- Trang chủ
- Quốc Thuáºt Hung Mãnh
- Quyển 2 – ChÆ°Æ¡ng 11: Ngạc nhiên do chuyện thuê nhà mang tá»›i
Tác giả:
Sáng sá»›m ngà y thứ hai, Khang Thuáºn Phong đã tỉnh dáºy.
Thấy LÆ°u Bằng vẫn còn ngủ thì không gá»i hắn, má»™t mình Ä‘i ra tìm nÆ¡i nà o đó váºn Ä‘á»™ng chút, sau đó đến ký túc xá lấy Ä‘iệt đả dược của htt, thấy sắp chÃn giá» hÆ¡n mÆ°á»i giá» rồi, liá»n mua đồ ăn sáng trở vá» khách sạn.
Lúc nà y, VÆ°Æ¡ng Vinh và LÆ°u Nguyên đã dáºy, ngồi bên giÆ°á»ng nói chuyện vá»›i LÆ°u Bằng.
Qua má»™t đêm, cái mặt LÆ°u Bằng đã đỡ sÆ°ng hÆ¡n, nhÆ°ng sắc mặt thì vẫn xám xịt, trông còn sợ hÆ¡n. Khang Thuáºn Phong Ä‘Æ°a Ä‘iểm tâm cho LÆ°u Nguyên và VÆ°Æ¡ng Vinh nói: “Hai ngÆ°á»i ăn trÆ°á»›c Ä‘i, mình đắp thuốc cho Bằng TỠđãâ€
Trải qua chuyện lần nà y, quan hệ giữa ba ngÆ°á»i thân thiết hÆ¡n nhiá»u, hai ngÆ°á»i cÅ©ng không khách khÃ, liá»n sang bên cạnh ăn luôn, không tranh ăn thịt ai ăn dÆ°a.
Khang Thuáºn Phong mở gói thuốc trên tay ra, bôi cho LÆ°u Bằng, vừa bôi vừa nói: “Ở nÆ¡i nà y không có thân thÃch, nhÆ° váºy quay vá» trÆ°á»ng khó ăn khó nói. Thuốc nà y của mình tuy nhanh là nh, nhÆ°ng cÅ©ng ba bốn ngà y cÅ©ng má»›i hoà n toà n hết sÆ°ng tấyâ€
LÆ°u Bằng còn chÆ°a lên tiếng, VÆ°Æ¡ng Vinh đã nói: “Không cần tìm ngÆ°á»i quen, mình vốn định thuê phòng bên ngoà i, đã nhá» má»™t công ty môi giá»›i, có má»™t phòng nhÆ°ng má»™t ngÆ°á»i ở thì rá»™ng quá, hiện mình thuê váºy, đến lúc mấy ngÆ°á»i ở, có chuyện gì cÅ©ng tiệnâ€
Nói rồi hắn ta cÆ°á»i hì hì.
LÆ°u Nguyên nói: “Tên cẩu nà y cÆ°á»i dâm đãng tháºt, chắc chắc Ä‘ang nghÄ© chuyện gì chẳng mấy hay hoâ€
VÆ°Æ¡ng Vinh liá»n lấy chân đá hắn má»™t cái: “Váºy tên chÃnh nhân quân tá» cáºu sau nà y đừng có mà đem gái vá» phòng đấyâ€
Hai ngÆ°á»i nà y lại bắt đầu chì chóe.
Khang Thuáºn Phong thấy vấn Ä‘á» nà y được giải quyết rồi, liá»n yên tâm thoa thuốc cho LÆ°u Bằng.
VÆ°Æ¡ng Vinh lúc nà y liá»n gá»i Ä‘iện, nói chuyện thuê phòng vá»›i bên kia, nếu đã quyết định thuê thì phải thuê ngay, nếu không để lâu lại mất tiá»n thuê.
VÆ°Æ¡ng Vinh vốn không nghÄ© gì, nhÆ°ng hắn thấy bá»™ dạng Khang Thuáºn Phong xót tiá»n nhÆ° váºy, nên không nỡ lòng nà o.
VÆ°Æ¡ng Vinh nói chuyện Ä‘iện thoại xong quay sang thông báo: “Äược rồi, đặt phòng rồi, chủ nhà đó sẽ Ä‘Æ°a chìa khóa, chúng ta Ä‘i xem phòng thôi. Nghe nói là đồ dùng đầy đủ, ba phòng má»™t sảnh. LÆ°u Nguyên, cáºu không phải chÃnh nhân quân tá» sao? Váºy thì ngủ ở phòng khách Ä‘i!â€
LÆ°u Nguyên liá»n giÆ¡ vuốt ra bổ tá»›i, kết quả bất cẩn bị ngã xòe xuống thảm, nhÆ°ng vẫn vá»›i tá»›i chá»— LÆ°u Bằng, Khang Thuáºn Phong Ä‘ang ngồi, thấy hắn ngã liá»n qua đỡ.
Mấy ngÆ°á»i cùng cÆ°á»i ồ lên.
Khang Thuáºn Phong cÆ°á»i nói: “VÆ°Æ¡ng Vinh, mình mượn di Ä‘á»™ng cái, cần gá»i má»™t cuá»™câ€
LÆ°u Nguyên vô tÆ° ngây ngô nói: “Trong phòng không phải có Ä‘iện thoại bà n sao? Miá»…n phà thì lại không dùngâ€
VÆ°Æ¡ng Vinh trừng mắt nhìn hắn, LÆ°u Nguyên liá»n cÆ°á»i trừ không nói gì nữa.
Khang Thuáºn Phong nháºn lấy di Ä‘á»™ng, không nói gì, Ä‘i và o phòng tắm, đóng cá»a lại, sau đó ấn số của DÆ°Æ¡ng lão đầu.
Là con nhỠDương Tịnh Dư nghe máy.
Con nhỠđó vừa nghe Khang Thuáºn Phong tìm ông ná»™i đã trêu: “Bạn Khang, đã nhá»› ông ná»™i mình nhanh thế sao?â€
Khang Thuáºn Phong chỉ biết cÆ°á»i khan, lúc sau DÆ°Æ¡ng lão đầu nghe máy, Khang Thuáºn Phong kể lại má»i chuyện cho ông nghe.
DÆ°Æ¡ng lão đầu suy nghÄ© rồi nói: “Äế Äô là sản nghiệp của Bân Thịnh ÄÆ°á»ng, nghe nói chủ nhân là phụ nữ, ngÆ°á»i trong đạo không ai biết tên tháºt, chỉ gá»i là Thịnh ThÆ°. Há» vốn là má»™t nhóm ngÆ°á»i từ Äông Bắc hay hà Bắc xuống, mấy năm trÆ°á»›c bị chèn ép, tuy tà n bạo nhÆ°ng không là m chuyện phi đạo lý, coi nhÆ° cÅ©ng có nghÄ©a khÃ. Thủ lÄ©nh của chúng ban đầu là nam, là Bân Ca, vá» sau bị ngÆ°á»i của Vạn Hòa chém chết trong má»™t lần ẩu đả. Má»i ngÆ°á»i cứ tưởng Bân Thịnh ÄÆ°á»ng thế là xong, ai dè lại có ngÆ°á»i phụ nữ nà y xuất hiện, dẫn dắt cả bang, ban đêm Ä‘á»™t nháºp Vạn Hòa chém hết lÅ© cầm đầu. Vạn Hòa sụp đổ, chúng chiếm luôn địa bà n của Vạn Hòa, khiến mấy lão đại Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i cÅ©ng phải toát mồ hôi, định liên thủ ại dạy bảo. NgÆ°á»i phụ nữ đó liá»n tổ chức tiệc ở khách sạn Minh Châu, má»i Trần lão gia tá» của Hồng Môn ra nói chuyện, thể hiện mình chỉ cần địa bà n của Vạn Hòa, cho thủ hạ kiếm miếng ăn. Khi đó mấy lão đại Ä‘á»u mang theo ngÆ°á»i, cÅ©ng không muốn phá sát giá»›i, nên liá»n đồng ý. Nói chung uy tÃn của Bân Thịnh ÄÆ°á»ng mấy năm nay cÅ©ng tốt lắmâ€
Khang Thuáºn Phong ồ má»™t tiếng, rồi nghe DÆ°Æ¡ng lão đầu nói tiếp: “NhÆ°ng nghe nói sau khi Bạch Nhãn Lang của Hà Nam bang thượng vị liá»n nhắm và o chúng, liên thủ mấy lão đại trẻ tuổi má»›i nổi lại, chuẩn bị đối phó vá»›i chúng. Mấy lão đại nà y, không trá»ng đạo nghÄ©a nhÆ° trÆ°á»›c, ứng phó vá»›i chúng khá vất vả đấy!â€
Khang Thuáºn Phong thầm nghÄ©: “Thảo nà o Bân Thịnh ÄÆ°á»ng muốn kéo mình và o, tranh già nh trong hắc đạo khác vá»›i đánh nhau trÆ°á»›c kia,có má»™t thủ lÄ©nh tốt thì có thể chiếm được không Ãt thượng phongâ€
DÆ°Æ¡ng lão đầu thấy hắn không nói liá»n lên tiếng: “Có phải cáºu lại gây chuyện vá»›i Bân Thịnh ÄÆ°á»ng rồi, có chuyện gì nói ta nghe, lá»i nói của DÆ°Æ¡ng gia chúng ta cÅ©ng có và i phần trá»ng lượng ở S thị nà yâ€
Khang Thuáºn Phong đã có quyết định, thế là bá» qua tâm tÆ° nói: “Không có gì, có chuyện cháu nhất định sẽ tìm ông giúp đỡ! Còn má»™t chuyện nữa, trong hắc đạo S thị, có ai há» Thang mà lợi hại chút không?â€
Lão đầu DÆ°Æ¡ng Chấn Lâm nói: “Há» Thang, có má»™t ngÆ°á»i, nhÆ°ng không phải khá lợi hại, mà là vô cùng lợi hại. Trung NghÄ©a Ä‘Æ°á»ng Thang gia, tách ra từ Hồng môn, khá lâu rồi. Giá» Ä‘Æ°Æ¡ng gia Thang Thần Long rất có đầu óc. Em trai hắn Thang Thần Hổ luyện Bát Cá»±c, vô cùng cao tay, lại nuôi má»™t đám đệ tá», thứ lá»±c Thang gia, ở S thị, không có mấy ngÆ°á»i dám Ä‘á»™ng và o đâuâ€
Khang Thuáºn Phong liá»n nhá» tiếng nói: “Cái nà y, có thể nhá» lão gia tá» má»™t chuyện được không ah, giúp cháu Ä‘iá»u tra xem Thang gia có đứa con nà o tên là Thang Văn Sinh nà o không, cÅ©ng há»c cùng trÆ°á»ng cháuâ€
DÆ°Æ¡ng Chấn Lâm nói: “Cái nà y không vấn Ä‘á» gì, không phải cáºu lại gây chuyện vá»›i Thang gia đấy chứ? Nếu đúng, thì ta nói giúp và i lá»i, cái mặt nà y của ta, trÆ°á»›c mặt huynh đệ Thang gia vẫn chìa ra được. Chỉ cần không phải tá» thù, giết con cÆ°á»›p vợ thì không vấn Ä‘á» gì!â€
Khang Thuáºn Phong không khá»i báºt cÆ°á»i, nhÆ°ng lại thầm cảm kÃch tấm lòng bảo há»™ mình của lão gia tá», thầm nghÄ© muốn chen chân và o hắc Ä‘Ã o có nên đến chá»— lão gia tá», tin là sẽ có má»™t vị trà tốt không. Rồi lại nghÄ©, DÆ°Æ¡ng gia cÅ©ng là có thế gia lá»±c mạnh, thêm mình thì cÅ©ng chẳng cháºt, mà bá»›t mình Ä‘i cÅ©ng có sao. Mình ở đó, là m việc thì được, nhÆ°ng muốn thượng vị thì gần nhÆ° không thể nà o. Mà Bân Thịnh ÄÆ°á»ng lại Ä‘ang lúc cần ngÆ°á»i, chÃnh là cầu phú quý trong hiểm cảnh, không tranh đấu mà muốn thượng vị, thế gian nà y là m gì có chuyện đó. Thế là hắn quyết định nói: “Váºy phiá»n ông giúp cháu Ä‘iá»u tra Thang Văn Sinh, còn có cần ông ra mặt không thì hiện vẫn chÆ°a cần. Không phải cháu gây sá»± vá»›i hắn, mà là má»™t ngÆ°á»i bạn thân của cháuâ€
DÆ°Æ¡ng lão đầu liá»n nháºn lá»i: “Không vấn Ä‘á» gì†Nói rồi lại má»i Khang Thuáºn Phong đến nhà chÆ¡i, hắn chỉ nói khi nà o rảnh sẽ tá»›i, rồi lão đầu cúp máy.
Khang Thuáºn Phong Ä‘i ra, trả Ä‘iện thoại cho VÆ°Æ¡ng Vinh, rồi nói vá»›i LÆ°u Bằng: “Khả năng là cáºu gây chuyện vá»›i ngÆ°á»i không nên gây chuyện rồi, gia thế của Thang Văn Sinh không Ä‘Æ¡n giản đâu, lão đại của hắc bang S thị Trung NghÄ©a Ä‘Æ°á»ng cÅ©ng là há» Thang, khả năng có quan hệ vá»›i Thang Văn Sinh, mình đã nhá» ngÆ°á»i Ä‘i Ä‘iá»u tra rồi, chắc nhanh có kết quả thôiâ€
LÆ°u Bằng liá»n lo sợ nói: “Mẹ kiếp, Tiểu DÆ°Æ¡ng, cùng lắm lão tá» cùng hắn mạng đổi mạngâ€
Khang Thuáºn Phong liá»n nói: “Äừng xúc Ä‘á»™ng, cáºu còn cha mẹ mà !â€
LÆ°u Bằng nghe váºy liá»n cúi đầu xuống.
VÆ°Æ¡ng Vinh và LÆ°u Nguyên nhìn nhau, mãi má»›i lên tiếng: “Ký túc xá mình toà n vip à , Thuáºn Tá» cáºu có võ công lợi hại, Thang Văn Sinh có gia thế đáng sợ …†Sau đó hai ngÆ°á»i lại nhìn LÆ°u Bằng: “Bằng Tá», má»™t con lợn … ha ha haâ€
LÆ°u Bằng Ä‘ang tức mà cÅ©ng phải báºt cÆ°á»i, đá chân tá»›i, nhÆ°ng hai ngÆ°á»i kia lại tránh được.
Khang Thuáºn Phong cÅ©ng cÆ°á»i, liá»n nói: “Hiện thế nà y trÆ°á»›c đã, Bằng TỠđến chá»— VÆ°Æ¡ng Vinh ở, đừng xuất hiện trÆ°á»›c mặt Thang Văn Sinh, hắn nếu đã ngầm là m chuyện nà y, cÅ©ng không muốn bá» mặt nạ ra. Chúng ta tốt nhất cứ giả vá» không biết, xem thế nà o rồi tÃnhâ€
Thế là mấy ngÆ°á»i thu dá»n đồ đạc, Khang Thuáºn Phong thấy VÆ°Æ¡ng Vinh muốn bá» hai cái bánh thừa Ä‘i, vá»™i nói: “Äừng lãng phÆRồi giáºt lại, nhét hết và o miệng mình.
VÆ°Æ¡ng Vinh liá»n nói: “Cáºu má»›i là lợn đó!â€
Khang Thuáºn Phong liá»n nói: “â€Cáºu không biết, ở nhà mình quanh năm không có thứ ngon thế nà y mà ăn đâu. Em gái mình Ä‘i há»c phải vay tiá»n há»c phÃ, vì váºy có thể không lãng phà thì không nên lãng phÃ, nhìn tiếc lắmâ€
VÆ°Æ¡ng Vinh ngẩn ra không nói gì, cha hắn là m ăn rất thà nh công, hắn từ nhá» muốn gì được nấy, hắn thá»±c không tưởng tượng được cuá»™c sống đó ở nhà Khang Thuáºn Phong! Mấy cái bánh mà ba đồng được cả rổ, hắn có ăn được không?
Khang Thuáºn Phong không chú ý đến biểu hiện của Khang Thuáºn Phong, lúc nà y thấy cái túi tà i liệu Ä‘á»±ng năm vạn đồng liá»n cầm lên, mở ra, lấy má»™t vạn trong đó Ä‘Æ°a cho LÆ°u Bằng: “Bằng Tá», má»™t van nà y cáºu cầm Ä‘iâ€
LÆ°u Bằng nhảy lên nhÆ° bị lá»a châm: “Thuáºn Tá», cáºu có ý gì!â€
Khang Thuáºn Phong nói: “Các cáºu bị thÆ°Æ¡ng, những cái nà y hoà n toà n là bồi thÆ°á»ng tiá»n thuốc và Bân Thịnh ÄÆ°á»ng!â€
LÆ°u Bằng liá»n nói: “Äây là tiá»n ngÆ°á»i ta cho cáºu! Nếu không có cáºu thì chúng ta còn không được cho ngÆ°á»i ta má»™t vạn, có thể kéo mình ra khá»i nÆ¡i địa ngục đó là tốt lắm rồi, sao có thể cầm tiá»n của cáºu đượcâ€
Khang Thuáºn Phong không biết nên nói gì nữa, hôm qua mình nói lại hết những gì Bân Thịnh Ä‘Æ°á»ng nói rồi, nếu không còn có thể nói có má»™t vạn là tiá»n thuốc.
LÆ°u Bằng thấy hắn không biết là m thế nà o, liá»n lấy túi tiá»n trong túi hắn, nhẹt má»™t vạn và o rồi nói: “Äừng váºy Thuáºn Tá», giao tình giữa chúng ta dù gì cÅ©ng đáng mÆ°á»i vạn tám vạn mà …â€
Nói rồi hắn báºt cÆ°á»i, tá»± vả miệng mình, nghiêm mặt lại nói: “Chút tiá»n nà y, nói tháºt, gia cảnh nhà ba bá»n mình cÅ©ng được, không thiếu má»™t vạn nà y, nhÆ°ng cáºu thì khác, giữ lại mà lo sinh hoạt, đừng là m bản thân chịu thiệt. Còn thừa thì gởi vá» cho cha mẹ tiêu, Bân Thịnh Ä‘Æ°á»ng đó nói không sai, cha mình phát muá»™n, đến giá» má»—i lần nhắc đến ông bà ná»™i Ä‘á»u rất chua xót. Con muốn dưỡng mà cha mẹ không còn, đó là chuyện khiến má»i ngÆ°á»i chÆ°a xót nhất!â€
Khang Thuáºn Phong nói: “Nhiá»u tiá»n thế nà y, gởi vá» má»™t lúc, mình là há» sợ chết mất, há» nhất định mình há»c không tốt!â€
LÆ°u Bằng vừa đặt tiá»n và o tay hắn vừa nói: “Má»™t tháng cáºu gởi vá» má»™t nghìn, nói là tiá»n là m thêm!â€
Khang Thuáºn Phong khó xá» ngẩng mặt lên: “Nhiá»u tiá»n thế nà y là m thế nà o, mình không thể cầm cả ngà y được" má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u cÆ°á»i ồ lên: “Cáºu ngốc tháºt hay giả ngốc, gởi và o ngân hà ng ýâ€
Khang Thuáºn Phong liá»n ngần ngại nói: “Từ nhá» tá»›i giá», mình chÆ°a ra ngân hà ng lần nà oâ€.
Ba ngÆ°á»i liá»n hóa đá … bị câu nói nà y của Khang Thuáºn Phong giáng cho má»™t đòn không nhẹ!
Äá»u đến ngÆ°á»i không, cÅ©ng chẳng có gì thu dá»n, Khang Thuáºn Phong và LÆ°u Bằng má»™t trÆ°á»›c má»™t sau Ä‘i ra, LÆ°u Nguyên đến vá»— vai VÆ°Æ¡ng Vinh vẫn còn Ä‘ang ngá»› ra nói: “Äừng đứng đó nữa, Ä‘i thôi, biết Thuáºn Tá» khó khăn là được rồi, chúng ta lÆ°u tâm hÆ¡n đến chuyện của cáºu ấyâ€
VÆ°Æ¡ng Vinh gáºt đầu, hai ngÆ°á»i cÅ©ng Ä‘i ra.
Xuống lầu, LÆ°u Bằng bắt hai chiếc xe, Khang Thuáºn Phong muốn ngồi bus, nhÆ°ng thấy LÆ°u Bằng là m váºy thì Ä‘Ã nh chịu! Hắn tưởng rằng nhiá»u hÆ¡n chục đồng thì không cần thể diện, nhÆ°ng LÆ°u Bằng không phải là hắn.
Căn nhà VÆ°Æ¡ng Vinh thuê, chắc chắn không xa trÆ°á»ng, vì đến đồng hồ số trên xe còn chÆ°a nhảy. Bốn ngÆ°á»i lên lầu, công ty môi giá»›i và chủ nhà đã đợi đó rồi.
Äi và o xem, căn nhà quả không tồi, bà y trà không cÅ© lắm. VÆ°Æ¡ng Vinh, LÆ°u Nguyên và LÆ°u Bằng Ä‘á»u cảm thấy rất hà i lòng. Khang Thuáºn Phong ngó nghiêng, hắn cảm thấy căn nhà nà y có thể dùng từ hà o nhoáng để hình dung, lần đầu tiên hắn nhìn thấy má»™t căn nhà đẹp thế nà y.
NhÆ°ng vừa nghe giá tiá»n mà hắn láºp tức ngẩn ra, má»™t tháng hai nghìn rưỡi!
Ba tên kia nghe xong thì không biến sắc, chỉ thÆ°Æ¡ng lượng thêm vá»›i chủ nhà , xem có thể rẻ hÆ¡n không, thể hiện ý thuê lâu dà i, nếu thÃch hợp thì thuê hẳn bốn năm.
Chủ nhà là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nhá» bé, nghe xong liá»n gá»i Ä‘iện, nghe khẩu khà thì có thể nhÆ° xin ý kiến vị lãnh đạo của hắn. Má»™t lúc sau, hắn cúp máy nói: “NhÆ° váºy Ä‘i, hai nghìn ba!â€
LÆ°u Bằng nghe váºy liá»n nói: “Rắc rối, hai nghìn cho xongâ€
Chủ nhà không đồng ý.
Cuối cùng VÆ°Æ¡ng Vinh nói: “Hai nghìn hai Ä‘i, hai nghìn hai thì cháu thuê, không thì thôiâ€
Chủ nhà cuối cùng đã đồng ý, ngÆ°á»i công ty môi giá»›i thấy giao dịch đã thà nh thì không nói gì nữa, chỉ nói vá»›i chủ nhà phà giao dịch rồi Ä‘i trÆ°á»›c.
Chủ nhà dặn dò ba ngÆ°á»i từng tý má»™t cách sá» dụng các thiết bị trong nhà .
Sau đó lấy của Khang Thuáºn Phong ná»a năm tiá»n thuê và thêm má»™t tháng tiá»n đặt cá»c Ä‘Æ°a cho chủ nhà , má»™t lúc tiêu hết má»™t vạn năm nghìn tÆ°, Ä‘iá»u nà y khiến Khang Thuáºn Phong rất chấn Ä‘á»™ng! Hẳn cảm thấy tiá»n chÆ°a ấm tay thì đã tiêu hết, chỉ là tiá»n thuê nhà ná»a năm. Còn mình thì lại lo gởi vá» nhà quá nhiá»u, há» sẽ lo lắng lai lịch số tiá»n!!! Tại sao? Cuá»™c sống vì sao lại nhÆ° váºy? Cha mẹ mình không cần lao Æ°? Há» má»™t năm bốn mùa không được ngÆ¡i tay má»™t lúc, mẹ thì bạc trắng tóc rồi, cha thì lÆ°ng đã còng! Há» không đủ thông minh sao? Tay nghá» cha năm đó không phải ai cÅ©ng phải khen ngợi đó sao?
Äợi chủ nhà đi rồi, mấy ngÆ°á»i má»›i thả lá»ng mình, Ä‘i lại trong mấy gian phòng. Khang Thuáºn Phong thì ngồi xuống sofa trong phòng khách, sofa rất má»m, rất thoải mái! NhÆ°ng trong lòng hắn lại có má»™t sá»± chua xót chÆ°a từng có.
TrÆ°á»›c đó, cả Ä‘á»i hắn từng thấy nhiá»u nhất là số tiá»n ăn há»i của chị gái hắn Khang Thuáºn Äệ.
Äó là má»™t vạn đồng, vì má»™t vạn đồng đó, chị hắn phải nghỉ há»c, theo má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông mà mình không thÃch. Tuy nhiên, quan hệ giữa chị hắn và anh rể tốt hÆ¡n nhiá»u, nhÆ°ng hắn không quên được đêm trÆ°á»›c khi gả chị hắn Ä‘i, chị ôm chặt hắn, má»™t tay ôm em gái Thuáºn Äệ, nÆ°á»›c mắt lÆ°ng chòng rá»›t trên má hắn.
Nước mắt mằn mặn, giống như nước mắt hắn.
Tiá»n ăn há»i của chị gái khi đó là lá»›n nhất trong bốn là ng tám thôn, khuê nữ nhiá»u nhà đá»u ghen tỵ Khang gia sinh được cô con gái tốt. Nghe ngÆ°á»i khác nói chuyện tán thưởng mà hắn còn kiêu ngạo những mấy ngà y. NhÆ°ng hôm nay, hắn lại cảm thấy sá»± kiêu ngạo ngà y ấy thá»±c tức cÆ°á»i. Hắn hiểu rằng, hôm đó chị ôm hai anh em hắn khóc, không chỉ vì không nỡ rá»i xa hai em, mà còn xót xa cho pháºn mình.
Khang Thuáºn Phong ngồi đó, lần đầu tiên nghÄ© đến hai chữ váºn mệnh.
Bao năm nay, hắn bôn ba ở Khang Gia Nguyên và Nhai Thượng Trại, há»c võ công. Bôn ba ở huyện thà nh và trấn Bình Hầu há»c văn hóa. Hắn chÆ°a từng nghÄ© đến hai chữ váºn mệnh, hắn chỉ Ä‘Æ¡n giản nghÄ© ai cÅ©ng sống nhÆ° những ngÆ°á»i trên Khang Gia Nguyên. Các bạn há»c trên huyện coi thÆ°á»ng hắn, hắn cÅ©ng có thể xem thÆ°á»ng những ngÆ°á»i nghèo hÆ¡n. Tuy tu dưỡng của hắn sẽ không giúp hắn coi thÆ°á»ng ngÆ°á»i khác, nhÆ°ng hắn luôn tưởng rằng, ai cÅ©ng nhÆ° nhau, Ä‘á»u có thiếu sót, nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống thì chẳng ai bằng mình.
NhÆ°ng hôm nay hắn lần đầu tiên nghÄ© đến cuá»™c Ä‘á»i, nghÄ© vá» váºn mệnh.
Hắn thông thuá»™c Tam Quốc Diá»…n NghÄ©a từ nhá», hắn luôn cho rằng, mình trưởng thà nh hÆ¡n các bạn cùng lứa, có sá»± khoan dung và khoáng đạt mà chúng không có. NhÆ°ng chuyện hôm nay khiến hắn lần đầu tiên nhìn lại hiện thá»±c.
Sắc mặt hắn nghiêm túc chÆ°a từng thấy, LÆ°u Bằng nhanh chóng nháºn ra, ra hiệu cho LÆ°u Nguyên và VÆ°Æ¡ng Vinh Ä‘ang ồn à o, ba ngÆ°á»i nhìn Khang Thuáºn Phong vá»›i ánh mắt kỳ lạ. Cuối cùng, LÆ°u Bằng không nhịn được lên tiếng dè chừng nói: “Thuáºn Tá», cáºu sao thế?â€
Khang Thuáºn Phong giá» má»›i tỉnh lại, hắn cố cÆ°á»i, nhÆ°ng cảm thấy mình không cÆ°á»i nổi, hắn khoát tay bất lá»±c nói: “Không có chuyện gì, các cáºu cứ kệ mìnhâ€
Bá»n LÆ°u Bằng vẫn lo lắng nhìn hắn, Khang Thuáºn Phong liá»n đứng dáºy, rá»i khá»i sofa.
Äến trÆ°á»›c cá»a sổ, hắn thấy cảnh tượng những tòa nhà chá»c trá»i của S thị, thấy dòng xe hÆ¡i Ä‘i lại trên Ä‘Æ°á»ng, những dòng ngÆ°á»i vá»™i vã, nghÄ© đến thúc thúc bá bá sau má»™t ngà y vất vả, cầm má»™t bát cÆ¡m lên mà gÆ°Æ¡ng mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i tá»± hà o.
Nếu không há»c đại há»c, đến S thị phồn hoa, nếu không phải bá»n LÆ°u Bằng xảy ra chuyện, cho hắn tiếp xúc vá»›i thế giá»›i già u có bên ngoà i, hắn cÅ©ng không có cảm xúc ngà y hôm nay.
NghÄ© đến bệnh của cha, sá»± mệt má»i của mẹ, nghÄ© đến lá»i của Thịnh ThÆ° và LÆ°u Bằng rằng con muốn dưỡng mà cha không còn, Khang Thuáºn Phong cuối cùng đã hạ quyết tiếp, gia nháºp Bân Thịnh ÄÆ°á»ng.
Khang Thuáºn Phong láºp tức cảm thấy ánh mắt quan tâm của ba ngÆ°á»i phÃa sau, quay đầu lại cÆ°á»i nói: “Mình không sao, ba cáºu đừng có nhìn mình nhÆ° mẹ thế, là m tóc gáy mình dá»±ng hết lên rồi!â€
Ba ngÆ°á»i thấy hắn không sao, Ä‘á»u tá» ra yên tâm! LÆ°u Bằng nói: “Cáºu, vá» sau đừng là m thế dá»a bá»n mình†Khang Thuáºn Phong vừa nãy bị hiện thá»±c là m cho lạnh buốt tâm khảm, nhÆ°ng lại vui vẻ ngay trở lại.
Nhìn đồng hồ đã sắp 1 giỠrồi, tất cả xuống lầu đi ăn.
Nhìn chung, toà n nhà nà y nằm trong khu cÅ©ng đẹp, cây xanh phủ bóng, nhìn xanh ngát, bên trong còn có mấy phòng táºp, diện tÃch lá»›n. Khang Thuáºn Phong thấy trong bãi cá» có má»™t nÆ¡i trong bằng phẳng khoảng mÆ°á»i mấy mét vuông, chắc là nÆ¡i mấy ngÆ°á»i cao tuổi táºp dưỡng sinh, nÆ¡i đó luyện quyá»n thì còn gì bằng, thầm nghÄ©: Ở đây đúng là không tồi, luyện công tiện. NhÆ°ng nghÄ© đến giá thuê mà lại xót ruá»™t. NghÄ© đến cha mẹ, má»i ngÆ°á»i ở quên, ngÆ°á»i thà nh phố Ä‘a phần không hiểu sao ngÆ°á»i nông thôn lại trá»ng nam khinh nữ! Thá»±c ra há» không hiểu được gánh nặng trên vai những đứa trẻ nông thôn má»›i đúng.
Ra khá»i khu nà y là có mấy tiệm ăn nhá», mấy ngÆ°á»i chá»n má»™t quán trông sạch sẽ chút, khi ăn cÆ¡m thì bà n bạc má»i chuyện, buổi chiá»u thì Khang Thuáºn Phong, LÆ°u Nguyên và VÆ°Æ¡ng Vinh Ä‘i chuyển đồ, LÆ°u Bằng thì ở phòng má»›i nghỉ ngÆ¡i.
Khi Khang Thuáºn Phong, VÆ°Æ¡ng Vinh và LÆ°u Nguyên vá» kà túc xá, VÆ°Æ¡ng Phà m Ä‘ang ngồi không trên giÆ°á»ng liá»n nhảy xuống nói: “Má»i ngÆ°á»i tối qua Ä‘i đâu, là m mình lo quá. Còn không quay vá» là mình báo thầy đó. Thạch Thanh Hà m hôm nay đến há»i mấy lần rồi, cứ thúc mình Ä‘i báo thầyâ€
Ba ngÆ°á»i ngại quá,quên mất báo cho VÆ°Æ¡ng Phà m má»™t câu.
Lý Giang Giang cÅ©ng đứng dáºy, tuy không nói gì, nhÆ°ng Khang Thuáºn Phong thấy mặt hắn dÆ°á»ng nhÆ° bá»›t lo âu hÆ¡n.
Khang Thuáºn Phong lấy ra chÃn trăm hôm trÆ°á»›c lấy của Lý Giang Giang, nói: “Cảm Æ¡n cáºuâ€
Lưu Nguyên và Vương Vinh cũng tới cảm ơn hắn.
Lý Giang Giang Ä‘á» mặt, từ nhá» giá» hắn không quen được ngÆ°á»i khác cảm Æ¡n lắm.
Äúng lúc nà y, di Ä‘á»™ng của VÆ°Æ¡ng Phà m đổ chuông, VÆ°Æ¡ng Phà m vá»™i bắt máy: “Há» quay lại rồi, không có vẻ là có chuyện, các cáºu đừng lo! ÄÆ°Æ¡ng nhiên, hiện báo thầy là m gì …†Nói rồi quay sang nói: “Là bá»n Thạch Thanh Hà m, nói muốn đến thămâ€
Khang Thuáºn Phong không thân vá»›i há» lắm, không nói gì, chỉ nhìn LÆ°u Nguyên và VÆ°Æ¡ng Vinh.
VÆ°Æ¡ng Vinh và LÆ°u Nguyên lại nhìn nhau nói: “Thôi, chúng ta Ä‘i chuyển đồ, liên lạc sau váºy, má»i ngÆ°á»i cùng Ä‘i ăn thôiâ€
VÆ°Æ¡ng Phà m liá»n nói: “Các cáºu chuyển Ä‘i đâu?†Vừa há»i vừa Ä‘Æ°a Ä‘iện thoại lên tai: “Há» báºn chút, nói là cùng ăn cÆ¡m sau, má»i ngÆ°á»i tối rảnh không? Váºy Ä‘Æ°á»ng, hẹn gặp lại!â€
Cúp máy rồi liá»n há»i: “Các cáºu không ở ký túc nữa ah?â€
VÆ°Æ¡ng Vinh liá»n nói: “Mấy ngà y trÆ°á»›c mình ra ngoà i tìm phòng, thuê được rồi, chuyển tá»›i ở, ở ký túc bất tiện lắmâ€
VÆ°Æ¡ng Phà m gáºt đầu, tá» ra thông cảm nói: “Cả bốn ngÆ°á»i chuyển Ä‘i à ?â€
VÆ°Æ¡ng Vinh và LÆ°u Nguyên chÆ°a kịp nói, Khang Thuáºn Phong đã lên tiếng: “Là ba ngÆ°á»i há», mình vẫn ở lại đây, phòng đắt quá, mình không gánh được!â€
LÆ°u Nguyên bèn nói: “Cáºu còn không gánh được, không phải là …†ChÆ°a nói dứt lá»i đã bị VÆ°Æ¡ng Vinh chặn lại: “Không cần cáºu trả tiá»n, chỉ cần ở thôiâ€
Khang Thuáºn Phong liá»n nói: “Mình không chuyển diddaau, nhÆ°ng, cho mình má»™t chìa, chÆ°a chừng có hôm nà o không vá» trÆ°á»ng được thì có thể đến đó ngủ langâ€
VÆ°Æ¡ng Vin vẫn còn muốn khuyên, nhÆ°ng lại nghÄ© đến những ngà y vừa rồi, Khang Thuáºn Phong rõ rà ng hà nh sá»± trưởng thà nh hÆ¡n há», Ä‘Ã nh không khuyên nữa, nói: “ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi, bá»n mình sẽ đánh cho cáºu má»™t chìaâ€
Mấy ngÆ°á»i mải nói chuyện, không chú ý đến Lý Giang Giang Ä‘ang ngồi trên giÆ°á»ng cầm má»™t quyển sách úp và o mặt mà tai lại vểnh lên nghe, khi nghe há» bảo chuyển Ä‘i thì mặt thất vá»ng, nhÆ°ng khi nghe Khang Thuáºn Phong nói ở lại thì lại mỉm cÆ°á»i, quay sang Ä‘á»c sách.