Tác giả: Du Kỳ
Khánh Mộ Lam nghiến răng nói: “Tiên sinh yên tâm, tên huyện úy này chết chắc rồi!”
“Cô đừng có mà bộp chộp, cho dù thực sự là Triệu huyện úy ra tay, không có chứng cứ chúng ta cũng không thể động vào ông ta!”
Kim Phi nói: “Huyện úy không phải sư gia, ông ta là quan lớn trong triều, cô không có bất kỳ danh vọng hay địa vị gì, vô cớ giết ông ta sẽ khiến ca ca cô và Khánh Hoài, thậm chí là toàn bộ Khánh gia gặp phiền phức”.
“Lẽ nào chúng ta bỏ qua như vậy sao?”, Khánh Mộ Lam kích động hỏi: “Để mọi người chết vô ích sao?”
“Đương nhiên là không rồi”, Kim Phi nói: “Chuyện này ta sẽ xử lý, cô không cần quan tâm đâu”.
Advertisement
“Ta biết rồi”.
Khánh Mộ Lam do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Lão Hắc, làm vài cái cáng, khiêng những huynh đệ bị thương, chúng ta tới Hắc Thủy Câu tìm Lương ca”.
Advertisement
Kim Phi nói: “À đúng rồi, nhớ giấu thi thể các huynh đệ tử trận đi, đừng để sau khi chúng ta đi lại có đám thổ phỉ tới làm hại thi thể của bọn họ”.
“Rõ”.
Lão Hắc đáp một tiếng, sau đó bắt đầu vào việc.
Cùng lúc đó, thợ săn cao đổ đầy mồ hôi chạy tới bên ngoài làng Tây Hà.
Sau khi che chắn cho thợ săn thấp xong, anh ta đợi một lúc ở trên núi, chờ mãi mà không thấy đồng đội tới tìm mình, anh ta liền biết rằng mọi chuyện không hay rồi.
Vốn định đuổi theo xem xem thế nào, nhưng lại sợ gặp phải thổ phỉ.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định chạy về làng Tây Hà báo tin, nhờ người dân phái người đi ứng cứu.
Cả đoạn đường anh ta không dám dừng lại, chạy liên tục đến tận bây giờ, cuối cùng cũng tới nơi.
Đang chuẩn bị vào làng, đúng lúc gặp cựu binh đi tuần.
“Ngươi là ai?”
Cựu binh thấy người thợ săn cao liền ngăn lại hỏi.
“Đại ca... ta là thợ săn Hàn Phong... của Hàn gia trang...”
Thợ săn cao tựa vào cái cây bên cạnh, thở hồng hộc nói: “Có thổ phỉ... chặn đường Kim tiên sinh...”
“Có thổ phỉ chặn đường Kim tiên sinh!”
Cựu binh tuần tra nghe xong sợ mất mật: “Bây giờ thế nào rồi?”
“Ta cũng... không biết!”
Thợ săn cao dựa vào cây nói: “Ta... không nhìn thấy... liền tới báo tin...”
“Thổ phỉ có bao nhiêu người?”
Cựu binh lo lắng hỏi.
“Ít nhất... 150 người...”