Tác giả: Du Kỳ
Sau khi Bắc Thiên Tâm rời khỏi tiệm cầm đồ, bề ngoài cô ấy vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng đã không thể bình tĩnh được nữa.
Ấn tượng đầu tiên của cô ấy với Kim Phi không tốt.
Con cháu quý tộc khi mời chào nhân tài đều bày ra dáng vẻ hạ mình cầu xin.
Mà Kim Phi thì sao?
Đến phòng giam y nói muốn cô ấy làm việc cho y, khoa trương hơn bất cứ ai mà cô ấy từng cặp.
Nhìn tư thế đi bộ của A Mai, cô ấy đã biết đối phương cũng giống mình.
Không những mang một hộ vệ mà còn dẫn ttheo một đám cận vệ mặc giáp.
Một chút thành ý cũng không có.
Trong thời gian ở kinh thành Bắc Thiên Tâm đã thấy quá nhiều chuyện xấu xa của đám công tử nhà giàu, chuyện của Tiết Hàn Lư càng khiến cho cô ấy không có chút thiện cảm nào với mấy vị công tử này.
Trước đây cô ấy nghĩ, Kim Phi dám giết Tiết Hàn Lư, còn dễ dàng vào nhà giam để thu phục lòng người, chắc chẳn gia thế còn lớn hơn của Tiết Hàn Lư.
Bây giờ cô ấy đã biết, Kim Phi không phải con nhà giàu, mà là một người mới nổi lên gần đây.
Trong khoảng thời gian này, người này đã làm quá nhiều chuyện.
Nhiều đến mức khiến Bäc Thiên Tâm muốn tin cũng không dám tin.
Nhưng trước giờ tình báo của ông lão luôn chính xác, cô ấy không thể không tin.
Điều khiến cho Bắc Thiên Tâm không thể hiểu là, trong miêu tả của ông lão, Kim Phi là một người có khí thế, sao có thể nhát gan như vậy?
Vào tù gặp mình mà dẫn theo nhiều người như vậy? Cô ấy đâu biết, Kim Phi đã bị cai ngục hù doạ.
Trên chiến trường, Kim Phi không phải là người tham sống sợ chết, chỉ là y không muốn mình chết mà không rõ lý do.
Tóm lại sau khi nghe ông lão giải thích, cái nhìn của Bắc Thiên Tâm đối với Kim Phi đã thay đổi, không cho rằng y là loại công tử bột nữa.
Nhưng Bắc Thiên Tâm cũng không có ý định đầu quân cho Kim Phi.
Cô ấy cũng không có dã tâm với công danh sự nghiệp, hôm nay mất đi ràng buộc duy nhất, cô ấy chỉ muốn lưu lạc chân trời hưởng thụ tự do như Kim Phi nói.
Sau khi ra khỏi thành, cô ấy đến trước mộ Tiết Hàn Lư.
Tây Xuyên và kinh thành cách xa ngàn dặm, thi thể mang về có lẽ đã không còn hình dạng, nhà họ Tiết chỉ có thể chôn
Tiết Hàn Lư ở Tây Xuyên.
Bắc Thiên Tâm nhổ một bãi nước bọt lên bia mộ, sau đó chạy tới dốc Đại Mãng.
Khi đi ngang qua doanh trại Đan Châu, cô ấy nhìn thấy một cảnh tượng nhộn nhịp.
Cô ấy nghe ông lão nói, Kim Phi chiêu binh ở đây.
Sau đó cô ấy nhìn thấy chiến đội áo giáp đen và Kim Phi ở Xa xa.
Nhưng cô ấy không có ý định đến chào hỏi, chỉ hướng quyền về phía Kim Phi từ xa, sau đó đeo bao trên lưng xoay. người rời đi.
Trên dốc Đại Mãng, A Mai như cảm nhận được gì đó, cầm ống nhòm ở trên bàn đã lên.
“Tiên sinh, Bắc Thiên Tâm đi rồi!”
A Mai đưa ống nhòm cho Kim Phi, chỉ cho y vị trí của Bắc Thiên Tâm.
Bắc Thiên Tâm mặc một bộ quần áo đen, không nhanh không chậm bước đi, so với những người bận rộn xung quanh hoàn toàn khác biệt.
Thật ra không cần ống nhòm Kim Phi, liếc mắt một cái cũng nhận ra cô ấy.
“Muốn đi thì đi, hy vọng phần đời còn lại cô ấy có thể sống vui vẻ.”
Đây là một lần thử nghiệm, thành công thì tốt, thất bại thì cũng chẳng sao.
Kim Phi không quá thất vọng, chỉ cười một tiếng, tiếp tục nghe Hàn Phong báo cáo.
“Tiên sinh, trong buổi trưa hôm nay, qua vòng sàng lọc thứ nhất có tổng cộng bốn ngàn sáu trăm binh lính nam, bảy ngàn ba trăm binh lính nữ.”
Hàn Phong nói: “Ta và Đại Tráng định ngày mai bắt đầu vòng tuyển chọn thứ hai.”