Tác giả: Du Kỳ
Khánh Quốc công cũng cực kì biết điều, không những chủ động nộp thư nhận lỗi ăn năn còn chủ động nộp hàng trăm nghìn lạng bạc trắng, hàng chục ngàn mẫu đồng ruộng, còn giao ra hàng chục kho lương dự trữ lương thực.
Không chỉ như vậy, Khánh Quốc công còn bảo đảm ba lần trong thư nhận lỗi ăn năn là sau này sẽ yêu cầu nghiêm khắc với người trong tộc.
Căn cứ vào những nguyên nhân này, Cửu công chúa đã quyết định buông tha cho nhà họ Khánh.
Mấy gia tộc khác may mắn được thoát khỏi, cũng không khác với nhà họ Khánh lắm.
Khi Kim Phi bắt đầu phát tài, được nhà họ Khánh giúp đỡ không ít, Khánh Quốc công tự mình tới đây, y cũng không thể
qua loa, vừa nói y vừa chuẩn bị tiến lên chào đón.
“Tiên sinh, đây không phải là xe ngựa của Khánh Quốc công, mà hình như là xe của công tử nhà họ Khánh”
Lạc Lan ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở. “Vị công tử nào nhà họ Khánh?” Kim Phi hỏi.
“Cái này ta cũng không biết, xe của hai vị công tử nhà họ Khánh đều giống nhau.” Lạc Lan nói.
“Vậy thì khỏi, không cần quan tâm tới bọn hắn.”
Đã biết không phải là Khánh Quốc công, Kim Phi cũng lười phản ứng với bọn họ.
Y chuẩn bị dẫn Lạc Lan vào phòng đấu giá, nhưng xe ngựa lại dừng đúng cửa vào của phòng đấu giá.
Một thanh niên cao gầy nhảy xuống xe ngựa, ánh mắt lập tức khóa chặt vào Kim Phi.
“Ha, ngươi chính là Kim Phi à?”
Người thanh niên vừa nói, vừa chìa tay chuẩn bị quàng vai Kim Phi như người quen.
Đừng nói Kim Phi không quen với hắn, cho dù quen thuộc, y cũng không quen thân mật với người đồng giới lắm.
Y lùi về sau hai bước, cau mày nói: “Ta là Kim Phi, ngươi là ai?”
“Ta là Khánh Chinh - đại ca của Khánh Hoài!”
Người thanh niên hơi ngại ngùng hạ cánh tay xuống: “Ngươi cũng giống Khánh Hoài, gọi ta đại ca là được.”
“Ta không có đại ca làm việc không đâu vào đâu như vậy!” Kim Phi không nhãn nại lắm nói.
Y đã nghe Khánh Mộ Lam nhắc đến hai người ca ca của Khánh Hoài không biết bao nhiêu lần rồi.
Mỗi lần nói tới nhà họ Khánh ở kinh thành, Khánh Mộ Lam đều so sánh Khánh Hoài với hai tên này, còn trào phúng một phen.
Công thêm Trịnh Phương và Lưu Quỳnh lúc đầu tới kinh thành báo tin, cũng bị hai tên ca ca của Khánh Hoài làm khó, cho nên Kim Phi có ấn tượng cực kì không tốt với bọn họ.
Thứ một tên công tử quần là áo lượt quan tâm nhất chính là mặt mũi, Kim Phi nói như vậy, gần như vứt mặt Khánh Chinh xuống đất để chà đạp.
Sắc mặt Khánh Chinh lập tức thay đổi.
Nếu như Kim Phi là công tử của nhà Quốc công khác, e rằng Khánh Chinh đã sớm nổi khùng rồi, nhưng đối mặt với Kim Phi, hắn cũng không dám la lối.
Vị này khác với các tên công tử khác trong kinh thành, là kẻ thật sự dám giết người.
Lúc Khánh Chinh xấu hổ không biết nói gì, trên xe ngựa lại có một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi nhảy xuống.
Rõ ràng là người trung niên này bình tĩnh hơn Khánh Chinh nhiều, thấy Kim Phi, ông ta vội vàng hành lễ.
“Hạ quan Ngụy Võ Thái, kính chào quốc sư đại nhânỊ”
“Động tác của ngươi đủ nhanh đấy!” Kim Phi liếc người trung niên một cái, khẽ híp mắt.
Mặc dù y không nhớ tên và chức quan của người trung niên này, nhưng nhớ đã gặp ông ta trên triều đình.
Hơn nữa không cần hỏi, y cũng biết tại sao người trung niên này tới đây.
Chắc chăn là nhóm quyền quý ý thức được ở kinh thành này không thể đánh thắng nhân viên hộ tống và cấm quân được, nên phái người tới tiếp cận Kim Phi, ý muốn tìm đường đột phá.
Nghĩ tới đây, Kim Phi càng tò mò.
Y không biết nhóm quyền qúy sẽ dùng cái gì để hối lộ mình?
Lúc y đang suy nghĩ, đã nhìn thấy một loạt người đẹp đi xuống khỏi mấy xe ngựa phía sau.