Tác giả: Du Kỳ
Dáng ngựa chiến rất cao, Quan Hạ Nhi muốn leo lên có chút khó khăn.
Kim Phi đang chuẩn bị đỡ thì đột nhiên Nhuận Nương mang một cái ghế đẩu đến một cách rất hợp lý.
Quan Hạ Nhi giẫm lên ghế đẩu, vụng về trèo lên lưng ngựa.
Bây giờ Kim Phi đã rất quen thuộc với ngựa chiến, khéo léo dịch người ngồi ra phía sau Quan Hạ Nhi.
Một người ngồi trên lưng ngựa thì rất thoải mái, nhưng hai người ngồi thì có hơi chật.
Tấm lưng của Quan Hạ Nhi dường như đã áp chặt vào ngực của Kim Phi.
Cảm nhận được hơi ấm từ phía sau, cơ thể Quan Hạ Nhi cứng ngắc, ngây người ra, quên cả động đậy.
“Tỷ tỷ, tỷ phu, hai người đi đâu vậy, muội cũng muốn đi”.
Tiểu Nga dắt theo mấy đứa trẻ chạy từ bên ngoài vào, đúng lúc gặp hai người đang cưỡi ngực liền lập tức lao tới hỏi.
“Ta và tỷ tỷ đi tới thôn Quan Gia một chuyến, lát nữa sẽ quay về”.
Kim Phi đáp: “Ngựa chỉ ngồi được hai người thôi, lần sau sẽ đưa muội theo”.
Tiểu Nga đang chuẩn bị quậy ầm lên, nhưng vừa nghe thấy thôn Quan Gia liền nói: “Hai người đi đi, muội không đi đâu”.
Thôn Quan Gia dường như đã trở thành ám ảnh tâm lý thời niên thiếu của Tiểu Nga, ở nhà tỷ phu tốt biết bao, mỗi ngày đều được ăn ngon mặc ấm, mọi người cũng đều rất yêu quý cô bé.
Nhỡ về thôn Quan Gia, tỷ phu không cho cô bé quay
lại nữa thì phải làm sao?
“Ngoan, lần sau Lương ca đi huyền phủ, ta sẽ bảo huynh ấy mang đồ ăn ngon về cho muội”.
Kim Phi giật dây cương, con ngựa chiến ngoan ngoãn đi ra khỏi viện.
Con ngựa chiến này được Khánh Hoài lựa chọn cẩn thận trong số những con ngựa chiến được nuôi nhốt, tuổi còn trẻ, cơ thể khỏe mạnh và rất nghe lời.
Hai người cũng không béo, tính ra cũng không nặng hơn Chung Ngũ bao nhiêu, ngựa chiến ra khỏi cửa liền phi nhanh, tỏ ra rất thoải mái.
Dân làng trên đường thấy hai người cùng nhau cưỡi ngựa chạy băng băng, ai nấy cũng nở nụ cười đầy ẩn ý.
Kim Phi không hề nghĩ nhiều như vậy, đối với y, y và Quan Hạ Nhi là vợ chồng, cùng nhau cưỡi ngựa thì sao chứ?
Nhưng cùng với sự rung lắc của con ngựa chiến, hai người lại ngồi sát như vậy, trong đầu Kim Phi không khỏi nghĩ đến cảnh phim của Dương Quý Phi, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn.
Quan Hạ Nhi vốn đã căng thẳng, bây giờ lại bị hơi thở nóng bừng bừng của Kim Phi phả vào tai, cơ thể đang cứng ngắc của cô nhanh chóng trở nên mềm nhũn †rong vòng tay của Kim Phi.
Nhưng đây là giữa ban ngày ban mặt, Kim Phi cho. dù có suy nghĩ gì thì cũng chẳng thể làm gì được.
Trong lòng có chút hối hận vì đã cưỡi chung ngựa với Quan Hạ Nhi.
Tự nhiên khiến bản thân bứt rứt trong người?
“Khi quay về nhất định phải làm một chiếc xe ngựa”.
Kim Phi thu lại suy nghĩ, di chuyển cơ thể về phía sau hết mức có thể, cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ ra khỏi đầu.
May thay thôn Quan Gia không xa, chỉ cưỡi ngựa mười mấy phút là đã tới rồi.
Đi vòng quanh chân núi và đi bộ thêm một dặm nữa, là tới lối vào của thôn Quan Gia.
“Tướng công, chúng ta xuống đi bộ đi”.
Quan Hạ Nhi lại đưa ra yêu cầu, giọng nói có hơi run run.
Làm trò cười ở thôn Tây Hà thì thôi, nhưng thôn Quan Gia hầu như đều là trưởng bối trong tộc của cô, nếu như lại làm trò cười ở đây, cô không còn mặt mũi mà gặp ai nữa.
“Nàng ngồi đi, ta xuống dắt”.
Làm gì có chuyện để vợ đi bộ còn mình cưỡi ngựa chứ?
Kim Phi lập tức lật người xuống ngựa.
Lúc này Quan Hạ Nhi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Ngựa có thể nói là một vật hiếm ở địa phương, người bình thường hiếm thấy được ngựa.
Hai người còn chưa vào trong, những người dân thôn Quan Gia đang tụ tập ở cổng làng đã nhìn thấy bọn họ rồi.
“Ê, có ngựa tới kìa”.
“Không phải là thổ phỉ đấy chứ? Ngoại trừ thổ phỉ giả danh, ai lại cưỡi ngựa đến chỗ chúng ta chứ?”
“Thổ phỉ tới thì đều giống nhau, đây chỉ có một con, chắc không phải đâu”.
“Bọn thổ phỉ núi Thiết Quán đều cưỡi ngựa la, con ngựa này cao lớn như vậy, có lẽ là ngựa chiến, hơn nữa không phải là Trang Nguyên của chúng ta”.
“Sao ông biết?”
“Năm đó tôi đã từng đánh trận với người Đảng Hạng ở Tây Bắc, ngựa chiến mà bọn chúng cưỡi đều trông như
vậy”. “Người ngồi trên lưng ngựa hình như là Hạ Nhi”.
Lúc này Kim Phi đã dắt ngựa tới gần, có người mắt tốt đã lập tức nhận ra Quan Hạ Nhi.
“Trời ơi, đúng là Hạ Nhi thật, người dắt ngựa bên cạnh hình như là chồng cô ấy thì phải?”
“Nói thừa, ngoài chồng của Hạ Nhi ra thì còn ai dắt ngựa đưa cô ấy về nhà chứ?”
“Nhưng chồng của Hạ Nhi không phải theo đại nhân ra chiến trường rồi sao?”
“Người ta đi chẳng lẽ không về được chắc? Có lẽ con ngựa chiến này chính là mang về từ chiến trường đấy".
“Hạ Nhi đúng thật là có phúc, gả cho một người đàn ông có bản lĩnh như vậy”.
“Bây giờ mới thấy ngưỡng mộ à? Trước đây ai từng nói xấu sau lưng người ta?”
“Nói linh tỉnh cái gì đấy? Còn nói nữa tôi xé mồm ông ra đấy”.
“Xé thử xem nào!”
Nói xong rồi đám dân làng lao vào đánh nhau. “Dừng hết lại cho ta!”
Tộc trưởng của tộc Quan Gia không biết đã tới từ lúc nào.
Ông ta không chỉ là tộc trưởng, còn là trưởng làng, tuổi tác đã cao và cực có uy tín.
Trách mắng một tiếng, đám người dân đang cãi nhau lập tức ngậm miệng lại.
“Các ngươi không phải đều muốn tới thôn Tây Hà làm việc kiếm tiền sao? Tướng công của Hạ Nhi tới đây, biểu hiện thật tốt cho ta, nếu như ai dám làm trò mèo, xem ta xử lý các ngươi thế nào”.
Tộc trưởng lạnh lùng nói.
“Tam gia gia yên tâm, bọn ta nhất định sẽ thể hiện thật tốt”.
“Người của thôn Tây Hà gần đây ra vẻ lắm, trong buổi hội nghị thị trấn giễu võ dương oai mà không thèm nghĩ, không nhờ có chàng rể của nhà họ Quan, bọn họ làm sao mà có được những ngày tháng tốt như vậy”.
“Đúng vậy, tiên sinh quay về rồi, kiểu gì chúng ta cũng phải xin tiên sinh xây một cái phường tơ trong làng, xem xem đám dân làng Tây Hà có vênh mặt được nữa không?”
“Đừng nói gì nữa, lão lục, chạy đi gọi Trụ Tử đi, nói với hắn là tiên sinh và Hạ Nhi quay về rồi”.
“Đi ngay”. Một thanh niên cường tráng chạy đi gọi Quan Trụ Tử
Thấy cổng làng tụ tập đông người như vậy, tay cầm dây cương của Quan Hạ Nhi vô thức siết chặt hơn.
Cô vẫn còn nhớ lần trước quay về, bọn họ vẫn nói xàm vớ vẩn. “Hạ Nhi, đừng căng thẳng, hôm nay nếu như có ai dám nói gì, ta sẽ đánh chết chúng”.
Sau khi trải qua trận chiến, tính cách của Kim Phi đã †rở nên quyết đoán và tàn nhẫn hơn.
Nếu như hôm nay thực sự có ai dám chế nhạo Quan Hạ Nhi, Kim Phi không ngại cho bọn chúng biết thế nào. là lễ độ.
Còn chưa tới gần cổng làng, đám người này đã vây kín xung quanh.
“Trời ơi, Hạ Nhi quay về rồi, càng ngày càng xinh đẹp”.
“Đó là do Hạ Nhi được gả cho một người chồng giỏi, ngày tháng sống an nhàn, đương nhiên là càng ngày càng xinh rồi”.
“Đúng rồi, mấy ngày trước gặp Tiểu Nga ở hội nghị mà không nhận ra, sau này lớn lên nhất định sẽ là một đại mỹ nhân”.
“Hạ Nhi đúng là có phúc, chồng vừa giỏi vừa quan †âm, trông còn anh tuấn nữa”.
Dân làng xúm vào khen ngợi.
Nếu kéo thêm vài tấm băng rôn đỏ nữa thì chẳng khác gì một vị lãnh đạo về quê kiểm tra.
Quan Hạ Nhi lớn vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên được người dân trong làng chào đón như vậy, còn được. khen đến nổ cả mũi.
Nhưng trong mắt Kim Phi lại xẹt qua một tia ẩn ý.
Xem ra lần này tuyển người không có vấn đề gì lớn cả.