm liệt trên giÆ°á»ng Ä‘á»™t nhiên đứng dáºy chạy tung ta tung tăng ngòai trá»i váºy đó!
NgÆ°á»i bình thÆ°á»ng thấy chuyện nà y thì ai cÅ©ng phải giáºt mình kinh hãi a?!
Chân mà y co lại, Hạ Lam vừa định mở miệng giải thÃch, má»™t giá»ng nói vừa nÅ©ng nịu vừa mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng từ chá»— không xa truyá»n đến.
“Chị Æ¡i, ai tá»›i váºy? Hình nhÆ° em má»›i nghe được có tiếng gõ cá»a.â€
Hạ Lam theo bản năng quay đầu lại liá»n nhìn thấy Tống TÆ° Âm bá»™ dạng vẫn còn lôi thôi do má»›i tỉnh dáºy.
Cô Ä‘i tá»›i: “Không có việc gì đâu, nhân viên công tác xã há»™i đến há»i thăm tình hình thÆ°á»ng lệ thôi.
Em không tiếp tục ngủ nữa sao?â€
Tống Tư Âm hơi hơi lắc đầu.
“Không ngủ nữa ạ, đã giữa trÆ°a rồi, lát nữa em còn phải uống thuốc.â€
DÆ°á»ng nhÆ° Ä‘á»™t nhiên nhá»› đến cái gì, Tống TÆ° Âm bổ sung thêm má»™t câu.
“Thực xin lỗi ạ.
Chị Æ¡i, đêm qua Ä‘á»u do tÆ° thế ngủ của em quá xấu, cứ ôm chặt lấy chị, là m trá»… thá»i gian là m việc của chị rồi.
Em có thể giúp được gì cho chị hông?â€
Rõ rà ng bản thân còn chÆ°a tỉnh ngủ hẳn váºy mà lại Ä‘i xin lá»—i cô.
Hạ Lam hơi nhấp môi, ngữ khà ôn nhu đến nỗi ngay cả bản thân cũng chẳng phát giác được.
“Äược rồi, Ä‘i đánh răng rá»a mặt Ä‘i.
Tôi là m cho em bữa sáng rồi, ở trong nồi ấy.â€
Vừa nghe có đồ ăn, hai mắt Tống TÆ° Âm sáng lên, cả ngÆ°á»i cÅ©ng tỉnh táo hẳn.
Cô gáºt đầu nhÆ° gà bổ thóc sau đó liá»n rá»i khá»i.
Lúc nà y có trá»i biết đất biết Tống TÆ° Âm có bao nhiêu đói! Hiện tại đã là giữa trÆ°a, má»™t ngÆ°á»i vẫn chÆ°a khá»i bệnh hoà n toà n nhÆ° cô mà không có gì trong bụng sẽ rất khó chịu a!
Cuá»™c đối thoại ngắn ngủi vừa rồi của hai ngÆ°á»i bị Chu Äồng bên kia Ä‘iện thoại nghe thấy hết.
Chẳng đợi Hạ Lam mở miệng nói chuyện, cô liá»n gấp nhÆ° đốt pháo mà truy cứu sá»± tình.
“Cô bé vừa nói chuyện vá»›i cáºu là ai a? Là nữ sinh mỹ thuáºt lúc trÆ°á»›c cáºu Ä‘á» cáºp vá»›i tôi à ? Mà khoan, tại sao vì cô bé đó cáºu má»›i ngủ quên? Rốt cuá»™c hai ngÆ°á»i hiện tại có quan hệ nhÆ° thế nà o? Hạ Lam! Cáºu nhất định phải trả lá»i câu há»i của tôi tháºt rõ rà ng!â€
Nói xong câu cuối cùng, Chu Äồng vừa tò mò vừa sốt ruá»™t.
TÃnh ra, hai ngÆ°á»i đã quen biết nhau rất nhiá»u năm tuy Chu Äồng không phải chỉ có Hạ Lam là đồng sá»± duy nhất nhÆ°ng hai ngÆ°á»i cÅ©ng được gá»i là bạn bè lâu năm, tháºm chà cô còn có ý tứ khác vá»›i Hạ Lam.
Tình huống nà y xảy ra cô nhất định sẽ không tin hai ngÆ°á»i kia không phát sinh chuyện khó nói.
Âm thanh khi nói chuyện của Hạ Lam hơi đông cứng.
“Cáºu suy nghÄ© nhiá»u rồi.
Äêm qua cÆ¡ thể tôi không thoải mái, em ấy Ä‘Ã nh phải giúp đỡ tôi chút thôi.
HÆ¡n nữa, em ấy thẳng đã váºy còn là sinh viên chÆ°a tốt nghiệp.
Tôi sẽ không bụng đói ăn quà ng*!â€
(* tÆ°Æ¡ng tá»± câu nói ‘Äói thì ăn váºt, mất thì nói quà ng’: Vất là vÆ¡ vất, gặp cái gì cÅ©ng ăn.
NgÆ°á»i mất của thÆ°á»ng xót của nên hay nghi ngá» quà ng báºy.)
“Tuy nói là cô bé đó giúp đỡ cáºu, nhÆ°ng mà tại sao hai ngÆ°á»i lại ngủ chung vá»›i nhau?â€
Hạ Lam không kiên nhẫn trả lá»i: “Không liên quan đến cáºu.â€
Mặc dù vẫn còn rất nhiá»u nghi vấn quẩn quanh trong đầu xong Chu Äồng không tiếp tục truy há»i nữa.
Cô cảm nháºn được, chuyện nà y đối vá»›i Hạ Lam có chút nhạy cảm cùng riêng tÆ°.
“Váºy thôi, cáºu lo tá»± chăm sóc bản thân cho tốt Ä‘i......â€
“Không phải tôi nhiá»u chuyện nhÆ°ng mà cáºu......!nhất định phải biết chừng má»±c a! NgÆ°á»i ta chỉ là cô bé nhá» lại còn thẳng, vạn nhất đừng mang ngÆ°á»i ta ra xÆ¡i sạch sẽ.â€.