Tác giả: Du Kỳ
Kim Phi mỉm cười nói. "Được!"
Trương Lương vừa nói vừa bắt đầu giải thích biện pháp. của mình.
"Chẳng trách tiên sinh vẫn luôn khen ngợi ngươi là một thiên tài đánh giặc quả nhiên là lợi hại!"
Cửu công chúa nghe xong, không khỏi giơ ngón tay cái lên khen ngợi Trương Lương.
"Điện hạ quá khen, là do tiên sinh dạy dỗ tốt." Trương Lương vội vàng xua tay.
Nghe vậy, Cửu công chúa ngẩng đầu mỉm cười với Kim Phi.
Kim Phi đang định nói, lại nghe được Trần Cát cau mày nói: “Tính khả thi của biện pháp này cũng được đấy, chỉ là... có phải quá độc ác rồi không, hơi... mất mặt.”
Kim Phi nghe vậy, vô thức muốn oán trách Trần Cát, nhưng Cửu công chúa đã đi trước y một bước.
"Phụ hoàng, tiên sinh đã từng nói, chiến tranh chính là cuộc chiến sinh tử ta sống ngươi chết! Lên chiến trường, thì phải không chừa thủ đoạn nào để đánh đuổi kẻ địch, làm hết mọi cách để khiến cho đồng đội của mình có thể sống tiếp!"
Cửu công chúa nói: "Điều này là độc ác sao? Đó là bởi vì phụ hoàng chưa từng đến chiến trường thực sự thôi!
Trên chiến trường khắp mọi nơi đều là người cụt tay cụt chân, không cẩn thận sẽ vấp phải ruột năm rải rác trên mặt đất! Mặt đất lấm lem máu, có nơi trũng thấp, máu có thể ngập. đến đầu gối!
Nếu phụ hoàng đến chiến trường một lần, đối mặt với sự sống chết, mọi thứ đều là hư vô, chỉ cần sống sót, trở về quê hương gặp lại người thân con cái một lần nữa mới là điều quan trọng nhất!"
"Trãm chỉ buột miệng nói vậy thôi..."
Trần Cát bị Cửu công chúa oán trách nên hơi chột dạ, nhỏ giọng nói.
"Phụ hoàng là người đứng đầu một đất nước, miệng vàng lời ngọc, sao có thể buột miệng nói chứ?" Cửu công chúa tức giận nói: "Nếu các tướng sĩ biết được phụ hoàng nói như vậy, bọn họ sẽ chạnh lòng đói!"
"Trâm biết rồi!"
Trần Cát bị Cửu công chúa nói giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, cúi đầu không dám ngẩng lên.
Kim Phi sờ mũi, cảm thấy sau này tuyệt đối không thể cãi nhau với Cửu công chúa.
Cãi không lại...
Có chuyện gì thì không thể gây ồn ào, cứ đi ngủ thôi!
Dù sao Trần Cát cũng là Hoàng đế, Cửu công chúa cũng không đuổi đánh đến cùng, thấy ông ta không dám ngẩng đầu
lên, mới buông tha cho ông ta.
Cô ấy quay đầu nhìn về phía Kim Phi: "Ta thấy kế hoạch của Lương... Lương ca có thể được, tiên sinh thấy thế nào?"
"Ta cũng cho rằng khả thi." Kim Phi gật đầu nói.
"Vậy ta đi chuẩn bị đồ nhé?" Trương Lương hỏi.
"Đồ cứ bảo Đại Lưu chuẩn bị, chúng ta cần phải thảo luận ít nhất một hoặc hai phương án dự phòng, nếu kế hoạch này có vấn đề gì, thì phải áp dụng phương án dự phòng ngay lập tức!"
Kim Phi gọi Trương Lương lại.
"Được!" Trương Lương nhanh chóng dừng bước chân, quay lại trước tấm bản đồ.
Hai người bàn bạc đến giữa buổi chiều, Trương Lương mới rời khỏi hoàng cung, ra khỏi thành chuẩn bị chiến đấu.
Buổi tối, Cửu công chúa và Kim Phong đứng ở cửa Ngự Thư Phòng ngắm nhìn hoàng hôn.
Phát hiện xung quanh không có người ngoài, Cửu công. chúa dựa vào bả vai Kim Phi: "Tiên sinh, ngài cảm thấy kế hoạch của Trương Lương có thể thực hiện được không?”
"Được cũng phải đánh, không được thì cũng phải đánh!"
Kim Phi kiên định nói: "Dân chúng thực sự không thể gánh thêm thuế được nữa!"
"Đúng vậy, trận chiến này nhất định phải thắng, không thể thua được!"
Cửu công chúa nói: "Nếu như có thể cướp hết ngựa chiến của người Đông Man thì sẽ tốt hơn."
Trước đây ở dốc Đại Mãng, cô ấy đã mua được rất nhiều ngựa chiến từ dân chúng.
Nhưng số ngựa chiến đó, một nửa vẫn đang huấn luyện ở Xuyên Thục, một nửa đã đưa đến chiến trường Tây Bäc để hỗ trợ mấy người Khánh Hoài, Phạm tướng quân và Tân Vương rồi, trong thời gian ngắn rất khó để điều động trở về được.
"Nói đến ngựa chiến, ta nhớ mới nhớ, lần này người không thể chỉ cho ta 1% đâu đấy”
Kim Phi quay đầu nhìn Cửu công chúa.
Theo tin tức tình báo thu thập được từ tiền tuyến, lần này người Đông Man không chỉ cưỡi ngựa chiến mà còn mang theo nhiều ngựa để chở đồ, cộng lại có mấy chục nghìn con ngựa.
Nói Kim Phi không tham lam là nói dối.