Tác giả: Du Kỳ
“Cứu trợ thiên tai là một vũng lầy, xuống thì dễ mà lên thì khó, tiên sinh ngài phải suy nghĩ thật kỹ đấy!”
Chu Trần Thị thấy Kim Phi vẫn còn muốn cứu trợ thiên tại, bà ấy gần như bật khóc.
“Nương nương, cảm ơn bài!” Kim Phi hành lễ của thư sinh với Chu Trần Thị.
Cho dù Chu Trần Thị xuất phát từ suy nghĩ gì, nhưng Kim Phi có thể nhìn ra được, bà ấy thực sự đang suy nghĩ cho y.
“Tiên sinh vẫn kiên trì muốn cứu trợ thiên tai đúng không?” Chu Trần Thị đưa tay ra đỡ Kim Phi, bất lực hỏi.
“Đúng vậy." Kim Phi gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Nhưng ta không định trực tiếp phát cháo đâu.”
“Không phát cháo sao?” Chu Trần Thị sửng sốt: “Vậy cứu trợ thiên tai kiểu gì?”
Từ xưa đến nay, cho dù là phía quan phủ cứu trợ thiên tai hay dân gian cứu trợ thiên tai, đa số đều dùng cách phát cháo.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
“Cho người con cá không bằng dạy người ta cách bắt cá. Ta đang chuẩn bị cho các nạn dân một công việc.” Kim Phi đáp
“Tiên sinh, ngài cần phải cẩn thận!”
Nghe Kim Phi nói vậy, trong lòng Nguyễn Đồng Khiết cũng trở nên lo lắng.
Đời trước Kim Phi có xem một vài tin tức. Ở một vài nơi còn lạc hậu, người dân địa phương đã quen với sự giúp đỡ của người khác, hình thành lên ý nghĩ không làm việc cũng sẽ không chết đói, ngày ngày đều không làm gì cả, chỉ đợi chính phủ phân phát lương thực cứu trợ.
Kim Phi không muốn lại nhìn thấy cảnh này ở Xuyên Thục. Vì vậy Kim Phi vẫn luôn không chủ động làm từ thiện, mà mở công xưởng để người dân có việc làm để nuôi sống bản thân cũng như nuôi sống gia đình.
Nhưng phạm vi của đợt thiên tai này quá rộng, không phải là một quận một huyện, mà là cả đất Xuyên Thục này.
Số người cộng lại không thể nào đếm xuể được.
Dù có mở nhiều công xưởng hơn nữa cũng không thể nuôi sống được nhiều người như thết
“Tiên sinh, Nguyễn chưởng quầy nói đúng đấy. Đây không phải là chuyện nhỏ, ngài phải cân nhắc thật kĩ!”
Chu Trần Thị vội vàng tán thành nói: “Những người bị nạn lần này không phải là ít, ngài lấy đâu ra nhiều công việc cho. bọn họ làm như vậy chứ?”
“Không có việc làm, vậy thì ta sẽ tạo ra việc làm.”
Kim Phi đáp: “Tiếp theo ta sẽ mở công xưởng và mỏ ở khắp Xuyên Thục này...”
“Vậy cũng không dùng hết được nhiều người như vậy!” Nguyễn Đồng Khiết lo lắng nói.
“Cô nghe ta nói hết đã.” Kim Phi tiếp tục nói: “Ngoại trừ mở công xưởng, ta cũng đã bàn bạc xong với điện hạ và Khánh đại nhân rồi, sẽ thuê nạn dân xây dựng cầu, trùng tu công trình thủy lợi. Như vậy sẽ cần nhiều người dân hơn rồi!”
“Tiên sinh, sửa đường xây cầu, trùng tu công trình thủy lợi đều là việc của quan phủ, ngài đang có ý đồ gì vậy?”
Chu Trần Thị hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của Kim Phi.
“Không có ý đồ gì cả, chỉ là muốn giúp những nạn dân sẵn lòng dốc sức lực, tìm ra con đường sống mà thôi.”
Kim Phi đáp.
Nghèo thì giữ mình trong sạch, giàu thì cứu giúp khắp thiên hạ.
Bây giờ Kim Phi đã hoàn toàn có chỗ đứng ở Đại Khang này, không cần phải tiếp tục buồn phiền về an nguy, kế sinh nhai của mình nữa. Nếu y muốn, bây giờ y có thể sống một cuộc sống xa hoa với vợ và thê thiếp xinh đẹp.
Nhưng y không cam lòng.
Nhất là sau khi nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của những tên phú hào, phú thương giàu có đó ở sơn trang Lục Thủy.
Y không muốn giống như những tên phú hào đó, trở lên béo ¡ và làm nô lệ cho dục vọng.
Buồn nôn! Vì vậy y mới càng thêm kiên định với suy nghĩ lúc trước.
“Tiên sinh, thứ cho ta ngu muội, không biết tại sao ngài nhất định phải làm như vậy, ta muốn hỏi tiên sinh một câu.”
Chu Trần Thị thấy Kim Phi đã hạ quyết tâm, đành bất lực hỏi: “Sửa đường xây cầu, trùng tu công trình thủy lợi đều là những công trình lớn, tiền của ngài liệu có đủ không?”
“Đây chính là lý do mà ta tìm Linh Lung cô nương tới đây.”
Kim Phi quay đầu về phía Chu Linh Lung: “Bên phía tiền trang đã chuẩn bị như thế nào rồi, có thể huy động được bao nhiêu người?”