Tác giả: Du Kỳ
Con dao màu đen trong tay cô ấy cứ như sống lại, lúc thì tạo ra đường cong đẹp mắt, lúc thì đâm một nhát chí mạng…
“Hóa ra trên thế giới này đúng là có cao thủ võ lâm thật”.
Kim Phi đã biết võ công của A Mai rất tốt từ lâu nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này.
Không phải là A Mai có thể bay cao giống trong phim kiếm hiệp hay chém một nhát dao xuống tạo ra lưỡi kiếm rộng vài mét, sáng loáng hay gì đó.
Advertisement
Mà là động tác của A Mai cực kỳ nhanh đến nỗi bọn thổ phỉ không kịp phản ứng.
Thậm chí Kim Phi còn không nhìn rõ được.
Hơn nữa rất ác liệt, gần như mỗi khi ra tay đều có thể lấy mạng thổ phỉ.
Advertisement
Một là cắt cổ họng, hai là đâm vào tim.
Có thể nói nhát nào cũng chí mạng.
Mấy người Lão Hắc giải quyết xong đám thổ phỉ phía sau cũng ngây ngốc nhìn bóng lưng A Mai như Kim Phi.
Trong khi huấn luyện ngày thường, họ cũng từng đánh nhau với A Mai nhưng lúc đó A Mai thường không phô diễn hết sức mạnh, mọi người cũng đều sử dụng trường đao không lưỡi, họ cũng không ngờ A Mai lại mạnh đến thế.
Không bất kỳ tên thổ phỉ nào có thể sống sót qua hai chiêu của cô ấy, đa số tên thổ phỉ đều bị một nhát trúng họng.
Chỉ một mình cô ấy đã không chỉ chặn được bọn thổ phỉ mà thậm chí còn đánh xông ra ngoài mười mấy mét.
Bọn thổ phỉ vừa rồi còn khí thế hừng hực, bây giờ lại sửng sốt, bị một mình cô ấy giết đến mức run rẩy.
“Kim Phi tìm đâu ra cao thủ lợi hại như vậy chứ?”
Vài tên đứng đầu của bọn thổ phỉ ở dưới chân núi cũng hoảng sợ bởi A Mai.
Tên mập nãy giờ luôn bật cười lúc này cũng không cười nổi nữa, hắng giọng nói: “Các cung tiễn đâu rồi? Mau lên, giết nữ hộ vệ này cho ta”.
Mấy người khác cũng hoàn hồn, đều gọi các cung thủ của mình.
A Mai khinh thường liếc nhìn bên dưới rồi nhảy lên.
“Dẫn theo các huynh đệ bị thương và hy sinh rút về đỉnh núi”.
Kim Phi cũng nhân cơ hội này ra lệnh cho các cựu binh và binh lính nữ đưa người bị thường và thi thể các cựu binh hy sinh về đỉnh núi.
Sau đó A Mai cũng lui về.
“Chẳng phải ta bảo ngươi dẫn tiên sinh rời đi sao?”
Khánh Mộ Lam chạy đến trước mặt A Mai hỏi: “Tại sao ngươi không nghe?”