Tác giả: Du Kỳ
Nhân viên hộ tống trông chờ vào may mắn, thì rất có khả năng sẽ lựa chọn mau chóng đi qua.
Sau đó sẽ mắc vào cái bẫy mà quân địch đã dày công sắp xếp.
“Tiên sinh, nhân viên hộ tống may mắn sống sót nhìn thấy Tiểu Bắc phu nhân trước khi rơi xuống nước đã lấy được... túi cứu hộ trên thuyền, A Lan cũng ở cùng cô ấy, Tiểu Bắc phu nhân chắc chăn sẽ không sao đâu.”
Nguyên Thái Vi chột dạ an ủi.
Cái gọi là túi cứu hộ đó chính là bong bóng heo chứa đầy khí.
Kim Phi nghe thấy Nguyên Thái Vi nói vậy, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Y biết Đường Tiểu Bắc không biết bơi, lấy được bong bóng heo thì tỷ lệ sống sót sẽ tăng lên nhiều.
“Anh em gặp nạn ở tiêu cục và thương hội nhiều không?” Kim Phi hỏi.
“Không ít” giọng điệu của Nguyên Thái Vi trở nên nặng nề: “Anh em ở tiêu cục có 20% gặp nạn, ở thương hội hơn một nửa, mười mấy thuyền lương thực cũng chìm xuống đáy sông rồi.”
Kim Phi nghe vậy, mắt hơi nheo lại: “Tra ra là ai làm chưa?” “Tra ra rồi, cầm đầu là một bọn thủy tặc hoạt động ở gần sông Mang Đãng, còn lôi kéo thêm ba nhóm thủy tặc nhỏ khác, tổng cộng có khoảng hai nghìn người.”
“Thủy tặc sông Mang Đấng?” Kim Phi nhíu mày hỏi: “Có lai lịch thế nào? Sau lưng là ai?”
Thủy tặc ở Giang Nam giống như thổ phỉ ở Xuyên Thục, hầu như sau lưng mỗi băng thủy tặc quy mô lớn đều có sự hỗ trợ của thân hào địa phương, nếu không rất nhanh sẽ bị phủ binh vây quét.
“Sau lưng thủy tặc sông Mang Đãng là một nhà giàu họ Lưu ở địa phương," Nguyên Thái Vi nói: “Nhưng ta cho rằng chuyện này có lẽ không liên quan gì đến nhà họ Lưu”
“Tại sao?” Kim Phi hỏi ngược lại.
“Sau khi thủy tặc sông Mang Đãng làm xong chuyện này, việc đầu tiên chúng làm là diệt sạch nhà họ Lưu, sau đó lên thuyền chạy thoát, ngay cả hang ổ cũng không cần nữa.”
Nguyên Thái Vi giải thích: “Có lẽ đằng sau chuyện này còn
có một âm mưu lớn hơn, nhưng cụ thể là ai giật dây bọn thủy tặc, tạm thời ta vẫn chưa điều tra ra.”
“Chạy rồi hả?” Kim Phi hỏi: “Chạy đi đâu rồi?”
“Sau khi xảy ra chuyện, ta có phái người đuổi theo nhưng đến cửa biển vẫn không đuổi kịp chúng.”
Nguyên Thái Vi nói: “Xem ra là chạy ra biển làm hải tặc rồi"
“Tiếp tục điều tra, cho dù là đuổi đến tận chân trời góc biển, ta cũng phải bắt được bọn chúng.”
Kim Phi nheo mắt nói.
Đối đầu trực diện, Kim Phi - người đã thành lập quân Trấn Viễn không sợ bất kỳ ai.
Kẻ địch nấp trong bóng tối mới là đáng ghét nhất. Chẳng ai biết lúc nào hắn sẽ chạy đến cho ngươi một cú.
Lần này nhắm vào Đường Tiểu Bắc, lần tới có khả năng là Quan Hạ Nhi, cũng có thể là Đường Đông Đông.
Chỉ có thể lo địch chứ không thể phòng địch.
Vậy nên cho dù là đến chân trời góc biển, Kim Phi cũng phải tìm được thủy tặc sông Mang Đãng, hỏi rõ kẻ giật dây phía sau là ai.
“DạI” Nguyên Thái Vi gật đầu.
“Ngoài ra cũng phải tranh thủ tìm kiếm tung tích của Tiểu Bắc"
“Ta đã triệu tập cao thủ từ các nơi, bây giờ thuận theo bờ sông tìm một lượt.”
Nguyên Thái Vi nói: “Tiểu Bắc phu nhân cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lời vừa dứt đã nghe thấy tiếng hô vang lên từ bên bờ sông.
Kim Phi nghiêng đầu nhìn, thấy một nhân viên hộ tống đang điên cuồng vẫy tay.
Không cần Kim Phi hạ lệnh, Đại Lưu nhanh chóng phái một chiếc thuyền nhỏ đón người lên.
“Tiên sinh, có tin tốt!”
Nhân viên hộ tống vừa lên đã hô: “Có tin của Tiểu Bắc phu nhân rồi.”
Tuy vẻ mặt Kim Phi bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng cho Đường Tiểu Bắc.
Y kéo cánh tay nhân viên hộ tống, vội vàng hỏi: “Tiểu Bắc có sao không?”
“Tiểu Bắc phu nhân và A Lan cô nương đều không sao, được người ta cứu rồi, bây giờ đang về phía bên này, một giờ nữa là tới.”