Tác giả: Du Kỳ
Trần Cát dứt khoát bảo cung nữ đặt toàn bộ xuống đất, sau đó ngồi khoanh chân lại, cũng không bảo cung nữ và Khánh Phi giúp, tự mình mở từng hộp xà phòng thơm ra.
“Cành lá xanh tươi giống hoa quế
Hoa nở cuống mềm rụt rè trước gió
Quanh năm thơm ngát đầy trời
Chẳng đợi thu tháng tám.
Hộp này là hương hoa quế”.
Advertisement
"Con đường đầy hoa lan trong rừng núi
Nào là đào mận ngoài thành
Cách xa thế tục yên tĩnh
Advertisement
Không còn nghe thấy tiếng chim hót ồn ào.
Hộp này hương hoa lan”.
“Hoa lan đã kết thành hàng trong núi
Có cảm thấy không vui gì đâu
Tự nhủ ôm lấy mình
Cần gì phải tranh đua với người khác
Hộp này cũng là hoa lan”.
“Trẻ con xinh xắn bơi thuyền nhỏ
Lén hái đóa sen trắng mang về nhà
Không biết giấu nơi nào cả
Vết tích lưu lại trên mặt nước.
Hộp này là gì? Ồ, thì ra là hương hoa sen”.
…
Lúc này Trần Cát đã không còn bình thơ trên hộp nữa, chỉ là vì đã không còn từ nào diễn tả mà mỗi bài thơ trên chiếc hộp đều khiến ông ta cảm thấy ngạc nhiên.
Trong lòng Trần Cát, thành tựu về thơ ca của Kim Phi đã vượt xa ông ta, ông ta mà còn bình thơ nữa thì không ổn lắm.
Hệt như một học sinh cấp ba đi đánh giá luận văn tiến sĩ vậy.
Lúc này Trần Cát đã hoàn toàn trải nghiệm thú vị khi mở hộp bí mật, mỗi lần mở ra một cái hộp mới đều sẽ có một bài thơ mới.
Mở đến khi trời tối, Trần Cát mới mở xong tất cả các hộp.
“Ái phi, còn nữa không?”
Trần Cát mong đợi ngẩng đầu lên nhìn Khánh Phi.
“Bẩm Bệ hạ, hết rồi”.
Khánh Phi nhớ đến lời dặn dò của Khánh Mộ Lam, bèn tiện thể nói: “Mộ Lam nói rằng Nam tước Thanh Thủy sẽ mở một cửa hàng ở kinh thành để chuyên bán xà phòng thơm, hắn đang thăm dò địa điểm, đợi đến khi cửa hàng của hắn mở, thần thiếp sẽ bảo người mua thêm mấy bộ”.
“Mở cửa hàng có gì mà phải thăm dò địa điểm?”, Trần Cát nói: “Nam tước Thanh Thủy và Khánh Hoài có quan hệ thân thiết, thiếu gì có thể đến tìm Khánh Quốc công chẳng phải được rồi sao?”
Thật ra ông ta muốn nói bảo Kim Phi cống nạp thêm một đợt nữa, nhưng nghĩ đến thái độ thể hiện trong các bài thơ của Kim Phi, Trần Cát lại đánh bay suy nghĩ này.
“Mộ Lam gửi thư đến nói, thật ra Nam tước Thanh Thủy cũng không thiếu gì, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”