Tác giả: Du Kỳ
“Chu đại nhân có diệu kế gì sao?”
Đám quyền quý đang phát sầu, sôi nổi quay đầu nhìn lão già râu dê vừa lên tiếng.
Chu đại nhân vuốt râu, rung đùi đắc ý nói: “Có một cách nhưng cần mọi người phải đồng tâm hiệp lực, không thể âm thầm làm”
Nói xong, ông ta còn cố ý nhìn sang Từ mập.
Lúc trước, Từ mập bởi vì Trần sư gia bị bắt nên gã đã phái người gây sự khắp nơi, cướp đoạt nơi bán hàng của các quyền quý khác, gây sự đến nổi các quyền quý khác đều có ý kiến.
“Chu đại nhân ngài nói đi, ta bảo đảm sẽ phối hợp với ngài.”
Từ mập nhanh chóng bảo đảm.
Trong lòng đám quyền quý thì lợi ích vĩnh viễn đứng thứ nhất.
Vì lợi ích bọn họ có thể đánh đến nổi đầu rơi máu chảy, cũng có thể bắt tay giảng hòa, nâng ly chúc mừng.
Lúc trước Từ mập gây sự khắp nơi, cướp đoạt nơi bán hàng của các quyền quý khác, chuyện đó không đơn giản chỉ vì xả giận.
Gã chỉ mượn cớ Trần sư gia bị bắt, cố ý giả khùng giả điên mà thôi.
Những quyền quý khác đều hiểu nhưng quả thật nhà họ Từ đã vì kế hoạch này mà tổn thất một quân sư, bọn họ cũng xem như không thấy những hành vi 'làm bậy làm bạ này của Từ mập.
Đây coi như sự ăn ý của nhóm quyền quý. Trước lúc Cửu công chúa đến, bọn họ sẽ tranh đấu với nhau, nhưng khi có kẻ thù chung là Cửu công chúa, bọn họ sẽ lập tức đoàn kết lại, cùng nhau đối địch.
“Khi biết chuyện Cửu công chúa rời khỏi kinh thành, ta đã truyền tin để bên phía kinh thành điều tra tung tích của Cửu công chúa, cô ta về kinh chỉ gặp mặt bệ hạ một lần, hơn nữa nghe nói còn không mấy vui vẻ, bệ hạ vô cùng tức giận.”
Lão già râu dê nói: “Lúc rời khỏi hoàng cung, Cửu công chúa tay không đi ra, ta cảm thấy khả năng cô ta lấy được thánh chỉ rất thấp.”
“Chu đại nhân, chúng ta là người trên cũng một thuyền, rốt cuộc ngài muốn nói gì, cứ nói thẳng ra đi, đừng vòng vo nữa”
Từ mập nhíu mày, nói: “Ta không muốn đoán ẩn ý trong lời nói của ngài”
“Vậy ta sẽ nói thẳng.” Ánh mắt lão già râu dê khinh bỉ liếc 'Từ mập, nói tiếp: “Bổ nhiệm Châu Mục cần bệ hạ đích thân phê chuẩn, còn phải có con dấu của sáu bộ, Cửu công chúa không có thánh chỉ, càng không có thời gian đánh tiếng với sáu bộ, cho nên cô ta không có khả năng giúp Khánh Hâm Nghiêu khôi phục chức quan.”
“Không có sự trợ giúp của Khánh Hâm Nghiêu, Cửu công chúa vừa đến đây, ở Xuyên Thục này còn có thể nhờ vả ai được đây?”
“Có thể nhờ vả Kim Phi.”
“Kim Phi chỉ là một Nam tước nhỏ bé mà thôi, chỉ cần chúng ta không ngu ngốc đánh vào doanh trại của y như tên Tiết Hàn Lư kia, đừng để cho y nắm được nhược điểm thì có gì phải sợ?”
“Bây giờ Kim Phi không còn là một Nam tước bé nhỏ nữa, y còn nằm trong tay quân Trấn Viễn!”
Từ mập căn răng nói: “Cái tên Trương Lương kia cũng giống như Kim Phi vốn là một con chó điên, gặp ai là cắn người đó.”
“Quân Trấn Viễn quả thật là một phiền phức lớn, nhưng không phải không có cách nào”
“Chu đại nhân có cách sao?”
Tất cả quyền quý đều nhìn sang lão già râu dê.
Bọn họ quả thật đã bị Trương Lương đánh cho sợ rồi.
“Nguyên nhân quân Trấn Viễn hung hăng ngang ngược. như thế là vì chúng ta không chịu xây dựng kho lương thực, mà đưa lương thực đến hang ổ của thổ phi.”
Lão già râu dê đắc ý, nói: “Chỉ cần chúng ta chuyển lương thực ra khỏi hang ổ thổ phỉ, như vậy không phải được rồi sao?”
“Ta còn tưởng ngài có cách hay gì nữa chứ, nếu mà chuyển ra được chẳng phải chúng ta đã chuyển ra từ lâu rồi sao?”
Từ mập bĩu môi nói: “Ngài nói xem chuyển đi đâu đây?”