Tác giả: Du Kỳ
Khánh Hoài đã không còn chút niềm tin gì với đám tướng lĩnh ở thành Vị Châu rồi.
Dựa vào bọn họ, không thể nào cứu được Thiết Lâm Quân.
Người duy nhất hắn có thể tin tưởng đó chính là người của mình.
Chiều hôm đó, giáo úy thủ bị quân Lưu Dương của Tương Tác Doanh dắt theo thuộc hạ tới phủ đệ của Khánh Hoài.
“Lưu Quỳnh, ngươi mang bức thu này đến Lũng Hữu Phủ, tìm Triệu thống lĩnh của Linh Chuẩn Quân, bảo ngài ấy xuất binh cứu viện”.
Khánh Hoài lấy một lá thư ra và đưa cho Lưu Quỳnh.
“RõI”
Lưu Quỳnh nhận thư, quỳ một chân xuống: “Thuộc hạ cho dù có chết cũng sẽ giao thư đến tận nơi”.
“Lưu Dương, ngươi cũng từng là cận vệ của ta, hang động đó chắc ngươi cũng biết đúng không?”
Khánh Hoài hỏi.
“Biết", Lưu Dương vội gật đầu.
“Con đường nhỏ phía Tây núi Thanh Thủy thì sao?”
“Thuộc hạ cũng biết”.
“Tốt lắm, vậy ngươi dắt các huynh đệ tới núi Thanh 'Thủy một chuyến, giao bức thư này cho Kim tiên sinh, nói với huynh ấy rằng không cần vội vàng, nhất định phải
†rụ vững, ta sẽ ở bên ngoài tìm cách cứu bọn hợ”.
Khánh Hoài lấy một bức thư khác ra và đưa cho Lưu Dương.
“RõI" Lưu Dương cũng quỳ gối xuống, nhận lấy thư.
“Được rồi, Lưu Quỳnh, ngươi dẫn các huynh đệ xuất phát đi”.
Khánh Hoài vãy tay, ra hiệu cho đám người Khánh Hoài rời đi.
“Hầu gia bảo trọng”.
Lưu Quỳnh hành lễ với Khánh Hoài, dắt đám người Lưu Dương ra ngoài từ sân sau.
Không chỉ dắt theo thủ bị quân của Tương Tác Doanh, đến mấy cận vệ còn lại bên cạnh Khánh Hoài cũng đi theo.
"Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Khánh Hoài và cận vệ Trịnh Phương Nhất bị thương.
Bây giờ thành Vị Châu đâu đâu cũng là gián điệp của người Đảng Hạng, muốn qua được tai mắt của bọn chúng rời khỏi thành là điều không thể.
Nhưng Khánh Hoài từ khi tham gia quân đội vẫn luôn chống lại Đảng Hạng, thời gian ở trong thành Vị Châu còn hơn ở trong Kim Xuyên phủ nhiều.
Sau nhiều năm như vậy, đương nhiên không thể không có lối thoát nào.
Phủ đệ này năm đó được Khánh Hoài đặc biệt lựa chọn bởi vì nó cách tường thành khá gần.
Phía sau phủ đệ có một mật đạo, có thể ra thẳng bên ngoài thành Vị Châu.
Một nhóm người sau khi rời khỏi thành Vị Châu bằng mật đạo liền tản ra.
Lưu Quỳnh một mình đi về phía Nam, tới Lũng Hữu phủ đưa thư, còn Lưu Dương dắt theo những người còn lại đi men theo đường núi.
Leo qua hai ngọn đồi và tìm thấy một hang động ẩn giấu bởi những bụi gai.
Hang động không to, khi đi vào còn phải khom người.
Nhưng vừa đi mười mấy bước vào trong, đột nhiên hiện ra một không gian khổng lồ cao hơn mười mét, diện tích hơn một nghìn mét vuông.
Một con suối nhỏ chảy qua hang và tụ thành một cái ao nhỏ trong vắt ở vùng trũng.
Trên bờ hang có những bao lương thực và những bó đao kiếm.
Đây cũng là một trong những căn cứ bí mật của Khánh Hoài.
Một khi thành Vị Châu bị phá, hang động này có thể dễ dàng chứa được hàng trăm người, không cần lo lắng đói khát.
Sau khi nghỉ ngơi vài phút trong hang, đám người Lưu Dương lại tiếp tục lên đường.
Nhưng lần này, trên lưng ai cũng có thêm một bao tải.
Trên núi Thanh Thủy, Kim Phi ngồi khoanh chân trên một tảng đá lớn, lẳng lặng nhìn về phía Nam.
Binh lính Thiết Lâm Quân đi qua đi lại ban đầu tò mò không biết Kim tiên sinh ngồi đây làm gì, nhưng suốt mấy ngày đều như vậy cũng chẳng còn ai tò mò nữa.
Chỉ có ông Triệu lờ mờ đoán ra được rằng có lẽ Kim tiên sinh đang chờ một tín hiệu.
Nhưng cụ thể là tín hiệu gì, ông Triệu cũng không rõ.
Ông ấy cũng không hỏi, cố gắng hết sức phát huy chuyên môn của mình, giữ cho doanh trại Thiết Lâm Quân luôn trong trạng thái trật tự.
Sáng nay, Kim Phi ăn sáng xong lại ngồi trên tảng đá.
Nhưng vừa mới ngồi xuống một lúc, Chung Ngũ đột nhiên gấp gáp chạy vào.
“Tiên sinh, Lưu Dương tới rồi!" “Lưu Dương? Lưu Dương nào?”
Kim Phi ngây ra, nhất thời không nhớ ra Lưu Dương là ai.
“Là giáo úy của Tương Tác Doanh”. Chung Ngũ giải thích.
“Hắn không phải ở thành Vị Châu Sao? Sao lại tới đây?”
Kim Phi cuối cùng cũng nhớ ra Lưu Dương là ai, ngạc nhiên hỏi: “Hơn nữa, núi Thanh Thủy đã bị người Đảng Hạng bao vây rồi, sao hắn vào được đây?”
“Tiên sinh không biết, phía Tây có một con đường bí mật có thể lên núi”.
Chung Ngũ nói: “Con đường này là do Khánh Hầu khi đi săn phát hiện ra, đám cận vệ bọn ta đều biết”.
Ba mặt của núi Thanh Thủy đều có vách đá dựng đứng, chỉ có một bên là soải hơn một chút, vòng vây của người Đảng Hạng chủ yếu là ở con dốc đó, chỉ có một số trinh sát được bố trí để tuần tra ở ba mặt còn lại.
Một đội quân đông muốn không bị phát hiện thì rất khó, nhưng đám người Lưu Dương chỉ có hơn chục. người, tìm chỗ trống để lẻn vảo là được.
“Thì ra là như vậy”, Kim Phi gật đầu, hỏi: “Con đường nhỏ này có ngõ cụt không? Người Đảng Hạng liệu có đánh vào từ đó không?”
“Tiên sinh yên tâm, con đường đó rất hẻo lánh, hơn nữa một số đoạn rất dốc. Đừng nói là đội quân người ngựa đông đúc, người nào thân thủ không tốt cũng khó mà leo lên”.
Chung Ngũ cười nói: “Người Lưu Dương dẫn tới, một nửa không thể leo lên được, là do ta kêu người kéo bọn họ lên”.
“Như vậy cũng không được bất cẩn. Bắt đầu từ hôm nay, tăng cường phòng thủ ở đớ”.
Kim Phi nhắc nhở. “Rõ, lát nữa ta sẽ sắp xếp”.
Chung Ngũ thấy Kim nói rất nghiêm túc liền vội ghi nhớ trong lòng.
“Đi, chúng ta ra xem Lưu Dương tới làm gì”.
Kim Phi đi theo Chung Ngũ ra phía Tây trại, đi vào. †rong một khu rừng nhỏ.
Ờ rìa đỉnh núi, Lưu Dương cùng một đám người đang ngồi thở hổn hển, trên mặt đất có một đống túi vải.
Bên cạnh còn có binh lính Thiết Lâm Quân đang thu dây thừng.
“Tham... tham kiến tiên sinhI” Thấy Kim Phi, Lưu Dương vội quỳ xuống hành lễ.
Có lẽ là mệt lắm rồi, nói một câu cũng không nên hơi.
“Lão Lưu, thể lực của ngươi không được đâu nhé, leo một ngọn núi thôi mà đã khiến ngươi mệt thế này, sắp
thở hổn hển như chó rồi”.
Chung Ngũ không hề khách khí cười nhạo đồng đội cũ của mình.
“Người có bản lĩnh... leo thử đi cho ông xem... Đến lúc đó mặt không đỏ, không thở hồng hộc... ông ấy sẽ theo họ ngươi”.
Lưu Dương cũng không hề khách khí vặc lại.
“Được rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi”.
Kim Phi cúi đầu liếc nhìn xuống dưới.
Cái gọi là con đường nhỏ này, độ dốc phải hơn 60 độ.
Có chỗ còn như thẳng đứng. Từ đó leo lên đỉnh núi thực sự không dễ dàng gì.
Huống hồ đám người Lưu Dương còn vác túi trên lưng.
“Các ngươi vác gì vậy?”
Kim Phi đá vào túi.
“Lương thực”.
Lưu Dương nói: “Hầu gia... Hầu gia sợ mọi người... không tìm được gì ăn trên núi... bảo bọn ta mang số lương thực này tới... tiếp ứng cho mọi người trong lúc cấp bách”.
“Gác ngươi vác lương thực trên lưng, từ thành Vị Châu tới đây".
Kim Phi nhìn đống túi vải, rồi lại nhìn đám người Lưu Dương, nhất thời cảm thấy chua xót.
Mỗi túi vải này nặng gần năm mươi cân.
Đám người Lưu Dương nhất định không thể đi đường lớn, chỉ có thể men theo đường núi.
'Vác một cái túi nặng hơn 50 cân men theo đường núi, vất vả cực khổ không nói cũng có thể thấy được.
Đôi dép rơm của một số người lính đã bị rách, và bàn chân của họ đẫm máu.