Tác giả: Du Kỳ
“Tiên sinh, ngài lại chọc tức Thấm Nhi à?”
Đại Lưu uất ức nói: “Mà thế này có tính là tai nạn lao động. không?”
“Là do ngươi tự làm, tai nạn lao động cái rằm!”
Kim Phi lại đá Đại Lưu một cước: “Nói đi, có chuyện gì!”
“Đã tìm đủ người rồi, được hai đội.”
Nói đến chuyện chính, Đại Lưu cũng không cười đùa nữa: “Theo lệnh ngài giao ra, ưu tiên chọn huynh đệ đã từng làm thợ săn.”
Lần này, đi tìm bông vải và lúa nước L, dọc đường có rất nhiều núi lớn.
Nhân viên hộ tống từng làm thợ săn, thì càng có kinh nghiệm sinh tồn trên núi rừng hơn.
"Đầu là tự nguyện sao?" Kim Phi hỏi.
"Tiên sinh yên tâm đi, tất cả đều là tự nguyện."
"Họ đâu? Đưa ta đi xem."
"Dạ!"
Đại Lưu nhanh chóng dẫn đường.
Kim Phi đi theo hai bước, rồi quay lại hô lên: "Thấm Nhi!" Thấm Nhi vẫn còn tức giận, bĩu môi phớt lờ y.
"Các ngươi đã tìm người đủ chưa?"
Kim Phi cũng không chấp nhặt với cô ấy, tiếp tục nói: "Tìm đủ thì bảo bọn họ tập hợp lại, ta có chuyện muốn nhắc nhở."
"Đã biết."
Thấm Nhi nghe thấy chuyện chính, lúc này mới gật đầu: “Ta sẽ đi hỏi ngay.”
“Nhân tiện báo cho Khánh đại nhân một tiếng, cũng cho người của anh ta tập hợp lại đây.”
“Dạ!”
“Chờ cô đấy!”
Kim Phi nhướng chân mày nhìn Thấm Nhi, nhìn thấy Thấm Nhi tức giận đến mức giậm chân, rồi mới mỉm cười rời đi.
“Tiên sinh, xin ngài đừng chọc tức Thấm Nhi nữa, được không?”
Mặt Đại Lưu đau khổ nói: “Ta có linh cảm lần sau gặp 'Thấm Nhị, ta sẽ bị đánh lần nữa.”
“Vất vả rồi!" Kim Phi thấu hiểu võ vai Đại Lưu: "Sau này ta sẽ tăng tiền công cho ngươi."
"Ta sợ có tiền cũng không còn mạng để tiêu nữa, tháng này mới có năm ngày mà ta đã bị Thấm Nhi đánh bốn lần!"
"Ngươi biết cái gì? Thấm Nhi đang dạy võ cho ngươi đấy! Bị đánh nhiều, thì bản lĩnh của ngươi sẽ càng tiến bội"
Kim Phi nói: "Ngươi có cảm thấy võ công mình ngày càng tiến bộ không?”
"Có vẻ là vậy, trước đây ta không thấy rõ Thấm Nhi đấm như thế nào, tuy bây giờ không thể né được, nhưng ta đã nhìn thấy động tác của cô ấy hai lần."
"Đấy, đây là bệnh lâu ngày cũng thành thầy thuốc rồi này, bị đánh nhiều lần, thì ngươi càng phản ứng nhanh hơn”
Kim Phi nói: “Bây giờ ngươi đã biết ý tốt của ta chưa?”
“Tiên sinh, nếu ngài không nói ra mấy lời này, thì suýt chút nữa ta đã tin rồi!”
Đại Lưu bĩu môi nói: “Ngài nói như vậy, chỉ muốn lừa gạt tai"
“Muốn tin thì tin, không tin thì thôi!"
"Ngài đừng đóng kịch nữa, hôm nay ta đỡ đòn thay ngài, ngài phải tính tai nạn lao động cho ta đó!"
"Vậy ngươi quay về đòi Lương ca đi, xem anh ta có chịu không?"
"Ngài tha cho ta đi, nếu Lương ca biết ta tò mò chuyện của ngài với điện hạ, thì nhất định sẽ đánh ta một trận luôn!"
"Hóa ra ngươi cũng biết chuyện này nhỉ?" "Tiên sinh, nói đi, ngài với Cửu công chúa đã đến đâu rồi?" "Ngươi hỏi Thấm Nhi đi, cô ấy biết đó."
"Vậy chắc phải tìm một cận vệ khác cho ngài rồi."
Khánh phủ cách chỗ tiêu cục không xa, hai người cũng không cưỡi ngựa, cứ thản nhiên trò chuyện trên đường về.
'Thấm Nhi làm việc cũng rất nhanh lẹ, khi Kim Phi về tới tiêu cục, Cửu công chúa cũng đã dẫn người đến.
"Tiên sinh, thủ đoạn của ngài được quá, vừa mới tách ra bao lâu đâu mà điện hạ đã chạy tới đây rồi."
Đại Lưu nháy mắt với Kim Phi.
"Lỗ tai Thấm Nhi rất thính đó, sau này bị đánh thì cũng đừng trách ta không cảnh cáo ngươi."
Kim Phi thật sự muốn cạy đầu Đại Lưu ra xem, rốt cuộc anh ta đang nghĩ cái gì vậy.
Đã thành mắt gấu trúc như vậy rồi mà vẫn còn hóng chuyện như thế.
Kim Phi đang định chào đón Cửu công chúa, thì hai huynh muội Khánh Hâm Nghiêu cũng dẫn người ở chỗ rẻ đi tới.
Khi Đại Lưu sắp xếp mọi người đến giáo trường xong, Kim Phi cầm loa sắt nhảy lên bục cao.
“Các ngươi đều biết tiếp theo mình sẽ làm gì phải không?”