- Trang chủ
- Rượu Chị Em
- Chương 2
Tác giả: Zhihu
5.
Tôi ngơ ngác nằm đó.
Mọi thứ xung quanh chìm trong tĩnh lặng.
Tứ chi b.ị gãy của chị tôi ngổn ngang bên cạnh đống mảnh vỡ, đôi mắt chị mở to hết cỡ.
Sau đó, đôi mắt kia bắt đầu chớp liên tục.
“Hì hì hì hì….”
“Ha ha ha ha ….”
Tôi chưa từng nghe thấy tiếng cười nào khiến người ta sợ hãi đến thế.
Lão đạo sĩ đuổi theo tôi lùi lại, tức giận mắng:
“Nghiệp chướng!”
Nghe thế, chị tôi ngừng cười, sau đó từ từ đứng lên.
Chị chỉ có thể đứng thẳng nhờ vào phần tuỷ sống không bị gãy, tứ chi mềm nhũn rũ trên đất, nhìn chẳng khác nào một con rắn.
Mắt của chị di chuyển, nhìn thấy tôi bị doạ đến mức không thể động đậy thì không ngừng gọi tôi tới gần.
Lão đạo sĩ lấy kiếm gỗ đào ra, chắn trước mặt tôi rồi ch/ém một nhát vào đầu chị.
Chị muốn tôi làm gì?
Đầu óc tôi trống rỗng, nhìn thấy biểu cảm hung ác của chị thì sửng sốt ngây ra.
Tôi không còn nhận ra gương mặt bị ngâm đ ến mức thối rữa của chị mình nữa.
Chị tôi nhếch môi cười:
“Em gái ngoan của chị… Của chị…”
Lão đạo sĩ dường như hiểu được ý chị, nhặt chiếc đinh thép rơi từ nắp vò rượu lên.
Sau đó, lão ta ghim cái đinh vào đầu tôi.
“Á!”
Đầu tôi nứt ra, tứ chi vô lực giãy giụa.
Hình như chị cũng cảm thấy đau đớn, ngã khuỵu xuống mặt đất.
Lão đạo sĩ thấy cách này có hiệu quả thì cười lớn, sau đó không ngừng cắm chiếc đinh vào sâu trong đầu tôi, một tấc lại một tấc.
“Đừng… Đừng…”
Tôi cố gắng đẩy lão ta ra, sự đau đớn nhấn chìm lý trí của tôi.
Tôi thấy chị nằm rạp trên mặt đất giống mình, nước mắt cứ thế chảy ra.
Cha tôi đứng bên cạnh sợ đến mức tiểu ra quần.
Đợi đến khi không còn cảm nhận được đinh cắm lên đầu nữa, tôi bỗng dưng quên mất cảm giác đau.
Chị tôi nằm yên trên mặt đất, không còn động đậy.
6.
“Mày muốn mượn mạng của em gái hả, đúng là đứa xấu xa.”
Lão đạo sĩ đắc ý, tiến lên đá vào người chị.
Đúng lúc này, bà nội tôi vọt ra, tham lam nhìn tôi một cái, sau đó lại liếc mắt nhìn chằm chằm vào người chị tôi.
“Con nhóc này có thể ngâm rượu không, bây giờ tôi sẽ m/ó/c hai mắt nó ra.”
“Tuỳ bà thôi, tử khí của con nhóc này đã tan hết rồi, giờ ngâm chả còn vị gì đâu.”
Bà nội không nghe, vui vẻ bế xác chị tôi lên, chạy vào hầm rượu.
Tôi khổ sở nằm trên đất, đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Chị tôi muốn hại tôi ư?
Oán khí của chị lớn như thế, thật sự là nhắm đến tôi sao?
Sau ngày đó, phần dưới của mẹ tôi không còn chảy m/á/u nữa, bụng vẫn càng ngày càng lớn.
Bà ta ngẩn ngơ ôm bụng mình, không chịu ăn miếng cơm nào.
Mà chỗ đinh đ/â/m vào đầu tôi, không một ai giúp tôi rút ra cả.
Ngày qua ngày, nó dần đ/â/m sâu hơn, nhưng kì lạ là tôi không hề thấy đau đớn.
Tôi bỗng dưng có một năng lực đáng sợ: Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng thứ trong bụng mẹ.
Nằm ngâm trong nước ối của mẹ tôi là một con rắn lớn.
Nó đối mặt với tôi qua lớp da bụng, dường như chỉ chực chờ x/é da chui ra ngoài.
“Rắn! Mẹ ơi, em trai là rắn!”
Những cái tát không ngừng giáng xuống, nhưng tôi không thấy đau đớn mà chỉ vui sướng đến mức vung chân múa tay.
Ha ha, trong bụng mẹ tôi là rắn.
Lạ quá, vậy thì em trai tôi đâu rồi?
7.
Mọi người trong nhà đều nói tôi điên rồi.
Đúng thế, tôi điên rồi.
Tôi lấy chiếc váy đỏ trong phòng của chị tôi ra, ấy là chiếc váy đỏ duy nhất của chị.
Cô giáo ở trường đã tặng chị tôi chiếc váy này.
Giáo viên trong trường vẫn luôn mong học sinh thông minh chịu khó như chị sẽ đỗ đại học, sau đó có thể rời khỏi thôn làng này.
Chị tôi rất trân quý chiếc váy này, giấu nó đi không để ai nhìn thấy.
Trước đây, tôi từng làm nũng với chị, muốn chị cho tôi mặc nó một lần, nhưng chưa bao giờ chị đồng ý cả.
Bây giờ chị ấy ch/et rồi, tôi mặc chiếc váy đó đứng trước gương, vừa ngắm nghía vừa cười khanh khách.
Thật là xinh đẹp.
Bà nội dùng thi thể của chị ủ rượu, nhưng rượu này uống không say như rượu cũ, mái tóc của bà ta lại bạc trắng, khiến cho bà ta nhìn như già đi chục tuổi.
Bà ta nhìn thấy tôi mặc chiếc váy đỏ, trợn tròn hai mắt, vớ lấy quải trượng nện một cái xuống đầu tôi, tay còn lại muốn kéo chiếc váy mà tôi đang mặc trên người xuống.
“Đồ đê tiện nhà mày, mày mặc thế này là muốn quyến rũ ai hả?”
“Lén uống rượu còn muốn trộm quần áo, sắp tới có phải muốn trộm luôn mạng của tao không?”
“Hôm nay tao phải đánh ch/et mày!”
Bà nội tôi dùng sức nhưng cả người run rẩy yếu ớt, đánh lên người không hề đau mà giống như gãi ngứa.
Tôi giằng lấy quải trượng của bà ta, giơ lên bẻ gãy.
Bà nội tức giận, thở hồng hộc, hùng hổ xoay người lấy chiếc r/ì/u ch/ặ/t củi tới, toan ch/ém vào người tôi.
“Dừng tay!”
Cha tôi cản trước mặt tôi, ông ta nắm lấy cổ tay bà nội.
Bà nội bị đau, buông rơi chiếc r/ì/u xuống đất.
Tôi nhìn chiếc r/ì/u, cảm thấy nó rất quen mắt.
“Mày vì con nhóc lỗ vốn này mà muốn gi/ết mẹ mày hả?”
Bà nội khóc lóc, giọng nói nghe như tiếng heo bị chọc tiết.
Cha tôi nháy mắt với bà ta.
Tôi nở nụ cười, bây giờ chắc hẳn họ không dám đụng vào tôi.
Lão đạo sĩ nói, trong đầu tôi có đinh trấn hồn khiến chị tôi không mượn được mạng của tôi, thế nhưng, họ cũng không biết nếu gi/et tôi thì sẽ xảy ra chuyện gì.
“Trước tiên giữ nó lại đã, chờ đến khi nào vợ con sinh xong thì xử lý sau.”
Đêm đó, tôi ghé tai vào cửa nghe lén họ nói chuyện, biết thời cơ của mình đến rồi.
Chị ơi, chị không thể rời khỏi đây, nhưng mà em có thể.
Tôi không nhịn được nở nụ cười.
Bà nội tôi vừa hay bắt gặp, tưởng rằng tôi đang cười nhạo bà ta.
Ngực bà ta phập phồng, cuối cùng không nhịn được cục tức này, xông lên muốn liều mạng với tôi.
Không có loại rượu kia, bà ta bắt đầu trở nên trì độn.
Tôi chỉ nhẹ nhàng né là bà ta ngã ngay xuống đất.
“Chờ tao ngâm mày thành rượu, xem xem mày còn kiêu căng kiểu gì…”
Bà ta điên điên khùng khùng đi về phía hầm rượu, cái lưng còng còng.
Cha tôi chép miệng, liếc mắt nhìn tôi một cái.
“Cái váy rất đẹp.”
Ông ta mập mờ nói, cái tay đầy mỡ sờ s0ạng vai tôi.
Sự đụng chạm này khiến tôi nảy sinh cảm giác ghê tởm, tôi chán ghét lùi ra sau.
Dường như trong trí nhớ của tôi, từ rất lâu rồi, đôi tay của cha tôi không chỉ xuất hiện trên vai.
Ông ta thấy tôi phản ứng gay gắt, trở mặt tát tôi một cái.
“Thân lừa ưa nặng!”
Tôi cắn răng để không phát ra tiếng, trong đầu văng vẳng tiếng ai đó nói.
“Hắn phải sinh con trai dây, hắn phải sinh con trai nước, hắn phải sinh con trai thuốc.”
Giọng nói kia còn cười, giọng cười rùng rợn khiến da đầu tôi run lên.
8.
Thôn dân bàn tán, bảo tôi bắt đầu trở nên giống chị gái mình.
“Con gái thứ hai nhà cô bắt đầu đọc sách từ khi nào vậy?”
Vợ lão Lưu đang nói chuyện phiếm với mẹ tôi, bâng quơ nhắc đến.
Hai mắt bà ta nhìn chằm chằm vào dáng vẻ tôi đọc sách trong sân.
Đây là sách của chị, không phải của tôi.
Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc điều gì đã mê hoặc chị, khiến cho chị cứ mãi thiết tha với hy vọng rời khỏi ngôi làng này.
Ban đầu, mẹ tôi không muốn để tâm mấy chuyện này.
Bụng bà ta ngày càng lớn nhưng những chỗ khác thì trở nên gầy đi, giống như bị thai nhi hút đến khô quắt cả người.
“Nó làm gì biết đọc sách, nó còn chả biết chữ nào…”
Bà ta thở hổn hển nói.
Vợ lão Lưu đăm chiêu một lúc, sau đó cười bảo:
“Con gái thứ hai nhà cô mông to, chắc chắn có thể sinh được con trai, xem chừng là tướng vượng phu, con cháu đầy đàn đó.”
Mẹ tôi đột nhiên mở mắt, bà ta ngồi dậy, nhìn tôi trân trối.
Trong mắt bà ta xuất hiện sự phẫn nộ và ghen tị.
Vợ lão Lưu nhìn bà ta bằng ánh mắt ẩn ý.
Để sinh một đứa con trai, mẹ tôi đã liều cả tính mạng, thậm chí còn tạo nghiệt hại con gái lớn của mình.
Bấy giờ bà ta chỉ có thể sống dở ch/et dở ở đây, bà ta giận mà không thể trút.
Thế nên, đêm hôm đó, mẹ gọi tôi vào trong phòng.
“Em trai mày sắp ra đời rồi.”
“Nó không giống mày và chị mày, nó là người nối dõi của nhà họ Lý.”
“Nó sẽ được học hành, ăn ngon mặc đẹp, cưới vợ xinh…”
Bà ta vừa nói vừa vuốt v e bụng, thứ bên trong dường như cảm nhận được nên đụng ra ngoài một cái.
Mẹ tôi vui mừng nở nụ cười, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi rồi nói:
“Giờ mày không cần lo việc trong nhà nữa.”
Dứt lời, chưa đợi tôi kịp phản ứng, một chiếc bao tải đã chụp lên đầu tôi.
Vài người đàn ông khoẻ mạnh khiêng tôi lên, mặc kệ sự giãy giụa của tôi mà cứ thế mang tôi đi.
“Con dâu mới của nhà họ Lưu đến rồi đây.”
Giọng nói của vợ lão Lưu vang lên lanh lảnh như tiếng chuông, bà ta cười khanh khách, vỗ vỗ mông tôi.
Tôi cố gắng giãy giụa, hết đẩy đầu gối, dùng chân đạp lại đến dùng tay đánh.
Mãi đến khi tên đàn ông bị tôi đánh phát cáu, hắn ném tôi xuống đất.
“Con đàn bà thối này, để tao dạy cho mày biết nghe lời!”
Nói xong, người đàn ông nọ tát tôi một cái, thấy tôi muốn trốn thì kéo tôi lại, ấn mạnh đầu của tôi xuống đất.
Chiếc đinh trong đầu tôi lại đâm sâu hơn, tôi đau đớn thét lên.
Ý thức tôi dần trở nên mơ hồ, tôi nghe thấy có người hét to.
“Rắn! Ở đâu ra toàn rắn thế này!”
“Đứng đó làm gì, mau ch/âm lửa đi!”
Đến khi tôi mở mắt ra, xung quanh xuất hiện vô số những con rắn, chúng liên tục bò ra từ trong hầm rượu.
Có lớn có nhỏ, có cả rắn độc lẫn loại thường, hình thù chủng loại khác nhau nhưng đều có răng nanh rất dài.
Chúng bỏ qua tôi, lao thẳng về phía những người đó.
Hết người này tới người khác, tất cả đều bị rắn cắn.
Tôi mở to mắt, nhìn chằm chằm vào chỗ đó rất lâu, nhìn bọn họ bị đàn rắn vây quanh, la hét chói tai muốn chạy đi nhưng vẫn bị đàn rắn cắn xé da thịt.
“Ha ha ha ha …”
Trong đầu tôi vang lên tiếng cười.
Tôi và chị gái cùng cười to.