Tác giả: Du Kỳ
Cửu công chúa cũng thấy bất đắc dĩ.
Cô ấy biết hai người họ không nói dối, tướng lĩnh quần là áo lượt cắt xén quân lương là điều cực kì phổ biến.
Rất hiếm người lấy thuế thu từ thái ấp của bản thân mình ra để đóng góp giống như Khánh Hoài.
Mà toàn bộ Đại Khang này cũng chỉ có một mình Kim Phi đập tiền lên người các nhân viên hộ tống, đặt mua trang bị cho bọn họ.
Cho nên các nhân viên hộ tống mới trung thành như thế, tình nguyện liều mạng vì Kim Phi.
“Mọi thứ đã qua hết rồi”. Kim Phi cất lời: “Được rồi, huynh chôn hài cốt của các huynh đệ ở đâu vậy? Mau mau phái người đi đưa về, trên núi nhiều dã thú, đừng để bọn chúng giày xéo lên”.
“Vừa mới sắp xếp người đi rồi”. Trương Lương chỉ vào chân của Kim Phi, hỏi: “Tiên sinh, tại sao chân của cậu cũng bị thương?”
Kim Phi nghe thấy thế thì hơi xấu hổ.
Y thật sự không có mặt mũi để nói là mình bị Thấm Nhi giãm lên...
Đang nghĩ xem nên nói lảng qua chuyện nào khác thì đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ dưới chân núi truyền tới.
Kim Phi âm thầm giật mình, một chân nhảy vòng qua hòn đá lớn, nhìn về phía dưới sườn núi.
Đám người Trương Lương, Khánh Một Lam chạy ra xem trước.
Chỉ còn lại Kim Phi và Cửu công chúa chật vật giống nhau.
Kim Phi là một chân nhảy lò cò, Cửu công chúa chỉ động đậy hai cái chân, còn cánh tay không hề có một cử động dù là nhỏ nhất, thoạt nhìn hơi kì lạ.
Dưới sườn núi, một đội ky binh có khoảng ba bốn trăm người đang lao như điên lên theo con đường mòn.
Quân Uy Thắng dưới chân núi như gặp phải kẻ địch, đều đứng dậy.
Trương Lương không nói nhiều lời, lập tức xoay người chạy xuống núi.
Lúc này quân Uy Thắng đã bị đánh cho tàn phế, sợ là chỉ còn lại chiến đội áo giáp đen có khả năng đối phó với đội ky binh.
“Lương huynh không cần lo lằng, là ca ca của ta!”
Khánh Mộ Lam nhìn rõ được cờ của ky binh, bèn kêu lên với Trương Lương.
Dưới chân núi, quân Uy Thẳng cũng nhận ra đây là người một nhà, đều bỏ vũ khí xuống.
Kim Phi cũng như trút được gánh nặng.
Lúc này tất cả mọi người đều như nỏ mạnh hết đà, nếu như có mấy trăm ky binh nữa tới, cho dù có thể đánh lui nhưng thương vong cũng không phải nhẹ.
Còn nếu là đồng bạn thì đó là một chuyện khác.
Bọn họ có thể tiếp nhận việc phòng ngự, quân Uy Thằng và các nhân viên hộ tống cũng được nghỉ ngơi một lúc.
Khánh Hâm Nghiêu đến dưới chân núi, Mạnh Thiên Hải đã đứng chờ ở bên đường.
“Đại nhân!” Mạnh Thiên Hải khom người hành lễ. Khánh Hâm Nghiêu vội hỏi: “Vũ Dương và Mộ Lam đâu?”
“Điện hạ và tiểu thư Mộ Lam vẫn bình an vô sự, đang ở trên đỉnh núi cùng với Kim tiên sinh!”
Mạnh Thiên Hải chỉ chỉ đỉnh núi. Khánh Hâm Nghiêu nghe thấy thế thì thở dài một hơi.
May quá, hai người mà anh ta quan tâm nhất không sao. cả.
“Mạnh Thiên Hải, ta dẫn người đến giao cho ngươi, ngươi xem rồi sắp xếp đi!”
Khánh Hâm Nghiêu quay đầu lại nói một tiếng rồi dẫn theo đội thị vệ của mình chạy vội lên núi.
Lên đến đỉnh núi, anh ta tìm kiếm bóng dáng Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam trước tiên.
Xác nhận hai người không có vấn đề gì rồi, tảng đá đè nặng trong lòng anh ta cũng rơi xuống.
'Thấy toàn thân Khánh Mộ Lam và A Mai toàn vết máu, lông mày anh ta hơi nhíu lại.
Chẳng qua sau khi xác nhận răng Khánh Mộ Lam không cụt tay cụt chân, còn vui vẻ hoạt bát thì anh ta cũng không hỏi nhiều nữa.
Anh ta bước tới trước mặt Cửu công chúa, khom người nói: “Thần cứu giá chậm trễ, xin điện hạ trách phạt”.
Trận chiến xảy ra ở ngoài thành Tây Xuyên, anh ta là thống lĩnh trấn thủ Tây Xuyên, không tới cứu viện đầu tiên của là không thể chấp nhận được.