Tác giả: Du Kỳ
A Lan phấn khích nói: “Ta nhìn thấy cờ của phủ binh quận Quảng Nguyên, còn có cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn… À, còn có cờ vân văn của tiên sinh. Tiểu thư, Kim tiên sinh đích thân đến rồi!”
“Tiên sinh đến rồi sao?”
Mấy ngày nay Khánh Mộ Lam cũng không thoải mái gì, trong lòng tràn đầy sự tự trách, áy náy, lo sợ, nhưng để ổn định lòng quân, cho nên cô ấy mới cố gắng không gục ngã.
Vừa nghe tin Kim Phi đến, mọi loại cảm xúc tiêu cực trong lòng Khánh Mộ Lam đều bị cuốn trôi, trong lòng cô ấy dấy lên một loại cảm giác an toàn khó tả.
Advertisement
Dường như Kim Phi vừa đến thì không cần lo nghĩ gì nữa.
Nhưng một giây sau, Khánh Mộ Lam chợt nghĩ đến điều gì đó, quay người lại hỏi: “Sao Kim tiên sinh lại biết chúng ta bị vây ở đây? Ai báo tin vậy?”
Advertisement
Khánh Mộ Lam biết rõ tình hình ở làng Tây Hà, cũng biết rõ Kim Phi không thể tập hợp nhiều cựu binh trong thời gian ngắn như vậy.
Lúc phát hiện hàng nghìn tên thổ phỉ bao vây núi Ngũ Lang, Khánh Mộ Lam không nghĩ đến việc nhờ Kim Phi giúp đỡ.
Bởi vì trong hình huống này, nhờ Kim Phi cứu viện không khác gì đưa Kim Phi vào chỗ chết.
Nhưng Kim Phi vẫn đến.
Kim Phi và phủ binh Quảng Nguyên cùng xuất hiện ở đây, chứng tỏ đã có người báo tin cho Kim Phi.
Hơn nữa, tính theo thời gian, vào ngày bị bao vây, Kim Phi đã nhận được tin báo, sau đó lập tức đến Quảng Nguyên xin cứu viện.
Chỉ có như thế thì mới đến nhanh vậy được.
“Ai đã báo tin cho tiên sinh?”
Khánh Mộ Lam nhìn hộ vệ của mình, hỏi lại lần nữa.
“Thưa tiểu thư, là ta!”
A Mai thấp giọng đáp: “Nhiệm vụ của ta là bảo vệ sự an toàn của tiểu thư, vì vậy trước khi thổ phỉ bao vây hoàn toàn ngọn núi, ta đã bảo A Hạ quay về báo tin cho tiên sinh”.
“Nhiệm vụ của cô là bảo vệ sự an toàn của ta, vậy cô có từng nghĩ tới sự an toàn của tiên sinh không?”
Khánh Mộ Lam trừng mắt hỏi: “Lẽ nào cô không biết nếu tiên sinh đến đây trong tình huống này thì sẽ rất nguy hiểm sao?”
“Ta biết, nhưng ta không còn cách nào khác nữa”.
A Mai đáp: “Ta đã bảo A Hạ nhắc nhở tiên sinh tình hình ở đây, cũng kể chuyện Phùng tiên sinh, nếu tiên sinh đến đây thì chắc đã có cách”.
“Nhìn đội ngũ có thể thấy tiên sinh dẫn theo phủ binh và nhân viên hộ tống tới, cộng lại tối đa hai nghìn người, thổ phỉ có đến bốn nghìn người, bọn chúng thông thuộc địa hình, còn cướp được xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng của chúng ta, vậy thì tiên sinh lấy gì đấu nổi?”
Khánh Mộ Lam hét lên: “Dựa vào đám Trường Tín Quân có sức chiến đấu không bằng phủ binh này sao?”
Khoảng cách tấn công của máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng từ trên núi, khác với tấn công từ dưới núi.