Tác giả: Du Kỳ
Lần này cô ấy thật sự lo lảng Thái tử làm quá đáng, chọc. giận Kim Phi mới nói nhiều hơn vài câu.
Tiếc là Thái tử không lấy làm cảm kích, còn không hề coi Nam tước nhỏ bé như Kim Phi ra gì.
Nhìn xe ngựa của Cửu công chúa đang đi xa, Thái tử bỉu môi, lấm bẩm: "Đã không nơi nương tựa, còn đến uy hiếp ta, muốn bảo vệ Khánh Hâm Nghiêu chứ gì, bốn vương sao có. thế đế cô như ý được chứ?"
Cửu công chúa và nhà họ Khánh luôn ủng hộ cho Tam hoàng tử, sở dĩ Thái tử hợp tác với đám quyền quý là để đối phó với Khánh Hâm Nghiêu.
Trên xe ngựa, Cửu công chúa kiềm chế tâm trạng, nói với 'Thấm Nhi ở bên ngoài: "Thấm Nhi, đến chỗ của Tam ca, ngươi phái người đi thông báo cho đội trưởng Tân chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức rời kinh đi Kim Xuyên”
"Điện hạ, không bao lâu nữa là trời tối rồi, ngày mai rồi hẳng đi được không?" Thấm Nhi nói.
"Không kịp nữa rồi." Cửu công chúa lắc đầu nói: "Chúng ta phải đến Kim Xuyên trước khi tiên sinh trở về, nếu không sẽ xảy ra họa lớn!"
"Tuân lệnh!" Thấm Nhi đáp một tiếng, phái người đi sắp xếp.
Chiều hôm đó, Cửu công chúa và Tam hoàng tử bàn bạc. rất lâu.
Sai khi kết thúc buổi bàn bạc Cửu công chúa không trở về phủ, trước khi cổng thành đóng, cô ấy dẫn theo Thấm Nhi và đám người Tân Minh tức tốc rời kinh.
Giống như lúc trở về, Cửu công chúa không ngồi xe ngựa, mà cô ấy cùng Thấm Nhỉ cưỡi ngựa như đám người Tân Minh,
đi với tốc độ nhanh nhất.
Mãi đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, thực sự không còn nhìn rõ đường đi mới dừng lại dựng trại
"Chỉ mong thời gian vẫn còn kịp”
Cửu công chúa ngẩng đầu nhìn trăng sáng, thầm cầu nguyện trong lòng,
Hôm nay Kim Phi đã đến ranh giới Ngạc Bắc, so với kinh thành thì chỗ này cách Kim Xuyên gần hơn một trăm dặm.
Cửu công chúa vô củng lo lãng bản thân không tới kịp
Cũng may Ngạn Bắc nhiều núi, còn đường vùng Trung Nguyên bằng phẳng, Cửu công chúa có thể tiến thẳng vào Quan Trung, sau đó xuôi theo sông Gia Lăng, tốc độ đi sẽ nhanh hơn một chút so với Kim Phi
"Cũng không biết lúc này tiên sinh đang làm gì."
Nghĩ đến Kim Phi, Cửu công chúa vô thức quay đầu nhìn về phía Tây Nam.
Tiếc là cô ấy không có thiên lý nhấn, không nhìn thấy được Kim Phí ở ngàn dặm ngoài kia, chỉ nhìn thấy bóng đêm mờ mịt.
Ở ngàn dặm ngoài kia, Kim Phi cũng đang ngồi ngoài lều bạt nhìn trăng sáng.
Chỉ là y không nghĩ đến Cửu công chúa, mà đang lo lằng cho Kim Xuyên.
“Tướng công, ăn cơm thôi!" Đường Tiểu Bắc bưng đến một cái mâm.
Kim Phi thu hồi tâm trạng, giúp Đường Tiểu Bắc vén màn lều lên
Vi lên đường gấp rút, điều kiện có hạn, trong lều ngoại trừ chăn đệm ra, chỉ có một cái bàn gỗ gấp và hai cái ghế xếp. nhỏ.
Đường Tiểu Bắc đặt mâm lên bàn, hai người ngồi đối diện nhau.
Kim Phi phát hiện Đường Tiểu Bäc luôn nhìn chăm chăm mình, y gắp cho cô ấy một miếng thịt, cười hỏi: 'Muội không ăn cơm, nhìn ta lâu như vậy làm gì? Nhìn ta có thể no sao?”
"Bây giờ tướng công có hơn mười ngàn tiểu thiếp, ta phải nhìn kỹ một chứt, nếu không khi trở về làng sẽ không thể dễ. dàng nhìn được nữa”
Đường Tiếu Bắc cười khúc khích: "Người ta nói người âm thầm thường làm việc lớn, Hạ Nhỉ tỷ tỷ đúng là mạnh mế”.
“Cô ấy chỉ là đang làm bậy thôi!"
Kim Phi thở dài, bất lực nói: "Làm vậy không phải đã vấy bẩn sự trong sạch của các cô nương à? Sau này các cô nương làm sao gả đi được đây?"
"Đã gả cho chàng rồi, còn gả cho ai khác nữa chứ?”