Tác giả: Du Kỳ
“Chủ quán, buổi trưa ông đã cho ta cái ăn gì thế hả?”
Vừa bước vào quán, gã thân tín đã chỉ vào chưởng quầy mắng to: “ Ông đây sau khi ăn cơm ở chỗ ông, vừa ra khỏi cửa đã bắt đầu đau bụng, suýt chút nữa đã đau chết rồi đấy.”
“Đại nhân, oan uổng quá! Ngài cho ta mười lá gan nữa ta cũng không dám hại ngài!”
Chưởng quầy bị dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt, quỳ trên mặt đất nói: “Rượu và thịt giữa trưa đưa cho ngài đều là loại tốt nhất!
“Vậy tại sao ông đây lại bị đau bụng?” Gã thân tín tức giận hỏi.
“Tiểu nhân cũng không biết!” Chưởng quầy oan ức nói: “Rượu và thịt lúc trưa những đại nhân khác cũng ăn, họ cũng đều không có việc gì...”
“Cái này...” Gã thân tín bị câu hỏi này chặn miệng.
Chưởng quầy nói không sai, buổi trưa gã thân tín và các nha dịch khác cùng nhau ăn cơm.
Màn thầu cùng trong một xửng hấp, rượu cũng là dùng vá múc từ một hũ.
Chồng bát đựng rượu tiểu nhị đem lên cũng là gã tự chọn.
Từ đầu đến cuối, chưởng quầy và tiểu nhị đều không có cơ hội hại gã. “Thái sư gia, trên đường ngài còn ăn thứ gì khác nữa
không?” Đội trưởng nha dịch hỏi.
“Dọc theo đường đi chúng ta đều là đi cùng nhau, ta còn có thể ăn lén ở nơi khác sao?” Gã thân tín bất mãn nói.
“Thái sư gia, ý của ta không phải như vậy” Đội trưởng nha dịch nhanh chóng xua tay giải thích: “Ý của ta là trên đường ngài có ăn quả dại, băng tuyết gì không?”
“Ta thấy Thái sư gia hình như đã ăn mấy cục băng, còn ăn cả tuyết...”
Một người nha dịch khác nhỏ giọng nói. “Sao vậy, những cái này không thể ăn sao?”
Thái sư gia đi cùng Thái Lưu Dương từ Giang Nam đến đây.
Nhiệt độ ở Giang Nam khá cao, bình thường không nhìn thấy băng tuyết.
Lúc đi đường thấy tuyết và băng đọng ở trên cây, gã cảm thấy khá hiếm lạ nên ăn một chút.
"Thái sư gia, ngài là người miền Nam, bình thường chưa bao giờ ăn những thứ này, đột nhiên ăn có khả năng sẽ không chịu nổi”
Đội trưởng nha dịch nói: “Cho dù muốn thử cũng không nên một lần ăn quá nhiều.”
"Đúng đúng!" Những nha dịch khác đều lần lượt gật đầu theo. “Hừ, vậy sao không nhắc ta sớm một chút!”
Thái sư gia tức giận trợn mät nhìn tên nha dịch đã thấy gã ăn băng kia.
“Thật xin lỗi, bình thường ở bên ngoài chúng tôi lúc khát cũng sẽ thường ăn tuyết, quên mất ngài mới đến Xuyên Thục, thật không ngờ ngài sẽ bị đau bụng.”
Nha dịch đó nhanh chóng khom người xin lỗi.
“Được rồi, được rồi, tìm cho ta một căn phòng, ta phải nằm nghỉ một lát.”
Thái sư gia cũng biết chuyện này không thể trách người khác được, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Chưởng quầy nhanh chóng sai tiểu nhị dọn dẹp căn phòng tốt nhất.
Đội trưởng nha dịch nhìn Thái sư gia đang được tiểu nhị đỡ lên lầu, trên môi nhếch mép cười khẩy.
Ăn băng đau bụng gì chứ, thực ra là do hắn bỏ thuốc vào bát rượu của Thái sư gia.