Tác giả: Du Kỳ
Nếu so sánh cung nỏ hạng nặng bắn một phát với súng, thì nỏ liên hoàn Gia Cát chính là súng máy loại nhẹ.
Cung nỏ hạng nặng có thể bắn xa, còn nỏ liên hoàn Gia Cát hợp với trận đấu tầm gần, có quy mô lớn như bây giờ.
Mũi tên được sử dụng không phải loại to dài như giáo trong cung nỏ hạng nặng, mà chỉ là mũi tên của nỏ cầm tay thông thường.
Sau khi nhân viên hộ tống nữ nâng nỏ liên hoàn Gia Cát lên trên tường đất, hai người phụ trách thêm tên, một người phụ trách dùng cò mổ để lên dây, một người phụ trách bắn.
Mỗi người một việc, bình tĩnh nhanh chóng.
“Bổ sung, hết!”
“Lên dây, hết!”
Binh nữ phụ trách bóp cò nghe được lời xác nhận của đồng bàn, bóp cò không chút do dự.
Đời trước tới đời này, Kim Phi đều chỉ được thí nghiệm nỏ liên hoàn Gia Cát ở trong phòng thí nghiệm.
Đây là lần đầu tiên xuất hiện trên chiến trường, Kim Phi cũng không biết hiệu quả thế nào.
Lưng chừng dốc, Kim Phi cầm kính viễn vọng, nhắm vào binh nữ ở trước kẻ địch.
Vào vèo vèol... Mười mũi tên bay nhanh về đám người như tia chớp.
Binh linh ở trận địa số ba thật sự quá dày, mười mũi tên không trật phát nào.
Sức mạnh của nỏ liên hoàn Gia Cát dù không bằng cung nỏ hạng nặng, nhưng vượt xa nỏ cầm tay thông thường.
Hơn nữa khoảng cách còn gần như vậy, càng không thể khinh thường sức sát thương này.
Mũi tên xuyên thẳng qua binh lính thứ nhất, sau đó bay về người thứ hai với tốc độ gần như không giảm chút nào.
Mặc dù không ghê gớm như cung nỏ hạng nặng, đâm người như xuyên kẹo hồ lô, nhưng mỗi mũi tên đều đâm ít nhất ba binh sĩ mới dừng lại.
Trước nỏ liên hoàn Gia Cát này, nháy mắt đã xuất hiện một chỗ trống hình quạt.
Chiến trường ồn ào ầm ï dường như cũng đờ đẫn. Cho dù là chiến sĩ bên ta hay binh lính của địch, cả binh nữ phụ trách bóp cò, đều bị sức sát thương to lớn của nỏ liên hoàn Gia Cát dọa sợi
Đây thật sự chính là tàn sát!
Binh lính Thổ Phiên tỉnh táo lại theo bản năng vội vàng rời xa nỏ liên hoàn Gia Cát, đồng thời tìm kiếm tấm chắn.
Còn binh lính Đại Khang thì hưng phấn hoan hô. Có vũ khí thần kì như vậy, còn sợ người Thổ Phiên gì nữa?
Ở giữa dốc, Kim Phi cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
Cái gọi là rút lui khỏi ngọn núi mấu chốt, cũng chỉ là lấy cớ để khuyên Cửu công chúa rời đi thôi.
Bây giờ mà rút lui, chắc chắn sĩ khí sẽ bay biến, binh lính sẽ chen lấn chạy trốn hỗn loạn.
Đến lúc đó, dù Kim Phi có nhiều phương pháp hơn nữa, cũng uổng phí.
Cho nên cách duy nhất có thể làm là kiên trì bảo vệ trận địa.
Hiệu quả của bom chớp sáng vào ban ngày quá yếu, hơn nữa sẽ làm người nhà bị thương, có thể bảo vệ được dốc Đại Mãng hay không, trong lòng y thật sự không có cơ sở.
Mặc dù Kim Phi cũng chuẩn bị đường lui cho mình, nhưng không tới lúc cuối cùng, y cũng không muốn làm kẻ đào ngũ.
Nỏ liên hoàn Gia Cát có biểu hiện như vậy, khiến cục đá trong lòng Kim Phi tạm thời rơi xuống đất.
Sự chú ý của Kim Phi đều đặt hết vào cuộc chiến dưới chân núi, đột nhiên nghe được trên đỉnh dốc Đại Mãng, truyền ra một tiếng trống nặng nề.
Chuyện tiếng trống xuất hiện trên chiến trường là điều bình thường, bởi vì vừa đánh lên, các âm thanh hội tụ vào nhau, có khi nói chuyện trực tiếp cũng không nghe được, chỉ đành dùng cờ và chiêng cổ vũ để truyền lệnh.
Nhưng tiếng trống này hoàn toàn không có tiết tấu gì, tổng chỉ huy như Kim Phi cũng không biết là có ý gì.
“Con mẹ nó ai đánh loạn xạ thế hả? Chán sống rồi à?”
Kim Phi vừa thầm mắng, vừa quay đầu lại.
Chỉ thấy trên khối đá lớn nhất của dốc Đại Mãng, không biết khi nào đã có một cái trống trận lớn cao bằng người đặt ở đó.
Cửu công chúa mặc trang phục nhân viên hộ tống của Khánh Mộ Lam, đứng trước trống trận, hết lần này tới lần khác, ra sức đánh trống.