Tác giả: Du Kỳ
Thủy tặc tập trung trên giáo trường, cao cách mặt biển mười mấy trượng.
Từ nơi cao như vậy nhảy xuống, nếu như hai chân rơi xuống nước thì còn ổn chút, chứ nếu như chạm vào mặt nước nghiêng hoặc ngang thì không khác gì trực tiếp rơi xuống bê tông.
Bọn thủy tặc lại không phải là vận động viên chuyên múa nước, có mấy người có thể sau khi trải qua rơi tự do. mấy chục mét,vẫn giữ được thẳng người rơi xuống nước?
Cho nên Kim Phi kêu mấy tên thủy tặc này đĩ nhảy vách đá chẳng khác nào kêu chúng đi tự sát.
Mà thái độ của Kim Phi quá bình tĩnh.
Điều này làm Trịnh Trì Viễn không rét mà run.
Thời khắc này anh ta càng kiên định với quyết tâm không thể đối địch với Kim Phi.
Bình thường Kim Phi nhã nhặn, nói chuyện cũng không nhanh không chậm, trông không khác thư sinh bình thường là bao.
Nhưng bây giờ Trịnh Trì Viễn mới nhận ra, Kim Phi còn có một mặt bá đạo như vậy.
Đối mặt với quân địch, y thật sự tàn nhân.
Quyết định sống chết cho hơn một ngàn người đều không chớp mắt một cái.
Nhân viên hộ tống báo tin đã nhận được phản hồi, hành lễ với Kim Phi, rồi quay người chạy đi.
Hàn Phong nghe nhân viên hộ tống nói xong, vô cùng ngạc nhiên thoáng nhìn lên núi.
Anh ta rất rõ Kim Phi không thích giết người
Rất ít lần ra lệnh đuổi cùng giết tận như này.
Xem ra lần này thủy tặc đã động đến giới hạn của Kim Phi
Hàn Phong chỉ kinh ngạc một lúc, rất nhanh đã lấy lại tỉnh thần, leo lên ảng đá, hét về phía thủy tặc đang bị kẹt ở tảng đá lớn: "Ai là ông cả, ra đây!"
Nghe thấy lời của Hàn Phong, không ít thủy tặc quay đầu nhìn về phía ông cả đang bị ẩn giữa đám người.
"A Tân, đi dẫn ông ta ra đây!” Anh ta đưa tay chỉ vào ông cả. "Tiểu đội hai theo tai"
'Đội trưởng nhân viên hộ tống tên A Tân dẫn theo. thuộc hạ của mình, từng bước tiến vào đám thủy tặc.
Cuộc chiến vừa rồi, nhân viên hộ tống đã đánh bại thủy tặc.
Bọn thủy tặc đã hoàn toàn bị khuất phục, thấy A Tân dẫn người đến, không những không có ai dán cản trở mà ngược lại còn chủ động tránh đường.
"Cản họ lại cho ta!”
Ông cả vừa lưồn lách từ sau đám người, vừa ra lệnh cho thủy tặc ngăn cản.
Nhưng không thủy tặc nào dám ra tay.
"Các người muốn làm gì?"
Ông cả cứ lùi đến rìa vách đá, miệng hùm gan sứa xông tới nhân viên hộ tống, khua trường đao.
A Tân cười khẩy, tiến lên phía trước chặn nhát đao của ông cả, sau đó một cước đá ông ta lăn ra đất.
Hai nhân viên hộ tống tiến lên, không quan tâm lời cầu xin của ông cả, đỡ ông ta dậy rồi đi.
Mấy tên thuỷ tặc khác đều sợ hãi quay đầu nhìn Hàn Phong, chờ phán quyết cuối cùng.
Trước ánh nhìn chăm chăm của mọi người, Hàn Phong dùng tay ra hiệu, tỏ ý truyền lệnh binh lính đánh trống.
Bắt đầu từ khi thuỷ tặc phục kích đội thuyền của Đường Tiểu Bắc, thì hai bên đã là kẻ địch.
Hàn Phong không có gì nói với kẻ địch, huống hồ đám này còn là kẻ thù sắp phải chết.
Nhân viên hộ tống bày trận ngay ngản, giãm chân tiến lên theo nhịp trống.
Nhân viên hộ tống tiến lên một bước, thủy tặc lập tức. bị áp chế lùi về sau một bước.
Giáo trường lớn như thế, hơn một ngàn thủy tặc vốn đã tập trung đầy ấp, bây giờ càng chật hơn.
"Bọn họ muốn ép chúng ta nhảy xuống vách đái"
"Các anh em nhân viên hộ tống, bọn ta biết sai rồi, tha cho bọn ta được không?"
"Các huynh đệ, chúng ta liều mạng với họi"
"Đúng, chúng ta có hơn một ngàn người, có chết cũng phải kéo chúng theo chết cùng!"
Thủy tặc lập tức hiểu được kế hoạch của Hàn Phong,