- Trang chủ
- Quốc Thuáºt Hung Mãnh
- Quyển 4 – ChÆ°Æ¡ng 11: ÄÆ¡n giản nhÆ° váºy, thần kỳ nhÆ° váºy
Tác giả:
Nhất thá»i má»i ngÆ°á»i trong phòng Ä‘á»u lâm và o trầm mặc. Những ngÆ°á»i nà y Ä‘á»u là danh gia, vừa rồi HÆ°á»›ng SÆ¡n dùng hai thế tiểu, đại đả hổ Ä‘á»u biết rõ rà ng.
Hai chiêu nà y không có bà máºt gì, ngược lại cÆ¡ hồ tất cả các môn phái Ä‘á»u biết.
Công phu của Hồ U vừa rồi má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u thấy được, thủ pháp, thân pháp cùng vá»›i tốc Ä‘á»™ phản ứng khi giao thủ vá»›i HÆ°á»›ng SÆ¡n Ä‘á»u hiện lên trong mắt.
Khang Thuáºn Phong lại cà ng si ngốc hÆ¡n, Ä‘á»™t nhiên hắn nhá»› tá»›i trong má»™t lần uống rượu khánh thá», Hồ Tà TỠđã nói qua má»™t câu.
Lúc đấy hắn cùng vá»›i mấy ngÆ°á»i khác uống rượu, có anh em, có bạn bè. Má»i ngÆ°á»i nhân lúc rượu hÆ°ng mà há»i đấu pháp của Hồ Tà Tá», khi đấy hắn chỉ nói: “ Chúng ta không nên chỉ nói đến đấu pháp. Tổ tiên tạo ra quyá»n pháp, biên ra từng bá»™ sách võ thuáºt Ä‘á»u có dụng ý của mình. Chúng ta Ä‘á»c sách võ thuáºt, có nhiá»u chiêu pháp nhÆ° váºy, phải xem ai có khả năng Ä‘em những chiêu pháp nà y kết hợp hoà n mỹ vá»›i đấu pháp…†Lúc đấy hắn mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ nhá»› không rõ, giá» má»›i hiểu dụng ý đại khái là nhÆ° váºy.
NghÄ© tá»›i đây, hắn không khá»i nhìn lại HÆ°á»›ng SÆ¡n Ä‘ang cÆ°á»i tủm tỉm ngồi lại vị trÃ. NghÄ© đến Hồ Tà Tá» má»—i khi nhắc đến HÆ°á»›ng SÆ¡n thì không khá»i khen má»™t tiếng.
Khó trách mà lão nhân có tâm tÆ° vá»›i HÆ°á»›ng SÆ¡n nhÆ° váºy. Quả tháºt hắn là m chuyện gì cÅ©ng có thể là m vững lòng ngÆ°á»i khác.
Trong võ đạo, má»™t ngÆ°á»i tìm được sÆ° phụ tốt không dá»… dà ng, nhÆ°ng má»™t ngÆ°á»i muốn tìm được má»™t đệ tá» tốt thì cà ng khó hÆ¡n.
HÆ°á»›ng SÆ¡n nà y, có thể chịu khó chịu khổ, tâm tÃnh kiên định, có thể chịu được tịch mịch, ở thá»i đại mà vÅ© khà thịnh hà nh khắp nÆ¡i nhÆ° bây giá» quả là vô cùng hiếm có. Cho tá»›i hiện giá», nếu không phải là Hồ Tà Tá» bảo hắn xuất hiện thì hắn vẫn ẩn mình nhÆ° váºy. Cho dù hắn đồng ý tìm đệ tá» há»c chút quyá»n pháp của hắn, tin tưởng có thể là m cho gia cảnh nhà hắn khá hÆ¡n nhiá»u.
Diá»…n quyá»n đến lúc nà y, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»™t nhiên mất Ä‘i hứng thú, cÅ©ng nhất thá»i không hăng hái lên nổi, bắt đầu túm lại hà n huyên chuyện cÅ©.
Dần dần có ngÆ°á»i Ä‘i bá»›t, có ngÆ°á»i trở vá» suy nghÄ©, có ngÆ°á»i trở vá» luyện quyá»n, có ngÆ°á»i trở vá» khách sạn nghỉ ngÆ¡i. Äồng dạng Ä‘á»u là ngÆ°á»i táºp võ, có ngÆ°á»i có thể đánh, cÅ©ng có ngÆ°á»i không đánh lại được, không có gì kỳ quái.
Rất nhiá»u ngÆ°á»i đánh không được thì la hét luôn mồm. Võ thuáºt truyá»n thống đánh không được ngÆ°á»i khác trÆ°á»›c hết phải vá» ngẫm lại chÃnh mình, mình là ngÆ°á»i cần mẫn hay căn bản là ngÆ°á»i lÆ°á»i biếng. Nếu nhÆ° má»—i ngà y ngủ là có thể tạo ra bản lãnh đánh ngÆ°á»i, nhÆ° váºy trên Ä‘á»i nà y còn có thiên lý sao?
Khang Thuáºn Phong đứng bên nà y nhìn HÆ°á»›ng SÆ¡n ngồi trên ghế sa ***, nhÆ°ng hai chân vẫn dùng sức là m ra và i Ä‘á»™ng tác nhẹ nhà ng.
Công phu chÃnh là nhÆ° váºy, do tÃch lÅ©y qua năm tháng mà thà nh.
Nhìn đám ngÆ°á»i rá»i Ä‘i, HÆ°á»›ng SÆ¡n đứng lên nói và i lá»i cáo từ vá»›i má»i ngÆ°á»i rồi dẫn Khang Thuáºn Phong trở vá» phòng, má»›i Ä‘i đến hà nh lang thì nghe có ngÆ°á»i gá»i phia sau: “ Anh HÆ°á»›ng SÆ¡n.â€
Quay đầu lại thì ra là Hồ U.
HÆ°á»›ng SÆ¡n quay đầu nhìn nà ng, cÆ°á»i nói: “ Và o phòng ngồi má»™t lát?â€
Hồ U gáºt đầu, theo hai ngÆ°á»i cùng nhau trở vá» phòng.
Và o phòng, HÆ°á»›ng SÆ¡n rót cho nà ng má»™t cốc nÆ°á»›c rồi há»i: “ Có chuyện gì?â€
Hồ U nhìn thoáng qua Khang Thuáºn Phóng, có chút xấu hổ. Khang Thuáºn Phong lúc nà y nhÆ° Ä‘ang ngây ngốc, là m gì nghÄ© tá»›i ánh mắt, tâm sá»± của nà ng, hiển nhiên cÅ©ng không biết Ä‘Æ°á»ng mà tránh Ä‘i.
HÆ°á»›ng SÆ¡n lại cÆ°á»i, nói: “ Không có việc gì, hắn Ä‘ang có Ä‘iá»u phải suy nghÄ©. Em có gì cứ nói, hai anh em tôi cÅ©ng nhÆ° má»™t ngÆ°á»i…â€
Hồ U xấu hổ mà cÆ°á»i nói: “ Anh vừa rồi nói kinh nghiệm đấu pháp của em không đủ, em muốn nhá» anh dạy cho má»™t chút. Anh em thì anh biết rồi, tÃnh tình nhÆ° váºy…không dạy được…â€
HÆ°á»›ng SÆ¡n gáºt đầu, cÆ°á»i nói: “ Ừ, nhÆ°ng anh thÃch tÃnh cách hắn nhÆ° váºy, nói đánh là đánh, không cần nhiá»u lá»i. Lúc anh ở nhà em, hắn cùng anh luyện quyá»n vô số lần, so vá»›i trÆ°á»›c đó luyện quyá»n cùng vá»›i ngÆ°á»i khác Ä‘á»u nhiá»u hÆ¡n. Mặc dù má»—i lần không lâu lắm nhÆ°ng má»—i khi có chiêu má»›i hay quái chiêu Ä‘á»u tá»›i tìm anh tỉ thÃ…Anh tháºt sá»± rất nhá»› hắn, cùng hắn giao thủ tháºt là thống khoái…â€
Hồ U liá»n nói: “ Váºy sao anh không đến thăm nhà em, chị của em vẫn nhá»› anh đấy. Khi chị ấy kết hôn không phải gá»i thÆ° cho anh sao? Sao lúc đấy anh không đến, chị ấy cứ mắng anh là ngÆ°á»i không có lÆ°Æ¡ng tâm…â€
HÆ°á»›ng SÆ¡n thở dà i, nhẹ giá»ng nói: “ Không phải anh không nghÄ© đến chuyện đó, cÅ©ng không sợ em che cÆ°á»i, mấy năm nay anh cÅ©ng không được nhÆ° ý…â€
Hồ U áy náy cÆ°á»i, nhÆ°ng cÅ©ng không để hắn nói ra mấy chuyện đó mà chuyển lá»i: “ Em má»›i gá»i Ä‘iện thoại cho anh ấy, nói đến chuyện nà y thì tức giáºn phi thÆ°á»ng, nói sẽ nhanh chóng chạy tá»›i đây, cho dù không tham gia được đấu quyá»n cÅ©ng muốn gặp lại anh, thuáºn tiện cÅ©ng coi nhÆ° thêm kiến thức…â€
HÆ°á»›ng SÆ¡n cÆ°á»i nói: “ Khẳng định là còn muốn thuáºn tiện giáo huấn anh HÆ°á»›ng SÆ¡n nà y má»™t chút đây.â€
Hồ U cÆ°á»i khanh khách, nói: “ Anh thì cái gì cÅ©ng biết, những lá»i nà y em muốn giấu anh đấy.â€
Trên mặt HÆ°á»›ng SÆ¡n hiện lên biểu cảm giống nhÆ° vui mà không phải vui, ánh mắt vừa nhÆ° thÆ°Æ¡ng cảm vừa nhÆ° tưởng nhá»›: “ Khi đó chúng ta ăn cÆ¡m, ngủ Ä‘á»u cùng má»™t chá»—, luyện sai quyá»n cÅ©ng bị đánh và o má»™t chá»— giống nhau, anh nhÆ° thế nà o mà không biết hắn…â€
Hồ U cũng không nói lại gì, tựa hồ cũng chìm trong tưởng nhớ.
MÆ°á»i năm xuân thu chỉ chá»›p mắt, thiếu niên thoáng cái thà nh lão giang hồ.
Anh trai đã có hà i tá», HÆ°á»›ng SÆ¡n cÅ©ng đã già , chÃnh mình cÅ©ng không còn là đứa nhá» năm đó, là má»™t cô nÆ°Æ¡ng vui vẻ không lo không nghÄ©. Những chuyện năm đó dÆ°á»ng nhÆ° ở ngay trÆ°á»›c mắt.
HÆ°á»›ng SÆ¡n chá»›p chá»›p mắt, thu hồi lại vẻ mặt nà y, nói vá»›i Hồ U: “ Äược rồi, mấy ngà y nay em có thá»i gian, chúng ta hợp thủ má»™t chút nhÆ°ng má»—i ngà y không cần nhiá»u lắm, ná»a giá» là được. Sau má»—i lần hợp thủ cần suy nghÄ© tổng kết lấy kinh nghiệm giao đấu…†Hợp thủ là cách nói khách khà má»—i khi luáºn bà n, nói chỉ dạy HÆ°á»›ng SÆ¡n cảm thấy không đủ tÆ° cách nên má»›i nói hợp thủ. Äây là cách nói khách khà trÆ°á»›c kia má»—i khi cùng bằng hữu luáºn bà n trao đổi quyá»n pháp.
HÆ°á»›ng SÆ¡n và Hồ U định ra thá»i gian luáºn bà n xong thì Hồ U rá»i Ä‘i.
Bên kia Khang Thuáºn Phong vẫn Ä‘ang ngẩn ngÆ°á»i suy nghÄ© vá» chiêu pháp và đấu pháp, cứ chốc lát lại Ä‘Æ°a tay lên vẽ và i cái. HÆ°á»›ng SÆ¡n cÅ©ng không quấy rầy hắn, tá»›i giá» cÆ¡m tối cÅ©ng không gá»i hắn ăn cÆ¡m, chỉ xuống ăn cÆ¡m cùng Hùng Tá» và gá»i ngÆ°á»i mang cÆ¡m để lên phòng cho Khang Thuáºn Phong.
CÆ¡m nÆ°á»›c xong, HÆ°á»›ng SÆ¡n cÅ©ng không trở vá» phòng, hắn biết lúc nà y Khang Thuáºn Phong có thể đạt được cái gì đó, không muốn quấy rầy. ChÃnh hắn cÅ©ng đã có kinh nghiệm nhÆ° váºy, hiển nhiên biết lúc nà y chỉ cần má»™t đả Ä‘á»™ng nhẹ má»™t chút cÅ©ng có thể cắt đứt suy nghÄ© của Khang Thuáºn Phong.
HÆ°á»›ng SÆ¡n cÅ©ng không gá»i những ngÆ°á»i khác, tÃnh cách hắn là nhÆ° thế, nhiá»u ngÆ°á»i thì có thể dung nháºp, Ãt ngÆ°á»i cÅ©ng chịu được tịch mịch.
NÆ¡i ở của hắn kỳ thá»±c cÅ©ng ở trên má»™t con Ä‘Æ°á»ng lá»›n, cách thủ đô không xa, cÅ©ng ở gần Tà i Äại, phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng hắn Ä‘i cÅ©ng là phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng đến Tà i Äại. Khang Thuáºn Phong cÅ©ng không quen thuá»™c vá»›i thà nh thị S lắm nên cÅ©ng không biết được Ä‘ang ở nÆ¡i nà o, còn tưởng rằng cách trÆ°á»ng há»c rất xa.
Bởi vì lúc ăn cÆ¡m má»i ngÆ°á»i lại nói chuyện má»™t hồi nên khi HÆ°á»›ng SÆ¡n Ä‘i ra ngoà i thì đã bảy giá» tối, đèn lá»›n của thà nh thị đã sáng lên. HÆ°á»›ng SÆ¡n Ä‘i trên Ä‘Æ°á»ng ngắm nhìn ngá»n đèn, theo con Ä‘Æ°á»ng lá»›n mà đi.
Hắn ngắm nghÃa đủ má»i loại mà u sắc của các cá»a hà ng bên Ä‘Æ°á»ng, nam nữ, lão nhân, tiểu hà i tá» tá»›i lui trên Ä‘Æ°á»ng , tạo ra cảnh sắc tấp náºp của má»™t thà nh thị lá»›n. Mà lúc nà y hai chân của hắn bÆ°á»›c Ä‘i tùy ý, không códừng lại nà o.
Äá»™t nhiên, hắn bị và i tiếng hô quát vang lên bên Ä‘Æ°á»ng hấp dẫn sá»± chú ý.
Vừa dừng lại, nghe thấy tiếng quát đến từ má»™t nÆ¡i có treo bảng hiệu “ Tiệt Quyá»n Äạo Quánâ€, bên cạnh là má»™t số ký hiệu mà hắn không nháºn ra. Trong lòng HÆ°á»›ng SÆ¡n vừa Ä‘á»™ng đã tiến thẳng và o. Mặc dù trên ti vi hắn đã từng xem qua loại tráºn đấu nà y nhÆ°ng nghÄ© đã đến đây thì phải tiến và o xem trá»±c tiếp, đây dÆ°á»ng nhÆ° là bản năng của ngÆ°á»i táºp võ.
Äi và o trong đạo quán má»›i thấy đạo quán nà y có quy mô không nhá», má»™t đại sảnh dùng để huấn luyện tháºt lá»›n trải thảm mà u hồng, trên tÆ°á»ng xung quanh tất cả Ä‘á»u là gÆ°Æ¡ng. Má»™t đám ngÆ°á»i bao gồm đủ cả nam nữ, trẻ nhá» mặc trang phục mà u trắng Ä‘ang táºp thÃch pháp ( chân đá ) theo tiếng hô của huấn luyện viên.
Mà ở giữa tấm thảm mà u hồng, ngÆ°á»i ngÆ°á»i quây xung quanh má»™t cái vòng xuyến, ở giữa có hai ngÆ°á»i Ä‘ang đánh thá»±c chiến.
HÆ°á»›ng SÆ¡n cảm thấy hứng thú liá»n Ä‘i qua. Äối chiến bên trong là má»™t nam, má»™t nữ, từng tiếng nói bà n luáºn bên cạnh, có tiếng địa phÆ°Æ¡ng cÅ©ng có tiếng phổ thông. Cô gái có cùng tuổi vá»›i ngÆ°á»i thanh niên, trên mặt hiện lên vẻ phẫn ná»™.
Bất quá, rõ rà ng là cô gái không phải là đối thủ của ngÆ°á»i thanh niên kia, ngÆ°á»i nà y má»™t bên đánh, má»™t bên lá»›n tiếng nói gì đó mà HÆ°á»›ng SÆ¡n nghe không hiểu gì.
HÆ°á»›ng SÆ¡n mặc dù nghe không hiểu nhÆ°ng từ thanh âm phát ra cÅ©ng có thể phán Ä‘oán ngÆ°á»i nà y hẳn là ngÆ°á»i Hà n Quốc. Cô gái kia rõ rà ng rÆ¡i xuống hạ phong nhÆ°ng vẫn Ä‘ang cố gắng giằng co vá»›i đối phÆ°Æ¡ng.
Má»™t cô gái ở phÃa dÆ°á»›i kêu to: “ Trang Phỉ, bạn chịu thua Ä‘i. Hắn là do tổng bá»™ bên Hà n Quốc cỠđến, lợi hại hÆ¡n nhiá»u so vá»›i chúng ta, bạn lại là nữ nữa, không đánh lại ngÆ°á»i ta đâu. Nếu đánh tiếp có thể bị thÆ°Æ¡ng đó…â€
Cô gái ở giữa sân lại không nói má»™t lá»i, vẻ mặt rất quáºt cÆ°á»ng, vẫn cố gắng giằng co vá»›i ngÆ°á»i kia.
Cô gái kia lại khóc nói: “ Trang Phỉ, quên Ä‘i, mình không nên bắt hắn xin lá»—i, bạn đừng đánh nữa…â€
HÆ°á»›ng SÆ¡n cảm thấy kỳ quái, xem ra cÅ©ng không phải là luyện táºp thá»±c chiến bình thÆ°á»ng mà là đang quyết đấu.
Lúc nà y, có mấy ngÆ°á»i Ä‘á»™i viên bên kia cÆ°á»i rá»™ lên: “ Còn muốn ngang ngược khiêu chiến vá»›i huấn luyện viên do tổng bá»™ chúng ta phái đến…Không biết mình có bao nhiêu cân lượng sao?â€
Cô gái ở trong sân kia mặt liá»n Ä‘á» lên nhÆ°ng vẫn cắn răng không lên tiếng, cố gắng kiên trì tá»›i cùng.
HÆ°á»›ng SÆ¡n có chút thÃch tÃnh cách của cô gái nà y. NgÆ°á»i luyện võ nên có loại tinh thần không bao giá» chịu thua, nhÆ° váºy võ thuáºt má»›i có thể trở thà nh má»™t loại rèn luyện thân thể.
Lúc nà y, ngÆ°á»i thanh niên trong sân vừa muốn Ä‘á»™ng, HÆ°á»›ng SÆ¡n Ä‘á»™t nhiên quát má»™t tiếng: “ Tồn thân.â€
Trang Phỉ Ä‘ang toà n tâm toà n ý quan sát đối phÆ°Æ¡ng, thấy thân thể đối phÆ°Æ¡ng vừa Ä‘á»™ng đã biết đối phÆ°Æ¡ng muốn phát chiêu. Bản năng nà ng muốn lùi lại nhÆ°ng chÆ°a kịp phản ứng thì nghe thấy tiếng quát của HÆ°á»›ng SÆ¡n. Tức thì nà ng theo bản năng cúi thấp ngÆ°á»i xuống, lúc nà y đã thấy chân của đối phÆ°Æ¡ng đá ngang qua đầu nà ng.
Nà ng còn chÆ°a kịp từ trong ngạc nhiên tỉnh lại đã thấy thanh âm vừa rồi lại vang lên: “ Äứng dáºy, tiá»n đẩy.â€
Trang Phỉ lại theo bản năng mà đứng lên, hai tay đẩy mạnh vá» phÃa trÆ°á»›c.
NgÆ°á»i kia vừa đá chân và o khoảng không trên đầu Trang Phỉ, chÆ°a kịp đặt chân đã thấy hai tay của Trang Phỉ đẩy lại, thoáng cái đã Ä‘em hắn đẩy mạnh ra ngoà i, té lăn trên mặt đất.
Trang Phỉ ngÆ¡ ngác mà nhìn bà n tay mình, Ä‘Æ¡n giản nhÆ° váºy mà lại thần kỳ nhÆ° váºy.