Tác giả: Du Kỳ
Bắc Thiên Tâm vẫn ngồi một bên ăn cháo nãy giờ thấy vậy. bèn kéo ghế vào ngồi bên cạnh Kim Phi.
Nhưng cô ấy cũng không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
'Thấm Nhi thấy vậy thì càng giận hơn, đảo mắt một vòng, lấy chân đá bay Đại Lưu đang ngồi hóng hớt ra ngoài.
Mông Đại Lưu đáp đất, trên đầu đầy dấu hỏi chấm, trượt dài trên đất mấy thước mới dừng lại.
Mình đang ăn dưa nhiệt tình mà sao giờ lại bay ra cửa rồi? Ai có thể giải thích cho ta chuyện gì đang xảy ra không? “Cô đạp ta làm gì?”
Đại Lưu căm hận hỏi.
“Muốn so tài với ngươi tí, không được sao?”
Thấm Nhi liếc anh ta một cái: “Xem ra, ngươi vẫn không phục, hay là đấu lại lần nữa?”
“Bà cô ơi, ta phục rồi! Ta nhận thua! Ta không xứng đấu với côi"
Đại Lưu bỗng nhượng bộ, chắp tay nhận thua.
Hôm qua anh ta ngăn cản Thấm Nhi trong rừng cây, trong lòng cô ấy hẳn đã nén giận lâu rồi, nếu để cô ấy có lý do ra tay thì không phải là anh ta tự chui đầu vào chỗ chết à?
'Thấm Nhi hừ một tiếng, bây giờ mới quay đầu lại.
“Trời ơi, cuộc sống này bao giờ mới kết thúc đây!”
Đại Lưu vỗ xuống đất than thở.
Trước đó anh ta bị Bắc Thiên Tâm đạp cho một phát, bây giờ lại bị Thấm Nhi đạp một phát nữa.
Anh ta sắp thành bao cát chịu đòn thay cho Kim Phi rồi. Phì! Cận vệ canh cửa bị Đại Lưu chọc cho cười.
Thấy Đại Lưu trừng mắt nhìn mình, cận vệ bèn nhanh chóng tém lại.
Nhưng đã không kịp nữa rồi. “Cười cái đầu nhà ngươi”.
Đại Lưu đứng dậy nhằm vào mông của cận vệ đạp một cước, sau đó tức giận quay vào phòng.
Lần này anh ta không dám đứng ở cửa nữa mà đi tìm một góc cách xa Thấm Nhi nhất.
Kim Phi cũng biết đạo lý thấy được rồi thì thu tay, thấy Đại Lưu không sao cả, y mỉm cười gắp một cái bánh bao để vào trong bát của Cửu công chúa: “Điện hạ, ăn bánh bao đi!”
Cửu công chúa cũng mượn nước đẩy thuyền, khôi phục lại dáng vẻ bình thường, mỉm cười nói: “Đa tạ tiên sinh!”
“Điện hạ đừng khách khí.”
Lúc này Kim Phi mới hỏi: “Điện hạ có thể tiết lộ rốt cuộc người đã sắp xếp như thế nào không?”
Nói đến việc chính, sảc mặt của Cửu công chúa cũng trở nên thận trọng.
Cô ấy đặt đũa xuống nói: “Tiên sinh, mưu đồ việc lớn giống như hầm canh, không thể vội vàng. Vậy nên bây giờ chúng ta phải bình tĩnh, yên tâm chờ đợi!”
“Chờ cái gì?” Kim Phi nhíu mày hỏi. “Chờ thư hồi âm của Hâm Nghiêu ca ca.”
Cửu công chúa nói: “Đám người này là đại diện của gia tộc bọn chúng, có thể điều động lực lượng vô cùng đáng sợ. Chúng ta không hành động thì thôi, một khi đã hành động, tất nhiên phải có thủ đoạn hoàn hảo!”
Nếu không, để cho bọn chúng trốn về kinh thành, đừng nói là tiên sinh với bổn cung, đến cả phụ hoàng muốn động đến bọn chúng cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận!
“Điện hạ nếu đã nói vậy, chắc hẳn là đã có sách lược vẹn toàn rồi phải không?”
“Để đối phó với đám người này, không ai dám đảm bảo rằng có sách lược vẹn toàn, chỉ là có chút manh mối”.
Cửu công chúa läc đầu: “Bổn cung đã truyền tin đến Tây Xuyên, còn phải xem Hâm Nghiêu ca ca sẽ trả lời như nào, cho nên mới nói cần phải đợi.”
Kim Phi nghe vậy, khế gật đầu.
Bọn quyền quý chắc chẳn sẽ phái người giám sát làng, chỉ cần bọn họ có động tĩnh, đối phương sẽ biết ngay.
Một khi đối phương đã bỏ trốn, thì kế hoạch sẽ thất bại.
Kim Phi buổi sáng khi nghĩ lại kế hoạch, cũng lo lắng về vấn đề này.
Y vốn định để cho nhân viên hộ tống cải trang thành đội buôn, lén trốn khỏi làng.
Nhưng cách này quá dễ bị phát hiện, Kim Phi vẫn đang do dự có nên làm hay không?
Nếu Cửu công chúa đã có tính toán khác, Kim Phi không. thể làm gì khác ngoài chờ đợi, trước tiên cứ chờ thư hồi âm của Khánh Hâm Nghiêu rồi nói sau.
Bên trong thành Tây Xuyên, đám quyền quý cãi nhau đến tận trưa, cuối cùng vẫn nghe theo sự chủ trì của Đại thái giám mới quyết định được chỉ tiết tất cả các kế hoạch.